Nhớ năm đó Phàn Nhã vốn là một chú vịt con không u không sầu, tự do tự tại trong hồ Huyền Vũ.
Đất Nam Kinh chung linh dục tú, địa linh nhân kiệt*, nhưng nơi này lại là điềm xui đối với cậu. Trên giang hồ lưu truyền một lời nguyền —— “Không có con vịt nào có thể sống sót rời khỏi Nam Kinh.”
(Chung linh dục tú, địa linh nhân kiệt: vùng đất sản sinh người tài)
Từ lúc phá xác trứng ra đời, Phàn Nhã đã được dạy rằng con người là sinh vật đáng sợ nhất, lạnh lùng nhất, tàn nhẫn nhất —— bọn họ thích ăn vịt, không chỉ lột da ăn thịt mà ngay cả tim gan phèo phổi cũng lấy nấu canh!
Từ nhỏ Phàn Nhã đã bị những câu chuyện khủng bố như vậy dọa sợ, mỗi ngày đều lo lắng phập phồng, cậu luôn sợ sơ sểnh một chút sẽ bị bắt đi hầm canh vịt. Cậu thầm hạ quyết tâm nhất định phải thoát khỏi vận mệnh này! Làm vịt không có tương lai, cậu muốn làm người!
[2]
Hồ Huyền Vũ nằm trong thành phố Kim Lăng, dưới núi Tử Kim, còn được đế vương chi khí tẩm bổ, là nơi linh khí hội tụ.
Phàn Nhã đã bái một con ngỗng trắng ngàn năm có công lực thâm hậu làm sư phụ. Con ngỗng này tên là Bách Ngạc, là bá chủ một phương, yêu quái bình thường cũng không dám trêu chọc hắn.
Lần đầu tiên Phàn Nhã gặp Bách Ngạc là vào một mùa đông. Phàn Nhã đã sớm nghe nói đến uy danh hiển hách của Bách Ngạc, lúc đi bái sư thấp thỏm không yên.
Mùa đông năm ấy cực kỳ lạnh, nhưng Phàn Nhã vẫn kiên cường ăn mặc chỉnh tề, duy trì tư thái đoan trang tao nhã đi thăm viếng Bách Ngạc.
Cậu rung chuông trước cửa động phủ Bách Ngạc, chỉnh sửa một thân lông tơ, đứng đoan chính chờ Bách Ngạc mở cửa. Chờ tới chờ lui nhưng không chờ được người, Phàn Nhã hồi hộp tim đập thình thịch, có nên rung một lần nữa không?
Đúng lúc này cửa mở ra, một trận cuồng phong quét qua, một giọng nói âm cao khàn khàn: “Ai đó!”
Phàn Nhã sợ tới mức lảo đảo, lớp băng mỏng dưới chân trơn trượt, cậu nhào thẳng vào động phủ Bách Ngạc.
Cậu bối rối đứng lên, vội vuốt đống lông lộn xộn trên đầu, không dám ngước mắt lên, khẩn trương đến lắp bắp: “Phàn, Phàn Nhã đến bái sư!”
Dường như lúc này Bách Ngạc mới phát hiện bên chân có một con vật nhỏ, vội vàng ôm lên: “Ai u, cục cưng của ta! Sao lại tới đây?”
Lúc này Phàn Nhã mới ngẩng đầu, nhìn thấy một chú ngỗng trắng cao lớn, cậu cố gắng ưỡn ngực nhìn hắn.
Phàn Nhã ngồi trong cánh Bách Ngạc, lông chim hỗn độn. Cậu nhìn chằm chằm Bách Ngạc, thầm nghĩ nhìn Bách Ngạc cũng không hung ác như trong truyền thuyết.
Bách Ngạc hỏi: “Nhóc muốn theo ta? Vì sao?”
“Tôi, tôi muốn tu hình người!”
“Vậy được, lăn lộn với ta, ta nhất định sẽ cho nhóc hiểu rõ.”
Phàn Nhã sửng sốt nửa ngày mới hiểu được Bách Ngạc đáp ứng cậu. Cậu mừng như điên, vội vàng trả lời: “Cám ơn sư phụ!”
“Không cần cám ơn.” Bách Ngạc lúc lắc cánh: “Coi như ta đưa nhóc đi chơi thôi.”
“Đúng rồi.” Phàn Nhã hỏi: “Nghe giọng thì sư phụ không phải ngỗng bản địa?”
“Đúng vậy.” Bách Ngạc đáp: “Mấy năm trước có một con chim nhạn Đông Bắc tới chỗ ta ở một thời gian, sau này liền có người hỏi ta như thế. Chậc, khẩu âm của ta không giống bản địa?”
“……. Giống.”
[3]
Bách Ngạc dạy đồ đệ, hai ngày tu luyện, ba ngày tắm nắng. Phàn Nhã làm đồ đệ duy nhất của hắn, giận mà không dám nói gì.
Thứ Phàn Nhã muốn học nhất chính là biến thành người, nhưng cậu bái sư đã nhiều năm, tới tận bây giờ vẫn chưa thấy qua Bách Ngạc hóa hình. Cậu hỏi: “Sư phụ, người có thể làm mẫu cho con không?”
“Biến thành người làm gì? Như hiện tại không phải rất tốt sao?” Bách Ngạc nói: “Không hứng thú, con ra ngoài hỏi thử xem, ta ở hình dáng ngỗng có đứa nào dám trêu chọc ta không?”
“Nhưng con là vịt, con không đánh lại người ta, người ta sẽ ức hiếp con…” Phàn Nhã uất ức.
“Ai u, cục cưng, không sao không sao.” Bách Ngạc xoa xoa đầu cậu: “Con ra ngoài nói con là đồ đệ của ta, không ai dám ức hiếp con.”
Rốt cuộc Phàn Nhã cũng hiểu vì sao Bách Ngạc có danh tiếng mà lại không có ai đến xin đầu quân. Cậu cũng nhận thấy rõ tìm sư phụ không chỉ xem đối phương là lão đại mà còn phải hiểu rõ phương hướng nghiên cứu học thuật và hứng thú của đối phương có phù hợp với mình không, cùng phương pháp dạy dỗ của lão đại có phù hợp với mình không.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, cậu chỉ có thể nhịn, dù sao cũng đánh không lại.
Thôi cứ sống cho qua ngày, vẫn có thể bỏ đi mà.
À không, vẫn có thể đổi sư môn mà.
[4]
Dựa theo tư chất và tốc độ của Phàn Nhã, ít nhất cũng phải tu luyện thêm một hai trăm năm nữa. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, trước khi ra ngoài, Bách Ngạc xách Phàn Nhã lên, nói với cậu: “Bảo bối à, vi sư phải ra ngoài du lịch một phen, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, không thể chăm sóc con được nữa.”
“A?” Phàn Nhã mờ mịt: “Vậy con phải làm sao?”
“Con thích làm gì thì làm đi.” Bách Ngạc đảo mắt: “Sư phụ đi đây, bảo bối ngoan, đừng nhớ sư phụ.”
Trong một đêm, Phàn Nhã trở thành một đứa trẻ không sư phụ, yếu ớt, đáng thương, lại không có ai giúp đỡ. Lúc này cậu đã có thể hóa hình, nhưng cậu chưa từng ra ngoài rèn luyện. Phàn Nhã nghĩ thầm, dù sao cậu cũng đã hóa hình không có gì nguy hiểm, ra ngoài đi dạo một chút thì có làm sao?
Vì vậy cậu ôn lại một lần bài giảng của sư phụ về xã hội loài người, mang theo một bọc hành lý nhỏ đi ra từ cửa sau động phủ.
Cửa sau động phủ là một cửa truyền tống, để tiện đi lại nên Bách Ngạc truyền tống thẳng đến trạm xe lửa. Phàn Nhã đột nhiên chen chúc trong dòng người, nhìn xung quanh một rừng người, cậu không khỏi run sợ.
Khó khăn lắm Phàn Nhã mới thoát khỏi đám đông, quyết định hay là ăn cái gì trước đã. Cậu lấy từ trong bọc… Bọc của cậu đâu?
Bọc của cậu đâu? Cái bọc có không gian cực lớn của cậu đâu? Cái bọc chứa chi phí một năm ăn mặc của cậu đâu? Cái bọc chứa gần hết đồ trong động phủ đâu?
Phàn Nhã quay lại nhìn đoàn người, mọi người đi lại vội vã, cúi đầu chơi di động, sao có thể thấy bọc của cậu?
Đậu má.
Cửa truyền tống chỉ có thể ra không thể vào, bây giờ ngay cả tiền đi tàu điện ngầm cũng không có, trời muốn diệt cậu!
Việc cấp bách bây giờ là kiếm chút đồ ăn, tốt nhất là có thể tìm được việc sống qua ngày, bằng không quá đói sẽ biến lại thành vịt, đến lúc đó mới thật sự là toi đời.
Phàn Nhã lang thang trên đường, thấy thông báo tuyển dụng lập tức đi tới. Đối phương mở miệng liền hỏi: Có bằng cấp gì không?
Phàn Nhã: …
“Tốt nghiệp cấp 3 chưa?”
“…..”
“Cấp 2?”
“…..”
“Học tiểu học chưa?”
“…..”
Bye bye.
Đến tối mà Phàn Nhã không có đồ ăn, ngay cả chỗ ngủ cũng không có. Cậu mới bị người trong cửa hàng tiện lợi đuổi ra, lúc này cũng không đoái hoài việc sợ con người nữa, bám lên cửa kính mà gào: “Tôi có thể làm mà! Không cho tiền lương cũng được! Cho tôi thử đi! Thử cũng không được sao!”
Cô gái bên trong la lên: “Nếu anh không đi tôi báo cảnh sát!”
Phàn Nhã vô cùng ấm ức bỏ đi, đồng thời cậu cũng ý thức được tìm việc không dễ dàng như vậy. Lúc cậu đang nghĩ bản thân cùng đường thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, thấp giọng nói: “Anh giai, tìm việc làm à?”
“Đúng vậy.” Phàn Nhã gật đầu.
“Chỗ chúng tôi tuyển người, kiếm tiền nhanh, anh làm không?”
“Làm! Mà làm việc gì vậy? Tôi có thể làm được không?”
[5]
Một tòa nhà cao tầng lộng lẫy, bên trong có mấy tầng lầu nguy nga mà rộng lớn.
Người quản lý Club Hắc Mã giới thiệu sơ lược cho Phàn Nhã, cậu nhanh chóng hiểu ra: Nơi này, khu đèn đỏ, nơi ăn chơi.
Cậu phải làm gì đây, bán đứng thân thể, làm một số việc không thể miêu tả, theo cách nói nhân gian chính là làm vịt*.
(Làm vịt: làm trai bao, MB)
Hừ, nghề cũ thôi!
Không phải, hai việc không giống nhau. Phàn Nhã hiểu công việc này không có thể diện, nhưng bây giờ cậu cùng đường rồi, sắp đối mặt với cục diện đói đến mức biến về nguyên hình. So ra thì bán mình cũng không phải không thể tiếp thu!
Quản lý vô cùng tri kỷ nói với Phàn Nhã: “Cậu vừa mới đến, trước tiên học hỏi một chút, đêm nay đến quán bar phụ việc đi.”
Phàn Nhã ăn một bữa cơm miễn phí, cảm thấy thật ra nơi này cũng rất tốt, tràn đầy nhiệt tình bắt đầu ngày làm việc đầu tiên.
Phàn Nhã – đó giờ chưa biết rượu tây là gì – cùng mấy cậu trai trẻ xinh đẹp vào một ghế lô. Dựa theo sắp xếp của quản lý, cậu đi tới một góc tối, ngồi cạnh một người đàn ông.
Trong ghế lô đèn mờ, Phàn Nhã không thấy gõ gương mặt người đàn ông kia. Trái tim cậu đập thình thịch, bây giờ cậu nên làm gì? Những chàng trai kia đều thành thạo bắt đầu ve vãn với người bên cạnh, mỉm cười lấy lòng. Cậu cũng có thể bắt chước theo sao?
Phàn Nhã lấy hết dũng khí tiến đến bên cạnh người đàn ông kia, đang định mở miệng thì lại phát hiện người này đang nhắm mắt ngủ.
Phàn Nhã: …
Không phải là cậu muốn lười biếng đâu!
Phàn Nhã cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân, rúc người trong bóng tối, hy vọng qua một đêm có thể nhận tiền lương.
Có thể là âm thanh cười đùa bên cạnh quá huyên náo, người đàn ông bên cạnh cậu dần tỉnh. Hình như trước đó người này đã uống rất nhiều rượu, cả người nồng nặc mùi cồn. Thấy bên cạnh có người, anh chỉ sửng sốt một hai giây rồi tự nhiên kéo Phàn Nhã vào lòng, ôm người rồi lại nhắm mắt.
Phàn Nhã: …
Thân thể anh rất nóng, mùi rượu khiến Phàn Nhã có chút khó chịu. Nhưng cậu không dám lộn xộn, ngoan ngoãn duy trì tư thế bị ôm, cả cánh tay đều đã tê rần. Một đám người chơi đến khuya mới chuẩn bị về, người đàn ông này ngái ngủ mở mắt, nhìn kỹ Phàn Nhã, ghé vào tai cậu mà nói: “Em cũng không tệ.”
Khi đang nói chuyện, tay anh vươn ra phía sau đặt lên mông Phàn Nhã. Mặt cậu đỏ như máu, còn đỏ hơn mấy người say rượu, thân thể cứng đờ không biết làm sao. Nhưng anh chỉ nhét một tấm danh thiếp vào túi sau mông cậu rồi đứng dậy rời đi.
[6]
Club Hắc Mã rất có danh tiếng, không biết bao nhiêu đại gia vung tiền như rác chỉ để mua nụ cười của mỹ nhân. Nhưng người sợ nổi danh vịt sợ mập mạp, ngay đêm đó, MB hot nhất của club Hắc Mã vì ỷ danh ỷ tiếng, đắc tội ông lớn, ngã một cú nhớ đời. Trong một đêm, club Hắc Mã đóng cửa, Phàn Nhã cũng được báo ngày mai không cần tới làm.
Cậu tìm việc dễ dàng lắm sao? Ngay cả tiền lương đêm đó cũng chưa lấy được!
Phàn Nhã đúng là một con vịt thê thảm.
Phàn Nhã khổ cực không nơi nương tựa, lại tiếp tục bước lên con đường tìm việc. Cậu chợt nhớ đến tấm danh thiếp hôm qua cùng với di động trong túi may mà chưa mất.
Cậu lấy ra tấm danh thiếp, danh thiếp bị cậu đè cho nhăn nhúm nhưng vẫn có thể nhìn rõ chữ bên trên. Phía trên viết họ tên và số di động, người này tên Tông Tĩnh Lê, bốn số cuối di động là 8888.
Phàn Nhã lật danh thiếp, phía sau là một ô vuông rất to, trong ô vuông có một đống điểm đen xì lộn xộn. Thứ này cậu biết, là mã QR.
Phàn Nhã quét QR, gửi kết bạn trên WeChat. Cậu không rành thứ này lắm, mất nửa ngày mới hoàn thành. Nhưng đợi tới trưa vẫn không thấy hồi âm, cậu rất hoài nghi mình làm sai, đắn đo nhiều lần, cậu quyết định gọi điện thoại.
Điện thoại đổ vài tiếng chuông, Phàn Nhã siết chặt di dộng, khẩn trương nuốt nước bọt.
Kết nối!
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp: “Xin chào, ai vậy?”
“Chào, chào anh! Em là, là club Hắc Mã tối qua, cái, cái…”
“Muốn hẹn một đêm sao? Đêm nay tôi rảnh, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin cho em.”
“Không, không phải!” Phàn Nhã lắp bắp: “Club Hắc Mã đóng cửa rồi, giờ em không có cơm ăn, không biết có thể nhờ, nhờ anh giúp em một chuyện được không? Cho em mượn chút tiền… Em có thể làm việc cho anh!”
“Hử?” Tông Tĩnh Lê hơi ngừng lại, trong giọng nói mang chút ý cười: “Ý của em là muốn tôi bao nuôi em?”Mở hàng chương 1. Bộ này không dài nên sẽ hoàn nhanh thôi =]]]
Tiện đây nói luôn, xong vịt vịt tui sẽ mở một hố mới, ngắn lắm, tất nhiên là ‘sảng’ vô cùng, ‘sảng thấy mọe’ luôn =]]