Càn Quấy

Chương 39: Tình hình xui rủi của luật sư qúy 4



Luật sư Qúy, Qúy Hoằng Hòa.

Sáu chữ này, tựa như ném một quả pháo kép vào giếng nước nhà họ Hạ, vù vù… ùm! Đập vào mặt nước khiến bọt nước văng khắp nơi, sau đó để lại lớp vỏ tàn màu đỏ trôi nổi trên mặt nước mặc cho mọi người chiêm ngưỡng.

Anh cả nhà họ Hạ thì đỡ đầu, chỉ thiếu nước rên rỉ: “Cu em à, đừng có khác người thế chứ? Coi như anh cầu chú đấy… Luật sư Qúy mà em có thể động đến được à?”

Hạ Khải Minh khoe khoang: “Sao chứ? Y một mình nuôi con không dễ, anh xem em đi, lương tâm lớn lao chừng nào a. Em đây không phải vì tốt cho y à?”

Chú hai cười nhạt: “Xem ra luật sư Qúy nếu như biết rồi, nhất định muốn bóp chết chú. Cái tên tựa như núi băng kia, anh cùng đã có vài lần hợp tác với y rồi, chưa thấy y cười lần nào.”

Hạ Khải Minh chẳng hề để ý: “Việc này anh cũng đừng quan tâm, y biết rồi đó!”

“Gì cơ? Biết rồi á?” Mẹ Hạ thở dài: “Con nhà người ta chắc đã coi mày thành thằng điên rồi đấy? Mày đừng khiến tao thành thiêu thân được không hở?” Bà đi tới bên cạnh mẹ chồng, giũ vạt áo, gạt hết hạt dưa hấu dính trên đó xuống: “Mẹ ơi, mẹ cũng không nói cháu của mẹ đi, bảo nó đừng chỉ biết gây phiền cho bọn con nữa, bọn con bám mông nó cũng chẳng chùi sạch được.”

Bà Hạ ngó thằng cháu Hạ Khải Minh, nói nghiêm túc: “Thế cháu dâu có đẹp giai không?”

“Đẹp, đẹp giai!” Hạ Khải Minh cố sức gật đầu: “Còn có một bé gái nữa, cũng đẹp lắm ạ.”

Bà Hạ nghe thế vui hơn hớn, bà hưng phấn vỗ vỗ tay vịn sô pha: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nhớ mang về nhà cho bà xem đấy.”

Mẹ Hạ đỡ trán: “Mẹ… Sao còn không nhớ mẹ cũng hay gây phiền chứ… Ôi, cái đầu của tôi.”

Bà Hạ giận tái mặt: “Tiểu Hoa sao mày có thể như thế chứ? Có cháu dâu tốt, bưng trà rót nước rửa chân nấu mì…” Nói đến đây, bà căm tức nhìn toàn bộ những người phụ nữ còn lại trong phòng: “Nào có đứa nào nấu mì cho tao, vất vả lắm mới có một đứa bọn mày còn không cho vào!”

Mẹ Hạ cùng mấy đứa cháu dâu đều làm vẻ tủi thân.

Hạ Khải Minh lết tới bên gối bà: “Bà nội ơi, con tìm đứa cháu dâu ấy cho bà, cái gì cũng biết làm!”

“Chính là không biết sinh con…” Mẹ Hạ vạch trần.

Vì thế, sau khi Hạ Khải Minh dùng đủ mọi cách ba hoa chích chòe khóc lóc om sòm lấy chết làm cớ thu xếp trên dưới trong nhà xong, mẹ Hạ ba Hạ, còn có anh cả chú hai rốt cục đã thỏa hiệp, nói giúp anh thử thăm dò ý coi sao. Thế nhưng chỉ có thể giúp tìm hiểu chút thôi, dù sao tính hướng của một người không phải nói thay đổi là có thể thay đổi được luôn. Cho nên, chỉ cầu Qúy Hoằng Hòa có thể có nhiều thiện cảm với Hạ Khải Minh, ít mâu thuẫn hơn mà thôi…

Ít nhất, mẹ Hạ nghĩ như vậy.

Cái gọi là “Gừng càng già càng cay”. Sau khi con mình không có cốt khí, chơi đoán tay đôi với ba Hạ thua mất, thế là mẹ Hạ ra tay…

Chiến trường phải đối mặt, không phải chơi bài mạt chược, mà là vũ trụ bao la… Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, mẹ Hạ rơi lệ đầy mặt.

Qúy Hoằng Hòa là ai? Qúy Hoằng Hòa là luật sư! Luật sư lớn!! Luật sư lớn mặt máu lạnh mặt lạnh!!

Cho nên, lúc y nhìn thấy quý bà mỉm cười nhã nhặn dịu dàng với mình, toàn bộ tế bào trên người đều đang rít lên: cảnh giới cảnh giới! Nguy hiểm nguy hiểm!

Là tiến đến hay là tạm lui đây? Qúy Hoằng Hòa nhanh chóng tự hỏi.

Mẹ Hạ không cho y có tí xíu thời gian lui về sau: “Vị này chính là luật sư Qúy phải không?” Bà từ xa đã thăm hỏi.

Qúy Hoằng Hòa: “… Vâng, bà là bà Lý Quế Hương phải không?”

Bà Lý Quế Hương, cũng chính là mẹ Hạ, đã từng là một nữ cường nhân (người phụ nữ rắn rỏi, kiên cường), sau đó yên tâm ở nhà giúp chồng dạy con, quả đúng là đã dốc lòng quản lý trong trong ngoài ngoài cả nhà họ Hạ, được xưng là nữ cường nhân gì gì đó sau lưng Hạ Trí Viễn.

Mẹ Hạ lúc này chỉ mỉm cười nhã nhặn: “Gọi bác gái là được rồi, gọi bà nghe xa lạ lắm.”

“Bác Hạ.” Qúy Hoằng Hòa nghe lời, y biết người như thế nào có thể cứng còn người như thế nào thì nên mềm.

Qúy Hoằng Hòa vốn không muốn để mẹ Hạ đi vào ký túc xá của mình, dù sao mỗi người đều có không gian riêng của bản thân, mà không gian kia, là không gian không hi vọng bị người ngoài quấy rối. Nhưng mà mẹ Hạ kiên định đứng ở cửa ký túc xá, lộ vẻ rất mệt mỏi, rất có tư thế cậu không để tôi vào nghỉ ngơi thì không phải đứa nỏ ngoan.

Qúy Hoằng Hòa đã thỏa hiệp.

Nhưng mà có chuyện, bạn đã thỏa hiệp một lần, còn có thể thỏa hiệp lần hai.

Mẹ Hạ vào cửa, đầu tiên là lén tra xét toàn bộ căn ký túc nhỏ trong trong ngoài ngoài một lần, sau đó gật đầu hài lòng. Tuy rằng Qúy Hoằng Hòa đã ly hôn, còn độc thân nuôi một đứa con, nhưng gian phòng của y cũng được dọn dẹp sạch sẽ và gọn gàng ngăn nắp, đến ngay cả chiếc giường dành riêng cho bé con cũng chuẩn bị, nhìn qua cũng nhẹ nhàng khoan khoái, có mùi sữa trẻ thoải mái lắm.

Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng(1)! Mẹ Hạ nhớ tới hỗn thế ma vương khiến lòng bà tan nát thì lại cảm thấy đau đầu liên hồi.

(1) Nhân bỉ nhân đắc tử: Người so với người không cần so đo, mỗi người đều có phần của mình, chết rồi thì quên đi. Hóa bỉ hóa đắc nhưng: đồ vật với nhau cũng có ưu khuyết điểm, không có gì hoàn mỹ cả, mất rồi thì quên đi. ~~> ý cả hai câu là: làm người phải biết thỏa mãn

Qúy Hoằng Hòa mời mẹ Hạ ngồi lên chiếc ghế sô pha duy nhất trong ký túc, sau đó đi rót cốc nước cho bà.

Mẹ Hạ nhận lấy cốc nước, nhìn Qúy Hoằng Hòa một cách tỉ mỉ.

Bà chẳng xa lạ gì luật sư Qúy cả, hồi đó con mình gây họa, mấy lần đều là do vị luật sư này đi theo thẩm vấn – chẳng qua là đứng bên đối lập thôi. Hơn nữa dù là nhìn thấy, phần lớn cũng là nhìn thấy trong TV, một người có hình dáng mơ hồ rất là cao, trong kính mắt còn phản ra ánh sáng lấp lánh, khiến người ta không khỏi trở nên nghiêm túc.

Bây giờ, luật sư Qúy rõ ràng đang đứng trước mặt bà: cơ thể thon dài, da mặt trắng, động tác tao nhã, vẻ mặt lạnh lẽo cộng thêm đường nhìn sắc bén… Mẹ Hạ có loại cảm giác mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thích rồi. (con rể =))~~)

Qúy Hoằng Hòa bị mẹ Hạ nhìn mà sợ hãi từ trong ra ngoài. Trong khoảng thời gian này, y đã nhận được những ám thị hoặc là trực tiếp hoặc là gián tiếp, ý là để y thuận theo Hạ Khải Minh, sau đó sẽ có rất nhiều điều tốt với bản thân y. Theo thế nào cơ? Chẳng qua chính là tiếp hỗn thế đại ma vương kia chơi vài ngày cuộc sống gia đình bình thường, chờ hắn nghĩ thông thì sẽ không còn chuyện gì nữa.

Nhà họ Hạ không ai ngờ tới Hạ Khải Minh có thể động lòng với một người đàn ông, nhưng là do việc Hạ Khải Minh ‘rửa tay gác kiếm’ nên cũng gắng hết sức mình.

Qúy Hoằng Hòa không ngốc, y biết lực ảnh hưởng của nhà họ Hạ ở thành phố Bắc Kinh. Tuy rằng bình thường không thể hiện rõ ra, nhưng đến thời khắc mấu chốt một cái là lập tức có thể phát hiện quan hệ lợi hại ấy. Mượn việc của Hạ Khải Minh mà nói, vào mấy năm hắn làm lưu manh, trên cơ bản một vụ án cũng không dính đến hắn, dù là chút vướng mắc nho nhỏ cũng chỉ là đánh đấm nho nhỏ, vì sao đây? Bởi sau lưng hắn có hai người anh trai đã dọn dẹp giúp rồi… Mặc kệ cu cậu này xấu thế nào, cũng là người nhà họ Hạ bọn họ, phải không?

Mẹ Hạ biết Qúy Hoằng Hòa đang đấu tranh tâm lý, bà nghĩ, mọi việc phải nhân lúc sắt nóng mà rèn sắt mới tốt.

Sau tiếng thở dài yếu ớt, mẹ Hạ đặt cốc lên bàn: “Tiểu Qúy à…”

Qúy Hoằng Hòa thầm giật mình một cái: “Bác gái, xin hỏi lần này bác tới tìm cháu, là có chuyện gì sao?”

Mẹ Hạ lấy khăn tay ra, lau lau giọt nước chẳng hiểu vì sao lại có nơi khóe mắt: “Tiểu Qúy à, bác… bác cũng ngại nói bác tới là vì cái gì… Cháu nói coi, bác là một người mẹ, một người vợ trông coi mọi việc trong nhà, nuôi lớn ba đứa con từ nhỏ tới lớn dễ lắm sao? Ba bọn trẻ là một ông chủ bỏ mặc việc nhà, cái gì cũng không dính tay…” Chiêu này của mẹ Hạ là lạt mềm buộc chặt, nói dễ hiểu hơn nữa thì là trước cho cây gậy, sau lại thưởng cho quả táo, dễ khiến người ta sinh ra cảm giác mê muội.

Qúy Hoằng Hòa cứng ngắc: “Bác Hạ…”

“Cháu không cần khuyên bác, bác biết… Thằng con kia của bác, kỳ thực đã sớm đáng chết rồi…” Mẹ Hạ bên thì giả khóc bên thì oán thầm thằng con mình: chết thì đã tốt rồi, đỡ khiến mẹ hắn mất mặt xấu hổ.

Qúy Hoằng Hòa: “Bác Hạ…” Con bác có chết hay không liên quan gì tới tôi chứ!

“Tiểu Qúy, cháu là người tốt…” Mẹ Hạ kéo tay Qúy Hoằng Hòa đặt ở lòng bàn tay, tay phải vỗ xuống hai cái. Động tác này rất kinh điển, thích hợp sử dụng nhất vào lúc bậc trên tâm sự cùng bậc dưới, dễ làm bậc dưới buông lỏng cảnh giác, lần nào cũng có hiệu quả.

Qúy Hoằng Hòa đã dao động: “…Cái này, bác Hạ…” Cháu biết cháu chính là người tốt…

“Nếu như thằng con súc sinh kia của bác tốt bằng một nửa cháu thôi, bác chết cũng nhắm mắt được rồi!” Mẹ Hạ cúi đầu nghẹn ngào: “Trước đây, lúc nó còn nhỏ, rất thông minh rất hiểu rất biết điều, ai ngờ… Trưởng thành rồi lại trở thành như vậy!!! Bác biết, đây là lỗi của bác, người làm mẹ như bác không tốt…Bác, bác đã nuôi ra một thằng súc sinh gây hại cho xã hội… Còn tạo ra nhiều gánh nặng cho cháu… Bác sai, bác có tội…” Còn từ gì chưa dùng nhỉ? Thằng ôn con, mệt chết mẹ mày rồi!

Qúy Hoằng Hòa hắc tuyến (= =||| cái mặt như này nè), thầm nói chuyện này sao kỳ kỳ vậy, khoảng thời gian trước Hạ Khải Minh nói nhăng nói cuội với mình một hồi thì thôi đi, sao hôm nay mẹ hắn cũng chạy tới chỗ mình khóc? Lẽ nào… Y nghĩ một hồi, nhớ tới lời Hạ Khải Minh nói ngày đó, mặt đỏ lên: lẽ nào hắn đi nói với người trong nhà rằng muốn sống với một người đàn ông, nhà bọn họ tưởng mình… mình đùa hắn? Chân mày Qúy Hoằng Hòa cau lại, chuyện này được coi là cái gì? Nằm trúng đạn à?”

Y bình ổn lại tâm tình, đang muốn tỏ rõ lập trường của mình, đột nhiên mẹ Hạ hai mắt đẫm nước ngẩng đầu: “Tiểu Qúy à, bác biết! Tên súc sinh kia đưa ra yêu cầu rất vô lễ với cháu! Bởi nó về nhà lại cũng nói với các bác như thế, còn dùng cái gì mà ‘rửa tay gác kiếm’ ‘cải tà quy chính’ uy hiếp bác nữa, nói… nói để chúng ta quyết định… Tiểu Qúy à, những lời này bác không nói được nên lời, bởi bác biết cháu là một đứa nhỏ tốt. Một đứa nhỏ rất tốt, lại là một luật sư, còn có thể tự nuôi con…”

Qúy Hoằng Hòa 囧: chuyện này thì liên quan gì a?