Tần Tiểu Mặc là người mới, tân binh có nghĩa là bị sai vặt, nhưng với Tần Tiểu Mặc mà nói, chuyện này cũng không là gì, cô vẫn vui vẻ chịu đựng, rất nhanh liền nhận thức được tất cả mọi người, để lại ấn tượng tốt với mọi người, cô bé này kiên định chịu làm, tính cách cũng tốt.
"Đội trưởng đội trưởng, kể cho tôi nghe tư thế oai hùng của các người tối hôm qua được không, tôi mất ngủ một đêm a." Tần Tiểu Mặc làm xong ít việc, vội vàng chạy đến bên cạnh Hoàng Hạo, quấn quít lấy hắn hỏi chuyện ngày hôm qua.
"Cô đừng hỏi, tối hôm qua đội trưởng kêu một tiếng anh dũng a, hét lớn một tiếng liền hướng lên rồi, bọn nó còn không kịp phản ứng..." nam đồng sự Tiểu Lâm hướng Tần Tiểu Mặc nháy mắt, nói ra.
"Khụ." Hoàng Hạo ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Tiểu Lâm một cái. Tần Tiểu Mặc vừa thấy hai người bọn họ trao đổi ánh mắt liền biết tối hôm qua khẳng định xảy ra chuyện gì, càng tò mò muốn biết.
"Đúng đúng, cô không thấy được, đội trưởng một bước xông lên liền muốn cho tên buôn lậu kia một đấm, không nghĩ tới người ta lộn ngược ra sau rồi đấm ngã đội trưởng, nếu không có Tiểu Lâm chạy đến giúp đỡ đội trưởng một phen, phỏng chừng bây giờ cô phải đi bệnh viện tìm hắn, hắc hắc..." Đại Vương hồn nhiên đem chuyện phát sinh tối hôm qua kể cho Tiểu Mặc.
"Ha ha ha ha ha ha, đội trưởng anh thật vô dụng, tôi cười chết mất thôi." Trần Hiểu Hiểu rất không nể tình mà cười ha hả, cô làm động tác lau nước mắt làm Tần Tiểu Mặc vốn đang nghẹn cười cũng bật cười lên, trong phòng làm việc lập tức cười ầm lên, làm cho Hoàng Hạo đỏ bừng mặt, cuối cùng vẫn là Mỹ Lăng sợ Hoàng Hạo chịu đả kích, mới kêu mọi người đừng cười nữa.
Hoàng Hạo dùng ánh mắt cảm kích nhìn Mỹ Lăng, lại phát hiện trên mặt cô ấy kỳ thật cũng mang theo ý cười chưa mất đi.
"Rồi có bắt được không?" Tần Tiểu Mặc ngừng cười hỏi.
"Đương nhiên, tôi đã ra tay, có thể có vấn đề sao, nhưng cũng vật vã lắm, chúng ta phế đi sức của chín trâu hai hổ mới tóm được." Đại Vương là người phương bắc, nói chuyện thẳng thắn.
"Không, tối hôm qua bắt đều là bọn thuộc hạ nhỏ lẻ, nhân vật lớn ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy đâu. Vụ án này không dễ ăn, chúng ta chuẩn bị chiến đấu trường kì thôi." Hoàng Hạo rốt cuộc cũng là đội trưởng, nhìn sự tình cũng tương đối thấu triệt.
"Không phải đã thẩm vấn sao, cũng phải tra ra điểm gì chứ?" Đại vương nói.
"Nếu đơn giản như vậy đã bị chúng ta tra hỏi ra thì nói làm gì, chờ coi đi, nhất định là cái gì cũng tra không được, mấy tay buôn ma túy giảo hoạt lắm, vụ này không dễ dàng như vậy."
Tần Tiểu Mặc nhíu mày, Hoàng Hạo nói không có sai, thường thường loại buôn bán ma túy có tổ chức này, phía sau đều có trùm buôn ma túy lớn đỡ đầu, việc bọn họ phải làm không chỉ có bắt được mấy tiểu la lâu, quan trọng hơn là phải tra bắt được trùm buôn ma túy, mỗi ngày không biết nguy hại bao nhiêu người, chia rẽ bao nhiêu gia đình, Tần Tiểu Mặc rất hận bọn chúng.
"Có đội trưởng của chúng ta ở đây, cái tên buôn ma túy hung tàn kia sao có thể đào thoát được, đúng không..." Tiểu Lâm vỗ vỗ vai Hoàng Hạo.
"Bớt tâng bốc tôi giùm đi, các cậu cố gắng công tác thì tôi đã cảm tạ trời đất rồi."
"Đội trưởng, ngày hôm qua tóm bao nhiêu?"
"14.5 kg thuốc phiện."
"Cừ thật, một túi lớn chứ ít gì, đỡ hại biết bao nhiêu người." Trần Hiểu Hiểu chậc chậc lên tiếng, vụ tối qua cũng không coi là nhỏ, bọn người Hoàng Hạo xem như mạo hiểm, chỉ có vài người liền hành động, may mắn đối phương cũng không nhiều đồng bọn.
"Tra được tin tức của người báo tin không?" Hoàng Hạo hỏi.
"Không có, là nặc danh, hơn nữa dùng điện thoại công cộng, thanh âm cũng là bị biến dạng, căn bản là không có biện pháp xác nhận."
"Xung quanh điện thoại công cộng có camera không?" Tần Tiểu Mặc ngẩng đầu, hỏi.
Lời Tần Tiểu Mặc nói giống như bừng tỉnh người trong mộng, Trần Hiểu Hiểu liền đứng lên chạy ra ngoài. Tần Tiểu Mặc nghi hoặc nhìn thoáng qua Hoàng Hạo.
"Cô ấy không nghĩ tới vấn đề này, chắc chạy đi thăm dò." Hoàng Hạo giải thích.
Thể lực cùng ý tưởng của Tần Tiểu Mặc đều tốt lắm, làm người khiêm tốn, biết che giấu tâm tình. Hoàng Hạo đột nhiên cảm thấy mình quả thực không nhìn lầm người, cô đúng là người có tài, nếu bồi dưỡng tốt về sau nhất định có chỗ trọng dụng. Bình thường tập kích buôn lậu rất cần nữ, vô luận là nằm vùng hay công tác gì thì nữ tương đối dễ dàng hơn, dễ làm bọn buôn ma tuý mất cảnh giác. Mà tổ mình lại thiếu nữ để có thể theo chân bọn họ ra ngoài hành động. Hoàng Hạo yên lặng hạ quyết tâm, định dùng mọi phương thức bồi dưỡng Tần Tiểu Mặc.
"Gọi cô ấy quay về đi, tôi gọi điện thoại cho người phụ trách tiểu khu hỏi một câu là có thể tra ra." Tần Tiểu Mặc tìm ra số điện thoại của người quản lý khu vực điện thoại công cộng kia, cô gọi đi.
Tần Tiểu Mặc chỉ dùng ba phút đồng hồ liền nhờ được người phụ trách đồng ý tìm đoạn ghi hình thời gian kia.
"Hắn nói lập tức đem băng ghi hình đưa tới." Tần Tiểu Mặc để điện thoại xuống, nói với Hoàng Hạo.
Tiểu Lâm hướng Tần Tiểu Mặc giơ ngón tay cái lên, cô gái này không đơn giản như bề ngoài ngây ngốc của cô, rất giỏi a...
"Mỹ Lăng, gọi điện thoại kêu Hiểu Hiểu trở về đi." Đại Vương nói.
"Ừ."
Khi Trần Hiểu Hiểu trở về, băng ghi hình cũng vừa lúc được đưa tới, toàn bộ người trong đội đều vây quanh ở bên cạnh máy tính Tần Tiểu Mặc, cùng nhìn băng ghi hình ngày hôm đó.
"Là buổi chiều khoảng ba giờ, ba giờ hơn chút." Mỹ Lăng nói.
"Đoạn sau nữa, tiếp tục, được rồi... Ba giờ, chính là nơi này."
Rất nhiều ánh mắt cùng nhau nhìn chằm chằm màn hình, Tần Tiểu Mặc cũng mím môi.
Rất nhanh, 3h15", một bóng người hiện ra trong màn hình, dần dần phóng lớn, mọi người đều chăm chú.
"Thôi rồi!" Tiểu Lâm vỗ bàn. Người này lại đeo khẩu trang, mang dù, che quá kín.
"Người này có vấn đề." Hoàng Hạo cau mày nói.
"Có thể là tập đoàn đối đầu với bên buôn lậu ma túy, hoặc là nội gian gì đó hay không?" Mỹ Lăng nghĩ nghĩ, hỏi.
"Đương nhiên, không loại trừ khả năng này, nhưng cũng không thể kết luận, ngày mai sẽ thẩm tra xong, vừa vặn bọn Tiểu Lưu cũng từ tỉnh cục trở về, để coi tra được cái gì. Mỹ Lăng, cô sắp xếp một chút."
"Ừ."
"Manh mối này cũng không phải không có ích, Tiểu Mặc, rà soát nhận dạng từ hình dạng đầu người." Hoàng Hạo bắt đầu phân nhiệm vụ.
"Được." Tần Tiểu Mặc nhận được nhiệm vụ bắt đầu bận rộn. Toàn bộ văn phòng đều thoát khỏi bầu không khí thoải mái, bắt đầu trở nên khẩn trương nghiêm túc, Tần Tiểu Mặc vẫn luôn bận rộn đến 11 giờ tối mới từ cục công an đi ra.
"Tôi đưa các cô về, trễ rồi cũng không an toàn." Hoàng Hạo đứng ở cửa, nói với ba người Tiểu Mặc, Hiểu Hiểu và Mỹ Lăng.