Càn Quấy

Chương 5: Da mặt dày dạo chợ bán thức ăn



Con người nên sống vui vẻ sao? Trần Mặc lấy tay vẽ theo đường nước trên cửa sổ: phải sống thế nào, mới có thể vui vẻ đây?

Dương Sóc cả đường ngâm nga khúc hát rồi nói đâu đâu ấy, anh không để ý tới chút tâm tình của Trần Mặc, lại nói ở trong mắt anh, cậu chỉ là một thanh niên trẻ tuổi đã hai mươi mà khó bảo, bản lĩnh không lớn tính tình không nhỏ. Nhất là thằng nhóc như Trần Mặc đây, nhìn qua đã biết là không hòa đồng, vừa sầu muộn vừa bướng bỉnh, đến đâu cũng bị người ta lừa dối là chuyện có thể thấy trước được.

Bây giờ trên đường không phải thời điểm đông xe lắm, Dương Sóc lái xe rất thuận, cũng không thấy mấy lần đèn đỏ, cảm giác một lát thì đã đến sở rồi.

Dương Sóc nhảy xuống xe, gọi Trần Mặc: “Xuống nào xuống nào, vào đây cho ấm mau.”

Trần Mặc ba chân bốn cẳng tháo đai an toàn, mở cửa xe bò lóp ngóp ra ngoài: “Túi của tôi đâu?”

“Túi?” Lúc đang nói chuyện, Dương Sóc đã mau chóng tiến vào ký túc xá đồn công an rồi: “Túi ở trên xe ấy, lấy túi làm gì? Qua đây qua đây.”

Trần Mặc chạy chầm chậm tới chỗ anh.

Dương Sóc vừa duỗi tay ra, đúng lúc đập phải gáy áo Trần Mặc, hai ba bước đã mang cậu vào nhà.

Tiểu Trương đang gõ tài liệu, thấy cái tình cảnh này thì khúc kha khúc khích cười rộ lên: “Sao thế Dương đội, anh đây là đi ra ngoài săn thú à? Buổi tối làm sao thêm cơm cho nhóc này đây?”

Dương Sóc ha ha cười: “Thêm cơm thêm cơm thôi, người đâu rồi, bắt hắn đun nước nóng cho ta ‘tẩy trần’ nào, tối nay nấu miến.”

Trần Mặc giãy dụa ở đằng sau Dương Sóc: “Anh mau buông ra buông ra đi!”

Dương Sóc túm cậu đến ngồi trên chiếc ghế dựa vào lò sưởi, lại nhét cho cậu một cái cốc: “Rót nước uống đi.”

Trần Mặc nhận lấy cái cốc, hầm hừ đi rót nước.

Tiểu Trương đi tới gần: “Ai yo, Dương đội, sao lại mang người về rồi? Anh thật sự định nuôi phì rồi hấp à?”

“Đúng vậy, thấy không, anh đối xử với các chú tốt thế đấy, biết các chú khổ cực, cố ý mang tới cho các chú bồi bổ thân thể.” Dương Sóc ngoài cười nhưng trong không cười, lấy ra mấy cái đĩa và một tấm danh thiếp: “Mau mau, nhìn thử người này đi, thế nào.”

Tiểu Trương nhận lấy danh thiếp: “Vương Đại Liễu, phó tổng của tổng công ty điện… Đây là, làm gì vậy? Bán đồ điện à?”

“Đúng, máy phát điện tự nhiên, Bạch đội đã về chưa?” Dương Sóc cởi chiếc áo khoác bên ngoài xuống thuận tay treo lên giá áo, vươn hai tay hai chân ra cho thoải mái rồi vui vẻ hát khẽ.

“Đã về rồi à, aizz, được rồi, Dương đội, Tần đội nói tối nay anh tới chỗ anh ấy ăn lẩu.” Tiểu Trương tiện thể nhắn.

“Được, anh đi tới chỗ Bạch đội trước, lát nữa nói tiếp.” Dương Sóc quay đầu lại nhìn Trần Mặc: “Ngồi nghiêm túc đó, tôi lập tức quay lại.” Trần Mặc đang cầm cốc trà uống nước nóng, không lên tiếng.

Dương Sóc cũng không để tâm, xoay người đi vào phòng làm việc của Bạch Tri Tiên.

Bạch Tri Tiên thấy người là muốn nhức đầu rồi, kỳ thực cũng không nên nói là nhức đầu, chỉ là người này nhiệt tình quá mức, từ lúc bắt đầu tham gia đến giờ cũng không dập được kích động, trái lại càng ngày càng vượng, nhìn bước đi mạnh mẽ đầy sinh lực thế kia thì biết ngay là chuyện tốt rồi.

“Bạch đội.” Dương Sóc vui tươi hơn hở kéo cái ghế ngồi trước bàn công tác của Bạch Tri Tiên: “Hội mở thế nào?”

“Rất tốt rất tốt.” Bạch Tri Tiên giả bộ bề bộn nhiều việc, vừa lật tài liệu vừa di chuột loạn lên.

“Bạch đội Bạch đội!” Dương Sóc ló người lên cầm lấy tay phải của Bạch Tri Tiên, nắm ở trước ngực mình: “Bạch đội, nhân dân cần anh mà! Bọn họ đang sống trong nước sôi lửa bỏng…”

“Được rồi được rồi cậu, nói cũng nói rồi, làm cái trò buồn nôn như thế làm gì.” Bạch Tri Tiên phất tay ra, cả cánh tay nổi đầy da gà.

Dương Sóc sờ sờ mũi ngồi trở lại ghế: “Nói việc chính vậy, hôm nay em đi tới chỗ nhóc kia sống rồi, à, nhóc kia anh thấy sao?”

“Thấy rồi thấy rồi, bán đĩa *** kia chứ gì.” Bạch Tri Tiên gật đầu.

“Là sách đĩa lậu, cậu ấy không biết trong đó có đĩa ***.” Dương Sóc sửa đúng lại.

“Rồi rồi rồi, thế còn sau đó?” Bạch Tri Tiên nhức đầu.

“Chỗ kia trước đây là một ngôi làng, nhưng mà bây giờ xây dựng, sửa chữa lung tung quá mức nghiêm trọng, an toàn ẩn họa a, Bạch đội.” Dương Sóc cau mày. Anh trước đây ở tiền tuyến, chỉ biết tiến công trang bị quên mình, bởi vì đó chính là bảo hộ quốc gia, tài sản và sự an toàn sinh mệnh của nhân dân, bây giờ chuyển tới nơi này anh mới nhận ra rằng, cái loại tai họa ngầm này, tuy nhỏ bé không lọt được vào mắt nhưng nếu gia tăng thì sẽ tạo thành nguy hại không ít.

Bạch Tri Tiên đưa cho Dương Sóc một phần tài liệu: “Cuộc họp hôm nay nói về chuyện này đi, chỉnh đốn thành phố thôn quê kết hợp nhau vào, chỗ kia vừa bẩn vừa loạn vừa tồi, hơn nữa rất nhiều nhân viên chạy trốn tán loạn, làm chuyện gì cũng có… Nhóc kia sống ở đâu? Sẽ không phải một nơi giang hồ chứ? Có điều nhìn không giống.”

“Giang hồ thì không phải, có điều nhìn qua giống loại người mù mờ, phỏng chừng đến giấy tạm trú cậu ấy cũng không có đủ, ôi, em phải hỏi đã.” Dương Sóc nói được thì làm được, trực tiếp gọi điện nội bộ qua: “Đại Lưu, cậu hỏi xem cái tên mực nước kia, à, không phải, là Trần Mặc, đúng, chính nhóc ấy, cậu hỏi xem cậu ấy có giấy tạm trú không?” Lặng đi vài phút: “Cái gì? Tôi biết ngay là không có đủ mà, được rồi, lát nữa lại nói.” Nói xong thì bẹp một cái cúp điện: “Qủa nhiên không đủ.”

Bạch Tri Tiên đỡ trán: “Kính nhờ cậu đấy, đây là phòng làm việc của tôi, đừng đem nó thành của cậu được không?”

Dương Sóc hì hì cười: “Bạch đội, tôi là suy nghĩ vì nhân dân phục vụ vì lãnh đạo thôi, anh sao lại có thể đả kích cái tính của em như thế được chứ?” Nói xong liếc mắt nhanh như gió qua hết phần tài liệu kia: “Rất tốt rất tốt, nói rất đúng… Chuyện này chúng ta nhanh chóng mở cuộc họp đi.”

Bạch Tri Tiên đoạt lấy tài liệu: “Dương tử, cậu không phải đang nghỉ ngơi sao? Này còn…” Nhìn qua đồng hồ treo tường: “Này còn hai tiếng nữa, cậu làm gì thì đi làm đi, được rồi, cậu lừa nhóc kia làm gì?”

“Cái gì mà lừa chứ, nói thật khó nghe.” Dương Sóc bị cướp tài liệu, vẻ mặt khó chịu: “Em là thấy nhóc ấy đáng thương quá thôi, chỗ cậu ấy sống á, còn không sạch bằng WC đơn vị mình ấy… Thực sự, anh đừng cười, tên cò nhà sống cùng chỗ với cậu ấy kia, vừa nhìn đã biết là một tên lưu manh, em không phải có lòng tốt quá mức sao.”

“Được rồi, cậu nhân từ quá mức á?” Bạch Tri Tiên cười nhạt nói lời đông cứng người ta: “Cậu muốn thể hiện lòng tốt thì bảo tôi, để tôi ném cậu đi lên tít tây bắc dạy học cho xong.”

Dương Sóc nhún nhún vai: “Anh thích trọng dụng tiểu tài à, em mà đi dạy học rồi, tác chiến làm sao giao được cho bọn chúng đây? Cảm ơn thôi… Nếu không còn việc gì, vậy em đi đây, đúng rồi, danh thiếp của cái tên cung cấp đĩa *** kia em đã đưa cho Tiểu Trương rồi… Được được được, em không dài dòng nữa, em đi đây.”

Nhìn Dương Sóc ra cửa, Bạch Tri Tiên buông cái chặn giấy trong tay xuống: “Cái thằng này, cái gì cũng tốt, chỉ mỗi cái mồm là không… Aizz…”

○○○

Dương Sóc ra cửa, nhìn đồng chí nữ duy nhất của đơn vị Kiều Xảo đang đứng ở bên cạnh Trần Mặc không biết nói cái gì nữa.

Kiều Xảo là đóa hoa của đồn công an bọn hắn, một đóa hoa tươi tươi sáng duy nhất, xuân xanh hai mươi bốn, đáng tiếc vẫn không ai dám hái. Dùng lời của Tiểu Trương mà nói thì chính là Kiều Xảo tuy đẹp, nhưng là đóa tiên nhân chưởng nở hoa, có thể nhìn xa mà không thể lại gần khinh nhờn được. Kiều Xảo làm công việc của nhân viên văn phòng ở đây, nói năng thẳng thắn làm việc lưu loát, là bảo bối của một đám người ở đây. Bình thường cô cứ thành thành thật thật làm việc trong này, thỉnh thoảng xảy ra một vài trận thì ra ngoài làm việc, xong xuôi thì lại trở lại làm việc tiếp thôi.

Kiều Xảo nghe tiếng cửa phòng mở, ngẩng đầu lên: “Yo, Dương đội, hôm nay cơn gió nào mang anh tới vậy?”

Dương Sóc ba hoa: “Làn gió thơm thôi, vừa khéo hôm nay xức nhãn hiệu nước hoa gì vậy?”

“Miệng chó không mọc được ngà voi!” Kiều Xảo nói ‘xì’: “Tôi mà dùng nước hoa? Bản tiểu thư thiên sinh lệ chất khó tự bỏ, sao lại dùng thứ đồ tồi đó? Hơn nữa, tôi dù cho có tính xức thật, ở đây cũng không có ai biết hàng cả.”

Một lời khiến bốn phương than vãn.

Trần Mặc đem kem dưỡng tay trả lại cho Kiều Xảo: “Cảm ơn chị, em dùng xong rồi.”

“Nhìn đi này, ngoan quá à!” Kiều Xảo yêu thương sờ sờ đầu Trần Mặc: “Dương đội anh để một mình bé con ở đây mà không trông, anh xem tay dơ mặt dơ kìa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đông lại thành kiểu gì kia? Cũng không lấy khăn mặt lau qua đi, may mà tôi nhìn thấy nên đưa cho chiếc khăn mặt ấm.”

Kiều Xảo khom người: “Bé ngoan, năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đang học ở đâu rồi?”

Cả phòng cười ầm lên, vang dội nhất thuộc về tiếng cười của Tiểu Trương.

Mặt Trần Mặc đỏ bừng lên: “Chị à, em tốt nghiệp đại học rồi…”

“Yo,” Kiều Xảo cảm thấy xấu hổ: “Vậy sao lại non mềm thế này? Nếu không phải do giá rét, cậu chắc phải tươi ngon mọng nước rồi… So với đám đàn ông người đầy bụi đất kia còn tốt hơn nhiều.”

Dương Sóc dở khóc dở cười: “Được rồi, aizz, bà cô ơi, cô mặc công việc không làm chạy tới đây ngắm hoa à?”

“Anh nghĩ sao?” Kiều Xảo vênh miệng lên: “Con mắt tôi bình thường thấy các người đã khó chịu chết được, thật vất vả mới có một người đẹp, tôi còn chưa nhìn đủ mà.”

“Đẹp ư?” Tiểu Trương xốc mấy tấm đĩa *** lên khoe khoang: “Đẹp cũng không phải là mua mấy thứ này sao?”

Trần Mặc thấy đôi mắt coi thường của Tiểu Trương mà mặt chuyển đỏ: “Tôi không có, tôi…”

“Được rồi, cậu, còn không cho người ta có thời gian phạm sai lầm sao?” Kiều Xảo ném một cái liếc mắt qua: “Người là do Dương đội đem tới, vậy mà Dương đội còn chưa nói gì, ai khiến cậu!”

Tiểu Trương thở dài, ngồi phịch ở trên bàn giả chết.

Dương Sóc lấy chiếc khăn mặt trong tay Kiều Xảo qua lau tay: “Được rồi mà, đừng bắt nạt người ta nữa, ai mà không có lúc hồ đồ chứ. Vậy các cậu cứ tiếp tục làm việc đi nhé, chúng tôi đi trước đây.” Nói xong thì ném khăn mặt bẩn đến trên đầu Tiểu Trương: “Nhanh đi giặt đi.”

“Các cậu đi đâu?” Kiều Xảo hỏi.

“Tới nhà tôi,” Dương Sóc lấy quần áo từ trên giá áo xuống: “Thằng bé này không có chỗ nào để ở cả, tôi trước để cậu ta ở chỗ tôi vài ngày, tìm việc làm kha khá đã rồi hãy nói tiếp.

“Này tốt rồi,” Kiều Xảo hài lòng nói: “Thấy Dương đội có ý tốt chưa, các cậu nhớ học theo đó.”

○○○

Dương Sóc lái xe thẳng đến chợ bán thức ăn, sau đó tìm chỗ đỗ xe mất cả nửa ngày.

Trần Mặc qua lại xem xét hồi lâu: “Anh sống ở đây?”

Dưới chân Dương Sóc tí thì trượt, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống đất: “Sao có khả năng chứ, đây là chợ chứ đâu phải nhà dân!”

Trần Mặc mặt đỏ không nói lời nào.

Dương Sóc nhìn cậu cười: “Buổi tối mang cậu đi trải nghiệm, trước hãy mua chút đồ ăn lấp phì bụng cậu đã, có thể trực tiếp vào ‘nồi’ rồi…”

Trần Mặc đã ở cùng anh cả buổi chiều, cũng biết con người này chả đứng đắn gì cả, đối với lời anh nói, có thể nghe thì nghe, nếu không thể nghe được thì dứt khoát quay đầu sang phía khác, đỡ phải hao não tổn tài.

Dương Sóc lôi kéo Trần Mặc như con thoi ở chợ bán thức ăn, tìm kiếm rau dưa và hải sản tươi mới. Trần Mặc cảm thấy hiếu kỳ: “Con người ở thành phố lớn các anh, không phải đều là tới siêu thị mua đồ ăn sao?”

“Cái gì gọi là người ở thành phố lớn chúng tôi chứ?” Dương Sóc thu tay lại xoa đầu Trần Mặc: “Chợ bán thức ăn nhiều thứ rẻ, vừa rẻ lại tươi, tôi mà đi siêu thị thì không biết rau thịt đã trải qua bao nhiêu là công đoạn mới tới được tay. Hơn nữa, siêu thị lại không thể mặc cả được, mua ở đây có mặc cả, thế mới thú vị, thằng bé như cậu đừng có xem TV nhiều, trên đó nói chưa chắc là thật đâu, à, sau này theo tôi mà học hỏi, tôi mới là cuộc sống…”

Trần Mặc giả bộ không nhận ra anh, lui về phía sau nói: tôi mới không cần theo anh học thành da mặt dày!

───

Lời tác giả:

Tiểu Mặc Mặc, bé chỉ có thể theo Dương Sóc ca ca mới có thể vui sướng, nga HOHOHO