Cho dù có thèm muốn hơi ấm từ cái ôm này như thế nào thì cũng không phải là bến đậu mà mình mong muốn.
Ba ngày khảo sát tiến triển thuận lợi. Ở cửa an ninh sân bay, Oliver ôm Thái Mãn Tâm rất chặt, vỗ vào lưng cô, dịu dàng nói: “Michelle bé nhỏ của anh, em cũng phải hạnh phúc! Tất cả những gì không vui hãy để nó qua đi nhé. Hy vọng lần sau đến Trung Quốc, anh sẽ được nhìn thấy Mr Right của em”.
Sau khi tiễn đoàn khảo sát một cách tốt đẹp, Cục Lâm nghiệp Đam Hóa mở tiệc cảm ơn đoàn công tác. Thái Mãn Tâm nói trước là mình bị dị ứng với cồn, lúc đầu không có ai mời rượu cô. Nhưng sau vài hồi chúc tụng, có người đã ngà ngà say, đưa ly rượu cho cô:
“Chỉ một ngụm thôi, biểu hiện thành ý một chút”.
Thái Mãn Tâm khéo léo từ chối.
Người mời rượu tỏ vẻ không vui: “Cũng không thể một ngụm cũng không uống chứ. Hiếm khi mọi người vui như hôm nay, như thế chẳng phải là coi thường chúng tôi sao?”.
“Lão Triệu, ông uống nhiều rồi, mau về đây”. Có người vẫn còn tỉnh táo đứng ra xoa dịu tình hình.
Lão Triệu không chịu thôi. Tề Dực cầm ly rượu, đứng chắn trước mặt Thái Mãn Tâm: “Quả thực cô ấy không thể uống được, tôi uống thay cố ấy”.
“Tôi muốn uống với Mãn Tâm, cậu thấy thế nào?”.
“Vậy thì chúng ta uống trước, tôi mời ông. Đây cũng là lần đầu chúng ta gặp mặt, sau này sẽ là bạn. Vì điều này cũng phải uống ba ly”.
Lão Triệu vẫn còn muốn nói gì đó, Tề Dực uống cạn ly rượu trên tay: “Tôi xin cạn trước. Chi bằng thế này, tôi uống hai ly, ông uống một ly”.
Thái Mãn Tâm kéo vạt áo của anh, khẽ lắc đầu, ý muốn nói anh không nên uống quá nhiều. Tề Dực vỗ vai cô rồi rót rượu, uống liên tục nhiều ly liền. Sau đó, cứ có người nào mời rượu Thái Mãn Tâm là đều bị Tề Dực ngăn lại.
Giữa giờ anh vào nhà vệ sinh. Lúc quay lại bị Thái Mãn Tâm chặn ở hành lang: “Anh uống nhiều quá rồi”. Cô nói: “Họ cũng say rồi, cho dù có mời rượu tôi thật, một hai ly tôi cũng có thể uống được. Có phải là anh nôn hết rồi không?”.
“Không sao, đi rửa mặt thôi mà”. Tề Dực lắc đầu: “Chẳng phải cô nói với Oliver là đã cai rượu rồi sao? Tôi không muốn cô ép mình”.
Kết thúc bữa tiệc đã có rất nhiều người uống say mềm, vài người tỉnh táo chia nhau đưa họ về chỗ ở. Tề Dực không làm ồn, chỉ ngồi ở trong góc, không ngừng bóp đầu. Thái Mãn Tâm hỏi: “Anh vẫn ổn chứ, chúng ta về thôi”.
Trông anh có vẻ bình tĩnh: “Về Đồng Cảng á? Lúc này không có xe đâu”.
“Đúng là uống nhiều rồi!”. Thái Mãn Tâm cười: “Cái gì mà Đồng Cảng, chẳng phải mấy ngày hôm nay chúng ta đều ở nhà khách của Cục Lâm nghiệp Đam Hóa sao?”.
Tề Dực bước đi loạng choạng phía sau cô, đi được vài bước lại dừng lại, dựa vào tường nghỉ. Thái Mãn Tâm quay lại, dìu anh xuống cầu thang, gọi một chiếc xe ở cửa khách sạn.
“Hai người đi đâu?”. Lái xe nói giọng địa phương.
“Nhà khách Cục Lâm nghiệp”. Thái Mãn Tâm hiểu nhưng không biết nói.
“Cục Lâm nghiệp... đi đường nào?”.
Cô miêu tả đường đi. Lái xe nói lại một lần, có hai con đường gần giống nhau không biết phân biệt thế nào.
Thái Mãn Tâm đang suy nghĩ xem phải trả lời thế nào thì bỗng nhiên Tề Dực mở miệng, nói lại tuyến đường một lần.
Lái xe gật đầu: “Ồ, tôi biết rồi”.
Chiếc xe khởi động, Tề Dực trượt xuống ghế, gục đầu lên vai Thái Mãn Tâm. Hơi thở của anh pha lẫn với mùi rượu khiến cô căng thẳng. Thế nên cô khẽ nhíu mày, liếc nhìn Tề Dực đang nửa tỉnh nửa mơ. Ngoài cửa số chốc chốc lại có đèn đường hoặc đèn xe đối diện chiếu vào. Khuôn mặt với những đường nét rõ ràng của anh lúc ẩn lúc hiện.
Cô đã từng hỏi Tề Dực là người ở đâu. Anh nói bố mẹ đều ở Thượng Hải.
Nhưng lúc nãy khi miêu tả đường đi, anh nói giọng địa phương Đam Hóa rất chuẩn.
Xe đến nhà khách, mỗi khi đi được hai bậc thang, Tề Dực lại ngồi xuống nghỉ.
“Mau về phòng nghỉ ngơi đi”. Thái Mãn Tâm khoác tay anh, dìu anh về phòng. Tề Dực rút chìa khóa nhưng mấy lần đều không cho được vào ổ khóa.
“Đưa cho tôi”.
“Không, tôi không sao”.
“Anh dựa vào tường nghỉ đi, đưa cho tôi”. Thái Mãn Tâm giằng lấy chìa khóa rồi mở cửa.
“Để tôi”. Tề Dực thò tay từ sau lưng cô lấy chìa khóa. Vì đứng không vững nên một tay đặt lên vai cô. Thái Mãn Tâm cảm nhận được hơi thở nóng ấm phả vào cổ, toàn thân run lên. Cô quay người nhưng bị Tề Dực ôm từ phía sau. Hai mắt anh mơ màng, cúi đầu hôn cô. Thái Mãn Tâm vội vàng cúi đầu tránh đi, cảm giác đôi môi của anh chạm vào tóc của mình.
“Mãn Tâm, xin lỗi, xin lỗi”. Tề Dực ôm cô rất chặt: “Anh không biết mình có thể làm gì cho em”.
“Anh uống nhiều rồi”. Cô đẩy mạnh tay anh ra phía sau: “Để tôi về, anh cũng nghỉ sớm đi”.
Tề Dực vẫn đang lẩm nhẩm, nhắc đi nhắc lại câu “xin lỗi”. Cánh cửa bị cô đẩy tung, hai người cùng ngã xuống sàn. Lưng của Thái Mãn Tâm đập vào tay cầm ở cửa khiến cô đau điếng.
“Không ngờ anh uống kém như vậy, sớm biết thế này thì đã không cho anh uống nhiều như thế”. Cô phàn nàn rồi kéo Tề Dực dậy, đẩy anh lên giường: “Mau đi ngủ đi, để tôi lấy khăn cho anh”.
Đang định quay người thì tay phải bị Tề Dực kéo lại. Anh kéo rất mạnh khiến Thái Mãn Tâm đứng không vững, ngã vào lòng anh. Hơi rượu nồng nặc lan ra, cô vung tay thật mạnh, định chạy đi nhưng bị Tề Dực ép chặt. Thái Mãn Tâm có chút hoảng loạn. Cô biết rất rõ sức mình không thể đấu lại được với anh, mọi sự vùng vẫy đều vô ích. Cô quyết định nếu Tề Dực còn không buông tay thì cô sẽ hét lên thật to, cho dù không nể mặt cũng không thể giẫm vào vết xe đổ.
Nhưng Tề Dực không hề có hành động đi quá giới hạn. Anh chỉ ôm cô vào lòng rồi cúi đầu, gục mặt vào mái tóc mềm mại của cô. Thái Mãn Tâm từ từ thả lỏng, gối đầu vào ngực anh. Lồng ngực dẻo dai, rắn chắc, phập phồng cùng hơi thở. Mặc dù cô không thích mùi rượu nồng nặc nhưng hơi ấm từ vòng tay của anh khiến người ta cảm thấy ấm áp và yên lòng. Đặt tay lên ngực anh có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ. Cô nhắm mắt, thất thần trong phút chốc, ngỡ như có thể nghe thấy tiếng sóng biển không ngừng nghỉ, ngẩng đầu là có thể hôn lên chiếc cằm với những sợi râu mới mọc của anh.
Chỉ là người ấy không phải người đang ở trước mặt. Cho dù có thèm muốn hơi ấm từ cái ôm này như thế nào thì cũng không phải là bến đậu mà mình mong muốn. Thái Mãn Tâm lấy lại bình tĩnh, gạt tay Tề Dực ra. Sau khi lẩm nhẩm hai tiếng “xin lỗi” rất nhiều lần, anh đã ngủ thiếp đi.
Đêm hôm ấy trăng rất sáng, thứ ánh sáng lóng lánh, trắng xóa giống như nỗi cô đơn trong lòng. Thái Mãn Tâm quay về phòng, bỗng nhiên muốn nghịch ngợm đá văng dép đi, đi chân đất giẫm lên lan can bê tông trên ban công. Cơ thể lảo đảo giống như đi thăng bằng.
Cứ như thế này, khẽ nghiêng sang phải là có thể không cần bận tâm đến điều gì nữa.
Cô nhảy xuống, ngửa người dựa vào thành ban công. Ánh trăng chiếu lên mặt. Đường chân trời ở trên đỉnh đầu, dế mèn kêu inh tai. Ha ha, may mà mình không phải là người chán đời, cho dù gặp chuyện gì cũng không nghĩ đến việc sẽ chịu thua trước số phận. Nhưng bao nhiêu năm nay cô chưa bao giờ tâm sự, thậm chí không dám hỏi mình nỗi nhớ nhung trong lòng đau khổ như thế nào.
Hôm sau, lúc Tề Dực tỉnh dậy cũng đã gần trưa, đầu óc vẫn còn mơ màng. Hai người cùng đến phải quay về báo cáo tình hình nên đã bắt xe về Đồng Cảng. Chỉ có Thái Mãn Tâm ở lại nhà khách chờ anh.
“Hôm qua tôi không mượn rượu làm bậy chứ?”. Tề Dực hỏi.
Thái Mãn Tâm lắc đầu.
“Họ đều nói tôi uống nhiều rồi ngủ không biết gì”.
“Anh thường xuyên uống say à?”.
“Có một thời gian như vậy. Lúc nào cũng phải để người khác lôi tôi về, có vài lần thì ngủ bên đường, may mà là mùa hè”. Tề Dực nói: “Hôm qua không phải là cô lôi tôi về chứ?”.
Thái Mãn Tâm ngẩng đầu: “Cũng may anh vẫn nhớ đường”.
Hai người thu dọn hành lý, đến bến xe đường dài của Đam Hóa bắt xe về Đồng Cảng.
Tề Dực mua vé xe, đưa cho Thái Mãn Tâm: “Thực ra cô không cần đợi tôi, nên cùng họ về trước”.
“Không sao, tôi rất thích ngồi xe khách, dễ chịu hơn xe nhỏ”.
Vì ngành du lịch ở Đồng Cảng phát triển rất nhanh nên xe khách đã chuyển từ loại xe ghế gỗ, bốn bề gió thổi sang loại xe bus khép kín có điều hòa. Qua lớp kính tối màu, cảnh vật bên ngoài cửa sổ có chút u ám, tĩnh mịch.
Con đường ngoằn ngoèo vòng quanh Lam Bình Sơn mây khói mịt mù. Đi qua đường hầm, mặt biển trong xanh xuất hiện bên cạnh con đường. Những khóm hoa thi nhau khoe sắc trong gió càng trở nên rực rỡ hơn trên nền núi xanh biển biếc. Mây bay là là, dường như những chiếc thuyền đánh cá ở phía cuối chân trời chỉ cần căng buồm là có thể đi vào giữa những đám mây.
Ngón giữa và ngón trỏ đan xen nhẹ nhàng vỗ theo nhịp trên cửa kính, Thái Mãn Tâm ngân nga giai điệu của một đoạn nhạc. Nhìn thấy Tề Dực nhìn mình qua bóng in trên cửa, cô quay sang mỉm cười: “Buồn cười lắm đúng không?”.
“Rất hay”.
“Một người bạn của tôi đã viết nó. Vốn dĩ là một bản guitar, nhưng anh ấy chỉ chơi một lần, không chịu chơi nhiều, còn nói: “Tôi không hát thuê” ”. Thái Mãn Tâm không kìm được mỉm cười: “Anh ấy nói tên của bản nhạc này là Hành trình trở về quê hương, có lẽ là ý tưởng từ con đường này”.
“Chỉ nhớ đoạn này sao?”.
“Vốn dĩ là thu được hơn một nửa trong Mp3”. Cô có chút buồn phiền: “Về sau giữa hai người xảy ra chút chuyện không vui nên tôi đã xóa đi, có lúc thấy rất hối hận”.
Tê Dực không hỏi nhiều nữa. Im lặng một lúc, điện thoại của hai người lần lượt đổ chuông, là tin nhắn của Đào Đào. Nội dung giống nhau: “Khi nào về, hai người phải tỏ ra thân mật giống như một đôi tình nhân”.
“Con bé này lại định giở trò gì đây?”. Thái Mãn Tâm nhìn Tề Dực rồi trêu chọc anh: “Chẳng phải anh là mỹ nam lý tưởng trong tim con bé sao? Vì sao lại đẩy cho tôi?”.
“Cái đồ đào lông này, dám nói với Mãn Tâm như vậy?!”. Hà Thiên Vĩ tức giận túm bím tóc của Đào Đào.
“Nói nhỏ thôi!”. Cố vung tay đánh anh ta: “Tôi đã nén nỗi đau cho mượn anh Tề rồi, anh đừng có làm hỏng chuyện”.
Hà Thiên Vĩ bực tức nói: “Chẳng phải mẹ cô về rồi sao? Sao cô không về nhà, cứ ở lì ở đây”.
“Tôi không ngờ người ấy của chị Mãn Tâm lại đưa một người phụ nữ về cùng!”. Đào Đào rất bức xúc: “Chị Mãn Tâm ở đây chờ anh ta, vậy mà anh ta lại dính lấy người phụ nữ khác, anh với chả em”.
“Cô muốn nói anh anh em em?”. Hà Thiên Vĩ ngắt lời.
“Whatever, mặc kệ!”. Đào Đào liếc nhìn đôi nam nữ trong phòng khách: “Không thể để họ quá đắc chí”.
“Thế thì cô cũng không cần nói với anh ta Mãn Tâm và bạn trai đến Đam Hóa rồi”. Hà Thiên Vĩ khẽ nói lại, vừa nói vừa vỗ tay vào ngực: “Cô có thể chỉ tay vào tôi và nói đây là bạn trai của Mãn Tâm!”.
“Anh?”. Đào Đào nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Come on, tôi muốn lấy lại chút thể diện cho chị Mãn Tâm, không phải là để cho chị ấy mất mặt”.
Hà Thiên Vĩ cau mày, nắm tay chặt đến nổi phát ra tiếng rắc rắc, không kìm được thò đầu ra ngoài quan sát tình hình. Căn phòng hơi tối, không nhìn rõ mặt hai người: “Cô dám chắc đó là người Mãn Tâm đang chờ đợi?”. Anh ta bán tín bán nghi: “Sao tôi thấy không giống nhỉ”.
Đào Đào gật đầu rất mạnh: “Anh ta chính là người nửa đêm đến thăm chị Mãn Tâm năm ngoái, người mà chị ấy đã ôm và khóc nức nở”.
Tề Dực và Thái Mãn Tâm vừa xuất hiện ở cửa, Đào Đào liền phi như bay tới, cầm tay hai người đặt vào nhau: “Hãy nhớ, nắm tay nhau cùng về, cười thật ngọt ngào”.
Thái Mãn Tâm nói: “Em lại cãi nhau với Hà Thiên Vĩ hay đang giở trò gì vậy?”.
“Chị phải chuẩn bị trước”. Đào Đào lấy hết dũng khí: “Người đó, người đó...”.
“Rốt cuộc làm sao?”. Thái Mãn Tâm không hiểu chuyện gì.
“Cô ta cứ làm ầm lên”. Hà Thiên Vĩ chạy ra: “Nhất định nói là người mà em chờ đợi vui duyên mới. Thực ra chẳng qua là chỉ nhìn thấy...”. Anh ta còn định nói tiếp nhưng ngạc nhiên nhận ra nét mặt của Thái Mãn Tâm đông cứng, gượng nhếch mép nhưng không cười.
“Nói lại những chuyện đã qua thì có ý nghĩa gì?”. Giọng nói lạnh lùng.
“Không, là anh ta...”. Đào Đào chỉ về phía sau, chưa nói dứt lời thì người đàn ông trong phòng khách nghe thấy tiếng ồn ào, liền bước ra.
Hà Thiên Vĩ bất giác đứng chắn trước mặt Thái Mãn Tâm. Cô nghiêng người, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc dưới ánh nắng liền gạt tay Tề Dực ra, vui mừng chạy lại.
“Chị vẫn xinh đẹp như xưa”. Anh ta dang hai tay, ôm cô rất chặt.
“Chào mừng trở về nhà”. Thái Mãn Tâm vuốt tóc anh ta: “Sao không gọi điện về trước? Hình như là rắn rỏi hơn năm ngoái, có phải là cao hơn không?”.
“Muốn gây bất ngờ cho chị. Hình như là cao hơn một chút, hay là chị lùn đi?”. Anh ta nhìn Thái Mãn Tâm: “Hình như chị lại gầy đi rồi? Chẳng phải em đã bảo chị thường xuyên đến chỗ bà em ăn cơm sao, đến đó có thể ăn nhiều một chút, béo hơn một chút”.
“Nào, lại đây chào hỏi mọi người ở chỗ chị nào”. Thái Mãn Tâm dắt tay anh ta đến chỗ mọi người: “Hà Thiên Vĩ, Đào Đào; hai người họ đều đến đây nghỉ mát, là trợ thủ của chị. Tề Dực, đầu bếp được mọi người đề cử”. Sau đó cô quay người: “Đây là Lục Sinh Tuấn, cháu nội của bà Lục. A Tuấn là em của tôi, vừa từ Việt Nam trở về”.
“Ặc, đã nói là không phải mà... nhìn bề ngoài chỉ tầm tuổi tôi, sao có thế được!”. Hà Thiên Vĩ bĩu môi.
Thái Mãn Tâm đã đoán được cuộc nói chuyện giữa anh ta và Đào Đào trước đó nên búng mũi hai người và nói: “Đừng có đoán già đoán non”.
“Họ nói chị và bạn trai cùng đi Đam Hóa...”. A Tuấn nhìn về phía Tề Dực.
“Hai đứa trẻ này ngày nào cũng cãi nhau, nói chơi ấy mà”.
“Thế mà em còn mừng cho chị”. A Tuấn có chút thất vọng.
“Nét mặt kiểu gì vậy?”. Thái Mãn Tâm vỗ vào tay anh ta: “Cậu thấy chị bây giờ, chẳng phải là rất tốt sao?”.
“Lần này em đưa một người về gặp chị”. A Tuấn dẫn cô gái đứng cạnh mình ra phía trước: “Bạn gái em, Lê Thu Trang”.
“Thật xinh đẹp, là con gái Việt Nam đúng không?”. Thái Mãn Tâm thân thiện chào hỏi.
“Thu Trang học đại học ở Hà Nội. Cô ấy học tiếng Trung, em học tiếng Việt, vì thế quen nhau. Nhà cô ấy ở Hội An. Cô ấy đã từng giúp em hỏi thăm về tin tức của chị Mai”.
“Có thông tin gì chưa?”. Cô nóng lòng hỏi.
A Tuấn lắc đầu: “Có vài manh mối nhưng đều bị đứt đoạn. Chị ấy và người nhà đã rất lâu rồi không liên lạc với nhau”.
Hà Thiên Vĩ và Đào Đào trách móc lẫn nhau. Tề Dực bỏ hành lý xuống, bắt tay chuẩn bị bữa tối.
“Không cần đâu, chẳng phải lúc nãy mua cá và rau rồi sao? Cứ mang đến chỗ bà Lục”. Thái Mãn Tâm đi vào bếp: “Tối nay chúng ta ăn cơm bên đó”.
Khó khăn lắm bà Lục mới chấp nhận được A Tuấn với nhiều thay đổi. Bà lại bắt đầu kể chuyện trước đây. Lần đầu tiên Thu Trang được nghe nên tỏ ra rất hứng thú. Có một vài từ nhất thời không hiểu được, A Tuấn liền dùng tiếng Việt giải thích cho cô nghe. Chốc chốc bà Lục lại xen thêm vài câu tiếng Việt.
A Tuấn ngồi trên ghế, khoác tay ra phía sau Thu Trang, vừa nói chuyện vừa gỡ thịt ở lưng cá đặt vào chiếc đĩa trước mặt bạn gái.
Thái Mãn Tâm đã từng nhìn thấy cảnh thân mật của rất nhiều đôi yêu nhau, đều chưa từng ghen tỵ hay chua xót. Nhưng dáng vẻ của A Tuấn rất giống Giang Hải năm ấy. Vẻ mặt của Thu Trang ẩn chứa nổi vui sướng ngượng ngùng, ngọt ngào đến nổi khiến cô tan nát cõi lòng.
Cô vẫn chưa mở miệng thì đã thấy bà Lục nói: “Thu Trang cũng là người Hội An. Bà cũng vậy, A Mai cũng vậy. Nhà nó mở cửa hàng đèn lồng. Thu Trang có quen không?”.
“Cháu đã nghe A Tuấn nói, không quen ạ”.
“Nó cũng đang học tiếng Trung, còn đi Bắc Kinh. May mà có A Hải ở bên ấy chăm sóc nó”. Bà Lục lại quay sang Mãn Tâm: “Đừng nghĩ nhiều, bởi vì A Mai là họ hàng của nhà bà nên A Hải mới đặc biệt chăm sóc nó”.
“Mãn Tâm...”. A Tuấn nắm tay cô: “Không sao chứ?”.
“Không sao. Bà Lục nói như vậy chị cảm thấy ở rất gần anh ấy’. Cô lắc đầu: “Có điều cậu càng ngày càng giống anh ấy”.
“Thật sao?”. A Tuấn gãi đầu: “Từ nhỏ em đã lớn lên cùng với anh Hải, anh ấy luôn là thần tượng của em”.
“Đúng, bạn gái thứ 280”. Thái Mãn Tâm trêu đùa: ‘Chắc chắn là cũng học theo anh ta”.
“Sao có thể thế được! Có Thu Trang là đủ rồi”. A Tuấn cười: “Có điều đều là do năm ấy chị Mãn Tâm không nhận lời em, nếu không em cũng không tìm cô ấy”.
“Lần trước anh bỏ lỡ, may mà lần này bà lại nấu”. Thái Mãn Tâm như chợt nhớ ra điều gì đó, dùng tiếng địa phương Đam Hóa hỏi một câu: “Ngon không?”.
“Ngon”. Tề Dực trả lời bằng tiếng địa phương Đam Hóa, sau đó mỉm cười chuyển sang tiếng phổ thông: “Mỗi lần đi du lịch, học được cách nói của người địa phương nhiều nhất là: xin chào, cảm ơn, ngon.
Thái Mãn Tâm cũng cười, không hỏi tiếp nữa.
Hôm sau, Thái Mãn Tâm và A Tuấn đưa bà Lục đến Đồng Cảng kiểm tra sức khỏe. Tề Dực ở nhà nướng bánh dừa. Đào Đào và Hà Thiên Vĩ ngồi cạnh chờ để nếm thử, lại tranh luận không ngừng về chuyện xảy ra trước đó.
“Vì sao cô lại nói anh ta là bạn trai của Mãn Tâm? Lúc ấy tôi đứng sờ sờ trước mặt cô, cô không nói là tôi!”. Hà Thiên Vĩ chỉ tay về phía Tề Dực, cảm thấy rất bất bình.
“Anh Tề rất đáng tin mà. Anh xem anh kìa, không chín chắn một chút nào, sao có thể...”.
“Ha ha, bây giờ cô học được cách suy luận rồi đấy!’. Hà Thiên Vĩ hấm hứ: “Cái tay A Tuấn kia cũng sàn tuổi tôi, sao anh ta có thể là người mà Mãn Tâm chờ đợi suốt ba năm?”.
“Đó là vì năm ngoái tôi nhìn thấy mà, tôi thề là không nhận lầm người!”. Đào Đào giơ hai ngón tay: “Không tin, anh có thể hỏi chị Mãn Tâm năm ngoái chị ấy có ôm A Tuấn khóc không”.
“Well, cho dù là có thì cũng không nói lên điều gì cả. Mãn Tâm còn ôm chị tôi khóc. Lẽ nào người cô ấy thích là chị tôi”. Hà Thiên Vĩ nhún vai: ‘Cô là cái đồ chẳng có đầu óc gì cả, tốt nhất không nên hỏi”.
“Vì sao lại ôm chị của anh khóc?’. Đào Đào tò mò.
Hà Thiên Vĩ quay mặt đi, không nói tiếp nữa.
‘Vì sao vì sao?’. Đào Đào đi đi lại lại bên cạnh anh ta.
Hà Thiên Vĩ không thể chịu được nữa: “Được rồi được rồi, đừng có giống như chim sẻ chí chóe bên cạnh tôi nữa. Tôi nói cho cô biết, cũng là nhắc nhở cô, sau này đừng có hỏi nhiều về chuyện tình cảm của Mãn Tâm. Trừ phi cô ấy muốn kể’. Anh ta kéo Đào Đào ra chỗ mát bên ngoài nhà nghỉ.
“Chị họ của tôi tên là Hà Lạc, là bạn thân của Mãn Tâm từ thời đại học. Sau khi tốt nghiệp, chị họ của tôi đến California học tiến sĩ. Mãn Tâm đến một công ty tư vấn, phải đến trụ sở chính ở đặc khu Washington đào tạo nửa năm. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là vào kỳ nghỉ của lễ Tạ ơn[1] năm ấy. Cố ấy đến tìm chị họ của tôi. Hồi ấy chị họ của tôi vẫn chưa mua xe, vì thế tôi lái xe chở chị ấy đến sân bay đón Mãn Tâm. Lần ây tôi chỉ thấy cô ấy rất xinh, trang điểm cũng rất đẹp, hoàn toàn khác với chị họ của tôi nên cảm thấy tò mò không hiểu vì sao họ lại là bạn thân.”
[1] Lễ Tạ ơn (Thanksgiving) là một ngày lễ hằng năm tại Hoa Kỳ và Canada. Có ý nghĩa lúc đầu là tạ ơn Thiên Chúa đã cho con người sống no đủ và an lành.
Lúc ở trên xe, chị họ tôi hỏi: “Vì sao bỗng nhiên cậu lại chạy đến California, người bạn trai Thụy Sĩ của cậu phải làm thế nào?”. Cô ấy nói: “Mình và Oliver chia tay rồi”. Sau đó kéo chị họ của mình cùng cô ấy đến quán bar uống rượu, lại còn vỗ vào vai mình và nói: “Em cũng đi cùng nhé’. Chị họ tôi nói: “Cậu đừng điên nữa, nó vẫn chưa đủ hai mươi mốt tuổi, cậu muốn nó phạm pháp à?”.
“Về sau hai người họ vẫn đi. Ngày lễ Tạ ơn chị họ tôi đưa cô ấy đến nhà tham gia bữa tiệc gia đình, buổi tối ở lại nhà tôi. Đêm ấy tôi nghe thấy con chó nhà tôi sủa hai tiếng, nhìn qua cửa sổ thì thấy Mãn Tâm ngồi ở hành lang hút thuốc. Một lúc sau chị tôi đến, giật lấy điếu thuốc rồi dập lửa. Hai người lại nói gì đó, Mãn Tâm ôm chị tôi khóc nức nở. Mặc dù cách rất xa nhưng tôi thấy nhất định là cô ây rất đau lòng, toàn thân run lên. Có điều ngày hôm sau thức dậy, cô ấy lại trở lại dáng vẻ vui tươi, nhiệt tình, phóng khoáng, dường như không có chuyện gì xảy ra”.
“Anh có hỏi chị họ của anh là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”. Đào Đào không kìm được nói xen vào.
“Tôi đâu có lắm chuyện như thế”. Hà Thiên Vĩ bĩu môi: “Lần thứ hai gặp cô ấy có lẽ là cuối năm. Đúng lúc chị tôi có bài thực hành không đi được, bảo một mình tôi đến sân bay đón Mãn Tâm. Đường hơi tắc, lúc tôi đến thì cô ấy đang ngồi dưới đất, dựa lưng vào tấm kính, ăn mặc rất phong phanh, trông gầy đi nhiều. Cũng không trang điểm rạng rỡ như lần trước mà có vẻ tiêu tụy, hốc hác. Tôi hỏi cô ấy có lạnh không. Cô ấy nói không ngờ nhiệt độ ở California cũng thấp thế này.
Khoảng thời gian ấy chị tôi tạm dừng bài thực hành, đưa cô ấy đi chơi khắp nơi. Có hôm tôi còn lái xe đưa họ đến San Francisco. Lúc ở trên cầu Cổng Vàng[2], tôi còn nói đùa là tỷ lệ tự sát ở đây rất cao, bị chị tôi lườm cho mấy cái liền.
[2] Cầu Cổng Vàng hay cầu Kim Môn (Golden Gate Bridge) là một cây cầu treo nối liền cổng Vàng, cửa ngõ từ vịnh San Francisco vào Thái Bình Dương.
Mãn Tâm nói: “Anh ấy đã từng nói: Những người từ lục địa đến một nơi không có đường nào để đi, chỉ có biển rộng mênh mông như thế này rất dễ bi quan chán đời. Lúc ấy mình vẫn rất đắc chí, nói là sao có thể thế được, bên ấy biển trời rộng lớn hơn mà! Anh ấy nói, trời đất mênh mông nhưng không có nhiều chỗ để đi”.
Chị họ tôi khuyên cô ấy rất lâu. Mãn Tâm nói: “Mình chưa bao giờ có ý nghĩ chán sống, mình chỉ trả giá vì sự bồng bột của mình. Bây giờ mình chẳng sợ gì cả. Mình cũng biết mình muốn làm gì”.
Lúc tiễn cô ấy, suốt đường đi chị họ tôi ôm cô ấy vào lòng, ở sân bay hai người cũng lưu luyến không rời, ôm nhau hết lần này đến lần khác. Trên đường về chị họ tôi cắn tay khóc. Nếu không nhìn thấy dáng vẻ khiến người ta xót xa của Mãn Tâm thì thật sự cảm thấy hai người con gái này có vấn đề.
Về sau Mãn Tâm về nước nghỉ phép, sau đó từ chức. Tôi nghe chị họ nói cô ấy đến Đồng Cảng. Mùa hè năm ấy tôi đến Trung Quốc du lịch, muốn sang bên này thăm cô ấy. Mãn Tâm lúc ấy có chút yên lặng, ít nói như bây giờ. Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô ấy, cũng không tin đây là ảnh hưởng do anh chàng Oliver nào đó gây ra. Mỗi lần gặp cô ấy đều thấy những dáng vẻ khác nhau, so với cảm giác lần đầu tiên gặp, sự trầm tĩnh này khiến tôi lo lắng, dường như cô ấy đang giấu giếm tâm sự gì đó rất nặng nề. Tôi chỉ muốn làm cho cô ấy vui lên một chút”.
Hà Thiên Vĩ nói một mạch, sau đó hỏi: “Cô hiểu chứ?”.
Đào Đào im lặng một lúc: “Căn phòng nhung nhớ, không biết ai may mắn như thế”. Một đôi bướm màu hồng nhạt bay ra từ bụi hoa, lượn vòng. Cô giơ ngón tay: “Anh nhìn chúng kìa, nhất định là một đôi”.
“Chưa nghe câu chuyện Lương – Chúc[3] sao?". Hà Thiên Vĩ lườm cô: “Hãy nhớ những gì tôi nói, đừng nói với Mãn Tâm, cũng đừng gán ghép cô ấy với Tề Dực. Cô ấy cần một người có thể bao dung cô ấy chứ không phải một anh chàng hành tung không rõ ràng!”.
[3] Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài là một truyền thuyết Trung Quốc về chuyện tình bi thảm của một đôi trai gái, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hay còn được gọi tắt là Lương - Chúc.
Tề Dực đứng trong bóng râm cửa sổ, nghe thấy những câu chữ ngắt quảng, thấp thoáng chắp ghép thành một câu chuyện liền mạch. Đến giờ đã hẹn, lò nướng phát ra tiếng kêu inh tai.
Buổi tối, A Tuấn cùng Thu Trang đến Căn phòng nhung nhớ, còn mang theo một cây guitar.
Thái Mãn Tâm hỏi: “Ở Việt Nam có chơi không?”.
“Rất ít khi chơi, vừa phải buôn bán vừa phải đi học, cũng rất bận”. A Tuấn cười, khoác vai Thu Trang: “Đáng tiếc là kỹ thuật không giỏi lắm, nếu không cũng đã sớm lừa được cô ấy”.
“Lâu lắm không bảo dưỡng, cần đàn cong rồi”. Thái Mãn Tâm cầm cây đàn của anh ta, giơ ngang tầm mắt: “Vẫn là cây đàn chị tặng cậu chứ, sao xứng với chị đây? Chi bằng dùng đàn của chị trước”. Cô quay người, không lâu sau vác hộp đàn ra.
‘Đổi hộp mới rồi? E là cái hộp này còn đắt hơn cả đàn”. A Tuấn lè lưỡi.
‘Lần trước về Bắc Kinh, sắm cái mới”. Cô lấy ra một chiếc guitar rất bình thường, ôm trước ngực, khẽ gảy dây đàn, điều chỉnh lại âm.
A Tuấn cầm cây đàn và hỏi: “Hát cái gì được nhỉ, hay là Vạn bất đắc dĩ”.
Thái Mãn Tâm cười: “Có phải là cậu chỉ biết bài này không?”. Cô quay sang hỏi Tề Dực: “Anh có biết chơi không?”.
“Trước đây biết một chút, có điều lâu lắm không chơi, vết chai trên tay trái không còn nữa’.
‘Thử xem sao, cùng chơi”. A Tuấn đưa cây đàn của mình cho anh.
Tề Dực cắt móng tay, ôm chiếc guitar: “Mọi người đừng cười nhé. Hát một bài hát cũ”.
Anh nhận ra mình đã mất đi một thứ rất quan trọng
Năm ấy anh cần dũng khí để quen em
Nó giúp anh mạnh dạn nói với em tình cảm của anh
Bây giờ anh sợ phải nhớ lại những gì đã qua
Mất ngủ đã chiếm phần lớn thời gian sau khi em đi
Nếu không lúc này anh nên ở phòng của em
Đọc lại bức thư đầu tiên và bức thư cuối cùng em viết cho anh
Sự thay đổi đó mất bốn năm ba tháng bảy ngày
...
Anh hát chay, chỉ đánh những hợp âm đơn giản, tùy ý nhưng càng làm nổi bật giọng hát cao và thanh.
Anh thử dũng cảm một chút nhưng em không ở bên cạnh anh
Sự kiên cường và tự tin của anh là nhờ có tình yêu
Anh nhất định phải dũng cảm một chút; cho dù em không ở bên cạnh anh
Quyết định và lời xin lỗi của em không thể thay đổi được ngày mai của anh
...
Bản nhạc kết thúc, Đào Đào vỗ tay khen hay. Hà Thiên Vĩ thì coi thường: “Thì ra chỉ biết dăm ba hợp âm”.
A Tuấn nói: “Tôi cũng hát bài này rồi, có điều mấy chỗ anh dùng hợp âm G, tôi nghĩ dùng Em hay hơn’.
Thái Mãn Tâm cầm cây đàn, tùy hứng gảy đàn và hát: “Tình yêu thật sự cần dũng khí, tin rằng sẽ ở bên nhau”. Cô mỉm cười ngượng ngùng: “Kết quả của sự dũng cảm chẳng phải là vỡ đầu chảy máu sao?”.
“Lại nghĩ đến chuyện trước đây à? Mặc dù chị quay lại Đồng Cảng em rất vui nhưng không tán thành chuyện chị ở lại đây, cũng không tán thành chuyện chị tìm chị Mai”. A Tuấn cùng cô vào bếp lấy hoa quả: “Quên đi quá khứ và anh Hải sẽ tốt hơn”.
“Có lúc tôi rất ngưỡng mộ bà. Nếu tôi không nhớ những chuyện này có lẽ sẽ vui hơn. Nhưng tôi không quên được, cũng không thể trốn tránh”.
A Tuấn thở dài: “Em không biết hồi ấy hai người làm sao, chị biết anh Hải đấy, anh ấy sẽ không nói với em suy nghĩ của mình”.
“Không sao, tôi không bận tâm lúc đầu anh ấy nghĩ thế nào. Anh ấy đối với tôi thế nào là chuyện của anh ấy. Tôi thích anh ấy là chuyện của tôi”. Thái Mãn Tâm nhìn mặt biển bồng bềnh ánh trăng trong màn đêm ngoài cửa sổ: “Tôi thật sự, thật sự không bận tâm”.