Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 48: Sóng triều của thời đại



  • Edit: Tiểu Hân
  • Beta: Tiểu Hân

Chris không trả lời cậu, chỉ cầm máy chụp hình tiếp tục xem ảnh.

Trong ảnh Lâm Dật Phi cười rất tươi.

Tối hôm nay hai người đều ngủ sớm, bởi vì mai là ngày quan trọng nhất trong chuyến đi Luân Đôn lần này của họ, trận chung kết của giải bội kiếm thế vận hội.

Sân đấu ở trung tâm của công viên quốc gia, Lâm Dật Phi và Chris đến trước nửa tiếng để chiếm chỗ ngồi. Ozbourn tiên sinh đã chuẩn bị rất chu đáo, chỗ ngồi là nơi cách sân gần nhất, ngoài giới truyền thông, chỉ sợ góc độ xem trận đấu tốt nhất là chỗ ngồi của hai người bọn họ.

George đã chuẩn bị tốt máy quay, cũng may có hắn, nên Lâm Dật Phi và Chris mới có thể chuyên tâm theo dõi trận đấu.

Kevin Phil được xưng là thân sĩ đấu bội kiếm của Anh quốc, nhưng Lâm Dật Phi biết sau trận chiến này hắn sẽ được xưng là “Vinh quang của giới đấu kiếm Anh quốc”.

Hắn mặc hộ cụ đi ra, bước đi tao nhã bình tĩnh. Giới truyền thông bắt đầu tách tách chụp ảnh.

Hơi chú ý một chút, hắn liền trông thấy Lâm Dật Phi. Trận đấu vẫn chưa chính thức bắt đầu, Kevin còn mấy phút tự do. Hắn đi tới trước mặt Lâm Dật Phi và Chris, mỉm cười.

“Thật không ngờ chỗ ngồi của hai người lại gần như vậy.” Kevin vươn tay vuốt ve mũi kiếm của mình, “Anh phải phát huy hết sức rồi, nếu không sẽ bị cả hai xem thường.”

“Anh vốn đã khiến chúng em hâm mộ rồi.” Lâm Dật Phi cười nói.

Ngón tay Kevin lại chạm nhẹ lên chóp mũi Lâm Dật Phi: “Mở to mắt mà nhìn trận đấu này. Đấu kiếm không có mặt trời nào luôn giữ vững không rớt xuống, hôm nay anh muốn người kia rời khỏi vương tọa.”

Lâm Dật Phi vuốt mũi, nhìn theo bóng dáng Kevin.

“Thật tự tin.”

Chris nhướng mày.

Đối thủ của Kevin cũng bước ra, Marcel là người Đức, phong cách đấu kiếm của hắn mang theo sự nghiêm túc cẩn thận, một phong cách chiến đấu nổi tiếng của người Đức, nhưng công kích cũng rất đủ tốc độ và sức mạnh. Hắn là quán quân của bội kiếm thế vận hội Olympic lần trước, từng đoạt hai lần quán quân và một lần á quân của thế vận hội.

Lúc này đây, mới cũ chạm mặt, không ít người đều dự đoán kết quả, nhưng không ai có thể nói được giữa Kevin và Marcel ưu thế của ai nhiều hơn.

Hành động chấp kiếm chào của Kevin rất tao nhã, đến khi hắn đứng ở tuyến chuẩn bị bày ra tư thế, thì sát khí lập tức xuất hiện.

Trọng tài ra hiệu bắt đầu, Kevin ngăn lại một kiếm đâm tới của đối phương, Marcel chỉ lùi về sau mấy bước, liền chuyển thủ thành công, trái lại bức bách Kevin. Một kiếm này rất nhanh, Lâm Dật Phi phải tập trung mới có thể đoán ra công thủ luân phiên của hai người.

Cuối cùng, ở khoảnh khắc nào đó, Marcel chặn lại kiếm của Kevin, bước chân nhanh chóng biến hóa, đi lên phía trước đâm kiếm vào vai Kevin.

Kiếm đầu tiên cần nửa phút, trận đấu giữa hai người này tuyệt đối là một hồi khổ chiến.

Lâm Dật Phi biết, một kiếm được điểm lúc nãy của Marcel rất mạo hiểm, nếu lúc ấy Kevin nghiêng người tránh thoát sau đó đưa kiếm một vòng đánh trả, thì Marcel sẽ rơi vào nguy hiểm.

Xem ra Marcel vì thắng Kevin mà chuẩn bị tinh thần mạo hiểm.

Lâm Dật Phi ngay cả hô hấp cũng không dám, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ một khoảnh khắc phấn khích.

Mà Kevin vẫn áp dụng phương pháp chủ động công kích, nhưng những động tác lại không thể làm khó Marcel, ngược lại bị đối phương nắm quyền chủ động.

Điều này khiến Lâm Dật Phi khẩn trương, rướn cao cổ, bàn tay nắm thật chặt.

Nhưng Kevin vẫn rất trấn định, không ngừng quấy nhiễu thế tiến công của đối phương, đột nhiên biến đổi đường kiếm, mũi kiếm sượt qua chuôi kiếm của đối phương, bổ lên cánh tay đối thủ. Một kiếm kia cần phối hợp thật nhiều các yếu tố nhanh nhẹn kỹ thuật và chiến thuật, Lâm Dật Phi nhếch môi, có cảm giác đã mở rộng tầm mắt.

Điểm của trận đấu cứ luân phiên, tựa như những lời bình luận lúc đầu, rất khó đoán được sau khi kết thúc trận đấu này thì phần thắng sẽ nghiêng về ai.

Hiệp đầu tiên chấm dứt, điểm số là 5 với 6, Kevin tạm thua một điểm.

Khí nghẹn trong lòng Lâm Dật Phi nhất thời được nhả ra, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

“Trận đấu này Kevin Phil sẽ thắng.” Lời của Chris khiến Lâm Dật Phi có chút kinh ngạc.

“Tớ cũng không nhìn ra ai thắng, sao cậu có thể nhìn ra?”

“Kevin đang thử Marcel, anh ta dùng nhiều phương pháp nghi binh để thử đủ loại phản ứng của Marcel. Một việc làm rất thông minh cũng rất mạo hiểm.”

Lời của Chris khiến Lâm Dật Phi giật mình.

Lại nhìn về phía Kevin, hắn đang đội mũ bảo hộ, ngửa đầu dựa lên ghế, Lâm Dật Phi có thể tưởng tượng ra hắn đang nhắm mắt, có lẽ trong đầu đang hồi tưởng lại trận đấu lúc nãy với Marcel.

Rất nhanh một phút nghỉ ngơi đã qua, thính phòng vốn đang nhỏ giọng nghị luận lần thứ hai trở về im lặng.

Trong nháy mắt bắt đầu, Kevin bỗng nhiên công kích tới tấp như mưa rền gió thét, đôi mắt của khán giả hoàn toàn không theo kịp ánh sáng phản chiếu của những thế kiếm này.

Marcel lui về phòng thủ, phán đoán những đường kiếm của Kevin, dần dần Marcel cũng nắm giữ được tiết tấu, dẫn đến Kevin phạm vào một sai lầm không nên cũng rất khó tránh khỏi, đó là động tác di chuyển quá lớn. Lúc Marcel sắp đánh trúng đối thủ, thì Kevin lại nghiêng người bổ trúng vai hắn. Thì ra bước di chuyển lúc nãy của Kevin chỉ là động tác giả.

Lâm Dật Phi trừng to mắt, nghe trọng tài tuyên bố đạt điểm.

Một hiệp này ưu thế của Kevin cao hẳn lên, nhưng những đường kiếm cũng rất mạo hiểm. Nếu khán giả có thể vỗ tay, chỉ e Kevin đã sớm bị những tràng pháo tay bao phủ.

Lúc chấm dứt là 11 với 9, Kevin chiếm ưu thế. Hắn trở về ngồi vào chỗ của mình, lại là động tác kia.

“Có lẽ cậu nói đúng, hiệp đầu Kevin đang thử Marcel.” Lâm Dật Phi cười khẽ, “Cũng chỉ có người kia mới dám làm như thế ở cuộc thi tầm cỡ quốc tế này.”

“Cậu đang khẩn trương vì anh ta sao?”

Chris nhẹ nhàng kéo ra đôi tay đang nắm chặt của Lâm Dật Phi, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

“Xin sửa lại, tớ không phải khẩn trương vì anh ấy, mà là trận đấu này khiến tớ khẩn trương.”

Hiệp kế tiếp quyết định kết quả trận đấu. Trong lĩnh vực luôn luôn có biến hóa này, không ai đủ năng lực để có thể vĩnh viễn xưng bá được. Việc mới cũ luân phiên cũng không thể tránh.

Marcel trước nỗi ám ảnh mạnh mẽ lúc nãy, hắn đang cảm nhận áp lực của thời đại, tựa như từng đợt sóng triều đang bao phủ hắn. Nhưng hắn sẽ không thả trôi như bèo trên dòng nước.

Lão tướng ba mươi mốt tuổi một lần nữa đứng ở tuyến chuẩn bị, hắn phải trả lại áp lực cho người trẻ tuổi trước mắt.

Thế tiến công của Marcel với Kevin tựa như tùy ý, chỉ người đã từng có kinh nghiệm thi đấu quốc tế như Lâm Dật Phi mới có thể nhìn ra, phán đoán của Marcel với Kevin là dựa trên rất nhiều năm kinh nghiệm thi đấu, hắn đã trải qua vô số trận, năng lực thích ứng của hắn còn nhanh hơn cả máy tính. Động tác giả của hắn không có chút dư thừa nào, đáp lại Kevin tựa như hiệp trước Kevin đã làm, nói cho đối phương biết ai mới là cao thủ chân chính.

Rất nhanh, điểm số đã được đuổi kịp là 12 với 12.

Nếu Kevin tiếp tục bị Marcel áp chế, vậy thì e là trận đấu này đã phân rõ thắng thua.

Tầm mắt Lâm Dật Phi đuổi theo dáng người Kevin, đối phương vẫn bình tĩnh như trước, hoạt động bả vai, kích thích mũi kiếm.

Marcel lại áp dụng thế tiến công, Kevin vẫn phòng thủ, nhưng Lâm Dật Phi quan sát bước chân của hắn, người kia luôn ẩn nấp tìm kiếm cơ hội phản kích. Mà cơ hội hắn chờ đợi cuối cùng cũng tới, khi Marcel bỗng nhiên tăng tốc độ đâm tới, Kevin bất chợt biến đổi tiết tấu, sau đó trước khí thế chưa dừng lại của Marcel, hắn bắt đầu phản kích. Một động tác giả hoàn mỹ không thể lừa được Marcel, nhưng nào ngờ kiếm tiếp theo của Kevin lại trực tiếp bổ lên cánh tay Marcel. Lần này Kevin tuyệt không làm động tác giả nào.

Lâm Dật Phi thầm khen ngợi, có thể tận mắt xem trận đấu này thật sự quá tuyệt vời.

Sau đó Kevin tựa như được thần trợ giúp, áp chế Marcel. Từ 13 với 12 đến 14 với 12, cứ thế mà tăng, khiến cho khán giả không dám chớp mắt.

Còn lại một kiếm cuối cùng.

Marcel ngẩng đầu hít thở sâu. Lâm Dật Phi nhìn bóng dáng Kevin, cậu có loại cảm giác, người kia đã bắt đầu đón lấy thắng lợi.

Quả nhiên, trong năm, sáu giây tiếp theo hắn có hai lần đánh nghi binh, tuy rằng bị Marcel nhìn ra nhưng thế tấn công của Kevin vẫn không chút suy giảm.

Marcel không ngừng tìm kiếm cơ hội thu hẹp khoảng cách số điểm, nhưng sự cẩn thận của Kevin làm cho hắn vô kế khả thi.

Tim của khán giả ngừng đập, Lâm Dật Phi cũng vịn sát vào lan can, Kevin bổ một kiếm lên vai Marcel, bị đối phương cản lại, ngay sau đó là một cú đâm, Marcel né tránh, tiếp tục bổ lên cánh tay hắn, Marcel ngăn cản, vừa muốn đánh trả, thì một kiếm đâm ra xinh đẹp của Kevin khiến cho ánh mắt khán giả đều dừng lại trước hình ảnh này, Marcel đứng thẳng tại chỗ, thật lâu vẫn không phản ứng.

Mũi kiếm tràn đầy sức mạnh đâm trúng ngực hắn.

Đèn sáng lên, trọng tài phán đạt điểm.

Sau hai giây yên tĩnh, trong Đấu Kiếm Quán tràn ngập tiếng vỗ tay.

Lâm Dật Phi cũng liều mạng vỗ tay.

Kevin cởi mặt nạ xuống, rất có phong độ thân sĩ mà cúi đầu với các khán giả. Lâm Dật Phi đoán, lát nữa số hoa hắn nhận được phải dùng xe tải để chở.

Sau đó hai vận động viên bắt tay, ôm nhau. Marcel ý tứ hàm xúc vỗ lưng hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng vỗ tay vẫn không ngừng, không ít phóng viên đang chờ phỏng vấn. Đây không phải lần đầu tiên Anh quốc tổ chức giải thi đấu kiếm, nhưng là một chủ nhà, Kevin là vận động viên nam đầu tiên đoạt giải quán quân trong hạng mục bội kiếm, đây không cần nghi ngờ là niềm kiêu ngạo của Anh quốc.

Kevin chân thành đi đến trước mặt Lâm Dật Phi, không chút để ý đến giới truyền thông, cười khẽ hỏi: “Hì, biểu hiện của anh thế nào?”

“Rất tuyệt!” Lâm Dật Phi không thể tìm từ nào khác để diễn đạt.

Vẻ mặt Kevin vẫn bình tĩnh như trước, dường như danh hiệu quán quân cũng không khiến hắn thấy vui mừng. Hắn dùng ánh mắt trêu tức nhìn sang Chris, mang theo giọng nói nửa thật nửa đùa nói: “Vậy thì, Lâm, có phải ánh mắt em luôn dõi theo anh, ngay cả chớp cũng không dám?”

“Đó là đương nhiên!” Lâm Dật Phi không chút nghĩ ngợi đã trả lời.

“Ồ — anh đoán là cậu bạn trai nhỏ của em đang ghen tị chết với anh.” Kevin xoay người rời đi.

Lâm Dật Phi nhìn về phía Chris, lúc này mới phát hiện mặt anh như bị bao phủ bởi một tầng băng.

“Này,” Lâm Dật Phi dùng khuỷu tay đụng vào anh, “Cậu sao thế?”

“Không có gì.”

Xem xong lễ trao giải, lúc Lâm Dật Phi và Chris đang chuẩn bị về, thì một nhân viên công tác đến đưa một tấm thẻ cho Lâm Dật Phi.

“Cậu là Lâm phải không?”

“A, là tôi.”