Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot

Chương 10

...

Trong phòng khách nhỏ hẹp tối tăm, màn hình điện thoại chính là nguồn cung cấp ánh sáng duy nhất, trên màn hình hiện lên một đình nghỉ mát trên hồ, gió đêm lay động màn sa mỏng, thiếu nữ mặc đồ trắng gảy hai ba tiếng đàn.

Sợi tóc phất qua khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Hức hức hức hức hức!"

Quỳnh Nhân cắn khăn mặt trong miệng, thuận tay ôm thỏ bông đặt bên cạnh cùng xem phim lên, dùng mớ lông thỏ bông xù mềm mại trên đầu thỏ lau nước mắt.

"Nhiếp Tiểu Thiến thật là đáng sợ." Quỳnh Nhân sợ sệt ôm lấy thỏ nhỏ, "Từ nhỏ cứ nghe mọi người nói Nhiếp Tiểu Thiến là nữ thần, nhưng mà mặt của cô ấy tao cũng không thấy rõ hu hu hu, sao cô ấy không phải là người chứ QAQ"

Thỏ bông cảm thấy câu hỏi này rất khó trả lời, dù sao nó cũng chỉ là một bé thỏ bông thôi.

Phim chiếu đến cảnh lúc ban ngày Ninh Thái Thần ngồi trong miếu cổ viết sách, hồn nhiên không biết dưới lầu có vô số thây khô đang vặn vẹo bò lên, chờ uống máu ăn thịt. Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Thỏ bông bị giật mình, sợ hãi co thành một cục, vùi đầu vào giữa hai chân trước, cái đuôi tròn xoe như quả bóng run run.

Quỳnh Nhân ôm lấy thỏ nhỏ đang sợ hãi: "A lô."

"Album xảy ra chút vấn đề." Đầu bên kia vang lên giọng nói bàng hoàng của người đại diện.

Quỳnh Nhân: "Album của cháu không bán được, chiếm diện tích quá nên khi quản lý kho cho tiêu hủy hết rồi ạ?"

Người đại diện: "..."

"Không phải thế. Có người đặt mua hết tất cả các sản phẩm liên quan đến cậu rồi, hơn nữa còn thanh toán hết luôn một lượt, ba phút trước có xe tải đến lấy hết mọi thứ chở đi rồi."

Quỳnh Nhân trầm mặc một chốc, thở dài nói: "Lên hot search hữu hiệu thế cơ ạ?"

Nên biết, bây giờ hầu như chả còn ai mua album vật lý nữa cả, dù có mua thì phần lớn cũng là để sưu tầm, chứ không ai thật sự mở lên nghe hết. Gì thì gì đầu đĩa CD bây giờ cũng thành đồ cổ cả rồi.

Người đại diện tự trách: "Cũng tại chú, cho dù album của cậu ba năm cũng chỉ bán được có 49 đĩa, chú cũng nên báo trước với kho, để họ giữ lại một số lượng nhất định mới phải."

"Sao lại trách chú được chứ, cháu chìm nghỉm như vậy, ai mà nghĩ được lại có thể bán hết tất cả album trong một ngày." Quỳnh Nhân thở dài, "Chỉ có thể thử liên lạc với đối phương xem sao, mong là người ta có thể bớt lại cho chúng ta năm trăm đĩa."

Người đại diện: "Nhỡ đối phương không muốn thì sao?"

Quỳnh Nhân nghe vậy cũng không lo lắng lắm: "Cùng lắm cháu hát lại album ngay tại chỗ một lượt, biến lễ ký tặng thành liveshow, xong ngay."

Người đại diện cảm thấy cạn lời, khó lắm mới đổi vận, vậy mà mọi chuyện cứ đi theo hướng kỳ dị, không được suôn sẻ cho lắm.

"Còn một chuyện nữa."

Quỳnh Nhân dựa theo suy nghĩ ăn sâu vào tiềm thức trước giờ, đoán: "Chuyện xấu ạ?"

Người đại diện hắng giọng: "Chuyện tốt! Cậu đổi vận rồi, tự tin lên tí xem nào! "Lên đường nào, bạn ơi" muốn mời cậu làm khách mới kỳ đầu tiên. Chú hỏi họ rồi, Phó Gia Trạch dẫn theo Mạnh Thanh Hành cùng đi. Cậu có muốn đi không?"

Quỳnh Nhân không buồn đắn đo: "Không muốn, ngày nào mà cũng phải nhìn thấy cái bản mặt của Phó Gia Trạch thì buồn nôn chết mất."

Người đại diện: "Cát xê kỳ đầu tiên là 900 nghìn."

Quỳnh Nhân: "Ra ngoài du lịch một chuyến cũng rất tốt."

900 nghìn, thật là thơm.

*

Quỳnh Nhân thu dọn xong hành lý, lên máy bay đi Hải Châu.

"Lên đường nào, bạn ơi" trùng lịch với lễ ký tặng của cậu, Quỳnh Nhân cứ tưởng sẽ phải từ bỏ cơ hội lên show giải trí đầu tiên của mình.

Nhưng Tống Đế Vương nói, mọi con đường đều có thể thông xuống Địa Phủ, không cần biết Quỳnh Nhân ở đâu, bọn họ đều có thể đón cậu đến hội trường tổ chức lễ ký tặng được hết, bảo cậu yên tâm tham gia show giải trí kiếm tiền.

Tống Đế Vương vừa nói câu kia xong, Quỳnh Nhân đã nghe thấy ở đầu dây bên đó vang lên một tiếng kêu thảm thiết "Áu".

Mặc dù không có chứng cứ, nhưng cậu cảm thấy nhất định là Tống Đế Vương lại bị thư ký Kim đánh, thư ký Kim thực sự là một thư ký riêng nghiêm khắc mà.

Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh, Quỳnh Nhân được ê kíp chương trình đưa đến một khu cắm trại hoang sơ còn chưa bắt đầu mở cửa kinh doanh. Phòng nghỉ ở đây hầu hết đều là nhà gỗ, có cả lều trại để ê kíp chương trình lắp đặt camera.

Quỳnh Nhân được nhân viên chương trình dẫn vào một gian nhà rất lớn, bên trong có một người đang ngồi.

Trần Duệ Trạch, thần tượng siêu sao tiền nhiệm, hiện giờ đã chuyển sang làm diễn viên. Kỹ năng diễn xuất của anh ta không tồi, lại biết chọn kịch bản cho nên danh tiếng rất tốt.

Da Trần Duệ Trạch khá tối màu, phỏng chừng là do lúc đóng phim phải phơi nắng rất nhiều, anh ta vươn tay ra với Quỳnh Nhân: "Xin chào, anh là Trần Duệ Trạch, anh có xem "Waste Myself" của cậu, đẹp trai lắm. Có cơ hội thì dạy anh cái động tác đá chân kia với, anh làm đi làm lại mà vẫn không tài nào đẹp được như vậy."

Quỳnh Nhân bắt tay với đối phương, chân thành nói: "Bộ phim "Đồng hành với sói" của anh, em đã ra rạp xem hai lần liền đó, thực sự diễn rất hay. Nhất là đoạn chia tay với sói đầu đàn, phía sau anh là mặt trăng siêu lớn, tình cảm thể hiện ra vô cùng phức tạp, vừa muốn thực sự tạm biệt với đàn sói vừa hi vọng đàn sói sẽ giữ mình lại, anh chỉ cần dùng ánh mắt đã diễn ra được cảm giác này, xem mà em nổi hết cả da gà."

Hai mắt Trần Duệ Trạch sáng rực lên, "Chỗ đó đáng lẽ là..."

Anh ta lôi kéo Quỳnh Nhân nói thao thao bất tuyệt không ngừng.

Vai trò của Trần Duệ Trạch trong "Lên đường nào, bạn ơi" là hướng dẫn viên du lịch của khách mời, còn Quỳnh Nhân tham gia lần này chính là sắm vai trợ lý hướng dẫn viên tại điểm dừng chân đầu tiên.

Bọn họ đóng vai là hướng dẫn viên, trước hết cần lên kế hoạch nội dung hoạt động trong ba ngày này. Đương nhiên, nhưng nội dung này đều đã có kịch bản từ trước.

Tối nay hai người họ sẽ ở lại trong khu cắm trại, còn các khách mời khác thì ngày mai mới tới.

Sau khi ngắt camera rồi, Trần Duệ Trạch lười biếng ngáp một cái: "Vai diễn mới của anh yêu cầu phải giảm béo, không thể cùng cậu ăn cơm được, không phải anh làm kiêu đâu nhé."

Sau đó anh ta trưng ra vẻ mặt đau khổ, ai oán nói: "Anh thực sự ngán cái món salad ức gà với bông cải xanh lắm lắm rồi."

Quỳnh Nhân tỏ vẻ hết sức đồng tình.

Ăn cơm chính là một thú vui lớn của đời người nha, nghe nói đêm nay ê kíp chương trình sẽ làm lẩu, cậu đã thìa đũa sẵn sàng rồi đây.

Buổi chiều quay một đoạn ngắn cảnh hai người bàn bạc kế hoạch vui chơi trong mấy ngày tới.

Ăn tối xong, Quỳnh Nhân mang theo đầy người mùi lẩu, tâm trạng vui vẻ vừa ngâm nga hát vừa quay lại nhà gỗ nhỏ, nồi lẩu hôm nay ăn thiệt là ngon quá xá!

Cậu ngồi ở đầu giường đối diện với thỏ bông nói: "Ngày mai lắp đặt camera xong, chúng ta đầu tiên là phải tìm xem chỗ nào là góc chết, đến lúc đó mày muốn hoạt động nhớ phải chú ý phạm vi đấy."

Thỏ nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Quỳnh Nhân dặn dò xong, cầm điện thoại lên kiểm tra xem có tin nhắn mới nào không. Cậu có gửi inbox cho vị khách mua album kia trên app Văn Hóa Chân Thành, nhưng mà vẫn chưa thấy đối phương nhắn lại.

Hi vọng có thể thuận lợi giải quyết xong trước khi tổ chức lễ ký tặng.

*

Gần đây công việc ở Địa Phủ vô cùng bận rộn, Diêm La Vương còn nghỉ một ngày để tới dương gian nữa, cho nên các loại công văn giấy tờ đã chất chống lên đến tận nóc trần Diêm La điện.

Diêm La Vương phải phân ra bảy hóa thân, không quản ngày đêm làm suốt một tuần, cuối cùng mới tạm coi đã giải quyết được một nửa số công văn tồn đọng.

Hắn xoa nhẹ cái cổ cứng nhắc vì phải giữ nguyên một tư thế quá lâu, mở cái điện thoại bị bỏ xó lâu ngày của mình ra.

App Văn Hóa Chân Thành thông báo có tin nhắn chưa đọc.

[ Quỳnh Nhân: Xin chào, tôi là Quỳnh Nhân. Tôi muốn thương lượng một chuyện với bạn. Mấy ngày nữa tôi có tổ chức lễ ký tặng, nhưng album đều đã bán hết sạch, không biết liệu bạn có thể nhường lại cho tôi năm trăm đĩa được không? Tôi sẽ chịu chi phí vận chuyển, cùng bồi thường thiệt hại cho bạn.]

[ Quỳnh Nhân: Thật sự rất xin lỗi vì đã đã quấy rầy bạn như thế này, không giữ số lượng tồn kho từ trước là sai lầm của chúng tôi, lầm sau ra album, tôi nhất định sẽ gửi tặng bạn 500 bản.]

Trong đôi mắt đỏ đậm của Diêm La Vương tràn đầy ảo não, hình như cách bày tỏ áy náy của hắn lại gây thêm phiền phức cho người ta nữa.

[.: Cậu tổ chức lễ ký tặng ở đâu, ta đưa thẳng tới đó, không cần bồi thường.]

Wechat thông báo có tin nhắn mới.

[ Thư ký Nam: Ngay mai Quỳnh Nhân sẽ tổ chức lễ ký tặng ở Hắc Thằng Đại Địa, tôi có thể xin nghỉ nửa ngày không?]

Hóa ra là tổ chức ký tặng ở Địa Phủ. Hắn nhắn lại cho Quỳnh Nhân:

[.: Ta biết rồi. Ta sẽ gửi thẳng album đến điện thứ ba, cậu không cần phải lo lắng.]

*

Sáng ra Quỳnh Nhân mới vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng chuông thông báo cực kỳ khó nuốt của app Văn Hóa Chân Thành, người mua album cuối cùng cũng nhắn lại cho cậu rồi, đọc tin nhắn của đối phương xong, Quỳnh Nhân yên lặng ôm thỏ nhỏ của mình vào lòng, gọi điện thoại cho lão Dương.

Quỳnh Nhân: "Ờm, chuyện album đã giải quyết xong rồi ạ."

Lão Dương mừng rỡ: "Vậy thì quá tốt rồi, phải đi đâu để lấy về đây?"

Quỳnh Nhân: "Ừm... Không cần đi lấy, người đó nói họ sẽ gửi thẳng đến điện thứ ba cho em luôn."

Lão Dương: "..."

"Fan của cậu... Sức mua mạnh ghê ha."

Quỳnh Nhân yên lặng gật đầu.

Cúp máy xong, cậu đi ra ngoài đánh răng rửa mặt, mặc dù đang là mùa hè, nhưng trong núi vẫn khá lạnh, cậu vặn vòi nước ở ngoài phòng, lấy nước rửa mặt, tức thì chút buồn ngủ còn lại đều bay biến sạch.

Các khách mời khác chiều nay mới tới nơi, nhân dịp bây giờ rảnh rỗi không có việc gì, Quỳnh Nhân bèn ăn đại mấy miệng bánh quy, sau đó lấy ra một xấp giấy vàng trong vali, bắt đầu gấp thỏi vàng.

Bình thường cậu học cái gì cũng nhanh, xem video hướng dẫn một lần xong là đã có thể bắt tay vào làm, ngón tay dài mảnh của Quỳnh Nhân thoăn thoắt gấp giấy, rất nhanh một thỏi vàng đã thành hình.

Quỳnh Nhân chăm chú gấp thỏi vàng, thỏ bông cọ cọ lên eo cậu, Quỳnh Nhân quay lại nhìn nó: "?"

Thỏ nhỏ chỉ chỉ về phía chân giường.

Hai ngón tay tái nhợt đang móc lấy thỏi vàng, từ từ lùi ra ngoài cho đến khi kéo được nó rơi khỏi mép giường, sau đó cái tay kia lại lần nữa vươn lên nhắm đến một thỏi khác.

Quỳnh Nhân thực sự khiếp sợ, giữa ban ngày ban mặt, rừng hoang núi vắng mà lại có trộm!

Đây là thỏi vàng mà cậu gấp riêng để tặng fan đó! Có là ngọc hoàng đại đế hạ phàm cũng không được phép lấy đi.

Quỳnh Nhân đạp mấy bước phi qua, túm lấy cái tay kia, dùng sức kéo một cái nhấc lên, sau đó lôi ra được cả một người.

Người kia phát hiện mình bị tóm thì liều mạng giãy giụa, hổ khẩu của Quỳnh Nhân chuẩn xác túm chặt cánh tay vung vẩy của người nọ, hơi vặn một cái, tức thì bắt được người ngay tại chỗ.

"Ăn trộm là phải ngồi tù đó có biết không hả, tôi sẽ báo cảnh sát."

Bình tĩnh nhìn lại, tên trộm bị cậu đè xuống kia là một ông lão độ hơn 60 tuổi, da dẻ xám xanh, quần áo trên người thuần một màu trắng, bị tóm được lập tức hô to: "Tôi đầu thú, tôi khai, xin Vô Thường lão gia giơ cao đánh khẽ."

Vô Thường... Lão gia?

Lúc này từ cửa sổ lại có một người nữa đi vào, cửa sổ chỉ cách mặt đất có một mét thôi, nhưng động tác của anh ta là bay vào.

Người này một thân đồ đen, trên eo quấn dây xích, đầu đội mũ chóp cao, trên đó viết bốn chữ: Thiên hạ thái bình.

Nhìn mặt có cảm giác hoảng hốt không biết đã gặp ở đây, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Mà kiểu hóa trang kinh điển này, Quỳnh Nhân chẳng lẽ còn không nhận ra nữa à? Đây chính là hắc vô thường trong truyền thuyết đó.

Đầu Quỳnh Nhân kèn kẹt quay lại, nhìn ông lão đang kêu gào tha mạng, không nhịn được nước mắt lưng tròng.

Đáng lẽ cậu phải sớm nghĩ ra mới phải, người sống ai lại đi trộm thỏi vàng mà làm gì? Có ăn được đâu.

"Là cậu! Quỳnh Nhân!"

Mạnh Thâm vô cùng vui vẻ, không ngờ đi tăng ca mà lại gặp được Quỳnh Nhân.

"Người cũng bị cậu túm được rồi, thật là lợi hại! Không có xích câu hồn mà cũng có thể bắt người, à, quỷ."

Quỳnh Nhân nước mắt lưng tròng, lông tóc trên người dựng ngược hết cả lên: "Trước xích ông ấy lại đã có được không?"

Mạnh Thâm hai ba phát quấn một đầu xích lên người ông lão, trừng mắt răn dạy đối phương: "Ông nói muốn về đây nhìn lại lần cuối, cũng nhờ cấp trên của tôi nhân hậu mềm lòng, ông mới có cơ hội thực hiện nguyện vọng này. Không ngờ ông lại dám chạy trốn, may mắn người ông gặp được là Quỳnh Nhân, nếu là người bình thường khác, không phải đã bị ông dọa chết rồi sao?"

Quỳnh Nhân: Tôi bây giờ cũng bị dọa cho sắp chết rồi.

Trông ông lão hết sức đáng thương: "Lão gia, con trai tôi bất hiếu, ngay cả tiền giấy cũng không đốt cho tôi, tôi lo xuống dưới đó rồi không có tiền hiếu kính, thấy một giường đầy thỏi vàng sáng lấp lánh như này, mới nổi lên ý xấu."

Mạnh Thâm: "Hiện giờ tất cả quá trình từ câu hồn đến phán xét đều có camera giám sát ghi hình, ông muốn hiếu kính ai, đó là hối lộ, tội tăng thêm một bậc đấy, có hiểu không?"

Ông lão nghẹn ngào khóc nấc lên: "Lão gia, tôi thật sự không biết mà, ngài tha cho tôi đi, nếu không phải tại thằng con bất hiếu kia, tôi cũng đâu cần lo lắng không có tiền, phải xuống dưới kia chịu khổ, hu hu."

Mạnh Thâm lo lắng hình tượng của Địa Phủ bị tổn hại, bèn quay sang giải thích với Quỳnh Nhân: "Đấy đều là chuyện từ xưa xửa xừa xưa rồi, bây giờ dưới sự lãnh đạo của Diêm La đại vương, chế độ của bọn tôi đã kiện toàn từ lâu, quy trình rõ ràng, chú ý công bằng, công chính, quỷ hồn còn có hệ thống cứu trợ riêng, nếu có điều không hài lòng với phán xét còn có thể xin phúc thẩm."

Quỳnh Nhân đờ đẫn gật đầu, trên tay vẫn liên tục gấp thỏi vàng không ngừng, không làm cái gì để phân tán bớt sự chú ý, chắc chắn cậu sẽ ngất ngay tại trận mất.

"Ồ?" Mạnh Thâm khom người, cẩn thận quan sát tay cậu, "Cậu không có pháp lực, sao mà bắt được quỷ vậy?"

Ngón tay Quỳnh Nhân cuộn lại, trên trán toát mồ hôi lạnh: Anh đừng có lại gần đây a a a!