- Mẹ ơi!!! - Tiếng gào thảm thiết của ta vang khắp căn phòng, thì ra đó chỉ là một giấc mơ!
Vật vã ngồi thẳng người dậy, hoàn hồn thở dốc, ta nhìn xuống hai tay đang nắm chặt thành nắm đấm của mình, mồ hôi túa ra như vừa cầm phải bọc nước, lửa nóng trong người thổi lên phừng phừng, khiến mỗi nhịp thở của ta càng trở nên khó khăn hơn. Tâm trí ta hiện giờ vô cùng lộn xộn, giấc mơ vừa rồi như một thứ gì đó... một thứ gì đó mà ta không thể diễn tả... một giấc mơ khiến ta tỉnh dậy thấy lòng hụt hẫng, trống rỗng và đầy ắp những lo toan! Và... cũng có một chút thương cảm...
Ta chẳng nhớ được gì nhiều qua giấc mơ ấy, có thể nói nó chỉ toàn một màu đen kịt, một màu đen cô đơn, lạnh lẽo. Ở đó, ta không thấy nổi một bóng người, chỉ có ta, có ta mà thôi! Bên tai ta liên tục vang lên những tiếng thét chói tai, ai oán, cùng với khoảng không trống rỗng khiến nỗi sợ và cảm giác ớn lạnh càng lúc rõ rệt. Trong giấc mơ của ta, có một thứ gì đó, thấy như không thấy, không thấy lại tựa hồ như thấu rõ tất cả!
Ta hiểu, ta rõ! Tiếng thét của cô gái trong mộng, không ai khác chính là Hạ Chi Chi - chủ nhân cũ của cơ thể này!
Cơ mà khi xưa, hồi ta còn là Cánh Cụt, mama tổng quản có nói với ta, người bốc đồng thường làm hỏng việc lớn, vốn không hề nguy hiểm, chẳng qua chỉ là con tép riu tưởng mình là tôm hùm to lớn nên làm càn, còn những người điềm đạm, trầm ổn, hoặc những kẻ tỏ ra đáng thương non nớt mới thực sự là cáo già, chúng luôn âm thầm thâu tóm hết mọi thứ, xâu chuỗi và dàn dựng kế hoạch, hành động vô cùng cẩn trọng, tỉ mỉ! Vì thế nên, một kẻ dễ đoán như mụ già mẹ của Chi kia, chưa chắc đã là kẻ giết người! Vì nếu thực sự là vậy, thì mụ đáng ra phải bị phát hiện lâu rồi!
Với cả người xưa có câu: "Hổ dữ không ăn thịt con", ta không tin là mụ già đó lại nhẫn tâm giết chết con mình!
Có điều... các ngươi đọc truyện này đến chương thứ 13 rồi, cũng nên hiểu rõ tính ta xíu đi, ta nhanh quên lắm, chẳng nghĩ mãi được cái gì lâu, chốc chốc mấy cái sợ sệt này nọ đó đã bốc hơi khỏi đầu ta từ lâu rồi!
Nhưng mà... ta còn phải đối mặt với một thứ khác! Đó chính là một hiện tượng thời tiết, cái này ta được học trong môn Khoa học lớp 5 và Vật Lý lớp 6, hiện tượng bay hơi, ngưng tụ. Đó chính là mưa!
Ta tới đây cũng được gần một tuần rồi, nhưng giờ mới thấy hiện tượng mưa mà trong sách dạy!
Nói về mưa thì nó cũng từa tựa như mưa tuyết ở Bắc Cực mà thôi, cũng là những hạt nhỏ li ti li ti rơi từ trên trời xuống, chỉ khác là thay vì màu trắng và mỏng manh như tuyết thì những hạt mưa lại vô cùng nặng hạt, nó là thứ nước đông cứng chưa hết nhỏ xuống từ những đám mây, và tiếp đất bằng những tiếng rơi "lộp bộp", cơ mà rơi xuống từng chỗ nó lại khác nhau à nha, rơi xuống đất thì nó cũng "lộp bộp" nhưng nhỏ hoặc chỉ là "lách tách" thôi, còn khi rơi xuống mái tôn thì nó lại là một đẳng cấp khác! Các ngươi cứ tưởng tượng có trăm thằng đang gõ trống bên tai mình ấy rồi sẽ biết cái cảm giác đó như nào!
Cơ mà, điều quan trong là nếu nó chỉ mưa thôi thì không sao, đằng này lại còn thêm một hiện tượng Vật Lý khác, cái này thì ta chỉ nhớ mang máng, đó là hiện tượng các đám mây va vào nhau rồi phóng tia lửa điện, không khí giãn ra gì đó... rồi gây ra một tiếng nổ vang trời!
*Đoàng!*
*Xẹt*
Tiếng sấm tiếng chớp cứ thê luân phiên nhau gào ầm làm ù cả lỗ tai ta, còn ta thì chẳng biết làm gì hơn ngoài chui tọt vào trong chăn, co chân co đùi, hai tay ôm đầu sợ sệt! Thực sự thì cả một đơi ta chưa bao giờ phải đối mặt với âm thanh nào kinh hoàng như vậy (hoặc... có thể là rồi...), cả trong phòng lẫn ngoài cửa sổ đều tối om, mà mỗi lần sấm chớp đánh xuống lại tựa như một tiếng thét kinh hoàng, làm lóe sáng màn đêm tăm tối đồng thời như một con quỷ mò mẫm vào nỗi sợ thăm thẳm của trái tim mong manh...
Đúng vậy, tiếng sấm chớp đùng đoàng ấy, làm sao có thể bằng tiếng thét vang vọng của ông nội và đàn chim cánh cụt trong đêm bão tuyết lịch sử ấy?
"Cứu! Cứu ta!"
"Con ta! Con ta đang ở kia!"
"Vợ! Vợ ơi em ở đâu! Trứng! Các con của ta!!!"
"Cha! Mẹ! Huhu... Áaaaaa!"
"Cứu với! Aaaaaa!"
Tuy mơ màng, nhưng tai ta nghe rất rõ, rất rõ từng tiếng gào khóc tuyệt vọng của cả đàn cánh cụt và những sinh vật khác, cơ thể ta lúc ấy không còn dù chỉ một chút sức lực, cứ thế mà thả lỏng, buông bỏ hết tất cả để về với trời đất thiêng liêng. Đúng vây! Người thân, gia đình, bạn bè, cả dòng cả tộc, tất cả, tất cả đã mất hết! Ta còn lý do gì để sống đây?
*Đoàng!*
Mỗi lần một tiếng sét vang lên là một lần ta sợ hãi ôm đầu gào lên khóc nức nở, sự tuyệt vọng đã bao chìm cả linh hồn ta. Con người ta vốn là vậy, chỉ vì tác động của ngoại cảnh mà nghĩ đến những chuyện đau buồn không đáng nhớ, đồng thời cũng vì tác động của ngoại cảnh mà một lần nữa trở thành một con cánh cụt yếu đuối vô dụng!
Khi ấy, màn tuyết đã che phủ kín người ta...
Lúc này, ta cuộng tròn người trong chăn như muốn trốn tránh tất cả...
"Cháu gái nhỏ của ông, đừng sợ, ông vẫn luôn dõi theo cháu!"
- Cô gái nhỏ của tôi, đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cô!