Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em

Chương 9

PHẦN 09: Chương 17 + 18

Edit: Chây

Beta: Cam

-

Chương 17

Nhưng mà mãi đến lúc ăn cơm, nơi đáy mắt của người đàn ông này vẫn còn hai chữ —— phiền muộn.

“Bé yêu, xem ra em rất được hoan nghênh.”

Anh dùng rất nhiều sức để gắp một miếng thịt, chiếc đũa sắp chọc thủng cả miếng thịt.

Tôi nuốt nước miếng theo phản xạ: “À… Thế nên? Tức giận?”

“Anh đang tự giận bản thân.”

Anh buông đũa, không ăn nữa.

“Anh và em cũng yêu nhau hơn nửa năm rồi, sao vẫn còn có người cảm thấy em đang độc thân chứ, hay là do khi em ở bên anh không hạnh phúc?”

Lúc anh ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong mắt cực kỳ nghiêm túc.

“Nên anh cần phải đối xử tốt với em hơn, miễn cho em lại bị người khác lừa đi. Hôm nay không đến viện nghiên cứu nữa, anh mua cho em mấy chiếc túi xách.”

“Phụt!” Tôi không nhịn được phun sạch trà trong miệng ra.

Không hổ là đàn ông học tự nhiên, ngay cả cách bày tỏ tình cảm cũng đơn giản thô bạo như thế.

“Thân Mặc, anh đối xử tốt với em bằng cách tiêu tiền cho em à?”

Anh rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới lên tiếng.

“Anh… anh đã từng nói với em rồi, em là mối tình đầu của anh. Cách theo đuổi con gái, cách nói những lời âu yếm, anh đều học từ những bộ truyện tranh em đọc cả.”

“Đừng, đừng nhắc đến truyện tranh 18+.”

Tôi cần mặt mũi.

“Khương Khanh, nếu như anh không phù hợp với hình mẫu lý tưởng của em, em có thể nói thẳng với anh, anh sẽ học nghiêm túc.”

Nhìn khuôn mặt đẹp trai lại nghiêm túc này, trái tim tôi thật sự sắp tan chảy rồi.

Nhưng đồng thời, tôi cũng nhận ra được một chuyện.

“Chờ một chút! Cái tính cách bệnh kiều của anh không phải cũng là do học từ truyện tranh đấy chứ.”

Dù sao từng hành động nhỏ khi anh hôn cũng giống hệt như trong truyện.

Tôi nói thẳng tên bộ truyện tranh đó.

Anh gật đầu: “Học theo giọng điệu hư hỏng, không phải có nhiều người nói, con gái rất thích giọng điệu này hả?”

SOS!

-

Chương 18

“Đừng học! Tuyệt đối đừng!”

“Nữ chính trong bộ truyện kia mắc chứng Stockholm nhưng em thì không. Cuối truyện nam chính còn nhốt nữ chính lại, loại truyện tranh này áp dụng vào thế giới thật thì quá kinh khủng!!!”

Anh mỉm cười tiến lại gần, nắm lấy tay tôi, nâng lên rồi hôn.

“Yên tâm, anh không phải trẻ con, anh có nhận thức mà.”

“Tuy rằng ham muốn chiếm hữu của anh khá cao, nhưng anh hiểu rõ, thật lòng yêu một cô gái, sao có thể nhẫn tâm tước đoạt tự do của cô ấy chứ…”

“Anh chỉ lo lắng em sẽ bỏ anh mà đi… Giống như mẹ anh như vậy…”

Mẹ của Thân Mặc bỏ đi với người khác.

Cũng vì chuyện này mà anh mới về nước.



Sau khi tôi đem túi xách mới về nhà, chia sẻ mấy quyển truyện tranh “Cứng quá dễ gẫy” cho anh.

Hiệu quả rất rõ ràng.

Anh sợ tôi giống như cát, nắm quá chặt sẽ bay mất.

Từ khi đọc xong mấy quyển truyện tranh kia, cuối cùng anh không quản việc tôi giao lưu bình thường với nam sinh khác nữa.

Nhưng anh cũng sẽ ghen.

Ví dụ như vừa nãy, tôi khớp tài liệu với tiền bối trong viện nghiên cứu.

Ngoài miệng Thân Mặc nói: “Không sao, giáo sư Chu rất giỏi trong lĩnh vực nghiên cứu tế bào, em nên học hỏi thầy ấy nhiều hơn.”

Nói xong anh bỏ đi rót nước, đứng trốn cạnh máy lọc nước rối rắm nửa giờ.

“Anh đi ra cho em nhờ!”

Thân Mặc ngạc nhiên: “Em nhìn thấy anh à?”

Tôi hít vào một hơi: “Anh giai à, em không có mù! Đôi chân size 43 của anh thò hết ra rồi.”

Anh xấu hổ.

“Không phải anh cản trở em, chỉ là anh…”

Anh càng giải thích càng giống ngụy biện.

Anh thở dài, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Rõ ràng em là trợ lý của anh, thế mà cả ngày hôm nay lại ở trong phòng thí nghiệm của giáo sư Chu, về nhà vẫn còn tiếp tục khớp tài liệu, anh… em…”

“Thân Mặc! Giáo sư Chu 50 tuổi rồi!”

“Anh biết! Anh chỉ muốn nói rằng bây giờ đã là 11 giờ đêm, thời gian còn lại nên dành cho anh.”

Anh ôm tôi, dựa vào trọng lượng bản thân, đè tôi xuống sô pha.

Đậu mòe!

Biểu cảm nhíu mày của anh phạm quy rồi.

Trong nháy mắt muốn xé rách miệng anh.

Tôi sợ tới mức vội vàng cươp lấy điện thoại của anh, mở phần lịch sử tìm kiếm.

Quả nhiên, gần đây anh lại đọc mấy quyển truyện tranh về mấy cậu nhóc dính người.

“Thân Mặc, biểu cảm đáng yêu này không hợp với anh đâu, anh không phải mấy cậu nhóc...”

“Thế cơ á?”

Anh nhíu lông mày, giọng nói trầm thấp rất khàn.

“Không hợp thì em nuốt nước miếng làm gì? Hay là, cho dù dáng vẻ nào của anh thì em đều không có sức chống cự.”

Anh học lời âu yếm sến rện này từ đâu thế??