Thấy nàng đi tới, chúng thứ nữ mặc dù không dám phát tác, nhưng cũng dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm nàng.
Một bài giảng rất nhanh kết thúc.
Lúc này, việc học buổi sáng đã kết thúc, buổi chiều là thời gian hoạt động
tự do của chúng nữ, ở nhà luyện tập thư họa thêu thùa, không cần tới học đường.
Thấy Viên giáo tập rốt cuộc đi rồi, Trương Phiêu và ba
thứ nữ khác liền ra hiệu cho nhau bằng mắt, bước nhanh về phía rừng cây
bên cạnh.
Khi Trương Khởi đi qua một cái đường mòn thì bốn nữ tử đột nhiên chui ra, chặn đường của nàng lại.
Trương Khởi ngẩng đầu lên.
Đối đầu với bốn tiểu cô có sắc mặt không tốt đang nhìn mình lom lom, Trương Khởi an tĩnh lui về phía sau nửa bước, sau đó cúi cúi người với họ.
Không đợi chúng nữ phát tác, Trương Khởi đã thanh thanh thúy thúy nói: "Các
tỷ tỷ vì chuyện lúc nãy mà đến?" Âm thanh vừa ra, Trương Phiêu cả giận
nói: "Thì ra là ngươi cũng có mắt?" Đã thấy được, lại không chịu vấp tế, để đám người mình được vui mừng một hồi?
Trương Khởi không trả
lời, nàng chỉ lẳng lặng ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi trắng đen rõ
ràng giống như cảnh xuân đang lưu động, ánh mắt sáng rỡ nhìn bốn nữ tử
trước mặt, sau đó, lại một lần nữa, nhẹ nhàng nói ra trước khi họ mở
miệng: "Bốn vị tỷ tỷ, Viên giáo tập rất được các vị thúc bá trong phủ
tôn trọng. . . . . Hiện tại các tỷ tỷ ở cùng với ta, nếu người có lòng
đến nói với Viên giáo tập, nói không chừng giáo tập sẽ giận, ngài ấy mà
giận, các thúc bá rồi sẽ biết.
Nếu bởi vì chuyện nhỏ này, bởi vì
người tầm thường như A Khởi, mà làm tổn thương tình cảm giữa các tỷ tỷ
và thúc bá, vậy A Khởi thật là có lỗi lớn."
Âm thanh của nàng
giống như nước mùa xuân, trên gương mặt thanh tú, cũng đầy vẻ dịu dàng
và thành khẩn, rất khó không khiến người ta có ấn tượng tốt.
Bốn thiếu nữ bghe nàng nói xong ngẩn ra, đồng thời nhìn về phía Trương Phiêu.
Trương Phiêu cắn cắn môi.
Nàng nhớ lại ánh mắt Viên giáo tập liếc về phía mình ở học đường lúc nãy. Ánh mắt kia thật cao cao tại thượng, thật khinh miệt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Phiêu hận hận trợn mắt nhìn Trương Khởi một cái,
cắn môi nói: "Ngươi hãy thành thật một chút." Dứt lời, nàng xoay người
liền xông ra ngoài, ba thiếu nữ khác vội vàng cất bước đi theo.
Nhìn bóng lưng họ đi xa, Trương Khởi cười cười, nàng cầm văn phòng tứ vảo, tiếp tục đi tới phòng của mình ở đằng trước.
Trở lại trong phòng, Trương Khởi tiếp tục thêu. A Lục bận rộn một lát xong, bèn ngồi ở trên giường câu có câu không trò chuyện giết thì giờ với
Trương Khởi, "A Khởi, ngươi biết không? A Tú trong phòng ngũ cô tử, hôm
nay mặt bị đánh sưng lên, A Vân càng bị đánh cho không ngồi dậy được." A Lục thầm nói: "Ngũ cô tử chỉ cần tâm trạng không tốt, liền phát tác
người phía dưới như vậy."
Trương Khởi cúi đầu, dùng hàm răng cắn
đứt sợi chỉ, cũng không quay đầu lại gật đầu nói: "Uh. Cho nên so với
họ, ngươi và chủ tử mặc dù địa vị kém một chút, ăn dùng thiếu một chút,
nhưng những ngày sau đều thoải mái, phải không?" Ánh mắt của nàng híp
lại thành hình trăng khuyết, cười nói: "Mỗi lần ngươi nghe đến chuyện
của cô tử các phòng, đều sẽ nói một câu như vậy. Ta đều nghe phiền."
A Lục bất mãn, nàng hừ mạnh, xoay mặt sang chỗ khác nói: "Ta đây đang khen ngợi ngươi là người tốt, ngươi đừng không thức thời."
Trương Khởi cười híp mắt gật đầu nói: "Được, ta thức thời, ta thức thời, ngươi tiếp tục khen!"
"Không có!"
"Thật không có rồi hả ?"
"Hừ!"
"Nếu thật không có rồi, vậy ngươi nói chuyện khác đi, như lang chủ và các phu nhân trong phủ xảy ra chuyện gì."
Ánh mặt trời sáng loáng chiếu vào trên cỏ, âm thanh thanh thúy mềm mại của hai chủ tớ hỗn hợp ở trong gió xuân, thật là an nhàn.
Ngày hôm sau đảo mắt liền đến.
Sáng hôm nay học huyền học và thi phú.
Đây là việc học của các chàng trai, Trương thị cho các cô tử học khác này,
chỉ là để cho các nàng nghe hiểu được, cũng học được cách thưởng thức.
Dĩ nhiên, nếu họ học, có thể làm ra thi phú đặc sắc, có thể tranh luận
huyền lí thâm ảo, thì gia tộc càng thêm thích.
Như đại gia tộc
như Trương thị, đặc biệt chú trọng truyền thừa, chú trọng học thức đạo
đức từ trong ra ngoài. Trong nhà các quý tộc lớn, người hầu thân phận đê tiện cũng phải biết mấy chữ, nếu có khách đến mà có người hầu nào đó có thể nói ra lời rất có đạo đức, thậm chí làm ra một câu thơ, thì chủ
nhân kia sẽ cảm thấy rất có mặt mũi, mà người hầu này, chẳng những sẽ
được tưởng thưởng, nói không chừng còn có thể đi theo chủ nhân, trở
thành nghĩa tử hoặc nghĩa nữ của chủ nhân. Nghĩa tử và nghĩa nữ mặc dù
không thể lập tức thay đổi địa vị đê tiện của bọn họ, nhưng ít ra, có
thể cao hơn những người hầu có thân phận ngang hàng một cái đầu. Mà theo thời gian lâu dần, nếu đời sau của họ có tiền đồ tốt, nói không chừng
còn có thể giả mạo huyết mạch chủ nhân, nói mình cũng là đời sau của thị tộc lớn.
Có lẽ là lời cảnh cáo của Trương Khởi ngày hôm qua có
tác dụng, Trương Phiêu và mấy nữ tử khác cả buổi sáng đều không có để ý
tới nàng. Mà Trương Khởi, cũng không có gặp được người nào đồng ý cho
nàng dùng bản nhỏ như Viên giáo tập
Đảo mắt buổi chiều đến.
Trương Khởi mới vừa trở về nhà, A Lục liền vọt lên, vui mừng dắt tay áo của
nàng lắc lắc nói: "A Khởi A Khởi, Tiêu Lang lại tới, hắn tới !"
Cặp mắt nàng sáng lên, khuôn mặt ửng đỏ, vẻ mặt si mê nói: "Mới vừa rồi ta gặp hắn trên đường thì hắn còn nhìn lướt qua ta đấy."
Nói tới chỗ này, A Lục nháy mắt, "A Khởi, ngươi không vui sao?"
Trương Khởi cười cười.
Nàng đưa tay giúp A Lục vuốt xuống tóc mái bị loạn, nhỏ giọng nói ra: "Không phải đã nói rồi sao? Chúng ta bây giờ có thích cũng vô dụng. Không thể
thích!"
A Lục bĩu miệng, đảo mắt nói năng hùng hồn: "Ta chỉ là thích nhìn đến hắn mà thôi."
Trương Khởi cười một tiếng.
Nàng trở lại trong phòng, nghiêm túc gói kỹ bức họa mình tỉ mỉ thêu ra ba
tháng nay. Sau đó sẳng giọng với A Lục vây quanh mình vòng tới vòng lui, mở to mắt nhìn mong đợi: "Tốt lắm, ta hiểu rõ tâm trạng của ngươi rồi.
Hiện tại chúng ta cũng đi ra ngoài đi dạo ở trong vườn một lát, nói
không chừng dạo dạo, có thể nhìn thấy Tiêu Lang của ngươi."
A Lục nghe vậy hì hì cười một tiếng, quấn Trương Khởi làm nũng nói: "Vẫn là A Khởi tốt nhất."
Hai chủ tớ người xoay người đi ra ngoài.
Trương Khởi nắm thật chặt bức họa dưới nách, trong lòng không biết suy nghĩ
bao nhiêu lần, gặp lại Tiêu Mạc, thì phải nói thế nào để đả động được
hắn.
Trên đường mòn, người đi đường lui tới.
Trương Khởi
và A Lục bước đi thong thả vào trong rừng, theo con đường đi về trước.
Lần trước, họ nhìn thấy Tiêu Mạc ở chỗ này. . . . Mặc dù không rõ ràng
Tiêu Mạc nghĩ thế nào, nhưng Trương Khởi luôn có một loại cảm giác, hắn
muốn gặp mình, thì sẽ đến nơi này.
Đang lúc nàng nghĩ như thế thì âm thanh hơi thanh thúy lại hơi thấp của một thiếu niên vừa qua kỳ trổ
mã truyền đến, "Trương thị A Khởi?"
Bốn chữ này, hắn cắn rất
chậm, hợp với giọng nói êm tai của hắn, giống như đang ngâm tụng một
khúc thi phú. Trong phút chốc, A Lục cũng thấy xương mềm ra thay Trương
Khởi, khuôn mặt đỏ bừng.