Cẩm Y Vệ

Chương 947: Hạng Trang Múa Kiếm

Bất quá những chuyện như đấu đá trong triều, đảng tranh chính tranh, ngự hạ… chỉ có thiên kim tướng phủ lợi hại nhất. Doãn Tân Thương chỉ nói được hời hợt bên ngoài, Từ Văn Trường nói được vào trong thịt, nàng lại nói sâu đến tận xương tủy.

- Đã như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận.

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, nếu đúng như Trương Tử Huyên vừa nói ngược lại không cần thiết. Dù sao bất kể lúc nào, thanh lưu quan văn cũng chỉ lỗ mũi mắng ưng khuyển Xưởng Vệ, bản Đốc Chủ độ lượng cao cả, cứ mặc cho các ngươi chửi đi, chỉ cần đừng để rơi vào tay lão tử. Tần gia cũng không thích dùng miệng mắng, Đông Xưởng có đầy đủ các loại khốc hình.

Bất kể lúc nào, chơi đao kiếm vẫn sảng khoái so với chơi miệng lưỡi một chút.

Thời Vạn Lịch dần dần trở nên xa hoa phung phí, Tần Lâm cũng không chuẩn bị làm trái với tập tục đương thời, sau đại yến ngày đầu, mấy ngày kế tiếp liên tục tổ chức tiểu yến.

Ngày thứ hai là Từ Văn Bích Chu Ứng Trinh cầm đầu huân quý võ thần, đơn độc thiết yến cùng Tần Lâm vui vầy một trận. Ngày thứ ba là bộ hạ cũ hệ thống Xưởng Vệ, Hồng Dương Thiện, Mã Bân, Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan, Hoắc Trọng Lâu cũng mang theo không ít người Đông Xưởng tới tham gia náo nhiệt, Trương Tiểu Dương lại tới một chuyến. Ngày thứ tư đưa Trần Giá Ngô Đoài rời kinh hồi hương, trở lại các quan văn cao hội thơ rượu, vừa đúng tuyết rơi, Trương Tử Huyên còn dùng đao thay bút thay Tần Lâm làm bài thơ ứng cảnh.

Ngày thứ năm đến phiên Cảnh Định Lực, Thích Kế Quang. Thích lão ca còn ở Kế Trấn, thân phận lão từng là Đại Soái biên quan, bây giờ điều đảm nhiệm Tổng Binh Quảng Đông, lại không nhậm chức lập tức, thân phận có hơi lúng túng khó xử. Vì vậy yến hội ngày đầu lão không tiện xuất hiện, tới bây giờ mới lặng lẽ đến phủ Tần Lâm chúc mừng.

Vốn trong lịch sử thực tế, bởi vì nội tâm buồn khổ, lúc này Thích đại soái đáng thương đã bị bệnh liệt giường. Bất quá bây giờ bởi vì được Tần Lâm trợ giúp khai giải, Thích lão hổ ăn được ngủ được, chừng năm mươi tuổi mà thôi, mạnh như rồng cọp phấn chấn tinh thần. Lão còn lén nói cho Tần Lâm, hy vọng còn có thể có cơ hội kiến công lập nghiệp.

- Sẽ có, sẽ có.

Tần Lâm đưa ra bảo đảm vô cùng khẳng định.

Tần Lâm tổ chức tiệc rượu liên miên, có vẻ như muốn ẩn mình lẩn trốn. Không ngờ rằng hắn không muốn gây chuyện, chuyện lại tới tìm hắn.

-----------

Gió Xuân tháng Hai tựa như cây kéo, cắt ra những mầm non xanh biếc trên cành. Băng tuyết tan rã, Xuân về khắp mặt đất, rốt cục kinh sư ngủ say mùa Đông thức tỉnh, nông phu chuẩn bị Xuân canh, các loại thương nhân qua lại trên đường cũng càng ngày càng nhiều.

Có câu ‘nhất niên chi kế tại vu Xuân’ (Mọi kế hoạch trong năm mới bắt đầu từ mùa Xuân.)

Quan trường kinh sư cũng từ đón năm mới chuyển sang vận hành trở lại quỹ đạo bình thường. Quan viên bên ngoài vào kinh tuyển chọn, các tài tử sĩ lâm ra bên ngoài dự hội Đạp Thanh, văn võ bá quan kinh sư hoạt động trở lại, đây là một cảnh tượng vô cùng bận rộn. Kẻ lên người xuống, chèo kéo quan hệ qua lại với nhau, người này mời người kia, thôi thì đủ cả. Ở Tiện Nghi phường và Giáo Phường ty khách nhân đông kín chỗ, ngay cả hầu bàn chạy tới chạy lui cũng mệt bở hơi tai.

Trong đó bận rộn nhất lại là phủ đệ của đám võ huân quý thích ở kinh sư. Bởi vì lần này Uy Đức Pháp Vương và Tác Nam Gia Thố lên kinh triều kiến đều được triều đình ưu đãi, hai vị Phật gia đồng loạt tỏ vẻ mình sẽ góp chút sức mọn cho chuyện mở lại con đường tơ lụa.

Lại có sứ giả của Thuận Nghĩa Vương và Trung Thuận phu nhân phái tới từ Tái Bắc, dâng biểu xưng thời tiết mùa Xuân ấm áp đem năm vạn thiết kỵ hoành hành Sóc Mạc, binh lâm chư phiên thuộc Tây Vực, để tuyên vương hóa của Đại Minh thiên triều, ban bố nhân đức với biên thùy.

Tuyên vương hóa hay không, bố nhân đức hay không, đám võ huân quý thích cũng không quan tâm mấy. Bởi vì từ sau loạn Thổ Mộc, tập đoàn văn thần trở nên mạnh hơn, võ huân quý thích không có quá nhiều quyền phát ngôn về triều chính, cho nên những chuyện này hãy để cho nội các phụ thần và các vị lão tiên sinh lục bộ Cửu Khanh lo lắng.

Bất quá khai thông Tây Vực cuồn cuộn tài nguyên, các nhà hiển quý nhất định phải tìm cách nhúng tay vào. Từ thời Hán Đường tới nay trên con đường tơ lụa chảy xuôi biết bao nhiêu hoàng kim bạc trắng, không cho phép chúng ta độc quyền nhiếp chính, ai còn có thể ngăn được chuyện phát tài, thiện tai!

Thành thật mà nói, trừ một ít thế gia đời đời chưởng quản quân quyền như hai Từ gia Nam Bắc Định Quốc Công, Ngụy Quốc Công, Vân Nam Mộc gia ra, số võ huân quý thích khác trừ kiếm tiền cũng không có chuyện khác mà làm. Ai nấy trên đầu mang chức Tả Đô Đốc Hữu Đô Đốc, cũng là hư nhiều thực ít, giống như Vũ Thanh Hầu Lý Vĩ hết sức được mặt rồng ưu ái, còn là ông ngoại của đương triều thiên tử, nếu để cho lão chạm vào quân quyền dù chỉ một chút, chắc chắn các quan văn sẽ lập tức trở mặt.

Các nhà Công Hầu Bá như Anh Quốc Công, Ninh Dương Hầu, Cung Thuận Bá... trong kinh sư đều bận rộn kinh doanh làm ăn, chỉ khổ nỗi xưa nay giao tình với Tần Lâm không nhiều lắm. Các vị âm thầm tính toán, Vũ Thanh Hầu Lý Vĩ là ông ngoại của đương triều thiên tử, Định Quốc Công Từ Văn Bích là thân thích của Tần Lâm, hai nơi này là mình không cách nào so sánh được, tới đó cầu xin quá nửa sẽ bị từ chối khéo. Duy chỉ có Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh nổi danh nhát gan sợ chuyện dễ qua lại, sau đó cũng lôi kéo được quan hệ với Tần Lâm, tìm y có lẽ còn dễ nói chuyện hơn.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, thái độ Chu Ứng Trinh cực kỳ nhiệt tình, đáp ứng một tiếng với tất cả nhà hiển quý lớn nhỏ rằng sẽ thuyết phục giúp cho bọn họ trước mặt Tần Lâm. Hơn nữa bất kể là ai, chỉ cần thông qua y, thường là sau đó tới chỗ Tần Lâm sẽ được chấp thuận.

Chúng đạt quan hiển quý không phải người ngu, dần dần nhìn ra điểm này: trời ơi, nói không chừng vị Thành Quốc Công này là kẻ dắt mối cho Tần Đốc Chủ!

Quả thật như vậy, mặc dù Chu Ứng Trinh không chưởng quản thực quyền, nhưng là tước vị cao cấp Thành Quốc Công khác họ Đại Minh. Đã sinh sống ở kinh sư hai mươi mấy năm, thuộc nằm lòng các nhà đạt quan hiển quý, Chu Ứng Trinh biết rất rõ ràng người nào tính tình tham lam, người nào khí lượng hẹp hòi, để y làm chuyện này có thể nói là làm ít ăn nhiều.

Ngoài ra Tần Lâm cũng coi như đáp tạ y năm xưa tặng cho mình phủ trạch. Huống chi lợi dụng người này, Tần Lâm lấy trong tay Phùng Bảo bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ, bây giờ còn treo bên trong thư phòng Trương Tử Huyên, chuẩn bị làm gia truyền gia bảo của lão Tần!

Chu Ứng Trinh nhát gan sợ chuyện nhưng cũng không phải là kẻ ngu đần, y biết rõ ràng ý của Tần Lâm. Từ Thành Quốc Công đen như mõm chó, hữu danh vô thực trở thành nhân vật nóng bỏng tay nhất kinh sư, các nhà hiển quý đều coi trọng y hơn trước. Chuyện này khiến cho y cảm kích rơi nước mắt, bôn tẩu giữa các phe bận rộn không ngừng.

Những nhà đạt quan hiển quý trước kia xem thường y, hiện tại hết thảy đều tỏ ra cung kính xúm xít quanh y. Vì vậy khí tức sợ đầu sợ đuôi âm trầm đáng chán trên người Chu Ứng Trinh dần dần tan đi, cũng trở nên tự tin hơn trước rất nhiều.

Thấy Chu Ứng Trinh dần dần có khuynh hướng lột xác trở nên giàu có, Tần Lâm cao hứng vô cùng. Nói thật ra Chu Ứng Trinh là một người vô cùng trung hậu, đáng để kết giao bằng hữu.

Trớ trêu thay chuyện lần này lại xuất phát từ vị Thành Quốc Công nhát gan sợ chuyện, hoàn toàn vô tranh với đời này.

Từ khi Tần Lâm nhậm chức ở Đông Xưởng tới nay, cũng không có hành động sấm sét lôi đình nào, ngược lại mấy ngày liên tiếp ở nhà ẩm yến. Nếu không phải là nói chuyện làm ăn với huân thích hiển quý Chu Ứng Trinh giới thiệu tới, vậy cũng tiếp đón mấy vị đại chưởng quỹ Ngũ Phong hải thương cùng Tào Bang trú ở kinh sư. Dần dần hình thành một lộ tuyến buôn bán liên hoàn từ đường thủy đến đường bộ từ Đông Hải đến Tây Vực.

Không ai đoán ra hắn muốn làm gì, về phần bọn Hình Thượng Trí Đông Xưởng, Tần Lâm thủy chung chưa từng phát ra một đòn lôi đình như tưởng tượng của bọn họ, từ từ đau khổ suy đoán thủ đoạn của Tần Lâm, càng ngày càng nhìn không thấu vị Đốc Chủ này...

Hôm ấy Tần Lâm theo Từ Tân Di lên Ngọc Tuyền sơn phía Bắc kinh sư đi săn. Tiết Xuân trời lạnh se se, chim muông vẫn chưa nhiều bằng tháng Ba tháng Tư, nhưng Từ Tân Di hết sức cao hứng. Tần Lâm và nàng hơn một năm không gặp mặt, chính là tiểu biệt thắng tân hôn, cũng phụng bồi nàng phóng ngựa đi săn.

Đầu mùa Xuân giữa núi rừng Hoa Bắc đất vàng đất đen xen kẽ, sắc áo đỏ tươi rói của Từ Tân Di trở thành màu sắc nổi bật nhất. Tiếng cười sang sảng của Từ Đại tiểu thư lây lan sang tất cả mọi người, tâm cảnh của Tần Lâm cũng thoát ra khỏi đấu đá phiền phức trong triều, trở nên vô cùng thoải mái.

Ban đêm, đội ngũ đi săn mênh mông cuồn cuộn qua Đức Thắng môn quay về kinh sư, Tần Lâm thân mặc kình trang, Từ Tân Di buộc dải lụa vàng trên trán, lưng thắt dây lưng sư tử, cỡi ngựa dẫn đầu, Phía sau là đám nữ binh mặc áo đỏ, thân binh huynh đệ áo xanh nón nhỏ khiêng con mồi.

Dân chúng tránh sang hai bên nhường đường, nhỏ giọng bàn tán với nhau:

- Ôi chao, vị này chính là Tần Đốc Chủ! Thật đúng là trẻ tuổi...

- Hắn là đại anh hùng của triều Minh chúng ta, ở quê Sơn Tây ta đều gọi là Tần thanh thiên!

- Không trách những sai dịch đại gia Đông Xưởng kia không còn hoành hành bá đạo giống như trước vậy, thì ra nhờ có vị Tần gia này chấp chưởng, chậc chậc...

Thật ra thì dân chúng gượng gạo phụ họa mà thôi, gần đây quả thật sai dịch Đông Xưởng và tay sai bọn họ ngoan ngoãn hơn nhiều, nhưng không phải là bởi vì Tần Lâm nghiêm gia quản thúc, mà là ngược lại. Là bởi vì sau khi Tần Lâm nhậm chức cũng không quản gì cả, cho nên từ Chưởng Hình Thiên Hộ Hình Thượng Trí đến sai dịch thấp nhất, tất cả đều không nắm chắc trong lòng, hành sự thu liễm rất nhiều.

Tần Lâm tuổi còn trẻ, ăn mặc gọn gàng đơn giản, cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy bên hông đeo Thất Tinh bảo kiếm. Hắn ăn mặc như vậy cũng sánh gần bằng bạch mã ngân thương Triệu Tử Long. Hiện tại đi ngang qua mấy con phố của mấy đời Đốc Công Đông Xưởng trước như Phùng Bảo, Trương Kình, Trương Thành vân vân, chẳng trách nào dân chúng yêu ai yêu cả đường đi.

Qua Đức Thắng môn đi về phía Nam, thấy đã sắp đến nhà, Tần Lâm tính toán buổi tối ăn những mồi săn được kia, nướng hoẵng, chưng gân nay, hay nướng tay gấu… Nước dãi hắn chảy ròng ròng, phải biết đây đều là thực phẩm thiên nhiên, A Di Đà Phật, triều Minh cũng không có luật bảo vệ động vật hoang dã.

Đúng vào lúc này, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng vó ngựa lộp cộp chạy tới, có mấy kỵ sĩ xuất hiện dáng vẻ hấp tấp vội vàng, người đi đầu cất giọng khàn khàn kêu lên:

- Tần Đốc Chủ, Tần Đốc Chủ dừng bước!

Quay đầu nhìn lại, người tới chính là Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh. Y đang mọp người trên lưng ngựa, sắc mặt vô cùng kinh hoảng, mũ đội lệch sang bên, ngực đeo bổ phục kỳ lân của Quốc Công lúc này đã trở nên nhăn nhúm. Người quen không nói, người không quen nhìn thấy còn tưởng là tên điên nào mặc y phục phường tuồng ra đường giương oai.

Chu Ứng Trinh vỗ ngựa chạy đến bên cạnh Tần Lâm, sắc mặt rất khó coi, ra sức nuốt xuống một ngụm nước bọt:

- Tần Đốc Chủ, huynh đệ, huynh đệ gặp nạn, nể tình quốc triều, ngài phải giúp huynh đệ một tay!

- Tiểu Chu, ai ăn hiếp ngươi vậy, bản tiểu thư đánh kẻ đó!

Từ Tân Di giơ giơ roi ngựa lên, nghĩa bất dung từ nói, sau lưng nàng mấy nữ binh e sợ thiên hạ bất loạn, đã bắt đầu nắm quyền xoa tay xoa chân.

Tần Lâm khoát khoát tay ngăn lại, dầu gì Chu Ứng Trinh cũng là một vị Quốc Công, có thể làm cho y gấp gáp như vậy hiển nhiên không phải là chuyện con cháu huân quý tranh nhau mỹ nhân, ghen tuông đánh đấm vặt vãnh. Hắn nhìn quanh bốn phía thấy ngoài đường rất nhiều người, bèn dùng giọng ôn tồn nói:

- Chu công gia, ngươi xem nhà ta ở phía trước không xa, chúng ta vào nhà rồi hãy nói có được chăng?

Chu Ứng Trinh vốn chính là đến phủ Tần Lâm cầu viện, chỉ bất quá nửa đường gặp mặt mà thôi, lúc này gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, theo lời đi theo sau lưng Tần Lâm, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi thở dài thở ngắn không biết bao nhiêu lần.

Từ Tân Di nghe vậy bực mình, cầm roi múa lên một bông hoa, thấy Chu Ứng Trinh quả thật lục thần vô chủ, ngược lại cũng không thật sự nổi giận, thấp giọng nói:

- Tiểu Chu ngươi cũng chớ nên uất ức, chuyện gì nghiêm trọng tới mức một Quốc Công như ngươi lại ứng phó không được? Thôi được, xem dáng vẻ ngươi hẳn là hết thảy trông cậy vào họ Tần, trượng phu nhà ta sinh ra đã mang số mệnh vất vả. Lời thật mất lòng, hắn vừa đi hơn một năm mới trở về, đừng nói bắt hắn phải rời kinh nữa đó…

Tần Lâm nghe vậy phì cười, nghiêng mặt sang bên lén lút cười xấu xa. Nguyên nhân Từ Đại tiểu thư không cho phép hắn rời kinh, hiện tại chưa thể nói cho người ngoài biết được.

Chu Ứng Trinh ngơ ngơ ngác ngác ngẩng đầu lên:

- Thật ra cũng không cần phải rời kinh, chuyện này chính là trong kinh sư...

Đi vào trong phủ, Tần Lâm mời Chu Ứng Trinh ngồi vào nhị đường, lại gọi Trương Tử Huyên, Từ Văn Trường, Doãn Tân Thương ra, cuối cùng lệnh cho Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực canh giữ bốn bề không để tiết lộ phong thanh, lúc này mới lên tiếng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

- Bọn Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền, Cố Hiến Thành nói Vương tước của gia tổ là a dua Trương Giang Lăng có được, cho nên xúi giục triều đình muốn… muốn cách đi Vương tước truy phong của gia tổ!

Chu Ứng Trinh nói tới chỗ này, thanh âm đã nghẹn ngào nức nở, dáng vẻ hết sức đáng thương.

Chu Ứng Trinh bất tài vô dụng, bình sinh đã hết sức uất ức. Một Quốc Công lại sợ trước lang sau sợ hổ, cha y Chu Thời Thái cũng không làm được gì, năm Vạn Lịch thứ hai tập tước, đến tháng Chín năm đó liền bệnh chết, mười năm sau văn võ trong triều cơ hồ quên mất trong kinh sư từng có một nhân vật như vậy.