Cành Hồng Năm Ấy

Chương 5: 5 Kích Động


Bữa sáng hôm nay Bích Tuyền làm cũng thật đơn giản.

Cô làm món mì xào ăn cùng với trứng ốp la rồi chia làm ba dĩa cho cả ba người, sau đó dọn lên bàn ăn.
Bởi vì mới dọn đến nên hai mẹ con cậu vẫn chưa mua dao cùng với nĩa, chỉ dùng đũa để ăn theo như phong tục tập quán của đất nước mình.
Henry nhìn hai mẹ con bà cầm đũa ăn, bản thân hắn cũng bắt chước học theo mà cầm nhưng vì cách cầm sai nên mỗi lần gấp đều gấp hụt.
Lãnh Tâm thấy vậy thì mới chợt nhớ đến chuyện hắn là một người phương Tây, không biết dùng đũa.

Cậu buông đũa xuống nhìn hắn tỏ vẻ hối lỗi nói: "Xin lỗi, tôi quên mất rằng anh không biết dùng đũa".
"K...khô..n.g...!s..s.a.o..."(không sao).

Hắn không để bụng mà nói.
"Hay là để tôi dạy anh cách cầm đũa nhé!".
Henry nhìn cậu rồi lại nhìn về đôi đũa ở trên tay mình sau đó gật đầu.
Lãnh Tâm liền đứng dậy, vòng ra sau lưng Henry cúi sát người xuống khiến cho ngực của mình với lưng hắn chạm sát vào nhau.


Trong khoảnh khắc ấy, hắn dường như có thể cảm nhận được rõ từng nhịp tim đập cùng với hơi thở ấm áp của cậu.
Tai hắn theo đó bất giác đỏ lên.
Lãnh Tâm nào chú ý đến, cậu chỉ lo tập trung điều chỉnh cách cầm đũa của Henry và hướng dẫn hắn sử dụng ra sao cho đúng mà thôi.
Có thể nói Henry chính là loại người có tính tiếp thu cực mạnh, việc cầm đũa đối với hắn cũng không khó gì mấy, chỉ trong chốc lát đã cầm được thành thạo khiến Lãnh Tâm không tránh khỏi bất ngờ.
"Wow anh tiếp thu nhanh thật đấy!".

Lãnh Tâm cảm thán nói.
Ngay cả cậu khi còn nhỏ mới tập cầm đũa còn phải mất đến tận hai ba ngày sau mới có thể cầm được một cách thành thạo, vậy mà hắn lại chẳng phải mất bao nhiêu thời gian lại có thể cầm chắc tay như vậy rồi...!Việc này thật khiến cho Lãnh Tâm cảm thấy có chút nghi ngờ nhân sinh.
...
Sau khi dùng xong buổi sáng, Bích Tuyền liền ra ngoài mua một ít thuốc cùng với dụng cụ băng bó vết thương cho Henry còn Lãnh Tâm thì đem dĩa vào bên trong rửa.
"Đ...để...!t..ôi...!p...p.h.ụ...!ch...o...(Để tôi phụ cho)".

Henry không biết vì sau lại muốn giúp đỡ người này rửa bát.
Lãnh Tâm lắc đầu: "Không cần đâu, anh còn có vết thương trên người, chỉ cần ngồi đấy nghỉ ngơi là được".
Henry gật đầu, đưa tay kéo lấy chiếc ghế ở gần bồn rửa chén ngồi xuống xem cậu rửa.
Đang rửa, Lãnh Tâm bỗng dưng nhớ đến khung cảnh tối qua.

Không tránh khỏi tò mò, cậu liền lên tiếng hỏi hắn.
"Phải rồi Henry, chuyện tối qua rốt cuộc là sao vậy?".
Khi câu hỏi vừa được cất lên, gương mặt của Henry không biết vì sao lại có chút kích động.

Hắn đứng phắt dậy, lùi lùi về sau mấy bước khiến cho cái ghế theo đó cũng bị di chuyển theo, tiếng ghế cùng sàn nhà ma sát với nhau tạo nên một âm thanh nghe chói tai vô cùng.
Lãnh Tâm cũng vì vậy mà ngừng lại động tác của mình, cậu quay lại nhìn về phía hắn.


Nhìn thấy gương mặt tràn đầy sự kích động của người nam nhân trước mắt, Lãnh Tâm không khỏi đau lòng, chắc hẳn rằng bọn người tối qua đã làm một chuyện gì đó rất độc ác đối với hắn nên mới khiến hắn có phản ứng như bây giờ.
Lãnh Tâm biết cho dù mình có hỏi thì hắn cũng sẽ không nói nên đành thôi: "Nếu bây giờ anh không nói được thì để khi khác vậy, bất cứ lúc nào anh muốn chia sẽ, hãy nói với tôi".
Henry lúc này mới ngừng lại sự kích động của mình, nhìn cậu một lúc rồi gật đầu.
Trong lòng không khỏi khen ngợi cậu thật hiểu chuyện, quả thực giống như những gì cậu suy đoán, bọn chúng đã làm ra một chuyện khiến cho hắn cả đời này mãi mãi không bao giờ quên được.
Nó khiến cho thâm tâm Henry đau khổ, thành công khiến cho hắn hận bọn chúng đến tận xương tận tủy.
Thấy hắn đã bớt kích động Lãnh Tâm mới an tâm quay sang tiếp tục rửa chén, còn hắn thì chỉ mãi lo đắm chìm vào trong những suy nghĩ của mình.
...
Bích Tuyền đi một lúc rồi lại về, bà đưa túi đồ mà mình mới mua về cho cậu xong liền đi ra sau bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Cầm mớ dụng cụ băng bó vết thương trên tay, Lãnh Tâm nhìn hắn nói: "Anh cởi áo ra rồi ngồi xuống ghế đi, tôi giúp anh băng bó".
Henry nghe theo lời cậu nói, cởi chiếc áo thun rộng mà mình đang mặc trên người ra rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, đưa lưng lại để cậu giúp mình thoa thuốc.
Lãnh Tâm khui chai thuốc đỏ ra, đổ ra cho thấm vào miếng tăm bông rồi mới nhẹ nhàng thoa lên trên những vết thương còn chưa kết vẩy của hắn.

Cậu dùng lực rất nhẹ, cứ như sợ rằng hắn sẽ bị đau vậy khiến cho con tim hắn có chút rung động trước sự nhẹ nhàng của người con trai này.
Chỉ tiếc rằng, thù giết mẹ Henry vẫn chưa trả xong thì hắn lấy đâu ra tâm trí để mà quan tâm đến chuyện yêu đương đôi lứa đấy chứ?
Trong lúc Henry vẫn còn đang suy nghĩ thì Lãnh Tâm cũng đã thoa xong thuốc cho phần lưng, cậu bắt đầu tiến đến trước mặt hắn rồi ngồi xổm xuống, tiếp tục thoa thuốc cho phần ngực.
"Anh thẳng lưng lên một tí".

Cậu lên tiếng nhắc.

Ngay sau đó Henry liền nghe theo mà ngồi thẳng lưng lên để cho cậu tiện thoa thuốc cho mình.
Vẻ mặt Lãnh Tâm lúc giúp hắn thoa thuốc có chút nghiêm túc, chân mày nhíu lại không hợp với vẻ mặt vốn có của mình một chút nào.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại bất giác đưa tay mình xoa xoa lên đôi chân mày vẫn còn đang nhíu chặt ấy của cậu.
"!!!".

Cậu có chút bất ngờ, ngước gương mặt mình lên nhìn hắn như muốn hỏi là có chuyện gì.
"Đ...đ.ừn.g...!n.h.í..u...!m.à.y.., x..xấ.u...!lắ.m...(Đừng nhíu mày, xấu lắm)".
"Ò".

Mặc dù không hiểu vì sao Henry lại nói như vậy nhưng Lãnh Tâm cũng không có nghĩ gì nhiều, cậu cúi đầu xuống, tiếp tục công việc thoa thuốc của mình.
_________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi nếu cách nói chuyện của Henry khiến cho mọi người khó chịu nhé! Về sau cách nói chuyện của hắn sẽ dần được cải thiện nên xin mọi người hãy cứ yên tâm..