Có vụ án đám hào cường này bóc lột dân chúng, cướp thê tử nhà nào đó về làm nha hoàn, hôm sau người ta treo cổ, có vụ án ép nộp tô thuế, đánh tá điền bị thương thổ huyết. Nội dung vụ án hết sức rõ ràng, trước kia là quan địa phương không tra mà thôi, hiện tại chỉ cần tra lập tức bại lộ hết thảy tội ác giữa ban ngày ban mặt.
Tần Lâm nhìn án quyển chất đống trên bàn càng ngày càng cao, ánh mắt nhìn về phía mấy bóng người trên bảo lũy bên ngoài trạch viện cách đó không xa, nở một nụ cười lãnh khốc.
Chu Đức Hinh đứng trên tầng ba bảo lũy, nhìn cảnh tượng phụ lão hương thân xúm xít vui mừng quanh quán trà bên kia, sắc mặt thỉnh thoảng tái xanh, thỉnh thoảng trắng bệch. Người trẻ tuổi trong quán trà đang rung đùi, thỉnh thoảng lơ đãng liếc qua một cái đã làm cho tim y đập thình thịch như trống trận.
Tên của Chu Đức Hinh chỉ là hữu danh vô thực, y vừa vô đức lại không có tiếng tốt gì. Ngược lại vì bóc lột quá mức, lòng dạ độc ác, bị dân chúng địa phương đặt cho ngoại hiệu là Chu lột da, tiếng xấu vang xa khắp nơi nơi.
Tần Lâm lật đổ Thiếu Sư phủ, Trương Công Ngư tiến hành triều chính mới, bốn nhà Vương Mã Dương Trầm cấm khẩu không nói, có một số hào cường địa chủ trung tiểu sợ hãi trong lòng, nộp lại số tiền thuế thiếu đã nhiều năm được năm ba thành, bảy tám thành.
Bất quá cũng có rất nhiều người suy nghĩ, thuế thiếu cũng không phải là một nhà một hộ, đây là tệ nạn mười mấy năm thậm chí mấy chục năm tích lũy, cho dù là quan địa phương hành động như sấm sét há có thể nháy mắt mà thành. Tội danh Thiếu Sư phủ là tư thông với địch bán nước, cũng không phải là trốn nộp thuế, thương nhân hào môn thiếu thuế trên cả nước không có một vạn cũng có tám ngàn, chỉ sợ quan phủ cũng không quản được.
Đồng thời động tĩnh triều đình cũng không rõ ràng, có lẽ ngày mai Tần Lâm, Trương Công Ngư sẽ bị xui xẻo giáng chức, nếu bây giờ nộp thuế thiếu chẳng phải là rất oan uổng hay sao?!
Chu Đức Hinh chính là nghĩ như vậy, cũng làm như thế, Tri Huyện Lâm Tấn phát thiệp giục đòi, y nói vài câu cho qua chuyện. Tri Huyện kia thâm niên còn kém, lại là Cử Nhân chọn ra, không có chỗ dựa lớn, vì vậy im hơi lặng tiếng, dường như không làm gì được.
Ngàn vạn lần không ngờ rằng rước lấy một sát tinh như Tần Lâm, Chu Đức Hinh âm thầm kêu khổ không ngừng. Y cũng không ngông cuồng tự đại tới mức cho rằng bằng vào lực lượng của mình là có thể chống lại Tần Lâm đã từng lật đổ Thiếu Sư phủ.
- Tên khốn kiếp Hạ Bồi này, nhất định là y tố cáo điêu trạng!
Một vị quản sự Chu gia hung hăng mắng, nhất thời đưa tới một trận hưởng ứng ở đầu tường.
Hạ Bồi chính là Tri Huyện Cử Nhân được chọn kia, nhưng lúc này Chu Đức Hinh cũng không rảnh truy cứu là ai tố cáo điêu trạng. Y đảo mắt vài vòng, vừa lệnh cho quản gia chuẩn bị một phần hậu lễ, vừa dẫn mấy huynh đệ đi xuống tường bảo:
- Đi, chúng ta đi gặp Tần thanh thiên kia!
Cửa bảo lũy mở rộng, Chu Đức Hinh thân mặc sắc phục quan văn thất phẩm dẫn người ra, mấy huynh đệ cùng các quản sự tai to mặt lớn Chu gia đi theo phía sau y, vẻ mặt cũng không hề khẩn trương, Chu gia là đại thương nhân kế dưới bốn nhà Vương Mã Dương Trầm, đời trước còn xuất hiện một Thị Lang Nam Kinh, cũng từng gặp nhiều nhân vật cao cấp chốn quan trường.
Các phụ lão hương thân đang vây quanh quán trà kêu oan kể khổ, thấy Chu Đức Hinh dẫn người ra nhất thời sợ hãi tránh sang hai bên như gặp rắn rít, nhường ra một khoảng trống lớn ở giữa.
Chu Đức Hinh còn cách thật xa đã tươi cười hớn hở, vái dài sát đất:
- Hạ quan nội các Trung Thư Chu Đức Hinh, ra mắt Tần Lâm Tần trưởng quan!
Mấy huynh đệ y cũng thi nhau hành lễ:
- Thuộc hạ Ngô Vương trại Tuần Kiểm Ty Chu Đức Phương, ra mắt Tần trưởng quan!
- Học trò Chu Đức Thụy, Cử Nhân khoa Canh Ngọ năm Long Khánh...
Đám huynh đệ con cháu Chu gia báo ra lý lịch, không có ai là dân quèn. Tối thiểu cũng mua được chức Giám Sinh Cống Sinh, giờ phút này mặc quan phục vào rõ ràng là một lũ y quan cầm thú.
Dĩ nhiên, trong mắt đám cựu đảng thanh lưu tỷ như Triệu Ứng Nguyên, Vương Dụng Cấp, Cố Hiến Thành, cái này gọi là thư hương môn đệ, gia học uyên nguyên, rất đáng để lôi kéo kết giao đồng niên đồng môn đồng hương đồng bảng. Sau đó phân ra lớn nhỏ trên dưới, gọi nhau là thế lão tiên sinh, thế thúc thế huynh…
Cho dù là quan văn chính quản bản địa gặp phải cảnh này cũng chỉ có thể đứng lên, nói vài câu lão tiên sinh tạo phúc quê nhà, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
Thế nhưng Tần Lâm không làm như vậy, vẫn đường hoàng ngồi trên ghế rung đùi không ngớt. Hắn lại bưng chén trà lên thổi, không thèm liếc nhìn Chu Đức Hinh một lần nào.
Đám huynh đệ Chu gia có một số nổi giận ra mặt, sắc mặt Chu Đức Hinh đỏ bừng, đưa tay về phía sau khoát khoát, vẫn một mực cung kính nói:
- Nghe Tần tướng quân đại giá quang lâm, Chu mỗ không kịp tiếp đón từ xa, thật sự là có tội! Gió Bắc lạnh lẽo, quán trà không phải là chỗ ngồi lâu, cả gan thỉnh Tần tướng quân vào tệ trạch một chuyến, dọn bữa rượu nhạt mời Tần tướng quân tẩy trần!
Dứt lời Chu Đức Hinh ngẩng đầu lên cười híp mắt nhìn bốn phía.
Tuy rằng mới vừa rồi dân chúng vui mừng tố cáo, nhưng dù sao cũng bị uy phong bấy lâu nay của Chu Đức Hinh chấn nhiếp, những người đứng phía trước chân run rẩy thối lui về phía sau, sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi. Có người còn thầm nhủ trong lòng, dù sao Tần tướng quân cũng là quan triều đình, vạn nhất hắn giúp đỡ Chu Đức Hinh, hành động vừa rồi của chúng ta chẳng phải là tự tìm đường chết sao?!
Không, sẽ không, Tần thanh thiên tuyệt đối sẽ không làm như vậy!
Phàm là dân chúng từng gặp qua Tần Lâm ở Phong Lăng độ, ở Bồ Châu đều ôm kỳ vọng cực cao đối với hắn.
Tần Lâm từ từ đặt chén trà lên bàn, giương mắt liếc Chu Đức Hinh một cái, vỗ nhẹ nhẹ chồng cáo trạng của dân chúng mà Doãn Tân Thương vừa viết, ung dung điềm tĩnh hỏi:
- Chu Đức Hinh, ngươi có biết tội của ngươi không?
Sắc mặt của Chu Đức Hinh trở nên hết sức khó coi, ngàn vạn lần không ngờ Tần Lâm không chút nể mặt mình như vậy, đỏ bừng mặt mũi nhưng vẫn cố nhịn, giơ tay khoát khoát về phía sau, quản gia mới từ trong trạch viện ra vội vã chạy tới đặt một xấp giấy vào tay y.
Chu Đức Hinh khom người, trình mấy tờ giấy cho Tần Lâm.
Tần Lâm nhận lấy xem qua, lập tức cười lên:
- Hoàng kim trăm lượng, bạc trắng ngàn lượng, gấm Tứ Xuyên trăm súc, tơ lụa trăm súc… Chậc chậc, phần lễ vật này cũng khá trọng hậu…
Sắc mặt Chu Đức Hinh càng khó coi hơn nữa, Tần Lâm đọc danh sách lễ vật lên trước mặt mọi người như vậy, ở trong quan trường là có ý gì không cần nói cũng biết.
Các phụ lão hương thân cũng không hiểu được đạo quan trường, nghe Tần Lâm đọc danh mục từng món lễ vật cực lớn, vô cùng quý giá, chỉ tưởng tượng thôi cũng không dám, lại thấy hắn cười hì hì nói chuyện với Chu Đức Hinh, khó tránh khỏi sinh ra hiểu lầm.
Không ít người thật dài thở dài, mấy vị mới vừa rồi tố cáo tích cực nhất lộ ra trên gương mặt áo não mấy chữ ‘quan với quan bảo vệ cho nhau’ rất rõ ràng.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Doãn Tân Thương lại cười nghiêng ngã, chớ nói Tần trưởng quan không tham tiền, cho dù là hắn tham tiền, phần lễ vật này của Chu gia cũng quá nhỏ. Chỉ bằng vào hoa hồng của Tào Bang và Ngũ Phong hải thương chia cho hắn, Tần trưởng quan chỉ cần nhổ một sợi lông còn nhiều hơn, há có thể coi trọng phần ‘trọng lễ’ này của Chu gia.
Quả nhiên Tần Lâm cười híp mắt đặt chung danh sách lễ vật cùng với chồng cáo trạng, người Chu gia còn đang ngơ ngác không hiểu, chợt nghe hắn chậm rãi nói:
- Tốt lắm, lại thêm một tội danh hối lộ mệnh quan triều đình.
Thì ra là như vậy, dân chúng kêu hay một tiếng, thật là hả giận.
- Ngươi là mệnh quan triều đình gì chứ?!
Trong số các huynh đệ Chu gia, Chu Đức Phương tính tình nóng nảy nhất, nhảy dựng lên cao ba thước, tức giận nói:
- Một Cẩm Y Hiệu Úy không có chức không có phẩm trật, cũng dám tự xưng mệnh quan triều đình, ngươi không sợ gió thổi đứt lưỡi hay sao?!
Chu Đức Thụy chắp tay một cái, giọng đầy âm dương quái khí:
- Học trò không biết phẩm cấp Tần trưởng quan ra sao, đảm nhiệm chức vụ gì ở nha môn nào? Ngô Vương trại chúng ta thuộc về Lâm Tấn huyện, ngài tiếp nhận Tri Huyện Lâm Tấn, hay là Tri Phủ Bình Dương?
- Nhị đệ, Tam đệ, không thể nói như vậy!
Chu Đức Hinh làm bộ như vô cùng kinh hoảng, nhưng không hề ngăn cản hai đệ đệ.
Chu Đức Phương hỏi thẳng, Chu Đức Thụy hỏi xéo điêu ngoa. Tần Lâm là cẩm y võ quan, làm gì có chuyện làm Tri Huyện Tri Phủ, đây chính là tát vào mặt hắn.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực trở nên lạnh lùng, dùng ánh mắt thương hại nhìn người Chu gia giống như nhìn một đám tử quỷ, mà Doãn Tân Thương liếm môi một cái, nụ cười lộ vẻ âm hiểm tàn độc.
- Ừm, Tần mỗ không là Tri Huyện Lâm Tấn, cũng không phải Tri Phủ Bình Dương, quả thật không xen vào vụ án của ngươi...
Tần Lâm nói tới chỗ này dừng một chút, nhìn Chu Đức Hinh mỉm cười một tiếng:
- Bất quá ngươi tội ác rành rành, ta thân là cẩm y quan giáo, phụng mệnh thượng ty tới thu thập tội chứng trước, không được sao? Doãn tiên sinh, ngươi đi xem thử phía đại lộ Nam, hẳn là hỏa bài của Trương Đô Đường đã tới.
Người Chu gia nhất thời hít sâu một hơi khí lạnh, Trương Công Ngư thân là Phó Đô Ngự Sử, Tuần Phủ Sơn Tây kiêm Đề Đốc quân vụ Nhạn Môn quan, lên ngựa quản quân xuống ngựa quản dân, tay cầm quyền chấp pháp, dưới tình huống khẩn cấp hạ thỉnh vương mệnh kỳ bài là có thể giết người, y còn là lão bái huynh của Tần Lâm.
- Rửa sạch cổ chờ chết đi!
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, hắn cũng không vội tự mình động thủ, dù sao thanh thiên Đại lão gia không sợ hào cường, trong như nước sáng như gương vẫn là Trương Công Ngư Trương Đô Đường.
Nhưng Doãn Tân Thương cũng không mang Trương Công Ngư hoặc là hỏa bài của Trương Công Ngư đến, mà là dẫn Quế Hữu Hoa cùng mấy tên hoạn quan, một đội sai dịch Đông Xưởng thân mặc áo nâu đội mũ đỉnh nhọn tới.
Quế Hữu Hoa là cẩm y Tổng Kỳ Bồ Châu, trước kia là môn hạ Trương Doãn Linh đối nghịch với Tần Lâm, sau đó lại khóc lóc quỳ cầu xin đổi sang đầu Tần Lâm. Giờ phút này sắc mặt của y rất là cổ quái, ánh mắt lóe lên không chừng, chứa vẻ lo âu không ít: đám người này mang chỉ ý kinh sư đến truyền cho Tần Lâm, nhưng ai nấy đều nghiêm mặt, bất kể hỏi thế nào ngay cả nửa chữ cũng không chịu thổ lộ. Chẳng lẽ là, chẳng lẽ bọn họ được kinh sư phái tới bắt Tần Lâm? Ngay cả lão bái huynh Trương Đô Đường của hắn cũng không phái người tới, chỉ bảo mình dẫn đường...
Quế Tổng Kỳ không khỏi bắt đầu lo lắng cho vận mạng của mình.
Chu Đức Hinh lại bật cười ha hả, chỉ Tần Lâm cười tới nỗi không đứng thẳng lên được. Các vị huynh đệ Chu gia cũng hoàn toàn buông lỏng, không chút kiêng kỵ nói:
- Giở trò gì chứ, còn dám xưng là nhân vật số một trước mặt chúng ta. Hừ, rốt cục là bị Đông Xưởng bắt vào kinh, ngươi mau mau thắp hương lạy Bồ Tát, cầu xin đời sau chớ có đầu thai vào đường súc sinh đi thôi!
Triều Minh truyền chỉ là có quy củ cố định, thánh chỉ phát cho phiên thuộc và quan viên bình thường, thông thường là do Hành Nhân Hành Nhân Ty ban chỉ, cấp bậc quan viên tiếp chỉ và tầm quan trọng của thánh chỉ cao hơn, sẽ do quan viên cấp bậc Chủ Sự, Lang Trung lục bộ đi ban chỉ. Nếu như là ban thưởng quân đội thắng trận ban sư, hoặc là sắc phong thân vương, Quốc Công, thường thường là do các loại cao quan như Thượng Thư Thị Lang đi truyền chỉ.
Dĩ nhiên, thường thường là có trung sứ hoạn quan đi theo.
Nếu như chỉ có hoạn quan, hơn phân nửa chỉ ý này là trung chỉ... Trải qua trình tự chính thức nội các phiếu nghĩ, Hoàng đế phê hồng, sáu khoa bác chính mới là thánh chỉ, nếu như đế vương trực tiếp hạ lệnh cũng chỉ có thể gọi là trung chỉ. Quan văn nhận được trung chỉ, cảm thấy không thích chỉ ý này, lại có tính hài hước thích đùa giỡn, có thể nói ‘thần không tuân theo trung chỉ này’. Nhưng võ thần lại không thể làm như vậy, trung chỉ cũng nhất định phải tuân thủ, nếu không có chín cái đầu cũng không đủ chém.
Ban chỉ chỉ có hoạn quan, không có bất kỳ văn thần nào đi theo, Chu Đức Hinh quen thuộc chế độ triều đình, cũng biết đạo chỉ ý này tám chín phần mười là trung chỉ.
Trung chỉ cũng không nói, thử hỏi quan viên triều Đại Minh tiếp chỉ sợ nhất là thấy người nào, nhất định là Cẩm Y Vệ và sai dịch Đông Xưởng. Nếu như còn có ưng khuyển Xưởng Vệ theo chỉ ý mà đến, trên căn bản chỉ có một nghĩa là: Hoàng đế muốn bắt ngươi vào thiên lao đó!
- Ha ha ha, bệ hạ anh minh, giáng chỉ bắt họ Tần!
Các quản sự Chu gia bật cười ha hả, ai nấy tỏ ra phách lối tới cực điểm.
Dân chúng ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ thật sự muốn bắt Tần thanh thiên vào kinh sao? Không ít người tức tối nghẹn lời, còn có người âm thầm rơi lệ, vô cùng tin tưởng chuyện này. Dù sao rất nhiều người nghe qua lời đồn đại trung thần Tần thanh thiên mang quan tài can gián cho tới chết, ở kinh sư bị đình trượng cách chức đày đi xa. Như vậy Hoàng đế vẫn còn hận hắn, bắt hắn trở về kinh là suy đoán hết sức phù hợp.
Một nông phụ nắm thật chặt y phục hài tử, lộ vẻ hoảng sợ không hiểu:
- Vì sao… vì sao có chuyện như vậy… Tần thanh thiên là quan tốt, bọn ta đều trông cậy vào hắn, vì sao lại bắt hắn?
- Trong triều có gian thần!
Vị lão nông từ Bồ Châu tới thăm thân nhân kia tay giụi mắt cất tiếng khóc sụt sùi nho nhỏ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt già nua chằng chịt nếp nhăn.
- Lão Thiên không có mắt!
Rất nhiều người giậm chân kêu lên, trong lúc nhất thời oán khí ngất trời.
Tệ nạn bóc lột ở Quan Trung xảy ra đã nhiều năm, mấy chục năm sau tới lúc trời giáng thiên tai, oán khí cũng phóng lên cao. Chỉ cần một người giơ tay hô lên lập tức có hàng ngàn hàng vạn người hưởng ứng, vì vậy Thiên Đạo thay đổi, vương triều sụp đổ.
Tần Lâm âm thầm kinh hãi, phảng phất thấy được nét giận dữ của mấy chục năm sau từ trên mặt bọn họ.
Nếu như những gương mặt còn có cảm tình này trở nên chết lặng, trở nên lãnh đạm đặt mình ngoài vòng sinh tử, vậy chuyện thiên hạ sẽ không có cách nào cứu vãn, rất may là hiện tại vẫn còn thời gian.
Doãn Tân Thương gật đầu liên tục, lòng dân như nước, vương triều như thuyền, từ trước tới nay nước có thể chở thuyền, cũng có thể nhận chìm thuyền.
Hoạn quan truyền chỉ là một vị thái giám thủ lĩnh trong hai mươi bốn nha môn, Tần Lâm nhận ra y, gọi là Lý Thiêm Phúc, quyền thế dĩ nhiên không sánh kịp hai Trương Ty Lễ Giám, thậm chí còn kém cả Trương Tiểu Dương, nhưng cũng có thể coi là một Đại thái giám tai to mặt lớn.
Đám huynh đệ Chu gia và các quản sự đang thóa mạ Tần Lâm, Lý Thiêm Phúc thấy vậy rất là kinh ngạc, sau đó cười cười cổ quái, rốt cục nghiêm mặt trầm giọng nói:
- Tần Lâm, chuẩn bị tiếp chỉ.
Quy chế khi tiếp chỉ của triều đình cũng không phải quỳ xuống dập đầu vài cái là xong chuyện, còn phải bày hương án hành lễ. Lý Thiêm Phúc dứt lời nhìn quanh bốn phía, quán trà này quá đơn sơ, không có gì cả, y không khỏi do dự.
- Vị thiên sứ này, tệ trạch có lư hương, long bài.
Chu Đức Hinh gật đầu cúi người lấy lòng Lý Thiêm Phúc, sau đó quay đầu lại quát tháo:
- Đồ có mắt không tròng, còn không mau bày hương án ra!
Người Chu gia đều mong đợi Tần Lâm mau chóng chịu xui xẻo, vội vàng chạy vào lấy lư hương hương án mang ra, bày chỉnh tề hết thảy bên ngoài quán trà, tay làm miệng còn nói kháy Tần Lâm.
Tần Lâm thân ở trung tâm xoáy nước, dường như cũng không tỏ ra gấp gáp, ung dung nhàn nhã hành lễ trước hương án đúng theo nghi lễ.
Trước hết Lý Thiêm Phúc hướng về kinh sư hành lễ, sau đó mở thánh chỉ ra tuyên đọc:
- Tra Cẩm Y Hiệu Úy Tần, nguyên có công lớn với đất nước, bởi vì vọng ngôn khi quân mất đi lễ tiết của thần tử, nên cách đi hết thảy chức quan vốn có trục xuất ra kinh. Nhưng không vì vậy mà nản chí, vẫn chuyên cần khắc kiệm, thân ở trời xa mà chuyên cần lo cho vua, phụng hoàng mệnh tra ra tội phụ tử Trương Doãn Linh tư thông với địch bán nước, chiêu an hai vị Pháp Vương hai giáo Hoàng Bạch Tây Tạng quy phục, hiến kế sách mở lại con đường tơ lụa Tây Vực ban bố hoàng uy. Chúng thần công cực lực bảo cử, trẫm cũng tra biết có lòng tận trung, nay đặc biệt phục hồi như cũ hết thảy chức quan vốn có, phong thêm Tả Đô Đốc, Khâm Sai Tổng Đốc Đông Xưởng quan giáo!
- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Tần Lâm nhận lấy thánh chỉ.
Cái gì, Tổng Đốc Đông Xưởng ư? Tất cả mọi người có mặt tại trường đều kinh ngạc ngây người, cả nhà Chu lột da cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, dân chúng trong lúc nhất thời có hơi ngơ ngác không theo kịp biến hóa: không phải là muốn bắt Tần thanh thiên sao, tại sao lại thăng làm Tổng Đốc Đông Xưởng? Nghe nói Đốc Công Đông Xưởng toàn là ma đầu hung tàn đáng sợ, Tần thanh thiên là đại trung thần kia mà?!
Lý Thiêm Phúc truyền thánh chỉ xong lập tức đổi sắc mặt, hớn hở tươi cười nhìn Tần Lâm vòng tay thi lễ:
- Chúc mừng, chúc mừng.
Chúng sai dịch Đông Xưởng đồng loạt lạy phục xuống, đồng thanh kêu lên:
- Thuộc hạ ra mắt Tần Đốc Chủ!
Gió Bắc thổi mạnh, lá rụng tiêu điều, nhất thời một cỗ sát khí âm thầm nổi lên.
Tần Lâm bật cười ha hả, thầm nhủ trong lòng: lúc này có phải nên ngửa mặt lên trời cười dài, tỏ ra rất gian nịnh rất phách lối nói câu ‘thiên thu vạn tái nhất thống giang hồ’ hay không? Ặc, bỏ đi, phách lối quá coi chừng trời đánh…
Nháy mắt một cái tình thế xoay chiều, Tần Hiệu Úy biến thành Tần Đốc Chủ, người nhà Chu lột da bị dọa sợ đến hồn phi phách tán. Vẫn là đầu óc Chu Đức Hinh xoay chuyển mau, lập tức đi bằng đầu gối, khóc lóc cầu xin:
- Tần Đốc Chủ, Tần Đốc Chủ tha mạng, tha mạng! Nguyện dâng ra toàn bộ gia sản, chỉ cầu Tần Đốc Chủ giơ cao đánh khẽ…
- Không cần toàn bộ gia sản, chỉ cần một thứ là đủ rồi.
Tần Lâm nở một nụ cười khả ái, giơ ra một ngón tay.
Cái gì? Chu Đức Hinh trợn to hai mắt.
Tần Lâm thu nụ cười lại:
- Mượn đầu ngươi dùng một chút!
-----------
Tần Lâm nhậm chức Đốc Chủ Đông Xưởng ra ngoài dự liệu của đại đa số người, nhưng lại nằm trong tình lý.
Lật đổ Thiếu Sư phủ tư thông với địch bán nước, chiêu mộ Pháp Vương hai giáo Tây Tạng, đây đều là kỳ công hiếm thấy, bất quá so với khai thông con đường tơ lụa, hai công trước không đáng kể gì. Ít nhất trong mắt Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân được năm mươi vạn lượng bạc vào nội khố hàng năm, trong mắt tập đoàn huân quý kinh sư cũng được sẻ chia phần lợi nhuận này, công lao này không thể nghi ngờ là lớn nhất.
Thưởng công phạt tội là chế độ triều đình, đế vương ngự hạ cũng không thể vượt qua, huống chi môn sinh cố lại bốn nhà Vương Mã Dương Trầm dâng tấu chương bảo cử về như bươm bướm. Lại thêm đương triều Thủ Phụ Thân Thời Hành âm thầm ở bên cạnh xúi giục, lần này Tần Lâm lập được công lao như vậy, nhất định triều đình phải có câu trả lời công bằng cho hắn. Nếu không từ Vạn Lịch đến Định Quốc Công Vũ Thanh hầu cầm đầu chư huân quý, rồi đến Vương Sùng Cổ, Mã Tự Lệ, chỉ sợ lúc đưa tay cầm bạc có hơi không chắc chắn.
Nhưng hệ thống Cẩm Y Vệ, một chưởng vệ sự thêm vào hai ty Nam Bắc, ba vị trí đều đã có người chiếm. Lưu Thủ Hữu là con cháu danh thần, liên thủ với Trương Kình, cũng có quan hệ rất tốt với văn thần. Trương Tôn Nghiêu là điệt nhi Trương Kình, cũng lập được công lao giúp Vạn Lịch lật đổ Giang Lăng đảng, còn có Lạc Tư Cung là tâm phúc đích thân Vạn Lịch cài vào, bất kể thế nào cũng không nhường ra được một vị trí nào cho Tần Lâm.
Bộ Đường Cửu Khanh, Đốc Phủ các tỉnh từ trước đến giờ đều do văn thần đảm nhiệm, cho dù Trương Cư Chính còn sống e rằng cũng không có biện pháp để cho Tần Lâm vượt qua áp lực của toàn hệ thống quan văn, ngồi vào những vị trí này.
Chưởng quân Đô Đốc kinh sư ư? Theo lệ chỉ phong cho huân quý lão thần. Tổng Binh Đại Soái biên trấn ư? Dù là Tả Hữu Đô Đốc nhất phẩm, gặp ngũ phẩm Lang Trung Binh bộ cũng phải dập đầu, Vạn Lịch cũng xấu hổ không dám phong cho Tần Lâm những chức quan này.
Trương Thành nhắc tới Tổng Đốc Đông Xưởng, mới đầu Vạn Lịch chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút hẳn là vị trí thích hợp duy nhất: đầu tiên vị trí này vốn chính là của Trương Thành, Trương Thành đồng đảng với Tần Lâm, hiện tại y bằng lòng nhường lại, cũng không dính đến những phái hệ khác, cũng không ảnh hưởng triều cục, các phái trong ngoài đều không có lý do gì phản đối.
Tiếp theo, từ trước đến giờ Xưởng Vệ một thể, sai dịch Đông Xưởng đều là chọn ra từ bên trong Cẩm Y Vệ. Mặc dù Tổng Đốc Đông Xưởng quen lệ do thái giám đảm nhiệm, nhưng cũng không ai nói cẩm y võ thần không thể làm.
Cuối cùng, Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng đều là ưng khuyển Hoàng gia, từ trước tới nay chịu sự chỉ huy trực tiếp của quân vương, không bị ngoại đình can thiệp nhúng tay. Cho Tần Lâm ngồi lên vị trí này, thanh lưu ngôn quan cũng không có gì nói được.
Đế vương thuật của Vạn Lịch là ngoại nho nội pháp Trương Cư Chính truyền thụ cho, sở trường thuật chế ngự thần tử, sâu bên trong còn có thâm ý khác.