Thình lình có tiếng bước chân vang lên, có tiếng người sang sảng cười nói:
- Lui tới vô tình, rỗi rảnh ngắm hoa nở hoa tàn trước đình, sủng nhục bất kinh, nhàn hạ ngắm mây cuốn mây tan nơi thiên ngoại. Tam Tỉnh hiền đệ nhàn hạ sinh hứng chí đó ư?!
Tằng Tỉnh Ngô nghe vậy bèn nhảy dựng lên, sải bước đi tới nắm lấy tay khách tới:
- Nhĩ Thức huynh chỉ cười đệ, hiện tại ngu đệ chỉ nguyện làm một phú gia ông, dĩ vãng hào hùng đã là mây khói tan mau…
Người tới là tiền nhiệm Tuần Phủ Hồ Quảng Vương Chi Viên, tự Nhĩ Thức, phong cương đại lại Hồ Quảng, Đại tướng Giang Lăng đảng. Phụ thân là Vương Tượng Càn, đã từng nhận mật lệnh của Trương Cư Chính tru diệt tâm học đại nho Hà Tâm Ẩn. Năm ngoái thấy tình thế không ổn, lão thức thời bèn nhanh chóng xưng bệnh từ quan trước, nhưng cũng không vội vã rời đi Hồ Quảng, mà là mượn danh nghĩa du ngoạn phong cảnh Hồ Sương, qua lại với các đồng minh Giang Lăng đảng ngày xưa.
Vương Chi Viên vỗ nhẹ cánh tay của Tằng Tỉnh Ngô, tiếc nuối nói:
- Tam Tỉnh hiền đệ thật sự anh phong nhuệ khí, trừ giặc vì nước lập được chiến công hiển hách, hôm nay lại bị khốn trong phủ, quả thật khiến cho người ta phải tặc lưỡi thở dài. Hiền đệ có tài năng cao tuyệt, đang lúc Xuân Thu cường thịnh, lại bị gian đảng sàm hại cách chức hồi hương, thật là… thật là…
Sắc mặt Tằng Tỉnh Ngô lập tức đỏ lên, đương nhiên trong lòng y không bình tĩnh như ngoài mặt. Vương Quốc Quang bảy mươi tuổi vẫn còn bừng bừng khí thế soạn ra Vạn Lịch Hội Kế Lục, năm nay y mới vừa năm mươi tuổi, chính là thời điểm khỏe mạnh, làm sao không muốn trở lại triều đình kiến công lập nghiệp?
Nhớ năm xưa trong số các đại quan Bộ Đường Giang Lăng đảng, Tằng Tỉnh Ngô chính là một trong những người trẻ tuổi nhất, xung phong hãm trận vì Trương Cư Chính, cũng lập được công lao hãn mã vì triều đình. Hiện tại bị cách chức về quê, khốn trong Chung Tường huyện nho nhỏ, quả thật không phải là chuyện y mong muốn.
Nhưng triều cục tệ hại như vậy, còn có thể trông cậy gì được… Tằng Tỉnh Ngô tự hỏi lòng mình, hiện tại cũng cảm thấy có hơi tâm tàn ý lạnh.
Vương Chi Viên lộ ra nụ cười thần bí, ghé vào bên tai Tằng Tỉnh Ngô nói thật nhỏ mấy câu.
Tằng Tỉnh Ngô đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo trợn tròn mắt, cuối cùng bật cười ha hả:
- Tần lão đệ ôi Tần lão đệ, ngươi làm rất tốt! Tằng mỗ phải uống một chén lớn mới được, nào Nhĩ Thức huynh tới đây, chúng ta mượn rượu chúc mừng cho Tần lão đệ.
- Cũng mừng cho chúng ta.
Vương Chi Viên dứt lời, cùng Tằng Tỉnh Ngô nhìn nhau mà cười.
-----------
So với trọng thần Giang Lăng đảng ngày xưa bị truất phế ra ngoài, trong kinh lại là một tình cảnh khác. Chuyện Tần Lâm lật đổ Trương Tứ Duy, chiêu mộ hai giáo Hoàng Bạch Tây Tạng, mở lại con đường tơ lụa, mỗi một chuyện nào cũng làm cho các phe chuẩn bị không kịp, không biết bao nhiêu người trợn to hai mắt, vểnh tai lên chú ý tin tức Tần Lâm.
Lại bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh, cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, Hình bộ Thị Lang Khâu Tranh, quan chưởng ấn Cẩm Y Vệ Nam Trấn Phủ Ty Trương Tôn Nghiêu… đang ở trong phủ Nghiêm Thanh, nha hoàn người làm đều tản ra xa khỏi khách sảnh. Lúc này gió Thu từ Yến Sơn thổi tới ngày càng giá rét, cửa sổ đều đóng chặt, thật sự là không tiết lộ tin tức ra ngoài chút nào.
Sắc mặt của Lưu Thủ Hữu trở nên cực kỳ khó coi, cơ hồ cắn răng nghiến lợi:
- Tần tặc thật sự là một kẻ có bộ xương cứng đánh không chết đập không nát. Phượng Bàn tướng công bày ra tường đồng vách sắt ở Bồ Châu, bị hắn khoét cho một cái lỗ xâm nhập khuấy nát, làm sao tên giặc này lại có được bản lãnh như vậy?
Cũng khó trách Lưu Đô Đốc buồn bực vô cùng, y là hậu duệ danh thần, được đám quan văn coi như người phe mình, lại chấp chưởng Cẩm Y Vệ nhiều năm, qua lại với đủ các phe thế lực. Từ trước tới nay y hành sự âm hiểm tàn độc, da mặt cực dày, xương sống cũng cứng rắn, dù là Trương Cư Chính, Phùng Bảo cũng phải coi trọng y. Nhớ lại năm tháng oai phong ngày trước, Lưu Đô Đốc nằm mộng cũng còn cười.
Nhưng kể từ sau khi Tần Lâm đến kinh sư, cơn ác mộng của Lưu Thủ Hữu đã tới. Nhiều lần y trở thành trò cười, mặc dù không phải là xui xẻo nhất, trước đó còn có nhiều nhân vật gặp phải kết cục thảm hại hơn như Phùng Bảo, Dương Triệu, nhưng cũng đủ khiến cho y tức tối gần hộc máu.
Vất vả lắm mọi người mới liên thủ đuổi được Tần Lâm ra khỏi kinh sư, Lưu Thủ Hữu vẫn còn chưa dễ thở. Nam Trấn Phủ Ty là của Trương Tôn Nghiêu, điệt nhi Trương Kình, coi như là đồng minh, nhưng Bắc Trấn Phủ Ty lại bị Vạn Lịch cắm một cây đinh Lạc Tư Cung vào. Nếu như Tần Lâm hồi kinh, chẳng phải là trước có hổ sau có lang, Lưu Thủ Hữu y còn có thể ngồi vững trên Bạch Hổ đại đường sao?!
Trương Tôn Nghiêu cũng tức giận bừng bừng, tay y bị Tần Lâm bắn một phát gây thương tích, hiện tại vẫn còn sẹo, đến ngày trời mưa gió bão trở nên đau nhức, tất nhiên hận Tần Lâm tận xương tủy.
Bối phận y thấp hơn mọi người đang ngồi ở đây, chỉ có thể ngồi ghế chót, bèn mang Trương Kình ra nói:
- Gia bá ở Ty Lễ Giám thường nói Tần tặc lấm la lấm lét, ôm lòng không thần phục, lần này hắn lén lút chiêu an phiên tăng Tây Tạng, lại nói mở lại con đường tơ lụa gì đó, rõ ràng là có dụng ý khác. Cho nên hy vọng Nghiêm Thiên Quan, Khâu Thị Lang cất lên tiếng nói giữa triều đình, tấn công tên giặc kia.
- Nói thì dễ lắm…
Khâu Tranh cười khổ lắc đầu một cái, hàng năm nộp năm mươi vạn bạc thẳng vào nội khố, Vạn Lịch tuyệt đối không cách nào cự tuyệt điều kiện này. Cho dù là phát động nhiều Ngự Sử hơn nữa đạn hặc cũng chỉ có thể hít bụi, tình huống tốt nhất cũng chỉ có thể có được vài tên lừa gạt đình trượng thành công mà thôi.
Trương Tôn Nghiêu và Khâu Tranh tới Giang Lăng tịch biên gia sản Trương Cư Chính, rốt cục bị Tần Lâm cản trở gãy giáo quay về. Dần dần y cảm thấy Khâu Tranh không có trách nhiệm, có vẻ như cỏ đầu tường trước mặt Tần Lâm, vì vậy cũng không lý tới Khâu Tranh, chỉ nhìn chằm chằm Nghiêm Thanh.
Trương Tôn Nghiêu có cừu oán với Tần Lâm, xương bàn tay vỡ nát còn lại vết sẹo to bằng miệng chung rượu, chỉ còn một tay lành vô cùng bất tiện. Bá phụ y Trương Kình cũng hết sức căm ghét oán hận Tần Lâm, đã dặn dò y phải làm hết thảy để ngăn cản Tần Lâm hồi kinh.
Nghiêm Thanh suy nghĩ một chút, cũng có vẻ bó tay không thể làm gì, chỉ đành than thở:
- Thủ Phụ Thân lão tiên sinh không phải là một lòng như chúng ta, đám thanh lưu Cố Hiến Thành kia cũng tự lập thành một phái. Tuy rằng lệnh bá phụ chưởng Ty Lễ Giám nhưng còn có Trương Thành bên cạnh cản trở, lại thêm quan trọng nhất là bệ hạ cũng đã động lòng, chúng ta muốn ngăn trở Tần Lâm hồi kinh thật sự không dễ... Bất quá chúng ta cũng có thể làm chút tính toán trong chuyện cho hắn chức quan gì…
Lưu Thủ Hữu, Khâu Tranh, Trương Tôn Nghiêu nhất thời phấn chấn tinh thần, chẳng trách nào Nghiêm lão Thượng Thư có thể làm được Lại bộ Thiên Quan, gừng càng già càng cay, trong câu cuối cùng này của lão chứa đầy thâm ý.
Suy nghĩ một chút cũng phải, hôm nay trong Cẩm Y Vệ, Lưu Thủ Hữu là quan chính ngạch, xưa nay không có sai sót gì, Bắc Trấn Phủ Ty Lạc Tư Cung là người của bệ hạ, Nam Trấn Phủ Ty Trương Tôn Nghiêu là điệt nhi của chưởng ấn Ty Lễ Giám Trương Kình, ba vị trí khẩn yếu nhất này đều bị người chiếm. Cho dù là bệ hạ điều Tần Lâm hồi kinh, chẳng lẽ lại cách chức một trong ba người này nhường cho hắn?!
Nghiêm Thanh cười hắc hắc:
- Bệ hạ điều Tần Lâm hồi kinh, chúng ta không ngăn cản được, nhưng Tần Lâm đảm nhiệm chức vụ nào không ổn, chúng ta vẫn có thể can gián.
Các vị trí quan trọng nhất đều bị chiếm, Tần Lâm không phải là huân quý, không phải là Đề Đốc kinh quân mười hai đoàn doanh, không là quan văn, không thể làm Bộ Đường Thượng Thư, cũng không thể cho ra ngoài làm Tổng Đốc Tuần Phủ. Chỉ cần không làm được những vị trí này, chỉ sợ sau khi hắn hồi kinh cũng chỉ có thể đảm nhiệm một chức quan vớ vẩn không quan trọng...
Mọi người nhìn nhau mà cười, đều cảm thấy yên tâm không ít.
-----------
Đám thanh lưu danh sĩ mới nổi Cố Hiến Thành, Lưu Đình Lan, Ngụy Doãn Trung, Mạnh Hóa Lý đang cùng bọn lão nhân từng có kinh nghiệm lừa gạt đình trượng như Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền, Dư Thông Học ngồi trên lầu hai Tiện Nghi phường, vừa ăn vịt quay uống rượu, vừa lắc lư rung đùi ngâm nga tấu chương.
Thiên tấu chương này là đại tài tử Cố Hiến Thành đích thân viết, thể văn biền tứ lệ lục lưu loát trôi chảy, vạch rõ ra rằng Tần Lâm cấu kết hai vị Lạt Ma Tây Tạng là có dụng ý khác, khai thông con đường tơ lụa đơn thuần làm hao tổn quốc lực, không có nửa phần ích lợi với triều Đại Minh, ngược lại tổn hại thế đạo lòng người.
- Phàm thiên hạ quốc gia có cửu kinh, là: tu thân, tôn hiền, thân thân, kính đại thần, thể quần thần, tử thứ dân, lai bách công, nhu viễn nhân, hoài chư hầu. Thiên tử thiên triều nuôi dưỡng Tứ Di, Tứ Di bảo vệ thiên triều, hai vị Lạt Ma Tây Tạng chính là Tứ Di tới triều, há có thể lấy lợi ích dụ hoặc… Năm xưa Tam Bảo thái giám hạ Tây Dương, hao tổn quốc lực, có hại vô ích, nay có Tần Lâm đưa ra kế sách tương tự, e rằng gian nịnh tiểu nhân mượn chuyện này đầu độc thánh minh. Xin bệ hạ cấp tốc chém Tần Lâm để dẹp yên lòng người, làm yên lòng bá tánh.
Hay, hay lắm! Đám thủ cựu thanh lưu vỗ tay cười to, Triệu Dụng Hiền vung tay áo:
- Nhật nguyệt sáng soi, trời xanh lãng lãng, gian nịnh lấy của cải mê hoặc quân vương, chúng ta phải lên tiếng can gián giữa triều. Cho dù là phải chịu đình trượng cũng quyết không khuất phục.
Bọn Lưu Đình Lan, Ngụy Doãn Trung thảy đều kích động không thôi, cùng nhau kêu lên:
- Trung thần nghĩa sĩ đối xử chân thành với nhau, chúng ta bắt chước theo nghĩa cử Triệu tiên sinh năm xưa, tự nhiên không chịu cam lòng tụt hậu.
Cố Hiến Thành cười ha hả, thật ra ngay cả chính y cũng biết phần tấu chương này không sinh ra được tác dụng gì. Vạn Lịch thấy tiền vào nội khố nhiều như vậy, tuyệt đối sẽ không chấp nhận đề nghị dừng con đường tơ lụa.
Bất quá trước hết tạo nên thanh thế, thứ nhất có thể ngăn trở Tần Lâm vào kinh, thứ hai sau khi vào kinh an bài cho hắn chức vị gì, vậy cũng có rất nhiều thủ đoạn.
- Ôi, loại nữ tử không giữ phụ đạo như vậy quả thật khiến cho thời thế suy vi, lòng người xu phụ!
Ngô Trung Hành nhìn đường cái dưới lầu, thở dài thật dài một tiếng.
Nhìn theo ánh mắt của y chỉ thấy Từ Tân Di cỡi Đạp Tuyết Ô Vân chậm rãi đi trên đường, thắt lưng hình sư tử thắt chặt eo thon nhỏ, bên người có một đám nữ binh đi theo, cũng có không ít con cháu nhà huân quý đi theo nịnh nọt lấy lòng. Được mọi người tiền hô hậu ủng, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, hất cằm lên thật cao, gương mặt nước da bánh mật lộ vẻ đầy kiêu ngạo.
Huân thần quý thích triều Đại Minh ngoại trừ mấy nhà cầm binh chân chính, còn lại ngoại trừ làm vườn chơi chim ra cũng chỉ làm một chính sự: kiếm tiền.
Từ khi tin tức Tần Lâm muốn khai thông con đường tơ lụa Tây Vực, hàng năm cung phụng năm mươi vạn bạc vào nội khố truyền ra, Từ Đại tiểu thư nhất thời trở thành kiều nữ hấp dẫn nóng bỏng tay nhất Tần gia. Dù sao Thanh Đại chỉ quan tâm y quán, Trương Tử Huyên không ở chỗ này, Từ Văn Trường lại quá giảo hoạt, hào môn huân quý cũng chỉ tương đối quen thuộc với vị Từ Đại tiểu thư này.
Chỉ một khoản tặng Hoàng gia đã có năm mươi vạn lượng, hàng năm làm ăn có thể kiếm bao nhiêu? Con đường tơ lụa ngang qua Tây Vực từ thời Hán Đường chính là một con đường trải đầy vàng ròng, hiện nay chỉ cần Tần Lâm để lọt qua kẽ tay mình chút ít đã là một con số không nhỏ.
Không ít huân quý đều phái ra con cháu có tài hùng biện giỏi nhất, thậm chí có mấy nhà vì nịnh nọt Từ Tân Di, vốn là thiên kim tiểu thư không ra khỏi đại môn cũng học cỡi ngựa bắn tên, chẳng qua là ẻo lả không ra gì, kém xa Từ Tân Di anh khí bừng bừng.
Thậm chí chuyện này khiến cho sĩ lâm kinh sư phải chú ý, có mấy vị Đô lão gia cổ hủ muốn dâng tấu chương đạn hặc, kết quả bị đồng liêu cười một tiếng ngăn trở: vũ phu huân quý tùy tiện làm thế nào cũng không sao, chỉ cần không tham dự vào chuyện Cửu Khanh, cứ mặc bọn họ. Sĩ đại phu đạn hặc mấy tên nữ tử, nói ra chỉ sợ bị thiên hạ chê cười.
Hôm nay nghe Từ Tân Di đi tới phủ đường huynh Từ Văn Bích, đám con cháu các vị huân quý liền đến bên ngoài cửa Định Quốc Công phủ chờ, vất vả lắm mới đợi được Từ Tân Di đi ra, lập tức ùa tới lải nhải không ngừng xung quanh nàng:
- Từ phu nhân, Từ phu nhân! Gia phụ năm xưa là mạc nghịch chi giao cùng lệnh tôn ở Nam Kinh, tiểu đệ xin có lễ…
- Cô mẫu cô mẫu, không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, gia phụ cùng tôn huynh tình như kim lan, ta chính là thế điệt nhi của cô mẫu ngài…
Trời ơi, tên này thật là vô sỉ! Tất cả mọi người đều nhìn y chằm chằm, râu ria mọc ra xồm xoàm không ít, e rằng đã có ba mươi mấy tuổi, còn tự xưng thế điệt nhi.
Nhìn cái gì vậy? Người nọ lộ vẻ ngạo nghễ, vai vế huân quý tương đối loạn, bối phận là do mình đặt điều lôi kéo, lão thần ba triều Từ Văn Bích còn là đường huynh Từ Tân Di, tại sao ta không thể là thế điệt nhi của nàng?
Từ Tân Di bị làm cho đầu óc choáng váng, quay đầu lại trợn trừng mắt hạnh, nổi giận đùng đùng nói:
- Cô nãi nãi nào có lão thế điệt nhi già như vậy, chớ làm phiền ta! Chờ sau khi họ Tần hồi kinh, các ngươi tự đi tìm hắn, vào lúc này ta phải đi Vũ Thanh Hầu phủ, chớ cản đường!
Mọi người nhất tề ngẩn ra, vốn là mồm năm miệng mười nói lung tung đột nhiên trở nên yên lặng như tờ, nhìn nhau có vẻ ủ rũ, xem ra vị Đại tiểu thư này thật sự không chịu nói! Ôi, Vũ Thanh Hầu phủ và Định Quốc Công phủ có quan hệ thân thích, thật là hâm mộ...
- Thôi, chờ Tần tướng quân trở lại đi!
Có người ủ rũ cúi đầu, giục ngựa trở về.
Còn có người cố làm ra vẻ tiêu sái ghìm cương:
- Đại tiểu thư, chúng ta không nói chuyện khác, ngày mai gặp lại trên giáo trường. Tiểu đệ rất bội phục tài bắn cung của Đại tiểu thư.