Ta ngồi lên địa vị Thủ Phụ còn bị lão ở Bồ Châu khống chế, Trương Phượng Bàn ôi Trương Phượng Bàn, xem Thân mỗ như con rối, lão đừng tưởng bở! Đã như vậy, tại sao lão phu không liên thủ với Tần Lâm lật đổ phe đảng các ngươi, từ nay làm Thủ Phụ đường đường chính chính?!
Cố Hiến Thành chỉ cảm thấy ngực đau nhói, bóng Thân Thời Hành trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, trong thoáng chốc nụ cười gian xảo của Tần Lâm như chập chờn trước mắt.
Vì sao… vì sao mỗi lần đụng phải tên Tần Lâm kia đều phải gãy giáo quay về như vậy?! Cố Hiến Thành cực kỳ không cam lòng, không phục, nhưng bất đắc dĩ phải phấn chấn tinh thần, nhìn chằm chằm vào Thân Thời Hành:
- Thân Các Lão, tấu chương của mỗ là Thông Chính ty chuyển đệ, đưa vào nội các.
Thân Thời Hành tỏ vẻ thờ ơ cười cười:
- Có lẽ là trong quá trình chuyển đệ đã xảy ra sai lầm, Cố thế huynh chớ vội, chờ ngày mai lão phu thúc giục người đi điều tra một chút, nếu đã đóng quyển niêm phong… Ôi chao, còn chưa phiếu nghĩ, phê hồng, làm sao có thể đóng quyển niêm phong?! Chuyện này cũng không dễ tra xét, hay là Cố thế huynh tự tới Thông Chính ty hỏi thử xem sao…
Phàm tấu chương quan viên dâng lên, theo lệ từ Thông Chính ty truyền lại, nội các phiếu nghĩ ý kiến, Ty Lễ Giám phụ tá Hoàng đế phê hồng phát xuống, quan soạn thuật niêm phong bảo đảm, sau đó đưa sang Trung Thư đóng quyển tạo thành thánh chỉ, lục khoa cấp sự có quyền bác bỏ, đây là quy định của triều đình.
Tấu chương Cố Hiến Thành chưa hề được phiếu nghĩ phê hồng, càng không thể nào niêm phong đóng quyển, tối đa chỉ có giấy giao nhận giữa Thông Chính ty và nội các. Nha môn Đại Minh từ trước tới nay vẫn lề mề dây dưa, muốn tra xét chính là vạch lá tìm sâu, vậy thì đợi tới năm Thìn bão lụt đi! Huống chi bản tấu chương này là do đích thân nội các Thủ Phụ Thân Thời Hành xé bỏ, ai dám tra, ai có thể tra!
Thân Thời Hành... Tần Lâm! Cố Hiến Thành nghĩ tới tên hai người này trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh. Bọn Lưu Đình Lan luống cuống tay chân, vội vàng đỡ y ra ngoài, cũng không nhớ tới chuyện quát mắng Thân Thời Hành.
- Đi thôi, không có hy vọng gì nữa!
Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu, Khâu Tranh thảy đều thất vọng, biết rằng lần này mình đã làm việc không công cho kẻ ác.
Đám người Từ Văn Bích, Từ Đình Phụ, Chu Ứng Trinh, Trần Giá, Ngô Đoài, Cảnh Định Lực, Trương Công Ngư nhất tề nâng chén:
- Quốc ân sâu nặng, phúc trạch kéo dài, chúc thọ Thân lão tiên sinh!
Thân Thời Hành nở một nụ cười khả ái, cùng nâng chén với chư vị thân bằng cố cựu Dư Hữu Đinh, Hứa Quốc, Vương Gia Bình.
Kẻ có lòng nhìn ra chút manh mối, âm thầm chắc lưỡi hít hà: chẳng trách nào Thân lão tiên sinh dám trở mặt với phe Phượng Bàn tướng công, thì ra sau lưng Tần Lâm còn có rất nhiều người ủng hộ, thế của Tần Lâm dần dần trở nên vững vàng không gì lay chuyển được. Hôm nay thay vì nói Thân Thời Hành khiêu chiến với cựu đảng của Trương Tứ Duy, đúng hơn phải nói là đảng Tần Lâm mượn chuyện này ngửa bài công khai.
-----------
Đêm khuya vắng người, Thân phủ vẫn còn vô cùng náo nhiệt, bất quá tranh chấp trong triều từ trước tới nay vẫn là có người vui kẻ buồn, đổi lại là các vị cựu đảng hiện tại đang khó chịu vô cùng.
Bốp!
Trong nhà Cố Hiến Thành, Ngô Trung Hành cầm chén ngọc Hứa Quốc tặng cho ném mạnh xuống đất, nhất thời chén ngọc vỡ tan tành thành từng mảnh, vẫn còn chưa hết giận giẫm lên chà đạp:
- Hứa Quốc hiếp người quá đáng, vốn tưởng rằng lão cũng là chính nhân quân tử như chúng ta, không nghĩ tới lại thông đồng cùng Thân Nhữ Mặc, thật là tức chết ta rồi!
Lưu Đình Lan nói:
- Tình nghĩa Quản Trọng – Bảo Thúc Nha từ nay cắt bào đoạn nghĩa, vạch đất tuyệt giao.
Triệu Dụng Hiền cũng lấy chén sừng tê ra bắt chước Ngô Trung Hành ném mạnh xuống đất.
Không ngờ chén tê giác kia dầy cộm nặng nề bền chắc, sừng tê không vỡ dễ dàng như ngọc vậy, bất ngờ dội ngược từ dưới đất bay lên, đập vào đầu Vương Dụng Cấp đang ngồi cúi đầu trầm tư, khiến cho y ôi chao một tiếng giật mình không nhỏ, lập tức trán nổi lên một cục u.
- Tội lỗi, tội lỗi.
Triệu Dụng Hiền lúng túng vô cùng.
Rốt cục Triệu Ứng Nguyên lão thành hơn, nhíu mày một cái:
Lúc này là lúc nào còn làm những chuyện vô dụng như vậy! Ngay cả bọn Nghiêm Thanh, Khâu Tranh cũng đã nhìn ra đầu mối, kiếm cớ không tới chỗ chúng ta… Mới vừa rồi nghe được tin tức Trương Công Ngư đi làm Tuần Phủ Sơn Tây, lần này chỉ sợ Phượng Bàn tướng công gặp nạn.
Vốn Cố Hiến Thành đang nằm trên giường, trên trán đang đắp một chiếc khăn lông ướt, nghe vậy nhảy dựng dậy, vội vàng hỏi:
- Thánh chỉ xuống rồi ư?
Phượng Bàn tướng công gặp nạn rồi! Cố Hiến Thành vô cùng nóng nảy, chỉ muốn mắng Triệu Ứng Nguyên vì sao không nói sớm, nhưng dù sao đối phương cũng là tiền bối thanh lưu, cho nên nuốt lời trở vào bụng, cất tiếng than thở:
- Đây là muốn bắt chước chuyện xưa Hải Thụy ép Từ Các Lão!
Không đến nỗi như vậy chứ!? Triệu Ứng Nguyên, Vương Dụng Cấp nửa tin nửa ngờ, không nhìn rõ chuyện này bằng Cố Hiến Thành.
Cố Hiến Thành cũng không giải thích tỉ mỉ, lớn tiếng nói:
- Mau, lập tức phái người ra khỏi thành đi thông báo cho Phượng Bàn tướng công!
Lưu Đình Lan vội vàng cứu viện:
- Sắc trời đã tối, các cửa kinh sư đã đóng, làm sao có thể ra khỏi thành được, có gấp đến mấy cũng phải đợi đến sáng mai.
Ngày mai Trương Công Ngư sẽ ra kinh! Cố Hiến Thành thật sự muốn phun ra một ngụm máu tươi.
-----------
Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, quả nhiên Trương Công Ngư nhận thánh chỉ lập tức ra kinh, không mang theo cả gia quyến hành lý, chỉ dẫn theo hai mươi tên gia tướng hộ vệ do Ngô Đoài cho y, ra khỏi thành chạy về phía Tây.
Người Cố Hiến Thành phái ra báo tin đi theo sau cũng muốn ra cửa, lại bị tuần thành Ngự Sử cản lại điều tra, nhất nhất cẩn thận lục soát, ngay cả đáy quần cũng bóp qua hai lần, thấy đã đến trưa mới thả bọn họ rời đi.
Cách đó không xa, trong cỗ kiệu màu lục màn kiệu rủ xuống, Ngô Đoài ngồi trong đó vuốt râu mà cười:
- Tần Lâm ôi Tần Lâm, lão phu cũng chỉ có thể giúp tới đây, kế tiếp phải xem ngươi rồi...
-----------
Trương Tứ Duy vội vã rời kinh cũng không phải đơn thuần chỉ vì muốn giả vờ là trung thần hiếu tử, lão thật sự sợ Tần Lâm đang làm mưa làm gió ở Bồ Châu, phải mau mau trở về trấn áp tên này.
Trời vừa tảng sáng lão từ kinh sư chạy về phía Tây hơn năm mươi dặm, lúc này mới tìm được dịch trạm nghỉ mươi, sáng hôm sau trời sáng lại lên đường.
Mới vừa đi tới giữa trưa, trên quan đạo chợt có hơn hai mươi kỵ sĩ chạy qua nhanh như bay, tôi tớ trong phủ Trương Tứ Duy rối rít dừng chân quan sát. Chẳng qua là những người đó đều mặc áo vải thường phục, không nhìn ra thuộc đường lối nào.
Quản gia tâm phúc của Trương Tứ Duy gọi là Trương Thăng, y biết lòng của lão gia mình, góp lời nói:
- Hẳn là đạo tấu chương kia của Cố lão gia đã phát sinh hiệu quả, kinh sư phái Đề Kỵ đi Bồ Châu lấy tánh mạng họ Tần kia.
Tính toán thời gian cũng là hợp lý, hơn nữa Đề Kỵ ra kinh làm việc cũng không phải lúc nào cũng mặc quan phục, nếu như làm chuyện quan hệ trọng đại cũng sẽ hóa trang để tránh cho người ta phát hiện hành tung.
Trương Tứ Duy rất là tự đắc vuốt vuốt mấy sợi râu lưa thưa dưới cằm, vô cùng đắc chí, tự nghĩ lấy uy lực Thủ Phụ tôn sư đột phát lôi đình, làm thế nào họ Tần kia ngăn cản!? Chỉ tiếc Đề Kỵ đi quá nhanh, sợ rằng lúc mình chạy về Bồ Châu, họ Tần đã sớm mình một nơi đầu một nẻo. Nếu không thấy được thảm trạng của hắn trước khi chết, không khỏi có chút đáng tiếc.
Nhưng vì sao trong đội nhân mã kia có một bóng người nhìn quen mắt như vậy…
Trương Tứ Duy suy nghĩ một phen bèn gạt sang bên, lại tiếp tục dẫn dắt đội ngũ chạy về phía trước thêm hai mươi dặm. Thấy đã đến chiều, bất ngờ phía sau có mấy kỵ mã cũng đang chạy tới như bay.
Lần này Trương Thăng nhận ra được, cười bẩm báo:
- Lão gia, là người làm của Cố lão gia.
Lúc đầu Trương Tứ Duy không thèm để ý, thầm nói nhất định là đạo tấu chương kia đã phát sinh hiệu quả, Cố Hiến Thành phái người báo tin vui, họ Cố này cũng rất biết lấy lòng.
Không ngờ rằng những người kia chạy tới càng ngày càng gần, có thể nhìn ra sắc mặt bọn họ trở nên hết sức khó coi. Đầu đầy mồ hôi, ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng thất thố, nhất thời Trương Tứ Duy giật nảy mình, thầm nói không tốt.
- Các vị, xin chớ gấp, có chuyện gì từ từ nói.
Trương Thăng mời đám tôi tớ Cố gia xuống ngựa, lại đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, ý bảo bọn họ không nên tiết lộ ra cho tất cả mọi người biết.
Trương Tứ Duy âm thầm gật đầu, tên quản gia này rất là đắc lực, phụ thân y là lão quản gia trong phủ, sau khi chết đi để con trai nối nghiệp, tuy rằng tuổi không lớn lắm nhưng làm việc rất ổn thỏa.
Trương Tứ Duy là Thủ Phụ rời chức, thân phận tôn quý bực nào, tự nhiên sẽ không đối thoại với mấy tên tôi tớ, Trương Thăng hỏi bọn họ rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
- Trương Đại nhân, đại sự không xong!
Đám tôi tớ Cố gia thở hổn hển, kinh hoảng thất thố nói:
- Lão gia nhà ta nói Thủ Phụ Thân lão tiên sinh lâm trận phản bội, đạo tấu chương kia bị lão dìm mất, còn bảo cử cho bái huynh Tần Lâm là Trương Công Ngư làm Tuần Phủ Sơn Tây, e rằng sẽ có hành động bất lợi với Trương Đại nhân.
Nghe mấy câu này, khí độ Tể Tướng của Trương Tứ Duy cũng hoàn toàn bay biến, chỉ trong thoáng chốc trợn mắt há mồm, không nói nửa lời.
- Lão gia, lão gia!
Trương Thăng gấp đến độ vội vàng xoa ngực đấm lưng cho lão, dần dần mới hô hấp bình thường lại.
Dầu gì cũng đã làm Thủ Phụ, rất nhanh Trương Tứ Duy cố ép mình trấn tĩnh tinh thần lại, ngồi thẳng lưng ghìm cương ngựa, hắng giọng hỏi:
- Vậy Trương Công Ngư kia tiếp chỉ vào lúc nào, có lẽ còn phải chuẩn bị rình rang, đám thân hữu cố cựu lại phải tiễn hành, không có năm bảy ngày cũng không thể rời kinh.
Mấy tên tôi tớ Cố phủ nhìn nhau, sắc mặt đều vàng khè giống nhau, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói:
- Bẩm Trương lão tướng công, sáng nay Trương Công Ngư tiếp chỉ lập tức ra kinh, còn chạy trước bọn ta. Tới cửa thành, bọn ta bị người của Ngũ Thành Binh Mã ty ngăn lại lục soát, nấn ná nửa ngày mới cho đi, cho nên tới chậm, kính xin tướng công thứ tội.
Lúc này Trương Tứ Duy mới hiểu ra, đội nhân mã hai mươi mấy người gặp trước đó không phải là Đề Kỵ đi lấy đầu Tần Lâm, mà là chạy tới Bồ Châu gây phiền phức cho mình. Bóng người mà lão thấy hơi quen kia chính là tân nhậm Tuần Phủ Sơn Tây Trương Công Ngư!
Trương Thăng tức giận nói:
- Trần, Ngô cũng dám đối nghịch với lão gia, Thân Thời Hành đáng hận tới cực điểm, chúng ta trở về tìm lão nói lý!
Ngũ Thành Binh Mã ty thuộc về tuần thành Ngự Sử quản, Ngự Sử là người của Đô Sát Viện, chuyện này là hết sức rõ ràng.
Trương Tứ Duy giận đến nỗi trong tim ứa máu, ngoài mặt vẫn cố gắng trấn định, phất tay một cái nói:
- Thôi, lão phu đã nhìn lầm Thân Nhữ Mặc, không ngờ rằng lão già này trở mặt vô tình như vậy. Lại nói vốn là lão phu đến Bồ Châu để tang, bây giờ trở về kinh biết ăn nói thế nào. Ngược lại Trương Công Ngư ý tới bất thiện, nhất định là muốn liên thủ cùng Tần Lâm đối phó lão phu!
Sau khi hơi do dự một chút, Trương Tứ Duy bèn ra lệnh cho đám tôi tớ Cố gia:
- Trở về nói cho lão gia ngươi biết, nói lão phu nhận thịnh tình của y, kính xin y chớ nản chí thất vọng. Hãy cùng chư quân tử Vương, Triệu, Ngô lặng lẽ đợi thời cơ, ba năm sau lão phu Đông Sơn tái khởi, sẽ cho bọn Thân Nhữ Mặc biết tay lão phu.
Dứt lời Trương Tứ Duy nhìn về phía kinh sư, sát quang trong mắt lập lòe liên hồi. Cái gọi là ba năm thủ tang thực tế cũng chỉ có hai mươi bảy tháng, tám trăm mười ngày mà thôi, lão đã từng ẩn nhẫn bên cạnh Trương Cư Chính rất lâu. Nhữ Mặc ôi Nhữ Mặc, lúc lão phu Đông Sơn tái khởi chính là ngày lão phải ủ rũ rời kinh… Tần Lâm ôi Tần Lâm, lão phu sẽ lấy mạng ngươi!
Đám tôi tớ Cố gia âm thầm vui mừng, bọn họ là người từng trải, thấy vị Phượng Bàn tướng công này trấn định như thường, uy thế không giảm so với thường ngày, chủ nhân mình cần gì phải lo lắng. Ở kinh sư bày mưu lập kế, chờ Phượng Bàn tướng công phục chức, lão gia chúng ta sẽ một bước lên trời.
Chờ sau khi bọn họ giục ngựa quay về kinh sư, sắc mặt của Trương Tứ Duy thình lình sa sầm, gằn giọng nói:
- Mau, hầu hạ lão phu lên ngựa, chúng ta khoái mã ra roi chạy về Bồ Châu.
Sợ, thật sự sợ. Trương Tứ Duy cảm giác được uy hiếp trước đó chưa từng có, vào giờ phút này lão cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao không sớm đoán được mặt thật của Thân Thời Hành trước đó, vì sao mình không nghĩ hết tất cả biện pháp đưa Tần Lâm vào chỗ chết?
Trương Thăng chặn đầu ngựa lại, khổ sở khuyên giải:
- Lão gia không thể, thân thể lão gia không thể so với tráng niên, chạy ngựa gập ghềnh trở về e rằng không thể nào chịu được, không bằng để cho tiểu nhân đại lao.
Trương Tứ Duy suy nghĩ một chút thấy cũng phải, Trương Công Ngư trẻ hơn mình mười mấy hai mươi tuổi, nếu như liều mạng chạy về Bồ Châu, sợ rằng mình hộc máu cũng không đuổi được, ngược lại Trương Thăng cỡi khoái mã chạy về bố trí tương đối thỏa đáng hơn.
Nghĩ thông suốt điểm này, chân chính trấn định lại, Trương Tứ Duy không nóng nảy nữa, suy đi nghĩ lại nửa ngày mới hạ giọng căn dặn Trương Thăng:
- Chuyện khác không quan trọng lắm, duy chỉ có tên Hoắc Thiết Sơn kia giữ lại thật sự là mầm họa, ngươi hãy diệt y cho thật sớm thay lão phu!
Trương Thăng dứt khoát đáp ứng, mang theo hơn mười tên tâm phúc hảo thủ, đằng đằng sát khí chạy thẳng tới Bồ Châu.
Trương Tứ Duy nhìn theo bóng Trương Thăng đi vội, dứt khoát ra lệnh cho đoàn xe ngừng lại. Lão xuất thân Tiến Sĩ, năm xưa cũng là một vị tài tử trong Hàn Lâm viện, thật sự có tài văn chương, lập tức viết một phong thư ra lệnh cho tùy tùng về kinh giao cho Thân Thời Hành.
- Vận khứ anh hùng bất tự do, thời lai thụ tử diệc thành công, không biết Thân Nhữ Mặc có trúng kế hoãn binh của ta chăng?!
Trương Tứ Duy cười khổ cảm thán một câu, nhưng lão lại không nhớ tới lúc mình phản bội Trương Cư Chính, thanh trừng Giang Lăng đảng là một người cùng hung cực ác không chịu cho người ta đường sống.
Tín sứ khoái mã ra roi, đem thư tới giao vào tay Thân Thời Hành.
- Sớm biết có hôm nay, vì sao trước kia làm như vậy?!
Thân Thời Hành cười vứt thư vào thùng rác, Trương Tứ Duy ẩn nhẫn đối phó Trương Cư Chính, Giang Lăng đảng đã bại lộ không bỏ sót. Mặc dù Thân Thời Hành là lão hảo nhân, có vẻ như thiếu quyết đoán, nhưng vào lúc này lão thừa biết mình không thể có tính mềm yếu của nữ tử.
Nghĩ đến Trương Tứ Duy có thể trả thù lập tức sau lưng lạnh toát, nói cho cùng tuy rằng trên thực tế lão ngồi trên vị trí Thủ Phụ nhưng cũng chỉ là làm mọi không công cho Tần Lâm. Họ Tần mượn đại thế, mưu đại cục, ép lão chỉ có thể lựa chọn hợp tác với hắn, tên này cực kỳ ghê gớm, Từ Văn Trường sau lưng hắn cũng thật là lợi hại… Chẳng lẽ đây là công lao của thế điệt nữ của mình sao?
Trong cơn hoảng hốt Thân Thời Hành nhớ lại vị cô nương mắt ngọc mày ngài thông minh linh tuệ bên cạnh lão bằng hữu Trương Cư Chính. Nàng cải nam trang, cầm trong tay chiết phiến dõng dạc lên tiếng nói, ngay cả ánh mặt trời chiếu vào thân thể nàng dường như cũng trở nên sáng hơn. Nếu như lão phu có được một nữ nhi như vậy…
Thân lão tiên sinh nghĩ tới đây cười thầm trong lòng, trợ giúp Tần Lâm đương nhiên là vì củng cố quyền thế của mình, tránh khỏi trở thành con rối của Trương Tứ Duy. Nhưng sâu trong lòng lão cũng có ý niệm báo ân Trương Cư Chính, dù sao cũng là vị Giang Lăng tướng công này dẫn mình vào nội các. Hy vọng rằng vị thiên kim tướng phủ kia sống hạnh phúc như ý bên Tần Lâm.
-----------
Đúng như lời chúc của Thân lão tiên sinh, quả thật là Trương Tử Huyên sống rất tốt. Trong cả vùng Tam Tấn ruộng đất vàng tươi, ánh mặt trời mùa thu sáng lạn chiếu vào mặt nàng, dung nhan quốc sắc thiên hương đã tăng thêm mấy phần nhu mì chỉ thiếu phụ mới có, càng thêm chín mùi quyến rũ.
Khụ khụ, xem ra những ngày qua ân trạch mưa móc của Tần Lâm cũng không ít!
Tần Lâm áo vải xanh theo ở phía sau, cười nói:
- Tiểu muội có ý quy ẩn điền viên hay không, ta cày ruộng muội dệt vải, cũng thật là thoải mái khoái chí.
- Vậy Thanh Đại muội muội, Từ tỷ tỷ, còn có Kim Tuyên Úy, Bạch giáo chủ, các nàng thì sao?
Tần Lâm khó xử trầm tư một hồi, chọc cho Trương Tử Huyên cười trộm khúc khích, chợt thấy tên này ngẩng đầu lên, ngang nhiên nói:
- Thanh Đại trồng thuốc ở hậu viên, Từ Đại tiểu thư có thể chăn ngựa thả bò, Kim Tuyên Úy nuôi cá chăn vịt, giáo chủ tỷ tỷ cho giữ nhà hộ viện.
Ngươi! Trương Tử Huyên oán hận trợn mắt nhìn Tần Lâm một cái, chợt phì cười, da mặt của tên Tần Lâm này thật sự là dày hơn tường thành, cứng hơn sắt thép.
Khoan hãy nói, Tần Lâm an bài như vậy thật sự là tận dụng hết nhân tài.
Lúc này là mùa gặt ở Tam Tấn, Tần Lâm săn bắn cũng mệt mỏi, Trương Tử Huyên làm thơ từ mãi cũng chán, lần này ra ngoài du ngoạn một phen, làm cho cả vùng Tam Tấn sáng lạn sắc Thu.
Trừ bọn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng Ngạch Triều Ni Mã, mấy đứa cháu gái tiểu thư trong phủ Vương Sùng Cổ cũng theo sau, trò chuyện tíu tít như chim sẻ, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ. Dù sao bình thời các nàng bị nhốt ở trong phủ, không bước chân ra khỏi đại môn, nếu không theo chân Trương Tử Huyên sẽ không có cơ hội được ra khỏi thành chơi một chút.
Tần Lâm dắt tay Trương Tử Huyên đi, bỏ rơi mọi người ở phía sau, những tiểu thư khuê các chờ xuất giá nhìn theo vừa cười khúc khích đỏ mặt, vừa không ngừng hâm mộ trong lòng.
Hai người rẽ sang một gò đất, Trương Tử Huyên thấy trước mắt sóng lúa cuồn cuộn, bị gió thổi nằm rạp xuống kéo dài tận chân trời, lộ vẻ hết sức vui mừng:
- Năm nay được mùa, mưa thuận gió hòa, phụ lão Quan Trung Tam Tấn có được một mùa bội thu no đủ, huống chi đại kế quốc gia là nhờ vào nông nghiệp, triều đình thu chinh Đông giải cũng không cần lo.
Đúng vậy, Tử Huyên muội muội nên đi làm Thủ Phụ, mỗi lời nói cử chỉ đều mang ảnh hưởng của lão Thái Sơn.
Dưới đồi có một lão nông đang đắp lại con kênh nhỏ, cũng không ngẩng đầu lên, buồn bực nói:
- Ở đâu ra tiểu nha đầu nói hươu nói vượn như vậy, cái gì mà no đủ?! Triều đình thu thuế nhiều như vậy, thuế đất cực cao, mặc dù hiện tại được mùa nhưng có thể không đói bụng đã là may, đâu còn dám hy vọng gì khác!
Nụ cười rạng rỡ của Trương Tử Huyên trong nháy mắt đọng lại trên mặt, hứng du ngoạn lập tức bị vứt văng xa tận Java…
Nghe những lời này của lão nông, Tần Lâm thở dài thật dài, tâm trạng buồn bực không còn hứng thú du ngoạn nữa, kéo kéo tay Trương Tử Huyên:
- Chúng ta đi thôi.
Trương Tử Huyên theo Tần Lâm đi trở về mấy bước, rốt cục không nhịn được nữa xoay người hướng về phía lão nông lớn tiếng nói:
- Giang Lăng tướng công thi hành Nhất Điều Tiên Pháp, đo đạc lại ruộng đất, thống nhất thuế phú, trừng trị thâu tóm ruộng đất, thu thuế bằng bạc. Ruộng đất Bồ Châu phì nhiêu như vậy, một mẫu thu được một thạch ba đấu, bán ra có thể thu được chín đồng tiền bạc, triều đình thu thuế chỉ 1/30, bất quá ba phân tiền. Thuế cá thu của ngư dân Bồ Châu mỗi người bất quá năm phân tiền. Triều Đại Minh thu thuế nhẹ như vậy, không lấy thên đồng nào, vì sao nói là tận thu?!
Thuế suất của triều đình rất thấp, bình quân là 1/30, là thấp nhất trong tất cả đời vương triều phương Đông phương Tây. Phải biết thuế suất triều Hán là 1/15, mà thuế suất của phương Tây trung thế kỷ là 1/10, mà còn là giáo hội và lãnh chúa đồng thời thu thuế.
Thời này dân số còn thấp hơn đời sau rất nhiều, mỗi nông dân cường tráng phương Bắc có thể cày cấy được hai mươi mẫu đất, bình thường mỗi năm thu hoạch hai mươi sáu thạch lúa mạch. Triều đình thu sáu đồng bạc trắng, bán đi một thạch lương thực là đủ rồi, có thể còn dư lại hai mươi lăm thạch lương thực.
Cho dù ruộng đất là thuê mướn, Tấn Nam từ trước đến giờ là chủ điền tá điền chia nhau theo tỷ lệ năm năm, cũng có thể tiết kiệm được mười hai mười ba đấu lương thực, tức là một ngàn năm trăm cân (một cân thời Minh bằng 1.2 cân bây giờ). Ngoại trừ bản thân tráng đinh, nuôi thêm ba bốn miệng ăn nữa cũng không thành vấn đề. Nếu như người nhà còn dệt vải, nuôi thêm vài con gà con heo, vậy cuộc sống cũng khá sung túc.
Trương Tử Huyên được thừa hưởng tài năng của phụ thân Trương Cư Chính, quả thật là nữ trung Tể Tướng, chỉ tùy tiện đã có thể kể ra thuế suất của triều đình, sản lượng ruộng đất, chủ điền tá điền.
Lão nông đứng lên híp mắt nhìn, Tần Lâm cùng Trương Tử Huyên đứng trên gò đất, lão nhìn ngược hướng mặt trời cũng không thể nhìn rõ, thấy bọn họ áo xanh áo vải chỉ cho là con em thương nhân trong thành đi ra, bèn cười lạnh phun một bãi nước bọt xuống đất:
- Các ngươi là người trong thành, biết gì chứ?! Tướng công gì đó ta cũng không biết, chỉ biết là điền chủ Chu lột da thu vào đấu lớn xuất ra đấu nhỏ, có thể để lại cho ta mười thạch đã là có lương tâm. Thuế triều đình cũng không phải là ba phân bạc, trước kia là mỗi mẫu năm phân, sau đó Tôn gia trang bên cạnh đầu hiến tặng cho Đại Tư Mã phủ, quan phủ bèn chuyển thuế sang đầu chúng ta, mỗi mẫu ước chừng một đồng bạc trắng!