Ở ngã rẽ vô số lần đi đi lại lại, cuối cùng cô không nỡ rời đi như vậy, lựa chọn cách để mặc cảm xúc và tâm trạng của mình.
Cuối cùng Thái Mãn Tâm nhấc bút, viết lên tấm thiếp gửi Hà Lạc: Cuộc sống luôn tươi đẹp hơn chúng ta tưởng tượng.
A Tuấn chạy lên ban công, hét lên một tiếng “a” bên tai cô: “Sao vẫn còn viết thiếp?”.
“Tôi nhân duyên tốt, nhiều bạn bè, chẳng biết làm thế nào”. Thái Mãn Tâm vươn vai: “Lại đến thời gian ăn hoa quả rồi, tôi phải đi mua quả dừa!”.
“Dừa cần phải mua sao?”. A Tuấn kéo cô ra bãi cát sau nhà, ôm một cây dừa thân lỗ chỗ, hai tay hai chân đan nhau, chẳng mấy chốc đã leo lên ngọn, hái hai quả ném xuống: “Đủ chưa?”.
A Tuấn bảo cô tránh ra rồi ném mấy quả xuống. Quả dừa lăn long lóc sang một bên. Thái Mãn Tâm rất vui, gom chúng vào thành đống. Chỉ nghe thấy “phịch” một tiếng, ngẩng đầu lên thì A Tuấn đã phủi tay đứng trên bãi cát.
“Cậu nhảy xuống à?”. Cô không dám tin.
A Tuấn gật đầu.
“Tôi cũng muốn thử!”. Thái Mãn Tâm xoa tay, tìm một cây dừa có độ nghiêng lớn nhất, bám vào vết lõm trên thân cây, nhảy lên trên, nhưng chỉ ôm thân cây hò hét, không thể leo lên được.
“Tôi chịu tôi chịu”. Cô chọn quả to nhất: “Chúng ta ăn quả này”.
“Có bạn tổ chức sinh nhật, tôi phải để bụng để ăn tiệc!”. A Tuấn cho guitar vào hộp, vác trên lưng: “Cô có muốn đi cùng không?”.
Thái Mãn Tâm lắc đầu: “Người ta đâu có mời tôi”.
“Người đẹp mà, lúc nào cũng được đón tiếp”.
“Thôi, tôi không quen ai cả”.
“Ai bảo thế? Tổ chức ở nhà hàng của anh Thành, chẳng phải cô đã đến đó rồi sao? À, có cả anh Hải nữa. Cô thấy đấy, ít nhất có ba người cô quen”.
Lúc này nếu buộc miệng nói: “Cho tôi đi với” thì dường như là vì anh ta. Cô thấy chột dạ, rõ ràng biết là có thể thoải mái nhận lời mời của A Tuấn nhưng vẫn bẽn lẽn ngập ngừng.
A Tuấn không chờ được: “Tôi đi trước, lát nữa cô đến đó nhé”.
Thái Mãn Tâm tắm xong, đứng trên ban công thơ thẩn chải đầu. Ánh tà dương dịu dàng ngắm nhìn cô. Mặt biển nhảy nhót lúc này đã lặng sóng, không còn màu xanh dương rực rỡ mà nhuốm màu đỏ say đắm lòng người. Những chiếc thuyền nhỏ trở về, để lại những gợn sóng dài phía sau.
Mười, hai mươi phút nữa là thời khắc hoàng hôn rực rỡ nhất. Nhớ đến lời chế nhạo của Giang Hải: “Cùng A Tuấn ngắm hoàng hôn, cho dù ở đâu cũng đẹp”. Câu nói này bỗng nhiên khiến cô nhận ra rằng ngắm hoàng hôn cùng với ai thực ra rất quan trọng.
Cô vội vàng buộc tóc, thay bộ váy màu xanh nhạt có thắt lưng, đi đôi dép tông màu vàng rồi chạy xuống dưới. Trước khi ra khỏi cửa, nhìn thấy mấy quả dừa ở hành lang, không kìm được vác một quả, chạy đến nhà hàng ven biển.
Không thể đến muộn, phải chạy đua với hoàng hôn. Thái Mãn Tâm vác quả dừa to, người ướt đẫm mồ hôi.
Giang Hải và các bạn đã ngồi xuống bàn, từ xa đã nhìn thấy cô giẫm lên bãi cát mềm, chân cao chân thấp, lảo đảo chạy lại gần, ném quả dừa trên tay xuống bàn, kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Cô không nói lời nào, chỉ thở hổn hển.
‘Quả dừa ở đâu đấy? Thật không nhỏ chút nào”. Anh Thành hỏi.
“Lấy ở quán trọ”.
“Ồ”. Giang Hải hiểu ý gật đầu: “Lấy ở chỗ A Tuấn”.
“Đúng vậy, cậu ta đúng là con khỉ”. Thái Mãn Tâm chỉ vào cái cây sau lưng: “Cao hơn cây này nhiều, tôi chưa nhìn rõ mà cậu ta đã nhảy xuống rồi”.
“Chắc chắn là cô chưa nhìn thấy anh Hải trèo cây”. A Tuấn lấy một con dao trong bếp, vung một cái chặt vỏ dừa, cắm ống hút: “Đó mới gọi là đỉnh”.
“Anh ta?”. Thái Mãn Tâm nhìn A Tuấn nhảy nhót rồi lại nhìn Giang Hải ít nói: “Này, thật sao?”. Cô nằm xuống bàn, tươi cười quay sang nhìn anh.
“Trước đây thôi, hồi còn nhỏ hơn cậu ta bây giờ”. Giang Hải dập tắt điếu thuốc trên tay: “Bây giờ không làm những chuyện nghịch ngợm như thế nữa”.
Thái Mãn Tâm gật đầu. Anh Thành hỏi cô có uống bia không, cô lắc đầu: “Không phải là lúc ăn hải sản không được uống bia sao? Nếu không sẽ bị ngộ độc?”.
Anh Thành bật cười: “Cô nghe ở đâu vậy?”.
“Trên mạng nói thế”.
“Lại là trên mạng”. Giang Hải liếc nhìn cô: “Cô sống trên mạng à? Nhện à?”.
Thái Mãn Tâm bê quả dừa, muốn ném vào đầu anh.
Giang Hải nhíu mày, sa sầm mặt xuống: “Toàn là nước, rất nhớt”. Khóe miệng nhếch lên, một nụ cười đểu thân thiện.
Anh Thành nói: “Cho dù cô sống ở Bắc Kinh thì cũng nghe nói đến bia Thanh Đảo rồi chứ? Nếu lúc ăn hải sản không được uống bia, vậy người ở đó sống thế nào?”.
Thái Mãn Tâm nghĩ cũng thấy có lý: “Tôi cũng không thích đồ uống có cồn. Tôi thích nước hoa quả hoặc là sinh tố nhiều màu”. Cô ôm quả dừa, ngậm ống hút hút một hơi.
Chỗ này là vịnh, sườn núi ở phía xa kéo dài đến tận đường ranh giới giữa trời và biển. Viền mặt trời đã nấp sau núi, ánh hào quang rực rỡ nhuộm hồng những đám mây, cảnh tượng thật mờ ảo. Mọi người uống bia, nói đến cao hứng liền quên mất sự tồn tại của Thái Mãn Tâm, thi nhau nói tiếng địa phương mà cô không hiểu. Thế là cô có được phút yên tĩnh hiếm có. Ánh mặt trời vàng ấm áp tô điểm những đường nét trên khuôn mặt cô, đôi lông mi dài, cái mũi tròn khẽ hếch lên, cho dù là lúc tức giận kiêu kỳ trong lần đầu gặp mặt cũng toát lên vẻ trẻ con trong sáng. Không biết vì chạy lâu hay vì không khí bị ráng chiều nhuộm đỏ mà mặt cô hồng hào. Vì có một lớp mồ hôi mà càng thêm bóng mịn.
Cô cảm giác có người đang nhìn mình bèn quay sang, dường như nhìn thấy Giang Hải quay đi. Anh ngắm nhìn đảo Lệ ở phía trước, dường như chỉ là vô tình liếc nhìn cô.
Thái Mãn Tâm cúi đầu, tiếp tục uống nước dừa.
“Hoàng hôn bên đó đẹp hơn”. Giang Hải nói.
“Thật sao?”.
“Ở đây bị núi che khuất, không nhìn thấy toàn cảnh hoàng hôn, đặc biệt là chiều tối có sương, không nhìn rõ”.
“Ồ, đúng vậy, ở đảo Lệ có thể nhìn thấy mặt trời lặn xuống biển, nhất định là rất tráng lệ”.
“Ừm, gần như ngày nào cũng thấy”.
Những ngày sau đó, cùng Giang Hải ngắm hoàng hôn gần như đã trở thành thói quen không thể thiếu của Thái Mãn Tâm. Cũng không cần nói gì, chỉ yên lặng ngồi ở đó, có lúc nói vài câu với những người đi ngang qua. Phần lớn thời gian anh nói chuyện với người khác hoặc cầm cây guitar luyện tập.
Những ngày tháng sau khi rời khỏi Đồng Cảng, Thái Mãn Tâm một lần nữa nhìn thấy hoàng hôn rực rỡ trước đài tưởng niệm Washington, ráng chiều tràn ngập đất trời khiến cô bỗng thấy lòng thắt lại, tim như ngừng thở.
Giang Hải chưa từng đưa cô tới đảo Lệ ngắm hoàng hôn. Nơi đó mặt biển rộng lớn, đường chân trời trải dài, có thể nhìn thấy mặt trời đỏ rực từ từ chìm xuống biển, rực rỡ tráng lệ. Tuy nhiên ở Washington, Thái Mãn Tâm không nhìn thấy cảnh tượng mặt trời chìm xuống biển. Chỉ có thể đi đến quán bar trong gió lạnh, hỏi người pha rượu có thể pha một cốc tequila sunset. Anh ta lắc đầu, nói chỉ có tequila sunrise. Điều đó không quan trọng, bạn có thể coi ly cocktail đó là sunset, giống như bạn tưởng rằng vòng tay của người khác cũng ấm áp giống như anh.
Ở ngã rẽ vô số lần đi đi lại lại, cuối cùng cô không nỡ rời đi như vậy, lựa chọn cách để mặc cảm xúc và tâm trạng của mình.