Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot

Chương 33

Edit: Nhật Nhật

...

"Nhường đường một chút, nhường đường một chút nào!" Hai âm soa không ngừng hô to, "Phơ lâu mi, hơ ry ắp." (Follow me, hurry up)

*发喽蜜, 哈瑞啊噗. / Fā lóu mì, hā ruì a pū/, này là hai anh âm soa phát âm tiếng anh theo kiểu trung nhé, nên tôi cũng mạnh dạn để nó thành tiếng anh phát âm kiểu Việt luôn:))

Theo sau Hắc Bạch vô thường là một đám quỷ hồn, tuy cũng da vàng mắt đen đấy, nhưng Quỳnh Nhân cứ cảm thấy bọn họ không giống mấy quỷ hồn bình thường mình hay gặp lắm.

Một ma nữ ôm ngực: "OMG! What happened, why there are so many living person?" (Ôi chúa ơi, xảy ra chuyện gì vậy, sao ở đây lại có nhiều người sống thế?)

Bên cạnh cô, một ông lão mập mạp hết nhìn đông lại nhìn sang tây: "Are they shooting the TV show?" (Bọn họ đang quay show truyền hình à?)

Một anh ma cao to vạm vỡ khác thì nhìn Quỳnh Nhân, vẻ mặt vô cùng thán phục: "Oh, man! He is such a beautiful boy, like Narcissus [1]." (Oh man! Cậu bạn này xinh trai quá, trông y như Narcissus vậy.)

Đang yên lặng dán sán người vào vách tường để nhường đường cho các quỷ hồn đi qua, biểu cảm trên mặt Quỳnh Nhân thiếu chút nữa đã vỡ vụn.

Sao mấy quỷ này lại nói tiếng Anh?

Có một quỷ khác mặc đồ công sở cũng đang ép sát vào tường để nhường đường thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Quỳnh Nhân bèn tốt bụng giải thích: "Mấy người này đều là Hoa kiều ở nước ngoài, tuy rằng đã nhập quốc tịch khác, nhưng chỉ cần hệ thống tín ngưỡng đồng nhất thì chết rồi, hồn vẫn phải quay về quê cũ."

"Địa Phủ của chúng ta thống nhất ra nước ngoài đón các linh hồn kiều bào này về, trước khi đưa xuống Địa Phủ chịu phán xét thì sẽ để bọn họ ở lại văn phòng Dương, học một ít tiếng Trung căn bản, để mai mốt bọn họ hòa nhập được với cuộc sống dưới âm."

Thật đầy tính nhân văn! Hoa kiều khi còn sống định cư ở nước ngoài, sau khi chết vẫn được đón về âm phủ nơi quê nhà!

Khương Diệc Minh thấy Quỳnh Nhân đang nói chuyện với mình lại đột nhiên quay người dán sát vào tường thì hơi ngẩn ra, sau đó lập tức cảm thấy cả người lạnh toát, như thể vừa nhảy xuống bể bơi không có hệ thống làm ấm vậy.

Cậu ta thấy ánh mắt Quỳnh Nhân nhìn chăm chú về phía không có bóng người nào, vẻ mặt chăm chú giống như đang lắng nghe gì đó, điệu bộ vờ như mạnh mẽ của Khương Diệc Minh trước khi đi vào trong tòa nhà bắt đầu tan vỡ.

Thực ra cậu ta rất là sợ ma.

Lúc này, Hạ Hồi từ bên trong đi ra.

Hạ Hồi xoa xoa cổ tay ban nãy bị Khương Diệc Minh nắm đỏ, trong mắt mơ hồ mang theo cảm giác tủi thân, giống như vừa phải chịu nhục.

Fan hâm mộ trong phòng trực tiếp của cậu ta đều bị kích động, bình luận xỉ vả Khương Diệc Minh không ngừng nhảy lên.

[ Bám theo Hạ Hạ bán hủ mà lại còn làm người ta bị thương, Khương Diệc Minh thực sự quá buồn nôn, sao cậu ta không đi chết nhanh đi.]

[ Thương Tiểu Hạ quá, mỗi lần bán hủ cậu ấy đều ra sức từ chối, cả Khương Diệc Minh cả công ty của bọn họ nữa, đều nên chết cả đi!]

[ Hôm nay Khương Diệc Minh đã chết chưa? Xin thông báo là chết rồi.]

[ Cục cưng Hạ tính tình quá tốt, cho nên mới bị mấy người kia bắt nạt suốt như thế.]

Cho dù thực tập sinh không thể xem được bình luận, nhưng Hạ Hồi cũng có thể đoán được đại khái nội dung, cậu ra rũ mắt, che đi vẻ đắc ý bên trong.

Trước giờ cậu ta luôn rất phối hợp với Khương Diệc Minh để bán hủ, cùng lúc đó còn cố gắng khuếch đại sự bất đắc dĩ của mình.

Làm như vậy không chỉ khiến người hâm mộ đau lòng cho cậu ta, mà sau này khi Khương Diệc Minh hết giá trị lợi dụng rồi có thể nhanh chóng dứt ra, đến lúc đó chỉ cần đăng lên vài bài bóc phốt, nói Khương Diệc Minh cố ý lôi kéo cậu ta bán hủ, là có thể biến mình thành người bị hại rồi.

Lần này Hạ Hồi nhận lời tham gia chương trình, cũng là vì có tính toán riêng.

Cậu ta đã quen kiếm lời bằng việc tạo CP, mắt thấy sau khi kết thúc chương trình, độ nổi tiếng Khương Diệc Minh sẽ càng ngày càng đi xuống, Hạ Hồi bèn tính toán theo dõi, tìm đối tượng bán hủ mới cho bản thân.

Quỳnh Nhân.

Quỳnh Nhân chỉ bằng một bức ảnh đã có thể khiến siêu thoại CP của mình và Sen đỏ vọt lên tới vị trí thứ mười trong bảng xếp hạng, các tác phẩm của fan trong siêu thoại cũng vô cùng chất lượng, khiến Hạ Hồi ghen tị muốn chết. Cậu ta để ý thấy, tần suất lộ mặt của Quỳnh Nhân không nhiều, nhưng tốc độ tăng trưởng của fan hâm mộ lại rất đều đặn, độ trung thành so với nhóm fan show tài năng, ba tháng đổi một thần tượng cũng cao hơn nhiều.

Trong lúc ghi hình, cậu ta nhất định phải thành công tạo cho khán giả có cảm giác, mình và Quỳnh Nhân rất có duyên phận, vì thế, Hạ Hồi thậm chí còn tự chuẩn bị cho mình một sợi dây chuyện mặt Sen đỏ, chỉ chờ cơ hội thích hợp đến là sẽ để lộ ra.

Cảm thấy kế hoạch của mình đã vô cùng hoàn hảo, Hạ Hồi lập tức sải bước đi về phía Quỳnh Nhân, dùng ánh mắt có hơi khiếp đảm liếc Khương Diệc Minh một cái, sau đó mỉm cười vươn tay ra: "Xin chào, em là Hạ Hồi. Em từng xem video của anh, vũ đạo của anh thật là đỉnh."

Quỳnh Nhân: "Cảm ơn, cậu cũng vậy..."

Cậu thực sự không biết Hạ Hồi có tác phẩm tiêu biểu nào, còn đang bận nghĩ, Khương Diệc Minh đã lên tiếng.

"Đúng là không tệ lắm." Khương Diệc Minh nói, "Nhưng tôi cảm thấy phong cách nhảy mà tiền bối Quỳnh Nhân thực hiện, người đỉnh thật sự phải là PP, mười sáu tuổi đã cầm chức vô địch thế giới mới phải."

Năng lực của Khương Diệc Minh không được tốt lắm, cho nên luôn đi theo thiết lập bản thân không ngừng ngày đêm cố gắng rèn luyện, cái gì mà vì tập luyện mà suốt một tháng, ngày nào cũng chỉ ngủ chừng hai tiếng, toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng bị thương, luyện thanh đến nỗi khàn cả tiếng.

Thiết lập này cũng rất hữu dụng, ít nhất là những người qua đường không rõ chuyện đều sinh ra thiện cảm với cậu ta.

Trên phần bình luận, comment khen cậu ta có lòng cầu tiến, sau này nhất định sẽ có tương lai cũng tới tập hiện lên.

Khương Diệc Minh: "Phong cách của tiền bối Quỳnh Nhân và PP tương tự với nhau, đều thuộc về trường phái XX, sau khi XX sáng tạo ra trường phái này xong, nó cùng dần trở nên phổ biến ở trong nước. Tuy khả năng vũ đạo của tiền bối Quỳnh Nhân không tồi, nhưng phong cách của PP vẫn có cảm giác trẻ trung sôi động hơn, tiền bối Quỳnh Nhân lúc biểu diễn có hơi tinh tế quá mức."

Nói Quỳnh Nhân biểu diễn tinh tế, thực ra không khác gì đang mắng cậu biểu diễn quá khuôn mẫu, không đủ sinh động.

"Có một vài động tác của tiền bối Quỳnh Nhân rất giống với PP, có phải anh cũng là người hâm mộ của PP không?"

Trong mắt Hạ Hồi hiện lên vẻ bất mãn, Khương Diệc Minh sao lại cố ý kiếm chuyện vào lúc này. Nói thế có khác gì chỉ trích Quỳnh Nhân cố ý bắt chước người khác đâu?

Khương Diệc Minh thấy Quỳnh Nhân nghe cậu ta nói thế xong, biểu cảm trên mặt từ từ trở nên vi diệu thì nghĩ là mình đã đánh trúng vào chỗ yếu của Quỳnh Nhân rồi, bèn tiếp tục nói: "PP là vũ công mà tôi yêu thích nhất, sùng bái nhất, tôn kính nhất. Tiếc là anh ấy đã nhiều năm rồi không nhảy nữa. Chỉ có thể nói, thời thế không anh hùng, kẻ vô danh cũng thành trang hào kiệt *, mỗi lần nghĩ đến tôi đều cảm thấy đau lòng."

*Câu nói này có nguồn gốc từ quyển "Tấn thư – Nguyễn Tịch truyện" của của nhà tư tưởng Nguyễn Tịch về giai đoạn Tào Ngụy trong Tam Quốc. Mới đầu tôi định để thành "thằng chột làm vua xứ mù", xong cảm thấy nó hơi quá lên so với ý mà Khương Diệc Minh muốn diễn tả, cho nên để quyết định để nguyên như trong raw.

Quỳnh Nhân gãi gãi đầu một cái: "Cũng được mà, tôi thấy PP cũng đâu có đỉnh đến vậy, vũ đạo của cậu ta mấy năm trước có rất nhiều vấn đề, có lẽ cậu nên cân nhắc việc chuyển sang thích người khác xem sao, tôi cảm thấy phong cách của PP không thích hợp với cậu cho lắm."

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp của Khương Diệc Minh lập tức bùng nổ.

[ Tên flop này hề hước vậy, lại còn khuyên chồng Mị đi thích người khác nữa chữ, mi nghĩ mi là ai hả?]

[ Cái đồ flop này nhất định ngay cả chuyện PP là ai cũng không biết đâu, dù sao cũng toàn dựa vào PR mới hot được.]

[ Đúng là trò hề của năm, người dựa vào PR để hot lại dám nói vũ đạo của quán quân thế giới có vấn đề.]

Khương Diệc Minh còn đang định tiếp tục diễn trò, nhưng Hạ Hồi sao có thể ngồi yên xem đối phương bán hủ tương lại của mình bị bắt nạt được, tuy cậu ta không biết PP là ai, nhưng cũng không ảnh hướng đến việc cậu ta thảo mai nói tiếng thảo quả.

"Nếu đã nhiều năm không nhảy, vậy nghĩa là tình yêu với vũ đạo của người kia cũng hết rồi, người như vậy sao có thể xứng đáng làm tâm gương cho chúng ta noi theo?" Hạ Hồi chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nai tơ ngơ ngác của mình, "Em cảm thấy dáng vẻ tiền bối Quỳnh Nhân vì ước mơ của mình mà cố gắng nỗ lực vô cùng đáng ngưỡng mộ, em rất hâm mộ anh ấy."

Nói xong, cậu ta lại nhìn Khương Diệc Minh nhoẻn cười: "Anh không phải cũng luôn cố gắng nỗ lực ạ?"

Lần này, mình chắc đã chiếm được một ít thiện cảm của Quỳnh Nhân rồi nhỉ? Hạ Hồi tự tin nghĩ. Chỉ cần cố tình chế tạo thêm một ít cơ hội tiếp túc cơ thể, xong lại ngọt ngào nhìn nhau, cái CP này có thể tạo được rồi! Nên đặt tên là gì đây? Quỳnh Hạ? Hay là Quỳnh Hồi?

Phòng phát sóng trực tiếp của Hạ Hồi trực tiếp hò reo, điên cuồng khen ngợi, Hạ Hạ chính là thiên sứ duy nhất trong giới giải trí.

Nhóm fan CP cũng điên luôn, các cô không ngừng phân tích, nói: Biểu cảm trên mặt Hạ Hồi lúc khen Quỳnh Nhân, thực chất là đang quanh co lòng vòng để khen Khương Diệc Minh biết phấn đấu, Hạ Hồi, cậu thực sự rất thương chồng mình.

Nằm trong trung tâm cơn bão, Quỳnh Nhân sâu sắc cảm nhận được một chuyện, so với quỷ hồn, giao lưu với người sống còn khó hơn nhiều.

Cậu mỉm cười ngọt ngào với cả hai người.

Cậu biết ngoại hình của mình ưa nhìn, lúc cười lên trông rất dễ mến, có thể nhân lúc hai người này đang ngây ra thì yên lặng đánh bài chuồn.

Hạ Hồi và Khương Diệc Minh quả nhiên bị nụ cười của Quỳnh Nhân đóng băng, cậu lập tức nhanh chân, phóng lên trên tầng hai.

Sau khi chạy được lên tầng hai, trên mặt Quỳnh Nhân tức thì lộ ra biểu cảm đội ơn trời đất.

Fan chương trình cười ngất.

[ Ha ha ha, Quỳnh Nhân đến là thật thà, lúc tui nghe mấy người thảo mai nói tiếng thảo quả cũng muốn vắt chân lên cổ bỏ chạy y như vậy.]

[ Hạ Hồi cứ cùng một chỗ với Khương Diệc Minh đi, đừng ra ngoài làm hại người khác.]

[ Thực muốn nhìn vẻ mặt của bọn họ lúc biết Quỳnh nhân chính là huấn luyện viên.]

Từ quy tắc thi đấu, nhóm thực tập sinh đã biết được tầm quan trọng của huấn luyện viên, có thể xin sự trợ giúp từ bên ngoài và nhắc nhở về manh mối thì không nói, chết hơn nữa là, huấn luyện viên còn có thể trừ thời gian phát sóng của thí sinh.

Khó lắm mới được tham gia một show mà tỷ lệ lộ mặt lên đến 100%, thời gian mà bị trừ mất thì không phải lỗ to à.

Dựa theo quy tắc thông thường của các chương trình tuyển chọn tài năng khác, huấn luyện viên một là người đức cao vọng trọng, hai là người có địa vị trong giới.

Ứng cử viên cho vai trò huấn luyện viên này trong lòng các thực tập sinh đều không khác nhau là mấy, không phải Cố Mộng Tang thì chính là Miêu Triết Ngôn.

Khán giả bình thường xem mà cười phớ lớ, tất cả đều mong chờ cảnh tượng khi Quỳnh Nhân rớt ngựa, chỉ có fan hâm mộ là sốt xình xịch, hận không thể chui qua màn hình đến chỗ chương trình quay chụp để nói cho anh giai nhà mình, huấn luyện viên là Quỳnh Nhân, anh la liếm nhầm người rồi!

Quỳnh Nhân lên tầng hai, tiếp tục giả làm thực tập sinh, lần này trước khi mở cửa ra, cậu vô cùng cẩn thận.

Nam quỷ mặc đồ công sở từ dưới tầng lướt tới, đã thấy được từ đầu đến cuối, cho nên biết Quỳnh Nhân đang sợ cái gì, bèn đi vào trong nhìn một vòng, rồi bay ra nói: "Bên trong không có ai đâu."

Lúc này Quỳnh Nhân mới yên tâm đi vào.

Trong căn phòng này có một bức ảnh chụp chung của mười người, Quỳnh Nhân tháo ảnh ra, phía sau lần lượt viết Triệu Một, Tiền Hai, cứ thế tiếp tục, cho đến Trần Mười.

Mười người này tương ứng là mười thực tập sinh đi vào, để tiện cho khán giả ghi nhớ, ê kíp chương trình bèn đặt tên nhân vật theo những họ phổ biến trong Bách Gia Tính [2], đằng sau thì đánh số, như vậy kể cả những khán giả không giỏi nhớ tên nhân vật, lúc theo dõi cũng đỡ thấy đau đầu.

Quỳnh Nhân lật bức ảnh lại, bắt đầu quan sát những người trong hình, đúng lúc này, đèn trần trong phòng đột nhiên chớp tắt liên hồi.

Rầm!

Cửa đột nhiên đóng sầm lại, cửa sổ trong phòng này chỉ dùng để trang trí, hoàn toàn không thể lấy được ánh sáng tự nhiên bên ngoài, cả gian phòng chìm vào trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn cũ thỉnh thoảng lớp lóe.

Không ít khán giả đều giật bắn mình.

Một tiếng cười khẽ vang lên, phía sau rèm cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, cô ta chậm rãi di chuyển, cái bóng in trên vách dường cũng di động theo.

Tiếng cười khẽ không ngừng vang lên trong phòng.

[ Đậu! Chi mà tôi lại đeo tai nghe làm gì không biết!]

[ Tôi đi rồi.]

[ Chết rồi thì đừng có nói nữa.]

Quỳnh Nhân quan sát tình huống một chút, cảm thấy mình vẫn nên lễ phép tỏ ra sợ hãi một chút.

Vì thế cậu lùi lại phía sau hai bước, ôm ngực, cố gắng bày tỏ mình đang vực kỳ sợ hãi, dùng ngữ khí không chút lên xuống gợn sóng, nói:

"Ối. Sợ quá đi mất. Chẳng lẽ ở đây có quỷ thật à? Ôi, sợ chết đi được."

Diễn viên đóng vai quỷ cứng đờ cả người.

Đây là có ý gì, chê diễn xuất của mình kém hả?