Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 10: Khi Nào Chúng Ta Yêu Nhau [1]

Hiện đại, cảnh sát lãnh công x ngốc manh thụ

1.

Xuyên xỏ trong bí huyệt nóng bỏng ướŧ áŧ kia, lại một lần nữa thúc mạnh vào tuyến tiền liệt mẫn cảm chọc ngoáy một trận, bên tai vang lên tiếng than nhẹ bị đè nén của người phía trước.

Tách chân cậu ra thật rộng, để cậu ngồi đưa lưng về phía mình, cự vật phía dưới không ngừng xâm chiếm bức ép hạ thân cậu, kéo tới vô số kɦoáı ƈảʍ dập dìu như sóng nước. Hai tay anh di chuyển trên bờ phực bằng phẳng, da thịt nóng bỏng nổi lên màu hồng phấn, cuối cùng ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn của cậu nhấc lên, buông tay, cự vật đỉnh thẳng đến nơi sâu nhất, dịch trong suốt bắn tung toé ra ngoài. Cậu chìm đắm trong tìиɦ ɖu͙ƈ bị hành động này kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến thét lên, vô lực thả lỏng người, phía trước run rẩy vài cái. Thứ chôn trong người vẫn không yên ổn mà tiếp tục cày cấy, qυყ đầυ hình nấm cọ xát trong vách huyệt đỏ bừng, khuấy động tràng bích mềm mại, say mê rong ruổi theo tiết tấu của vận động piston quen thuộc, khiến thân thể trắng nõn lay động theo từng cái đâm rút. Hậu huyệt vô thức siết chặt hút lấy thứ đảo quấy nó, dịch nhờn phân bố ra làm cho xấm chiếm càng thêm dễ dàng.

Một đêm làʍ ŧìиɦ dồn dập, Yuan nhấc cơ thể bủn rủn bước vào nhà tắm, thay quần áo sạch sẽ rồi mở cửa ra ngoài. Trên đầu giường đã có một xấp tiền mặt trị số lớn đặt ở đó, cậu nhìn nhìn, nhét vào balo, khập khiễng đón xe trở về nhà.

Yuan hai mươi tuổi, thanh tú sáng ngời, mái tóc dài quá tai khiến gương mặt gầy yếu càng thêm nhu nhược, là đối tượng thường xuyên được để ý trong các quán bar. Một thanh niên nghèo sống ở nhà cho thuê như cậu, đến thành phố này chỉ biết làm nghề lao động chân tay, cao hơn một chút là phục vụ quán bar, từng đi qua nơi long xà hỗn tạp, người xấu người tốt lẫn lộn. Yuan chưa bao giờ có ý định cùng với một nam nhân làm chuyện giao hợp hoan ái, có điều là người cậu thích thì khác.

Lần đó trong quán bar có tội phạm trà trộn vào, cậu phối hợp cùng cảnh sát truy kích tội phạm, gặp được tinh anh của cảnh cục - đội trưởng Kai đang chấp hành nhiệm vụ. Cũng không biết thế nào mà hai người vừa gặp đã lăn giường một trận, cậu thề có dolar là trước giờ chưa từng làm chuyện này với ai, kinh nghiệm chỉ ở mặt lý thuyết. Đối phương càng trúc trắc hơn, căn bản không biết phải làm thế nào, chỉ đơn giản đâm tới đâm lui khiến phía sau của cậu đau đến chảy máu, nhớ lại còn thấy lạnh cả người. Về sau mỗi lần muốn làm thì anh chủ động liên lạc với cậu, hẹn cậu đến nhà nghỉ.

Mỗi lần xong chuyện đều trả tiền cho cậu, Yuan thở dài, anh xem cậu là MB sao? MB của riêng mình anh.

Biểu tình của Kai rất ít, ở trên giường cũng không đặc sắc hơn là mấy, thường thì anh giữ gương mặt lạnh nhạt khó gần, chỉ khi hưng phấn mới có chút giống đang làʍ ŧìиɦ. Mà cậu lại thường xuyên bị anh làm cho phóng đãng kêu rên, thậm chí khóc lóc nức nở, nhớ lại thấy thẹn vô cùng, nhiều khi không hiểu nổi bản thân mình nữa.

Hôm nay Kai đặc biệt kích động, cậu chưa kịp cởϊ qυầи áo đã thô bạo lôi cậu đè lên tường hôn kịch liệt, ở phòng khách lột sạch cậu ra, trực tiếp xé rách quần áo ném cậu lên thảm trải sàn rồi miệt mài day cắn. Thân thể quen lối chấp nhận sự đùa bỡn của anh, cậu ngẩng đầu rêи ɾỉ, nâng người nhô cao để đầu nhũ rơi vào khoang miệng ấm áp. Bàn tay chai sần vì cầm súng của anh vuốt ve dọc theo sống lưng cậu, dẫn đến một trận tê dại đánh lên não bộ Yuan. Sau đó không cần gel bôi trơn mà đẩy thứ kia vào sâu trong huyệt động nóng rực, ra ra vào vào. Hai đợt tiết ra ở phòng khách, anh còn không thỏa mãn mà đem cậu chà đạp tới lui trong phòng ngủ. Cậu bị làm đến mơ hồ, chỉ còn biết thụ hưởng kɦoáı ƈảʍ dữ dội tấn công trên người, chân vô lực dang rộng lên giường, vật giữa hai chân run run rỉ ra dịch trong suốt, cuối cùng phun lên bụng hai người.

"Ô a...a....ưʍ..." Không khí tràn ngập mùi xạ hương, tầm mắt bị mồ hôi cùng nước mắt sinh lý cản trở, anh nâng cằm cậu lên bá đạo hôn xuống, tay kia bóp nắn bờ mông co dãn, cự vật không ngừng sáp nhập tràng bích, uy thế đường đường công thành đoạt đất. Khuôn mặt Yuan đỏ bừng, xụi lơ trên giường mặc anh luật động, chỉ còn biết rêи ɾỉ phát tiết kɦoáı ƈảʍ.

Lúc tỉnh lại, trên người đã được xử lý sạch sẽ, còn đắp thêm một cái chăn mỏng. Yuan vô lực ngồi dậy, thụ sủng nhược kinh nhìn quần áo để đầu giường, nhớ lại đêm qua mình ngất đi như thế nào, đỏ bừng mặt. Kai làm cơm dưới nhà, bày ra hai bộ chén đũa, nhìn thấy Yuan tò mò đi xuống liền khựng lại trong chốc lát, rũ mắt nói: "Qua đây ngồi."

Yuan ngơ ngẩn một lúc lâu, kinh nghi nhìn anh, trước giờ cậu chưa từng có đãi ngộ thế này, quan hệ của bọn họ chỉ lẩn quẩn trong cái vòng làʍ ŧìиɦ - nhận tiền - liên lạc - làʍ ŧìиɦ...chẳng bao giờ cậu có cơ hội ngồi cùng anh nói quá mười câu. Hiện giờ đột ngột thay đổi lịch trình, Yuan vẫn thấy không chân thật cho lắm.

"Hôm qua làm phiền cậu." Kai múc một chén cháo để trước mặt cậu, khói nghi ngút hun đỏ đôi mắt Yuan. Cậu cúi đầu muốn nói không sao, ngắc ngứ hồi lâu, rốt cuộc chần chừ cầm thìa lên ăn. Kai thuộc kiểu người giữ nghi lễ bàn ăn rất tốtm suốt bữa ăn không nói câu nào, mắt nhìn thẳng, động tác mãnh mẽ dứt khoát mang đậm khí chất quân nhân khiến Yuan hâm mộ không thôi. Kai có cơ thể rất hoàn hảo, khỏe mạnh mà không vạm vỡ to lớn, giống một con báo đốm bền dẻo hơn là sư tử. Đương nhiên sức bật và bền dẻo của anh Yuan đã khảo nghiệm qua, lần nào cậu cũng bị làm đến hưng phấn mơ màng đấy thôi.

Gò má Yuan đỏ ửng, trên bàn ăn cậu cư nhiên lại nghĩ tới chuyện đâu đâu.

"Không khỏe?" Kai buông đũa, lục lọi trong tủ thuốc gia dụng ra một mớ thuốc xanh xanh đỏ đỏ, sau đó nhíu mày tựa hồ cũng không biết nên cho cậu uống cái nào. Yuan cảm động nhìn anh lo lắng cho mình, nắm tay anh lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao. Kai nhìn bộ dạng xuân sắc vô biên của đối phương, lại nghĩ đến eo nhỏ cùng cặp chân bủn rủn vô lực đêm qua quấn lên thắt lưng mình, mắt trầm xuống vài phần. Dứt khoát ôm Yuan vào phòng tắm lột sạch sành sanh.

A?

Đến lúc cự vật nóng rực đẩy vào trong cơ thể, Yuan vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, có điều cậu làm gì còn thời gian suy nghĩ thêm gì nữa đã bị kɦoáı ƈảʍ dâng lên thiêu đốt cơ thể. Nơi kia vẫn còn sưng đau, chẳng qua chủ nhân của nó lại không quan tâm tới, chỉ một mực dâng nó cho cái người phía trên kia. Bọn họ dùng tư thế phía sau đẩy đưa liên tục, cự vật to lớn kéo căng mị thịt trong huyệt động không còn nếp gấp, dịch ruột non theo động tác nhỏ ra ngoài.

Cậu ngửa đầu thở dốc, cổ họng khàn khàn phát ra tiếng nức nở vụn vặt, ngước mắt nhìn vào tấm gương lớn đặt ở vách phòng tắm. Trong đó phản chiếu hình ảnh chính cậu mở chân tùy ý để anh sáp nhập, chân vô lực bị anh nắm lấy kéo lên cao, cự vật nổi lên gân xanh không ngừng thúc vào tiểu huyệt được mở rộng, cậu còn nhìn rõ hai khỏa cầu đánh vào mông mình phát ra âm thanh đáng hổ thẹn. Yuan vừa xấu hổ vừa bối rối, nghĩ đến hai người chỉ có thể dùng hình thức này để giao lưu thì chua xót vô cùng, run rẩy vươn tay ôm cổ anh, ra sức phối hợp theo từng luật động.

Huyệt nhỏ tham lam mút lấy cự vật, cậu mặc kệ chính mình trong gương phóng đãng bao nhiêu, lớn tiếng rêи ɾỉ kêu la kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần anh. Anh gầm nhẹ điên cuồng rong ruổi trên người cậu, lúc đè cậu xuống sàn, lúc nhấc bổng đặt cậu trên bồn rửa tay mà đâm rút, lại phóng thích thêm lần nữa. Hai điểm hồng trước ngực cậu sưng tấy đứng thẳng, vật giữa hai chân phun ra dịch trắng ít ỏi, trên người tràn ngập dấu vết hồng hồng tím tím khiến người ta phát điên, cơ thể trải qua bao lần giao hợp đã mệt mỏi kêu gào.

Cuối cùng khi chất lỏng nóng bắn vào tuyến tiền liệt, cậu tê dại hét lên một tiếng, vô lực ngã vào lồng ngực anh. Cậu bỗng rùng mình, không hiểu tại sao anh đột nhiên véo đầṳ ѵú mình, khiến cậu không thể ngăn tiếng "ưm a" vì kɦoáı ƈảʍ. Nhưng Kai cũng không có làm tiếp, ôm cậu vào phòng tắm xử lí rồi hỏi địa chỉ nhà của cậu, đưa Yuan về.

Đối với tình hình này, đồng chí cơ hữu của vị cảnh sát tỏ vẻ, lão đại trong công việc như sấm rền gió giật mà trong tình trường cứ như thằng đần từ nhà quê mới lên thành phố, ngốc chết đi được!

"Cậu cứ tiếp tục mập mờ với người ta như vậy sao?"

"Ừm."

"Người ta không phải Call boy, để cậu đè xuống như này như kia rồi lại như nọ, cậu cảm thấy có đứa nào tình nguyện không?"

"Có phí."

"Cậu xem, Yuan thậm chí không thèm đụng vào một cắc."

"..."

"Tôi nói này cảnh sát trưởng, cậu không nhận ra cậu ấy cũng rất thích cậu à?"

Kai ngẩng đầu lên nhìn ly rượu trong tay một lát, dường như có điều suy nghĩ.

...

Đêm nay Kai lại gọi cậu đến, nhưng đến nơi thì anh chỉ nói cậu chờ mình ở nhà, còn bao giờ về không đề cập đến. Yuan vào bếp làm vài món sợ anh ở ngoài không ăn tối, xong xuôi đâu đó ngó lên đồng hồ cũng đã hơn mười một giờ. Nghĩ đến mình chẳng qua chỉ là một kẻ làm ấm giường, không có địa vị cũng không có danh phận, cậu cười khổ cuộn người ngồi trên sofa. Ban ngày vừa chạy bàn vừa làm vệ sinh cho nhà hàng, nói không mệt mỏi là sai, Yuan có khỏe đến đâu cũng không cưỡng được cơn buồn ngủ, thế là cứ như vậy nằm vật ra ngủ quên.

Nửa đêm trời đổ mưa, sấm chớp ầm đùng đánh thức Yuan. Cậu hoảng hồn mở bừng mắt, nhận ra trên sofa đối diện không biết từ lúc nào đã có nhiều thêm một người. Kai ngồi yên tĩnh, một tay chống trán tựa hồ đang ngủ, toàn thân nồng nặc mùi rượu cùng thuốc lá mà chỉ khi gặp vấn đề nghiêm trọng anh mới hút. Yuan ngốc một lúc, vội chạy tìm khăn mặt thấm nước ấm muốn lau nước mưa trên người anh.

"Kai? Anh dầm mưa về nhà sao? Tại sao không tắm nước n-..."

Kai híp mắt nhìn cậu, tựa hồ đang nhìn xem người quấy rối phút nghỉ ngơi của anh là ai, ánh mắt rất mơ màng, giống như là...Yuan bạo gan sờ thử lên trán anh, phát hiện đối phương thế mà bị sốt mất rồi.

"Nằm xuống." Đến nước này thì Yuan bình thường ôn hòa cũng biết nổi giận, chỉ huy cảnh sát trưởng nằm xuống sofa, móc ra túi thuốc như làm ảo thuật, thuần thục nhét vào miệng Kai rồi tất tả bưng nước ấm tới, bắt đầu thay quần áo cho anh.

Bất quá, hành vi này trong mắt một người say chưa mất ý thức chẳng khác nào khiêu khích.

Kai để cậu cởi sạch quần áo trên người mình, sau đó thể hiện sự bất mãn bằng cách kéo Yuan ngã xuống thảm trải sàn, lật người giam cậu trong lồng bàn tay mình.

"Anh muốn làm gì? Anh đang bị cảm- Unm..."

Môi bị chặn lại nửa chừng, Kai khóa hai tay Yuan ra phía sau, giống như lần đầu tiên hai người họ gặp nhau mà mở khóa quần cậu, lộ ra cái mông tròn mềm dẻo. Người say thường khống chế lực đạo không tốt lắm, một chuỗi động tác liên tiếp khiến Yuan đau đến run rẩy. Biết người kia tiếp theo sẽ làm gì, cậu vội vàng nâng chân muốn đánh tỉnh anh, chỉ là chậm một bước.

Kai vươn đầu lưỡi liếm ướt cúc hoa của cậu, luồn vào khe động bí mật xoay tròn. Răng nanh nhọn cọ vào da thịt mơn trớn, cảm giác tê dại pha lẫn ngứa ngáy xông thẳng lên đầu cậu.

"Ôi trời anh đang cái gì vậy, Kai, mau dừng lại, đừng mà,...." Vùng vẫy của cậu khiến anh không hài lòng, cắn nhẹ lên mông cậu, sau đó dường như chưa thỏa mãn lắm mà di chuyển miệng ra phía trước, ngậm khỏa cầu bên trái tích cực chấm mút. Yuan thở dốc, chút lý trí còn sót lại vẫn giãy giụa muốn tránh né động tác của Kai. Lực chú ý của anh tập trung ở nơi khác, tay cậu được giải phóng liền lập tức ôm đầu anh muốn đẩy ra, nào ngờ anh đột ngột liếm lên lỗ nhỏ trên qυყ đầυ, khiến cậu bủn rủn trong nháy mắt, theo bản năng luồn sâu mười ngón tay vào tóc Kai, khóe mắt phiếm hồng.

Yuan tiết ra trong miệng anh, lồng ngực phập phồng, mồ hôi ướt đẫm thân thể khiến áo dính vào trở nên trong suốt.

Kai chống tay nhìn cậu từ phía trên, đối mặt với vẻ động tình mê mẩn của cậu có hơi mất khống chế, anh cúi đầu hôn lấy đôi môi phát ra tiếng kiều mị, sau đó...

Ngủ mất.

Yuan cảm nhận sức nặng của anh đè lên người mình, dở khóc dở cười, chật vật đưa anh vào phòng ngủ rồi kéo rèm lại, nghĩ nghĩ, thay quần áo muốn về nhà.

Bất quá Kai hôm nay có hơi kỳ quái, đơn giản đợi khi cậu cởi hết ra thì kéo cậu xuống giường, ôm vào lòng. Yuan sửng sốt, tim đập tưng bừng, hưng phấn một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ.