Cảnh Xưa Người Cũ

Chương 15

Hữu Trí đưa Tâm Tâm đến căn nhà mặt tiền đường Trương Minh Giãng xem và giờ đến để làm thủ tục sang nhượng. Tâm Tâm bước nhẹ bên chàng luật sư trẻ đẹp, tài hoa. Trí nhìn cô hỏi: 

- Dạo này, anh Đăng có lên thăm Tâm không? 

- Thỉnh thoảng cũng có nhưng Tâm không vui khi tiếp anh ấy. 

- Sao vậy? Dù sao cũng là vợ chồng. Anh ấy suy nghĩ mới hiểu mình đốt với Tâm quá đáng nên hối hận chuyển thành nhớ thương, anh ấy tìm đến Tâm Tâm xin tha thứ. Hay là em trở về với anh ấy đi. 

Tâm liếc anh, giận dỗi đưa lên mắt. 

- Chuyện của em anh làm quân sư chi vậy? Nếu em thương anh ấy và ngược lại, em làm sao bỏ mà ra đi được. Một khi quyết định điều gì e chưa bao giờ hối hận và quay về với người chồng nhu nhựợc, xem vợ là nô ty cho cả gia đình ngày ngày. Em không bao giờ thay đổi, vậy còn về đó làm gì. 

- Em thật lòng dứt khoát với Đăng sao? 

- Anh cần biết điều ấy làm gì? tò mò là bịnh của anh sao? 

- Đôi lúc bịnh đó cũng có, nhất là đối với em trong lúc này. 

- Anh cũng lịch sự biết nói cho vừa lòng khách hàng quá chứ 

- Vừ a lòng em thì quả là chuyện khó khăn. Chứ khách hàng đối với anh không thành vấn đề, có vừa lòng cũng được mà không cũng chẳng sao. 

Tâm cười nhún vai: 

- Anh lại đề cao em nữa rồi. Tôi làm gì có giá như vậy chứ 

- Với ai thì anh không biết, nhưng với em thì có đó. Trí cười nghiêng người. 

- Có cần nịnh tối đa như vậy không? Tâm không là thân chủ của anh có nói thế nào cũng không hưởng được tiền hoa hồng đâu đó. 

- Anh cần những thứ không bán cũng chẳng mua mà được. Mà trái tim nếu đúng chổ, ccúng đối tượng nó sẽ tự nguyện trao đi và làm nô lệ suốt đời cho người ấy. 

- Người ấy của anh là em sao? Làm gì mà TâM có phước làm bà Luật Sư chứ. 

- Nếu anh bảo là em xứng đáng thì sao? 

Tâm đứng lại nhìn Hữu Trí, cười nhẹ: 

- Hữu Trí có nghĩ là trí tuệ thông thái hơn người, ai ngờ anh lại... 

- Lại sao nữa đây chị hai? 

- U mê ám chướng chớ sao. Hết chuyện đem tương lai rực rở của mình pha bùn. Bộ anh không sợ cha mẹ anh buồn vì thất vọng sao? 

Hữu Trí ngắm nhì cô với ánh mắt lạ lẳm: 

- Ông bà rất phóng khoáng và tin tưởng ở sự lựa chọn của con trai mình. Chỉ cần cho ông bà một đưa con dâu là được rồi. 

- Dễ vậy sao? hơn ba mươi tuổi rồi sao anh chưa chọn cho mình đi. 

- Anh đợi em đó. - Trí nheo mắt hướng về cô, cười. 

- Vậy cũng nói cho được hà, sợ anh luôn. 

- Sự thật mà, tạo hoá trói buộc ai với ai thì tự nhiên ông biết sắp xếp cho mình cơ hội gặp gở. Nếu anh và em không có duyên nợ thì đâu xui em gặp ông chồng đó. Rồi em chia tay, được nôi xui đến anh và nhờ vả. Từ đó chúng mình mới có dịp gặp gở nhau, ngày tháng bên cạnh để lo công việc. 

Nuốt giọng, bước chậm bên cô, anh tỏ bày tiếp: 

- Nhờ đó anh mới hiểu lòng mình đối với em thế nào. Từ thời sinh viên cho tới khi làm việc, biết bao cô gái vây quanh anh, họ có những điều kiện dễ chấp nhận nhưng anh lại không yêu được, làm sao cưới và sống với nhau hạnh phúc, có ý nghĩa chứ. 

Tâm lặng lẽ bên anh. Trí thở dài: 

- Biết em qua một cuộc hôn nhân. Muốn em quên tất cả chuyện buồn phải có thời gian. Vậy mà anh vẫn nghĩ tới em, nhớ em suốt thời gian theo đuổi họ. 

- Anh quên đi bởi vì em vừa xấu, nghèo lại kém văn hoá. Vả lại lòng em còn oán hận, có nghĩa là em còn nghĩ đến họ, làm sao em trọn vẹn cho anh. 

- Còn biết nghĩ sao nữa. Thương em rồi dù có xa hay gần cũng thế mà thôi. Bộ nói quên là quên được sao. 

- Vậy thì đừng có trách nữa. Tâm liếc mắt phụng phịu. 

- Ai dám nói gì. Đi một bên là làm vệ sĩ. Sai gì làm nấy, vậy mà chưa vừ ý đây. Nếu vọng động nửa còn bị đuổi đến cỡ nào đây à? 

Trí nhìn Tâm, chờ phản ứng. Cô cười: 

- Bay giờ thì chưa đuổi, bởi công việc chưa hoàn thành, ông bạn à. Anh Trí này! màinh mua rồi nhưng vẫn để bảng bán nhà là làm gì vậy? 

- Có gì đâu, chờ đối phương đến gỏ cửa mình tính. 

- Lấy lại những gì đã mất chứ gì. 

- Đó là bổn phận của chúng ta mà phải không? Trí hất mặt hỏi. 

- Chúng ta? - Tâm chỉ vào người mình gặng lại. 

- Thì anh nhận tiền nội em thực, còn cháu gái bà nhận phận sự, trong hợp tác vơi nhau không gọi bằng chúng ta thì gọi bằng gì bây giờ. Sao khó vậy? 

Nhìn gương mặt nửa đùa nửa thật của Trí, Tâm liếc dài: 

- Đã bảo chuyển phương hướng đi, sao cứ bổn cũ soạn lại hoài vậy? Bộ bàn hoài không chán sao, hả ông tướng? 

- Chưa kết thúc làm sao cho luật sư yên lòng được. Cãi tới cùng chừng nào được đâu ra đấy mới chịu. Nhất định không bỏ cuộc 

- Vậy thì đi một mình cho đã đi, tôi đi công chuyện khác. 

Anh kéo cô lại cười giả lả: 

- Thôi được không nói thì không nói. 

- Thật sao, bỏ cuộc uổng vậy? Giờ anh nói nghe đi. Theo giõi bà ây đang có dự định gì, có hại đến quyền lợi chung không? 

- Án binh bất động. Giờ mục tiêu chính chưa hoàn thành, nên chưa có gì thêm cả. Hình như họ đang chuẩn bị đám cưới thì phải. 

Tâm giật mình kêu lên: 

- Thật sao? 

- Chưa biết sao? Giờ em vào công ty đi hạ Có gì anh báo sau. 

- Vậy cũng được tất cả hồ sơ em giao anh giử, cẩn thận nhạ Nếu co gì bất thường cho em hay liền ha. 

- Biết rồi. không có chuyện quan trọng cũng vào đó thăm em mà. 

Tâm liếc anh trước khi quay đi, Trí cưoi vui vẻ tiễn cô. 

oOo 

Cơn giận của Huy chìm lắng khi lể đính hôn của anh cùng Nhã Chi được chuẩn bị tươm tất. Bà Thanh mừng khi Huy vui vẻ sửa soạn nhà cửa để chính thức cưới vợ. Thư Thư nhận được thiệp mời do chính tay bà Ngọc trao. Cô gượng cười, mắt nhìn bà chăm chú: 

- Thành thật chúc mừng bà đã toại nguyện về mọi mặt trong gia đình tôi. 

Bà cười giả lả, cùng sự khiêm tốn của người đắc thắng: 

- Tôi đâu có tài cán gì. Tự duyên nợ có ở chúng nó, nên tạo hoá xui đẩy chúng gần nhau trước mặt hai bên cha mẹ. Thật ra Nhã Chi hiền lành và yếu đuối lắm, đâu có bản lỉnh và tài giỏi hơn Thư Thư chứ. 

Khoanh tay trước ngực Thư cười nhẹ: 

- Nhưng Nhã Chi không có người mẹ điên khùng như Thư Thự Bởi sự di truyền của mẹ Thư đã đến tai cha mẹ Huy nên họ sợ Thư sẽ tặng cho bà đám cháu điên.Nhã Chi của bà vừ hiền vừa giỏi chiệu đựng, ngọt ngào khéo léo. Thư thật ngưỡng mộ mẹ con bà. 

- Vậy thật sao? Bà Ngọc nhìn Thư dò sét với nụ cười thoa? lòng. 

- Dạ thật chứ, những gì Thư không làm, không có được, bạn bè có phước Thư Thư phải chúc mừng và ước mơ ao mình sẽ được như thế, đâu có tội gì phải nói dối. Mỗi người đều có duyên nợ khác nhau mà. 

- Thư thật lòng vật tôi mừng, dầu sau chúng ta cũng có chút quan hệ trong gia đình. Tôi thật sự lo lắng Thư sẽ ganh ghét, bởi Huy đã có một thời đeo đuổi Thư. Mong Thư sẽ để yên cho Nhã Chi sống bên Huy, bởi vì con bé thật sự yêu Quốc Huy. 

- Tôi hiểu ý bà và tình yêu của cô ấy dành cho Huy. Anh ấy đã chọn Nhã Chi, tức là tình yêu dành cho Thư trong lòng Huy không đủ lớn. Vậy là bà và cô ấy yên tâm rồi. Thư không làm phiền lòng những kẻ thật lòng yêu nhau đâu. Chúc Nhã Chi được hạnh phúc trọn vẹn. Tạm biệt bà. 

Đứng nhìn Thư ánh mắt bà dịu lại, bà nhỏ giọng: 

- Thư không giận Nhã Chi thật chứ? 

- Ồ không. Nhã Chi được anh Huy thương và ngõ ý, đâu phải cô ấy đặt Huy và tôi trong chuyện đã rồi đâu mà giận. Nếu có chuyện không hay xẩy ra cũng là số phận sẳng dành thôi. Bà về cho tôi gởi Nhã Chi lời chúc tốt đẹp nhất. Cô ngọt ngào và cười. 

- Cảm ơn Thư Thư nhé. Bà thở ra và bảo. 

Thư lắc đầu: 

- Bà đừng suy nghĩ nữa, việc gì đã và đang tới cứ lui mà nhận. Tôi có niềm vui và ý sống của riêng mình, đâu nhất thiết phải có anh ấy mới sống nổi, đúng không? 

- Một lần nữa thay mặt Nhã Chi tôi cám ơn lòng tốt của Thư. 

Đưa bà ra cổng Thư cười: 

- Tôi không tốt như bà nghĩ đâu. Bây giờ người chọn vợ là anh Huy. Tôi chỉ là người ý thức được hiện tại và sự thật mà thôi. Chào bà nha. 

- Thư có gặp khó khăn gì cho tôi hỗ trợ với nha 

- Da, nếu có, tôi sẽ nhớ đến lòng từ thiện của bà. 

- Đững nói vậy từ đây Nhã Chi có chồng giàu rồi, tôi không nhờ vào tiền của ba cô nữa. Với tôi hạnh phúc của Nhã Chi là trên hết 

- Tất cả những điều tôi thích đều trọn vẹn rồi. Cho nên tôi bắt đầu làm việc thiện. Cô là người tôi nghĩ đến sự giúp đỡ trước tiên đó. 

- Cám ơn sự quan tâm đặc biệt đó của bà. Không tiễn. 

Bà Ngọc ngượng ngập quay đi. Thư Thư vào cổng, ngước mắt cao cho lệ lặng lẽ rơi theo từng ý nghĩa về Huy, lệ tiễn mối tình rời xa mình. Thư thở dài với sự uất ức trong lòng, về sự chối bỏ của Huy và sự quyết định bốc đồng Huy đã dành cho mình. 

Từ đây, Duy là của riêng Nhã Chi. Thư Thư mãi là chiếc bóng ngoài ô cửa sổ của đời anh. Thư chìm trong hồi ức không hay trời đã vào đêm, sương ướt lạnh vai tự lúc nào. 

Chợt chiếc áo manteau của ai đó choàng lên vai, làm Thư trở về với thực tại. Quay lại, bắt gặp nét mặt nghiêm khắc của bác sĩ Thiện, cô bối rối cuối đầu lau vội giòng lệ ấm. Ông từ tốn bảo: 

- Đau khổ chỉ vơi khi lệ đổ đầy mí mắt. Con hãy chãy nước mắt cho vơi đi nổi lòng, đừng ngăn cơn sống dâng trào ấy. Thư Thư! mình vào nhà đi con. 

Cô theo bàn tay dìu đỡ của ông, mặc cho lệ ngăn đường nhớ về Huy. Giọng trầm trầm đi vào lòng người. 

- Này đầu tiên biết mình mất hẳn người yêu, ta muốn quay theo sự tan vỡ ấy cho qua một kiếp người. Thời gian, sáng chiều, mưa nắng cuốn trôi tất cả. Trả sự bình yên cho lòng, từ lúc ấy ta trở về khởi điểm. Định mệnh lấy đi một nửa linh hồn của ta thì tạo hoá cũng bù đắp lại cho ta chừng ấy thôi. Hãy tin ta, con ạ. 

Thư ngã ụp lên giường, nghị lực không còn nữa. Trước mặt họ Thư là cây cổ thụ, cứng cỏi không sao lay chuyển. Họ quay lưng đi rồi Thư là ngọn cỏ non. Đau khổ khi ôn lại cuộc đời mình, từ khi biết những diển biến không hay xẩy ra cho gia đình, nhất là bản thân mình. Có lẻ, thư sinh ra để cô độc, tự vươn lên từng bước một. Trên vai mang nặng bổn phận, trách nhiêm, những tưởng Huy là phần thưởng để bù đắp những bất hạnh ở mình. không ngờ nguồn an ủi duy nhất đó cũng bị người ta dùng thủ đọn đế cướp đi. Mắc cho Thư Thư trông theo với dòng lệ ngậm ngùi chua xót của mình. 

Bác sĩ Thiện khép nhẹ cánh cửa, ông để cho cô chìm trong bóng đêm. Để rồi sau phút giây tuyệt vọng đó. Thư Thư dần dần tìm ra ánh sáng cho mình để bước dần đến tương lai. 

Chiều cuối tuần Thư sửa sọan cho mình tươm tất hơn, để vào thăm mẹ. Ngắm bà trong ánh mắt vui mừng. Thư cười và ngạc nhiên khi nghe giọng quen thuộc của mẹ mình: 

- Con thấy mẹ sao rồi Thư? Khá nhiều rồi phải không? 

Mở to mắt Thư bước lùi về sao lắp bắp: 

- Mẹ, mẹ vừa nói gì? Nói lại con nghe đi. 

Ôm bàn tay Thư, siết vào ngực mình, bà lắc đầu bỏ nhỏ: 

- Thư à! Mẹ biết mình là ai rồi. Con đừng lo lắng nữa. 

Thư ôm và ngã đầu lên vai mẹ, bật khóc. Bàn tay của bà vuốt tóc Thư âu yếm thương yêu của một người mẹ đúng nghĩa. Thư siết vai mẹ, cảm đông trào dâng. Cô đẩy nhẹ mẹ xa mình để nhìn xem bà cho thật rỏ. Mở to mắt bà cũng nghiêng mặt ngắm con gái mình với màn sương dày đặt trên màu mắt. 

- Mẹ, mẹ thật khỏe và biết mình là ai rồi chứ. 

Bà gật đầu kể lại, giọng buồn vui xen lận 

- Cách đây vài hôm mưa bão sấm sét liên tục mẹ ngất đi khá lâu. Bởi mẹ sợ nhất là trời sấm sét nổ gần đó. Bác sĩ Thiện trực tiếp điều trị cho mẹ nên mỗi lần thấy mẹ hốt hoảng lên, ông ấy ôm mẹ dổ ngọt. Ngày xưa ba con cũng hay làm thế. 

- Rồi sao nữa mẹ, nói đi mà con nông nóng lắm, mẹ biết không? 

- Ông bác sĩ đầy lòng nhân từ ấy luôn đóng vai ba con. Khi tì khuyên bảo thế này, lúc thì dạy đan thêu hay đan chiếu, móc giỏ. Mẹ thật không hề biết làm gì để trả ơn ông ấy, một bác sĩ tốt bụng nhiệt tình. 

Thư nghe xúc đông dâng cao, bởi giờ đây mẹ của cô đã trở lại bình thường rồi còn gì. Thư chẳng phải đã từng mơ ước như thế sao. Nay mẹ cô đã khoẻ biết tất ca, cô còn mong gì hơn nữa. 

- Mẹ muốn trả ơn ông bác sĩ thì phải cố gắng giữ gìn sức khoẻ, nghe lời chỉ bảo của các chị, các cô ở trong ấy. Một thời gian nữa con sẽ đưa mẹ về nhà ngoại. 

- Mẹ không muốn về đó. 

- Mẹ không nhớ ông ngoại sao? Ở quê bà con luôn nhớ đến mẹ. Dù sao nơi đó cũng là nơi chôn nhau cắt rún của mình mà. 

Mắt bà buồn trỉu, tay vuốt ve bờ vai của Thư bà thở dài: 

- Có ai quên được quê hương mình chứ con. Nhưng ở đó đã để lại cho mẹ nhiều vết thương lắm. 

- Con hiểu me, sẽ một lần về thăm chứ. 

- Phải về chứ 

- Rồi sao đó thế nào? 

- Mẹ sẽ về Sài Gòn tìm việc gì đó làm nuôi thân và lo cho ông bà ngoại. 

- Nếu vì lý do nào đó ba hồi tâm chuyển ý xin mẹ tha thứ, vợ chồng sống lại với nhau trong những ngày tháng cuối đời, mẹ nghĩ sao? 

Vuốt tóc Thư, bà buồn bả đáp: 

- Nếu thời gian đã qua ông ấy hối hận, lo cho căn bệnh của mẹ và đối xử tốt với con thì chuyện gì mẹ cũng bỏ qua. 

- Ba không lo sao con được như ngày nay chứ, mẹ nghĩ lại đi. 

Bà lắc đầu cười nhẹ: 

- Lúc vào đây được một tháng mưa gió sấm sét trong những cơn bão kéo dài đã gợi cho mẹ nhớ lại phần nào. Thêm vào đó những lần tụi con, ông bà và những người thân có liên quan với mẹ tới thăm. 

- Mẹ nghe tất cả à? - Cô chổm người nắm tay bà lay nhẹ.