Cẩm Y Vệ

Chương 909: Tấu Chương Chết Người

Hai vị môn hạ tâm phúc của bọn họ Trương Tôn Nghiêu, Trương Tiểu Dương đã sớm chạy qua lại sắp gãy chân trong hoàng thành, Tần Lâm và Trương Thành là một đảng, hắn rơi đài hay không sẽ liên quan tới quyền lực của hai vị Đại thái giám tăng hay giảm. Trương Kình liều mạng đập bàn, Trương Thành hết sức bảo vệ bàn, tất nhiên có ý nghĩa riêng trong đó.

Ninh Tú cung, Hoàng Quý Phi Trịnh Trinh cũng đang dặn dò tâm phúc Tiểu Thuận Tử thật nhỏ:

- Cấp tốc đến nội các hỏi thăm tin tức, nếu như, nếu như tấu chương đạn hặc đưa tới chỗ bệ hạ, ngươi...

Nàng cắn cắn đôi môi, chém đinh chặt sắt nói:

- Cứ nói bản cung đau tim khó chịu, thỉnh bệ hạ cấp tốc tới thăm!

- Tuân ý chỉ nương nương! 

Tiểu Thuận Tử vội vàng đáp ứng, vị nương nương này của mình đã từng đơn độc gặp mặt vị Tần tướng quân kia trong cung. Lúc ấy mình đợi ước chừng nửa canh giờ, lúc nương nương đi ra chỉ thấy tóc tai tán loạn quần áo xốc xếch, hừ hừ, rốt cuộc đã làm gì cũng không dám suy đoán bừa bãi, dù sao tốt nhất phải giấu điều bí mật này vĩnh viễn trong lòng.

Phù... Trịnh Trinh thở dài một cái, đi tới cạnh giường vuốt ve con mình đang ngủ say, lầm bầm nói:

- Con à, tương lai mẹ phải làm Thái hậu, con nhất định phải leo lên vị trí phụ hoàng. Hừ hừ, phế trưởng lập ấu, lão xảo quyệt Thân Thời Hành này không nhờ vả được, Tần Lâm ôi Tần Lâm, duy chỉ có ngươi mới có thể làm được!

Sâu trong Tử Cấm thành, bên cạnh rất nhiều cung điện huy hoàng rực rỡ, trong một tòa nhà nho nhỏ có vẻ hết sức tầm thường, Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh đang mặc áo vải trắng bình thường quỳ trước tượng Quan Âm Bồ Tát, hai mắt khép hờ, lông mi hơi rung động, trên mặt trái xoan còn mang theo nước mắt, đang vô cùng thành kính khấn cầu:

- Tín nữ cầu xin Bồ Tát phù hộ cả nhà Tần Lâm Tần tỷ phu bình an, hết thảy tai nạn nguyện xin gánh thay cho huynh ấy!

Nàng nhận được tin tức không phải là nhờ Từ Tân Di, mà là đến từ Trương Thành, y cảm thấy Vĩnh Ninh vẫn có thân phận hoàng muội, nói cho nàng biết cũng coi như có thêm một phần lực lượng. Nhưng không ngờ rằng vị Công chúa thiện lương này đã bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, đôi mắt đầm đìa nước mắt hiện ra gương mặt tươi cười của Tần Lâm, chợt cảm thấy đứt từng đoạn ruột…

-----------

Văn Uyên các ở góc Đông Nam Tử Cấm thành, theo hướng Bắc Nam, trên dưới hai tầng, mặt trước sáu gian, tường gạch xanh nóc trúc lợp ngói lưu ly màu đen trên đỉnh, hai bên ngói lưu ly màu lục, hình dạng đơn giản mà thanh nhã, chính là nơi làm việc của nội các phụ thần, trung tâm của triều Đại Minh.

Trong cả một triều Đại Minh, văn thần đến chỗ này chính là đỉnh phong, đi qua mấy chục năm, bao nhiêu danh thần cự bá chỉ điểm giang sơn ở chỗ này. Thân ở Văn Uyên các Bắc ngắm đế khuyết Hoàng Cực điện, ngang hàng với Ty Lễ Giám góc Đông Bắc Tử Cấm thành, lên tới đỉnh núi cao nhất nhìn xuống vô số ngọn núi nhỏ bên dưới, càn khôn như họa mặc tình ta.

Thế nhưng gần vua như gần cọp, tranh đấu triều đình giống như xông pha giữa rừng đao mũi kiếm, ai có thể nhảy ra bên ngoài tam giới, không nằm trong Ngũ Hành?! Văn Uyên các là địa phương nằm trên đỉnh cao không tránh khỏi rét lạnh, cũng là trung tâm xoáy nước, bao nhiêu anh kiệt hào tình tráng chí ảm đạm hồn tiêu ở chỗ này, hoặc cách chức lưu đày, hoặc cáo lão về quê. Khi tuổi xế chiều trong ký ức đã mờ phai danh vọng, trong lòng chỉ còn lại tiếng than thở bùi ngùi.

Mùa Thu năm Vạn Lịch mười một, nối tiếp theo sau Từ Giai, Cao Củng, Trương Cư Chính, Trương Tứ Duy, Văn Uyên các lại nghênh đón chủ nhân mới. Trạng Nguyên khoa Nhâm Tuất năm Gia Tĩnh bốn mươi mốt Thân Thời Hành Thân Nhữ Mặc, nguyên quán Nam Trực Lệ Tô Châu phủ.

Chỉ bất quá vị này kém xa các vị tiền bối, đám Cao Củng, Trương Cư Chính ai mà không phải là hạng người đầy thủ đoạn, tinh thông quyền mưu. Ngay cả Trương Tứ Duy phản bội hai lòng cũng có chút phong thái của Câu Tiễn nằm gai nếm mật, Hàn Tín luồn trôn. Chỉ có Thân Thời Hành hành sự thiếu quả quyết, tính tình là hai mặt lấy lòng, kẻ có lòng trong ngoài triều đều chống mắt chờ xem, e rằng cục diện triều chính từ nay về sau sẽ hoàn toàn khác biệt với đời trước.

Thân Thời Hành từ mười dặm trường đình trở về, lần đầu tiên lấy thân phận Thủ Phụ đi tới Văn Uyên các, cũng cảm thấy máu nóng dâng trào trong lòng. Kiến trúc đã quen thuộc từ lâu hiện tại dường như cũng trở nên mới lạ hơn, cảm giác mới mẻ này khiến cho lão có hơi do dự bước chân ở cửa. Bất quá chỉ thoáng qua sau lão mỉm cười cất bước, nhẹ nhàng vượt qua ngưỡng cửa mà vô số người đọc sách cả đời cũng không cách nào qua được.

Dư Hữu Đinh, Hứa Quốc theo sát phía sau, chia ra ngồi xuống ở chỗ của mình. Dư Hữu Đinh từ Tam Phụ thăng Thứ Phụ, trên thực tế địa vị không có gì thay đổi, vẫn giữ dáng vẻ lão thành trì trọng. Hứa Quốc mới nhập các không câu chấp tùy tiện hơn, thỉnh thoảng nói vài câu chuyện cười với các quan viên làm việc trong các, trông rất nhẹ nhàng thoải mái.

Hai vị Các Lão phê phiếu nghĩ cho đống tấu chương cao nghệu chất trên bàn của mình, nếu gặp chuyện hơi lớn hoặc là xử lý hơi có nghi nan, nhất định thỉnh giáo Thân Thời Hành, phiền Thủ Phụ lão tiên sinh ra quyết định.

Quan viên làm việc trong nội các cũng ra ra vào vào giống như thường ngày, liên lạc lục khoa, lục bộ, đệ trình tấu chương tình huống khẩn cấp, đem tấu chương đã phiếu nghĩ hoàn thành, cần kịp thời xử lý đưa tới Ty Lễ Giám chờ đợi phê hồng, bưng trà đưa nước, hỏi thăm ấm lạnh…

Hết thảy đều có vẻ đâu vào đấy.

Lão không biết dưới mặt nước bình tĩnh đã sớm xuất hiện dòng nước ngầm kích động, Dư Hữu Đinh cố làm ra vẻ lão thành, Hứa Quốc tiêu sái đã quen, thật ra thì lúc mở ra mỗi một quyển tấu chương đều lo lắng đề phòng, cẩn thận xem thử tên người gởi không phải là Cố Hiến Thành, lúc này mới thở phào, ung dung chậm rãi mở ra xử lý.

Quyển tấu chương kia vô cùng lợi hại, tội danh liệt kê trên đó sẽ khiến cho biết bao nhiêu người xui xẻo mất chức hạ ngục, bao nhiêu cái đầu sẽ rơi xuống đất. Chỉ sợ không thua gì khí thế một năm trước lật đổ Phùng Bảo, thanh trừng chư đại thần Giang Lăng đảng! Bất kể người nào nhận được cũng sẽ coi là củ khoai nóng phỏng tay, không, thật sự là một quả Chấn Thiên lôi đã đốt ngòi nổ.

Dư Hữu Đinh đã quyết định sáng suốt giữ thân, Trương Tứ Duy cũng chưa cho lão phu vạn lượng hoàng kim, Tần Lâm cũng chưa từng có thù giết cha với lão phu, cần gì phải nhúng vào khiến cho thân mình khổ sở chứ?!

Hứa Quốc là Các Thần mới lên, còn rất ít kinh nghiệm, càng không dám nhận lấy quả tạc đạn này. Nói không chừng, trời sập xuống ai cao nấy đỡ, bất kể bản tấu chương của Cố Hiến Thành xuất hiện từ trên bàn của người nào, chuyện phiếu nghĩ cũng phải phiền Thân Đại Thủ Phụ đích thân phê duyệt.

Quan viên chạy tới chạy lui làm việc trong nội các ai nấy cũng cẩn thận đề phòng, thỉnh thoảng nhìn trộm thư án ba vị phụ thần chất đầy tấu chương, lại xem thử biến hóa sắc mặt các vị Các Lão, chỉ cần có một chút động tĩnh bọn họ sẽ lập tức vểnh tai lên nghe ngóng. Định Quốc Công phủ, Ty Lễ Giám, Ninh Tú cung, Đông Xưởng Cẩm Y Vệ, lục bộ Cửu Khanh, tam pháp ty khoa đạo ngôn quan, không biết bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm Văn Uyên các, không biết bao nhiêu lỗ tai chờ tin tức của nội tuyến truyền về.

Duy chỉ có tiêu điểm mọi người chú ý, tân nhậm Thủ Phụ Thân Thời Hành vẫn tỏ ra ôn nhu nho nhã như không có chuyện gì lớn, ung dung điềm tĩnh mở ra từng bản tấu chương, đọc tỉ mỉ từng chữ từng câu. Lúc đọc đến chỗ văn lý tinh thâm câu từ bay bổng còn rung đùi lắc lư ngâm nga một phen, cuối cùng mới cầm bút cực phẩm Tử Hiệu Từ Châu, chấm vào nghiên mực Huy Châu bóng loáng, hạ bút viết ra từng hàng chữ thể đài các vô cùng xinh đẹp.

Thấy dáng vẻ Thân Thời Hành như vậy, những nội tuyến đã nhận một khoản bạc không nhỏ của Định Quốc Công phủ hoặc Ninh Tú cung ai nấy vô cùng bồn chồn nôn nóng, còn không thể không thầm nhủ một câu bội phục: mỗi khi Thân lão tiên sinh gặp đại sự lại tỏ ra trầm tĩnh, không vội không nóng nảy, vững vàng như Thái Sơn, quả thật là phong độ của một vị Tể Tướng.

Tình cảnh bên ngoài Văn Uyên các lại khác, Trương Tiểu Dương và Trương Tôn Nghiêu mỗi người một phe bạt kiếm giương cung, phe nào cũng có đông người ủng hộ.

Thuận công công do Ninh Tú cung phái tới địa vị cao cả, cũng không nói gì, chẳng qua chỉ mắt lạnh bàng quan. Cũng có không ít hoạn quan thay nhau kéo tới vuốt mông ngựa lão như đèn kéo quân, Trịnh Quý Phi được sủng ái nhất lục cung, thủ hạ nô tài tự nhiên nước lên thuyền lên.

Rốt cục Thân Thời Hành Thân lão tiên sinh muốn làm gì?

Trong lòng tất cả mọi người đều tồn tại câu hỏi như vậy, trước khi giải được bí mật, không ai có thể đoán ra.

Mặt trời dần dần ngã về Tây, tiếng chuông Vĩnh Lạc hùng hồn xa xa truyền tới, mắt thấy đã hết giờ làm việc nội các về nhà, nhưng Văn Uyên các vẫn xuất nhập công văn bình thường, không có động tĩnh gì khác.

Mọi người bên ngoài các cảm thấy kỳ quái, người trong các cũng vậy.

Thấy Thân Thời Hành vẫn tỏ ra ung dung nhàn nhã, Hứa Quốc tính tình thẳng thắn, mấy phen mở miệng muốn nói lại nuốt lời trở vào. Dư Hữu Đinh biết rõ tính tình lão đồng học, khẽ nhướng mày dường như nghĩ tới điều gì.

Lúc Thân Thời Hành lấy ra một quyển tấu chương, thình lình phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Tới rồi ! Dư Hữu Đinh, Hứa Quốc nhất thời phấn chấn tinh thần.

Không ngờ Thân Thời Hành cười cười, câu kế tiếp lại là: 

- Ủa, chức Tuần Phủ Sơn Tây bị khuyết, tấu chương Lại bộ gởi lên đã có hai tháng, Đô Sát Viện Ngô Quân Trạch mới tiến cử Trương Công Ngư, thật sự có thể nói là hết sức cẩn thận dè dặt.

Từ năm Gia Tĩnh đã có lệ, đại quan Đốc Phủ do Cửu Khanh họp lại đề cử. Đến năm Vạn Lịch, từ khi Trương Cư Chính chấp chính tới nay nội các quyền thế hùng mạnh, chỉ cần có Cửu Khanh đề cử, nội các có thể trực tiếp phiếu nghĩ. 

Quân Trạch là tên tự của Ngô Đoài, hiện đảm nhiệm Hữu Đô Ngự Sử Đô Sát Viện, chính là thân phận Cửu Khanh. Lão giao hảo với Thiêm Đô Ngự Sử Trương Công Ngư, mà Trương Công Ngư chính là môn sinh đắc ý của Thân Thời Hành, nếu Thân lão tiên sinh đã nói như vậy, Dư Hữu Đinh và Hứa Quốc còn gì mà không hiểu.

Dư Hữu Đinh chấn động trong lòng, trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, ngoài mặt vẫn nở một nụ cười vân đạm phong khinh, nghĩ ngợi chốc lát bèn nói với giọng đầy ẩn ý:

- Trương Đô Đường làm quan thanh chính liêm khiết không sợ hào cường, là tấm gương cho thanh lưu trong thiên hạ, nhậm chức ở địa phương cũng lập công không nhỏ, ra bên ngoài coi sóc một phương cho triều đình, chính là nhân tuyển cực tốt.

Thân Thời Hành nhìn Dư Hữu Đinh một cái, gật đầu cười cười, lão đồng học Dư Hữu Đinh này cũng là một người tinh minh, nói rõ bốn chữ ‘không sợ hào cường’... Lần này coi như mắc nợ nhân tình của lão đi…

Hứa Quốc một mực ở Hàn Lâm viện, Chiêm Sự phủ, gần đây mới nhập các, nhìn nhận sự việc còn kém hơn hai vị lão hồ ly kia một bậc. Trong lòng cười thầm Trương Công Ngư kia gia thế hào phú, không biết Thân Các Lão nhận của y bao nhiêu bạc hiếu kính mới cho y chức Tuần Phủ một phương. Bất quá họ Trương kia đã là Thiêm Đô Ngự Sử, thăng một cấp lấy hàm Phó Đô Ngự Sử nhậm chức Tuần Phủ cũng là phù hợp quy củ.

Tai mắt của các phe thế lực nằm vùng trong ngoài Văn Uyên các lại không mấy để ý tới bản tấu chương này. Mặc dù Tuần Phủ được coi là phong cương đại lại, nhưng người Tử Cấm thành ai nấy mắt mọc trên trán, cũng không cảm thấy một Tuần Phủ tam phẩm có gì là ghê gớm. Dù sao các thế lực cho bạc bọn họ cũng chỉ dặn dò phải chú ý tới bản tấu chương của Cố Hiến Thành mà thôi.

Thân Thời Hành đặt bản tấu chương này chung với số tấu chương đã phiếu nghĩ xong trước đó, gọi tùy viên chạy việc tới, lấy đầu ngón tay gõ gõ lên xấp tấu chương này, ra lệnh:

- Đây là tấu chương khẩn, cấp tốc đưa sang Ty Lễ Giám!

Lúc Trương Cư Chính làm Thủ Phụ, Thân Thời Hành còn là Tam Phụ, tự nhiên đã chiêu mộ một số tâm phúc trong nội các. Đám tâm phúc này đã được căn dặn từ trước, lúc này tâm lĩnh thần hội, nhận lấy tấu chương đi nhanh ra ngoài.

Tùy viên này ôm tấu chương mới vừa ra cửa, Trương Tiểu Dương cùng Trương Tôn Nghiêu lập tức tranh nhau ùa tới hỏi:

- Có tấu chương nào của họ Cố Lại bộ hay không?

Thuận công công ngoài mặt bất động thanh sắc, thật ra cũng đang giỏng tai chăm chú lắng nghe.

- Không có. 

Tùy viên lắc đầu một cái, mở xấp tấu chương ra cho bọn họ xem.

Mọi người lại thất vọng một lần nữa, trừ bản tấu chương của Cố Hiến Thành ra, bọn họ không có chút hứng thú nào với những tấu chương khác.

Qua thời gian một nén nhang, Ty Lễ Giám góc Đông Bắc Tử Cấm thành lập lại cảnh tượng này cơ hồ hoàn toàn giống hệt. Đám tâm phúc của Trương Kình Trương Thành ùa tới mồm năm miệng mười hỏi thăm xem có tấu chương của Cố Lang Trung Lại bộ hay không.

- Chư vị công công, thật sự là không có. 

Tùy viên thành thật đáp, thuận tay đưa tấu chương đưa cho đệ nhất Bỉnh Bút thái giám Trương Thành, nháy mắt thật nhanh.

Hàn quang lóe lên trong mắt Trương Kình, tên này lão gian cự hoạt, tâm niệm thay đổi thật nhanh, vỗ bàn thật mạnh:

- Đem tới cho nhà ta xem!

Hừ! Trương Thành hừ lạnh một tiếng, dù sao đối phương cũng là chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám, cũng không tiện cứng rắn tranh chấp, không thể làm gì khác hơn là vứt tấu chương lên bàn, mặc cho tâm phúc của Trương Kình mang đi, trong lòng hồi hộp tới mức thót tim lên cổ.

Lãnh thổ Đại Minh hàng vạn dặm, chuyện mà trung tâm triều đình cần xử lý khổng lồ phức tạp tới mức nào. Ở đây có tới ba mươi mấy bản tấu chương, Trương Kình xem từng bản một, chỉ thấy nếu không phải là địa phương nào đó báo có thiên tai xin cứu tế, vậy cũng là quan viên lừa gạt đình trượng, hoặc tướng soái biên quan xin lương hướng, tỉnh nào đó thiếu chức quan nào đó, Thổ Ty nơi nào đó gây chuyện…

Trương Kình hôm nay đặc biệt chuyên cần, đã xem không biết bao nhiêu tấu chương, lúc này đã mệt mỏi không chịu nổi, chỉ đọc sơ sài lướt qua vài dòng thấy quả thật không có tấu chương của Cố Hiến Thành, trong lòng không khỏi vô cùng thất vọng. Y ngồi xuống với vẻ ủ rũ, uống một hớp trà uể oải nhắm mắt lại:

- Nhà ta mệt mỏi, chợp mắt một chút đã!

Trương Thành cười lạnh trong lòng, y là Bỉnh Bút thái giám, bèn lấy tấu chương lại phê hồng.

Kiến nghị của nội các đại thần Triều Minh được viết trên một trang giấy, đính lên trên tấu chương, cái này gọi là làm phiếu nghĩ. Mà Hoàng đế dùng chữ đỏ để phê chuẩn, xưng là phê hồng, chỉ bất quá phần lớn thời điểm Hoàng đế chỉ phê những bản khẩn yếu nhất, còn lại toàn là do thái giám Ty Lễ Giám phê thay.