Giờ Mão canh Ba, trời đã hửng sáng, chỗ cổng thành đã thưa thớt vài người đi tới. Sau khi cổng thành mở ra, Dương Ninh lập tức dẫn bọn Hầu tử ra khỏi thành.
Thành Hội Trạch muốn vào thành sẽ phải điều tra nghiêm ngặt, ra khỏi thành nếu đi xe quá vội cũng sẽ bị kiểm tra, nhưng bọn người Dương Ninh vừa nhìn đã biết ăn mày, đám lính giữ thành ngược lại không có tâm tư để ý tới mấy tên khất thực này, bọn họ ra khỏi thành hoàn toàn thuận lợi.
Sau khi ra khỏi thành, Dương Ninh cũng không nói nhiều, chân bước nhanh, một lúc đã mang bọn Hầu tử đi xa được một chặng bốn năm dặm.
- Điêu lão đại, chúng ra rốt cuộc là định đi đâu?
Hầu tử cũng không nhịn được nữa, dừng lại.
- Hôm nay toàn bộ huyện Hội Trạch sẽ không thể coi là thái bình, nói không chừng sẽ đụng phải bọn thổ phỉ, chúng ta hay là quay về trong thành cho an toàn.
- Nhưng các ngươi đi theo ta, nguy hiểm sẽ càng lớn. Bọn chúng có thể đã đuổi gần tới nơi rồi, nên đi đường nào, các ngươi tự lựa chọn đi.
Cũng không dám đi theo hướng Dương Ninh đã đi, hắn đưa tay chỉ về hướng Đông:
- Chúng ta đi về bên kia, chạy mau đi.
Dương Ninh thấy đám Hầu tử mỗi bên đi một hướng, liền nặng nhọc thở phào một cái, gió lùa qua mát rượi, vừa hay khoan khoái trong lòng.
Trong vòng một đêm, sự việc thay đổi bất ngờ, Dương Ninh trước đây làm sao nghĩ tới chuyện vừa mới trải qua, chính mình lại gây ra chuyện lớn như thế, càng không nghĩ tới trong nháy mắt đã phải chạy trốn khắp nơi.
Tuy nhiên hắn cũng hiểu rõ bản thân hiện nay thân cô thế cô, chưa chắc đã có thể tìm ra Tiểu Điệp chứ đừng nói cứu được nàng. Nhưng ngay cả như vậy cũng phải tận lực làm, như vậy mới xứng đáng với lương tâm của mình.
Hắn bây giờ cũng đã nắm giữ một chút manh mối, ít nhất cũng biết Tiểu Điệp cùng các cô nương khác bị Tiêu cục mang đi, mục đích là Kinh thành, hơn nữa đã rời đi được ba ngày.
Cho nên muốn tìm ra Tiểu Điệp, trước hết phải tìm ra được đội quân của Tiêu Cục đó.
Thành Hội Trạch cách Kinh Thành khoảng nửa tháng đi đường, cho nên tiêu đội kia bây giờ vẫn còn đang trên đường đi.
Nếu đã mang theo không ít cô nương, tiêu đội tất sẽ không quá nhỏ, nếu là một Đại tiêu cục nhất nhì ở Kinh thành, vì lý do an toàn, bọn chúng tất nhiên không thể không dùng cờ hiệu.
Đối với một Tiêu cục không phải là võ công lợi hại bao nhiêu, mà là nhân mạch vô cùng rộng lớn. Tiêu cục mà không có nhân mạch, cho dù có phần đông là cao thủ, muốn tung hoành thiên hạ cũng là chuyện không thể.
Giương cờ hiệu, trên đường thông suốt, thậm chí vài tiêu cục có thể tránh khỏi bị kiểm tra dọc đường, ưu thế như vậy, đương nhiên sẽ không lí gì mà không dùng.
Dương Ninh tin rằng một tiêu đội như vậy nhất định sẽ dễ dàng nhận ra, vậy thì bản thân nghe ngóng dọc đường, chưa chắc đã không có được tin tức.
Ngoài ra tuy là tiêu đội rời đi sớm hơn mình ba ngày, nhưng dọc đường không thể đi cả ngày lẫn đêm, lợi dụng lúc bọn chúng nghỉ trọ để rút ngắn khoảng cách, đó cũng không phải là chuyện không thể làm.
Chỉ cần có thể đuổi theo tiêu đội, sẽ có cơ hội tiếp cận Tiểu Điệp. Dù cho không có cách để cứu Tiểu Điệp, nhưng cứ đi theo, cuối cùng sẽ có cơ hội ra tay.
tất nhiên Dương Ninh sẽ không rời đi, ngược lại lại tiến lên hai bước:
- Mấy ngày vừa rồi có một tiêu đội đi qua chỗ này phải không? Đây là hướng đi Kinh thành?
- Nói thừa.
Lão nghiêng đầu lại, tức giận nói:
- Nếu ngươi biết được quan đạo có thể đi tới Kinh thành, thì sao lại không có đoàn xe đi qua? Mỗi ngày đi qua đi lại bao nhiêu đoàn xe , chẳng lẽ ta còn phải nhớ từng cái là cái nào là thương nhân, cái nào là tiêu đội à?
Người đàn ông này có tính tình hơi khó chịu, Dương Ninh cũng lơ đễnh, lại cười nói:
Người đàn ông và phu nhần này quanh năm thấy người đến người đi, cũng không để ý. Trong lòng Dương Ninh thì căng thẳng, lách mình qua bên cạnh quán trà, nhìn về phía xa xa hướng Bắc, dưới trời chiều, thấy có năm sáu con khoái mã đang chạy như bay tới đây.
Khoái mã như mũi tên, trong chốc lát đã đến bên cạnh quán trà, đám bộ khoái đều đang mặc cùng một màu áo lam, một người đi đầu ghìm chặt ngựa, nhìn lướt qua, nam nhân ngồi trên ghế đã vội đứng dậy tiến đến, cười cười nói:
- Mấy vị sai gia là muốn uống trà phải không? Mời vào trong.
Tên bộ khoái dẫn đầu không hề để ý, lấy một tờ giấy từ trên người, mở ra, đưa cho vị nam nhân kia hỏi:
- Nhìn kỹ xem, có nhìn thấy tên này không?
Nam nhân nhìn kỹ vài lần, nhíu mày quay đầu lại, thì phát hiện Dương Ninh vừa mới đứng ở bên cạnh quán trà đã không thấy tung tích đâu. Ngược lại vị phu nhân kia tiến lên nhìn bức họa, lắc đầu nói:
- Mấy ngày nay người qua lại cũng gặp không ít người, nhưng chưa nhìn thấy người trong bức họa này bao giờ.
Vị bộ khoái kia nói với vẻ mặt lạnh lùng,:
- Các người nhìn kỹ thêm lần nữa đi, không cần phải giống như đúc.
Rồi nhìn vị nam nhân, trầm giọng hỏi:
- Ngươi nhìn xung quanh là nhìn cái gì vậy?
Nam nhân vội nói:
- Không có gì, không có gì.
Vị bộ khoái cười lạnh nói:
- Đây là tội phạm giết người đang bỏ trốn, phạm phải tội chết, nếu các ngươi biết chuyện không báo, sẽ là tòng phạm. Đó là tội chém đầu đó, nhìn kỹ lại cho ta, rốt cục là có thấy không?
Y quay đầu lại liếc mắt ra ý một cái, ba tên bộ khoái tung người xuống ngựa, rút đao ra khỏi bên hông, xông vào trong quán trà.