Can You Feel The Love In The Air?

Chương 20: Ma nữ đứt đầu

- Nhặt lại đi! Cái này có lẽ chặn được nó đấy!

Cảm giác ở tay, tôi thấy có hai thứ khác nhau: một loại sàn sạn, hơi dính, còn cái kia nhỏ nhỏ, khô. Không đoán ra nổi, lại cái gì đây? Đang định mở mồm hỏi Mỹ Dung thì nó bỗng cất tiếng, kiểu như biết trước những gì tôi đang nghĩ và sắp nói vậy.

- Đó là gạo và muối. Hai thứ đó trộn với nhau để chống ma quỷ. Ờm, ma đói... À, khi quỷ tới thì mày nắm hỗn hợp đó rồi ném xuống đất, mồm phải lẩm bẩm hai chữ sau: tống quái. Nghe chưa? Tao và mày sẽ làm như vậy, tao chưa gặp quỷ lần nào nên tao không biết cách này có hiệu quả không...

Cộp... cộp... cộp...

Tiếng giày... hướng về phía hai chúng tôi đứng. Híc, vừa nói xong, Tào Tháo đã đến ngay được! Mùi hôi nồng nặc lại bốc lên, lại cái mùi kinh khủng của nó. Trời ơi... cái mũi tôi chắc điếc luôn quá!

- Tao đếm từ một đến ba, cả hai sẽ cùng ném. Ok?!

Mỹ Dung khẽ nói và giơ tay tạo thành chữ “Ok”. Tôi gật đầu đồng tình.

- Một...

Tôi cảm nhận được con quỷ đang rất gần, rất gần vì cái mùi hôi của nó rất gần... rất gần mũi tôi... Ách, Mỹ Dung ơi, mày kêu nhanh đi, tim tao sắp rớt ra ngoài, mũi tao sắp điếc đến nơi rồi.

- Hai...

Tôi nhúm môt vốc gạo muối lên, chuẩn bị ném, chỉ cần hiệu lệnh “ba” của Mỹ Dung là đủ.

- Ba...

Tôi ném, rồi vốc liên tiếp gạo muối ném về phía trước, vừa ném vừa lẩm nhẩm: tống quái... tống quái... Tiếng gạo, muối rơi xuống, lạt xạt trên nền nhà lạnh ngắt trắng tinh. Tôi nghe thấy tiếng thở phào:

- Nó đi rồi!

Tôi thở nhẹ nhõm, vuốt mồ hôi lạnh đang tuôn ròng ròng trên trán.

- Thật ư, phù...

Bỗng có một tiếng cười rợn người vang lên. “Khục khục...” Tiếng cười đứt quãng cùng tiếng thở hồng hộc đầy kinh tởm. Tôi đứng nép sát vào người Mỹ Dung, thì thầm:

- Nó chưa đi đâu? Nó đang cười, đúng không?

Dung im lặng, nuốt nước bọt ừng ực. Dung đang sợ giống tôi. Mãi một lúc lâu sau, Dung mới nói:

- Đúng! Mày còn gạo muối không?

- Không, vừa nãy tao ném hết rồi...

- Chết tiệt, nó đang ở đây. Chả lẽ nó không sợ gạo muối ư?

“Khục... khục... khục... hì hì hì...”

Tiếng cười ma quái lại vang lên. Má ơi,... Con có đang nằm mơ không? Nó đang cười... Con quỷ đang cười... Tim con không còn trong lồng ngực nữa, tim bị bốc hơi mất tiêu rồi.

Từ trong bóng tối, một con mắt trắng dã ngước lên nhìn chúng tôi. Mắt mở to, nhìn xoáy sâu vào tôi. Không có con ngươi. Và đặc biệt hơn, nó không có thân, chỉ có mỗi đầu.

Trực giác gào lên với tôi chính nó, chính nó đang theo dõi mày, chính nó đấy!!!

Trên gương mặt trắng nhợt, có độc một con mắt. Vết máu khô tuôn dài trên chiếc cổ cao, máu tươi vẫn còn rơi tong tỏng xuống sàn.

Tôi run bần bật. Ôi giàng ơi, con có nhìn nhầm không vậy? Tôi run bần bật, hai hàm răng va lập cập vào nhau, vài lần còn cắn phải lưỡi, tôi níu chặt lấy tay áo của Mỹ Dung.

Gương mặt của ”nó” đang méo mó, biến dạng. Rồi một cái miệng dần được hình thành. Cũng có môi, nhưng kìa... miệng nó đang nhếch lên. Nó mỉm cười. Nhưng mỉm cười không hề có giới hạn, miệng nó cứ nhếch lên, nhếch lên, nhếch lên lên đến tận mang tai. Một hàm răng nhọn hoắt, vàng khè nổi lên cùng cái lưỡi đỏ dài ngoẵng. Mùi hôi tởm lợm bốc lên. Tôi có thể thấy rõ những mảng nước bọt đóng cục bám trên lưỡi con quỷ. Màu này tương đồng với màu nước mũi. Hế? Không lẽ cái thứ rớt trên đầu tôi đây là nước bọt của con quỷ sao?

"Tởm quá...." - Tôi bật ra mọt tiếng kêu khe khẽ.

Lưỡi con quỷ tiến gần về phía Mỹ Dung, sượt qua tóc của Dung, quấn quanh cổ rồi dần dần nhấc Dung lên cao. Tôi chỉ biết đứng như trời trồng mà nhìn theo chiếc lưỡi dài của con quỷ và Mỹ Dung đang giãy dụa, tay con bé cào, vung loạn xạ. 

Tôi sợ hãi lùi lại, phải làm gì đây? Cần làm gì để cứu Mỹ Dung...?

Tôi đá phải chiếc rổ đựng gạo muối. A...

Tôi cầm rổ lên, hất về phía con quỷ. Con quỷ kinh sợ né tránh về một bên. Tôi vội chạy tới đỡ lấy Dung, dìu Dung chạy.

Tôi hiếu kì vừa chạy vừa ngoái đầu lại xem... Và cảnh tượng đằng sau khiến tôi hãi hùng...

Có một thân hình nhỏ cao tầm 1m60 đang đuổi theo tôi, nó mặc một cái áo thụng dài màu trắng. Lờ mờ có thể nhận ra, đó là chiếc áo những người sắp bị tử hình thời xưa phải mặc trước khi bị chặt đầu. Vết máu loang lổ bám quanh cổ áo, ống tay áo. Một phần của cái áo còn bị rách bươm như xơ mướp nữa. Nhưng thứ khiến tôi hãi nhất là: người-đó-không-có-đầu.

Tôi cắm đầu chạy, rời xa chỗ này càng sớm càng tốt. nhưng vác theo nhỏ Mỹ Dung đúng là một cực hình, đúng hơn là Dung đang cản trở tôi chuyển động. Còn hơn mười bước nữa là tới cửa.

Cạch...

Chết tiệt... Có người mở cửa. Tôi không dừng lại được...

Kết quả là...

- A... A... A... A... A...A... Tránh raaa....

Rầm...

Khi nhận ra thì tôi đang nằm cứng đờ một đống dưới sàn, cái gì đó rất nặng và to đè lên người tôi; không cần phải suy luận thêm, chắc chắn đó là Mỹ Dung. Mông đau ê ẩm. Có rất nhiều bàn tay ấm áp nâng tôi nên và có một giọng khàn khàn hỏi:

- Em có sao không?

- Em không sao... em cảm... - Tôi nặng nề đứng lên, nhìn người đỡ tôi dậy. Ngạc nhiên đến nỗi suýt rớt mồm xuống đất, nói nốt những từ cuối. - cảm... ơn...

- Anh... anh... 

Tôi chỉ vào mặt anh ta, lắp bắp. Trông anh ta cũng khá hốt hoảng.

- PHẠM TRUNG HIẾU.... Anh...

Vài anh chàng đi theo sau hết nhìn anh Hiếu, rồi lại nhìn tôi, rồi lại nhìn cả hai. Một anh chàng quàng khăn đỏ trố mắt nhìn tôi hỏi:

- Hai người quen nhau? Em. -Anh chàng đó chỉ tôi. - hình như em là Phan Ngọc Mai đúng không? 

- Ơ,... vâng. - Tôi miễn cưỡng đáp. 

Chưa để cho mấy anh chàng kia tiêu hoá hết câu nói ngắn gọn của tôi, tôi kéo tay Trung Hiếu chạy đi trước khi bị mấy tên dài dòng này hỏi thêm câu nào nữa.