Càng Chơi Càng Lớn

Chương 16-1: trêu chọc

''Mới có vậy mà em đã khóc rồi, ''đêm đầu tiên'' phải biết làm sao bây giờ?'' Những lời này không ngừng vang vọng bên tai Vũ Trung, một lần rồi lại một lần, kèm theo đó là ánh mắt tràn ngập trêu đùa cùng tham muốn chiếm hữu của Tề Thấm Khải không ngừng xuất hiện, lập đi lập lại trong đầu cô.


Vũ Trung bị Tề Thấm Khải ôm trong lòng, hai tay cô chỉ gắt gao ôm chặt lấy bản thân, cô không dám cử động cũng không dám giãy giụa. Vũ Trung ngửi thấy toàn thân bị bao phủ trong mùi hương đặc trưng trên người của Tề Thấm Khải, dẫn theo là mùi vị nồng đậm tham muốn chiễm hữu. Một cô gái như nàng thật sự khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi từ tận đáy lòng.


Diệp Vũ Trung chính là loại người dám nói không dám làm, miệng mồm của cô lúc nào cũng to gan hơn so với hành động, ''Vậy cũng không phiền cô lo lắng.''


''Sao tôi có thể không lo lắng?'' Tề Thấm Khải cong môi, vẻ mặt cười như có như không, rồi nhẹ nhàng buông cô ra, ánh mắt bắn thẳng về phía ánh mắt của Vũ Trung.


''...'' Vũ Trung im lặng không biết trả lời như thế nào?


Tề Thấm Khải thấy cô không lên tiếng trả lời, nói, ''Em nhớ kỹ cho tôi, ngoại trừ tôi ra, không cho phép bất kỳ ai chạm vào thân thể em. Mặc kệ em có phải tự nguyện hay không, tôi cũng sẽ làm cho kẻ chạm vào người em, sống không bằng chết.'' Giọng nàng lạnh lẽo như con mãn xà đang lè lưỡi phun nộc độc, lời cảnh cáo này bá đạo tới mức khiến Vũ Trung toàn thân run rẩy, nàng tiếp tục dán sát vào tai cô, thổ khí như lan, ''Đương nhiên, nếu quả thật phát sinh chuyện như vậy, em cũng không tránh khỏi liên quan. Ví dụ như, tôi sẽ áp lên thân thể em, giày vò em liên tục mấy ngày mấy đêm.''


Càng nói về sau, chiếc lưỡi yêu mỵ của Tề Thấm Khải lan tỏa mùi hoa đinh hương tử*, từng chút từng chút một chạm khẽ lên vành tai Vũ Trung, loại cảm giác trơn ướt rơi vào nơi mẫn cảm như vậy lập tức khiến mặt Vũ Trung đỏ tới tận mang tai.


(*Hoa đinh tử hương: Chi Tử đinh hương hay đúng ra là chi Đinh hương (danh pháp khoa học: Syringa) là một chi của khoảng 25-40 loài thực vật có hoa thuộc họ Ô liu (Oleaceae), có nguồn gốc ở châu Âu và châu Á (trang web này liệt kê 108 danh pháp khoa học, nhưng có lẽ các từ đồng nghĩa khá nhiều). Tuy nhiên, tại Việt Nam hầu như người ta chỉ biết đến loài đinh hương có hoa màu tím (tử đinh hương) nên tên gọi tử đinh hương phổ biến hơn.)


Cô vốn dĩ tưởng rằng Tề Thấm Khải sẽ còn tiếp tục, nào ngờ nàng chỉ khẽ lướt qua rồi mỉm cười nhìn cô, cô nói, ''Tôi không phải đã nói tôi có thai sao? Đêm đầu tiên đã sớm mất rồi.'' (Editor: Tề nữ vương câu dẫn như vậy, chế Vũ bắt đầu ham muốn roài =))


Ý cười trên mặt Tề Thấm Khải càng trở nên nồng đậm hơn, tiếp lời, ''Vậy bây giờ em lập tức cỡi quần áo ra cho tôi kiểm tra từ trên xuống dưới xem em có phải vẫn còn là thiếu nữ trong trắng hay không.''Nàng dứt lời rồi thật như muốn cởi quần áo của Diệp Vũ Trung xuống.


Diệp Vũ Trung lập tức chạy trốn ra thật xa, ''Được rồi, tôi lừa cô, đã hài lòng chưa?''


Tề Thấm Khải nói, ''Em tốt nhất không nên đùa giỡn những chuyện này với tôi, bằng không em cũng đừng trách tôi không dịu dàng với em.''


Nàng rõ ràng là vừa nói vừa cười, nhưng lại khiến Vũ Trung ngay cả nghiêm túc phản kháng cũng không dám, "Cô lúc nào cũng bá đạo như vậy hả?''


Tề Thấm Khải vuốt cằm, ''Không, chỉ duy nhất với một mình em.''


''Tôi không tin trước giờ cô chưa hề có bạn gái.'' Tề Thấm Khải bá đạo như vậy, đập chết Diệp Vũ Trung cũng không tin nàng chưa từng có bạn gái.


Vừa nhắc đến người yêu cũ, nụ cười Tề Thấm Khải cuối cùng cũng biến mất, nhưng lại nhớ ra việc gì đó nói, ''Tôi cũng sẽ không đối đãi người đó như tôi đối đãi với em.''


Vũ Trung còn muốn hỏi gì đó nhưng lại bị Tề Thấm Khải ôm vào lòng, đầu nàng tựa lên vai Vũ Trung, ''Tôi mệt chết đi, để tôi dựa vào em một lát thôi.''


Vũ Trung theo thói quen muốn cự tuyệt nhưng lại bị hai tay của Tề Thấm Khải ôm chặt lấy cổ cùng nhau ngã xuống giường, cô căn bản không tài nào đào thoát được, không còn biện pháp nào đành nằm yên để Tề Thấm Khải ôm. Nếu Tề tiểu thư đây không còn tiếp tục làm gì bậy bạ với cô, cô cũng sẽ cố đảm đương trách nhiệm của một gối ôm hình người như nàng mong muốn.


Diệp Vũ Trung rất nhanh đã được nghe thấy tiếng thở đều trầm ổn của Tề Thấm Khải, hoa ra nàng thật sự mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ngược lại Vũ Trung một chút buồn ngủ cũng không có, trong lúc rãnh rỗi, cô dựa vào đầu giường, theo ánh đèn mập mờ phát ra từ chiếc đèn ngủ đặt ở đầu giường, cô bắt đầu cẩn thận đánh giá Tề Thấm Khải. Quen biết nàng đã lâu nhưng cô chưa một lần quan sát nàng thật kỹ ở cự ly gần như bây giờ.


Với cự ly gần như bây giờ, Vũ Trung nghe thấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người Tề Thấm Khải, cô không biết đây là loại nước hoa gì, nhưng tóm lại rất nhẹ nhàng và dễ chịu. Trong lúc Tề Thấm Khải ngủ, dáng vẻ xinh đẹp của nàng bây giờ hoàn toàn khác xa hình ảnh lạnh lùng và bá đạo thường ngày của nàng cả ngàn dặm. Ngũ quan của Tề tổng thật sự rất dịu dàng, phải nói là dịu dàng như thục nữ đến mức động lòng người, thế mà suốt ngày cứ tỏ ra bá đạo như vậy làm gì không biết? Bộ dạng bây giờ của nàng mới thật xứng với khuôn mặt xinh đẹp này.


Vũ Trung thích nhất chính là hàng lông mày của Tề Thấm Khải, mãnh khảnh và thanh tú khiến cô muốn chạm vào. Cô nghĩ đi nghĩ lại một hồi quyết định vươn tay chạm nhẹ lên hàng lông mày nàng, 'thật thoải mái' chỉ cần chạm nhẹ lên lông mày nàng thôi cũng đủ khiến cô vô cùng thỏa mãn.


Ai nói cô chỉ thích ngực của Tề Thấm Khải? Rõ ràng cô thích lông mày của nàng nhất.