‘Thôi, chỉ là hạng nữ lưu cũng không đáng kể gì, nếu nàng ta đã quang minh chánh đại tới bái kiến, Vương mỗ nể tình chút hương hỏa Trương Giang Lăng sẽ bảo vệ cho nàng được bình yên vô sự. Bằng không uổng danh rường cột chín trọng trấn, trọng thần trung hưng, ngay cả hạng nữ lưu cũng không bằng, thanh danh một đời của Vương mỗ sẽ trôi theo dòng nước.’
Vương Sùng Cổ hậm hực suy nghĩ.
Há chỉ thanh danh mất hết, bắt đầu từ khi đuổi Trương Tử Huyên tới Vương gia bái kiến ra khỏi cửa, an nguy của nàng trong lúc ở Bồ Châu sẽ rơi vào người Vương Sùng Cổ. Nếu như nàng xảy ra chút chuyện gì ngoài ý muốn, thể diện già nua của lão coi như bị ném vào hầm phân. Ngay cả một nữ cô nhi yếu ớt cũng không che chở được, không dung nạp được, nguyên Binh bộ Thượng Thư như lão còn có mặt mũi gặp người khác sao!?
Đám tai mắt Thiếu Sư phủ ngoài cửa giám thị Trương Tử Huyên nhất thời trợn mắt há mồm nhìn hai chủ tớ được Vương Sùng Cổ đón vào phủ. Vương gia và Trương gia chính là thân nhân, Vương Sùng Cổ chính là anh vợ Trương Doãn Linh, cậu Trương Tứ Duy, chẳng lẽ bọn họ còn có thể xông vào phủ cướp người sao?!
Trương Tử Huyên mỉm cười bước vào Vương gia, vẻ mặt bình thản vô cùng. Dù Bồ Châu này là đầm rồng hang hổ do Trương Doãn Linh Trương Tứ Duy gầy dựng nên, nàng cũng ứng phó thản nhiên, một mình tới nhà cậu Trương Tứ Duy.
‘Tần huynh Tần huynh, tiểu muội thân ở hiểm địa lại vững vàng như Thái Sơn, chỉ mong huynh sớm truyền về tin thắng trận.’
Trương Tử Huyên yên lặng cầu nguyện trong lòng.
-----------
Bờ bên kia Bồ Châu chính là địa giới Thiểm Tây Đồng Châu, nơi hội tụ của ba sông Hoàng, Lạc, Vị, nơi này chính là phía Đông Tần Xuyên tám trăm dặm.
Trên quan đạo bình nguyên Vị Hà, thương đội Thiếu Sư phủ đang lấy hết tốc độ tiến về phía trước, Đại Lạt Ma Ngạch Triều Ni Mã cỡi bạch mã dẫn đầu, trên gương mặt bóng loáng tràn đầy vẻ đắc ý. Bởi vì đi qua tám trăm dặm Tần Xuyên chuyển vào Cam Lương Đạo, đó chính là địa giới Thanh Hải.
Nơi xa trong rừng cây, trong lòng vui mừng, Tần Lâm đang dùng ánh mắt bình tĩnh quan sát thương đội này.
Vào lúc giữa trưa, mặt trời mùa hè nóng hừng hực như thiêu đốt, trên quan đạo bờ Bắc Vị Hà không có một chút gió, nước sông bị nung nóng tới nỗi bốc hơi lên. Khí nóng quanh quẩn xua mãi không đi, khiến cho người ta đổ mồ hôi ướt đẫm hết sức bực mình, giống như vừa bị nhét vào một chiếc lò hấp giữa thiên địa.
Đám người làm thương đội Thiếu Sư phủ đi tới mức mồ hôi chảy ướt lưng, ngay cả gia súc trâu dê cũng dường như vừa tắm dưới ao lên. Thế nhưng cũng không làm gì được, đã ăn chén cơm này cũng chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng ánh mặt trời. Dù sao hàng vận chuyển chuyến này không phải là tầm thường, đưa tới sớm ngày nào thì dỡ bỏ gánh nặng trên vai xuống sớm ngày ấy.
Đám Lạt Ma cũng đi theo vô cùng vất vả, bọn họ chưa từng thấy qua tiết trời nóng bức như vậy trên Tuyết Vực cao nguyên. Chịu đựng mặt trời nóng như đổ lửa lên đường, khiến cho bọn họ há miệng thở hồng hộc, giống như những con hổ ngao Tây Tạng kiệt sức.
Ngạch Triều Ni Mã vốn đang dương dương đắc ý lúc này cũng không có tinh thần, gương mặt bị nắng chiếu đổ mồ hôi bóng nhẫy, hai bên quan đạo trơ trọi, rừng cây cách đây hơn mười trượng, không hưởng được chút mát mẻ nào của cây cối. Ngược lại tiếng ve kêu vang lên không dứt, khiến cho người ta càng thêm cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Một tên sư đệ bên cạnh giơ ống tăng bào lên lau mồ hôi:
- Đại sư huynh, tìm một nơi mát mẻ nghỉ chân một chút đi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chúng ta còn chưa trở về Tuyết Vực cao nguyên đã lên Tây Thiên trước.
Mặc dù Ngạch Triều Ni Mã nóng không chịu nổi, nhưng sau khi do dự hồi lâu vẫn lắc đầu một cái:
- Không thể dừng. Đan Tăng, Pháp Vương đã dặn dò qua, chúng ta ngày đi đêm nghỉ, sớm đi Cam Lương Đạo trở về Đại Tuyết Sơn... Trên đường cố nhịn một chút đi, nghỉ hay không không gấp, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi buông lỏng một hơi chịu đựng trong ngực, không biết lúc nào mới có thể đứng dậy được!
Ngạch Triều Ni Mã mang sư phụ Uy Đức Pháp Vương ra, các sư huynh đệ khó mà nói gì được nữa, chỉ đành phải cố gắng nhẫn nại tiếp tục chịu đựng.
Chợt nghe người làm thương đội trước mặt phát ra một tiếng kêu, không biết có biến cố gì, Ngạch Triều Ni Mã hơi biến sắc mặt, vội vàng giật cương xông tới.
Thì bên cạnh ra quan đạo có một cái lều bán dưa hấu, mấy tên hành cước thương nhân đang vây quanh mua dưa. Lão nông bán dưa có gương mặt đen trũi, đầu quấn khăn vải thô, lấy ra một trái dưa hấu xanh biếc dùng dao bổ ra làm đôi. Quả thật là ‘rút thanh đao vàng ra, chém đứt bình ngọc xanh, ngàn điểm đỏ anh đào, một đám pha lê vàng’.
Hành cước thương nhân cầm dưa lên cắn ăn, vỏ dưa xanh biếc, ruột dưa đỏ chói, vừa cắn một miếng nước dưa ngọt chảy theo khóe miệng xuống.
Một tên hành cước thương nhân vừa ăn vừa chắc lưỡi khen ngợi:
- Dưa hấu Đồng Châu có một không hai Quan Trung, quả nhiên danh bất hư truyền!
Không cần biết bề ngoài giả dối, lục căn thanh tịnh gì nữa, Ngạch Triều Ni Mã thấy cảnh tượng này, định lực tham thiền ngộ đạo ném sạch ra ngoài chín tầng mây, không kìm hãm được liếm liếm đôi môi khô nẻ.
Chúng Lạt Ma lập tức tranh nhau chen chúc muốn chạy tới mua dưa hấu ăn.
Ngạch Triều Ni Mã đột nhiên cảnh giác, quát ngắn một tiếng:
- Chậm đã!
Các vị sư đệ chớp chớp mắt, không hiểu Đại sư huynh ngăn cản vì nguyên nhân gì.
- Coi chừng trong dưa có độc!
Ngạch Triều Ni Mã gằn giọng quát lên.
Đám Lạt Ma vừa nóng vừa khát, không thể nào nhịn được, cho dù là Đại sư huynh lên tiếng cũng bất chấp. Bọn họ chỉ mấy hành cước thương nhân, mồm năm miệng mười nói:
- Nếu như hạ độc, vì sao bọn họ ăn vào không có chuyện gì?
- Bọn họ ăn thì không sao, chúng ta ăn vào sẽ có chuyện!
Ngạch Triều Ni Mã lớn tiếng nói, lộ vẻ tự đắc:
- Các ngươi chưa xem qua sách người Hán, bọn họ là giảo hoạt nhất, Trí Thủ Sinh Thần Cương trong Thủy Hử truyện chính là dùng kế này.
Chúng Lạt Ma nhất thời vô cùng kính ngưỡng Đại sư huynh, ngay cả Thủy Hử truyện của người Hán cũng đã xem qua, quả thật học vấn vô cùng ưu tú. Nếu trong sách đã nói qua, hẳn sẽ không sai được.
Nhưng chớ có cười, văn hóa Trung Nguyên bác đại tinh thâm, câu chuyện tầm thường mà tiên sinh kể chuyện theo man di ở nơi xa xôi đã là cổ tích ngàn lẻ một đêm. Nỗ Nhĩ Cáp Xích bằng vào một bản Tam Quốc Diễn Nghĩa mà khởi nghiệp, vì sao Ngạch Triều Ni Mã không thể đọc Thủy Hử truyện hành tẩu giang hồ?
Lão nông bán dưa không nhịn được, vỗ dưa hấu bình bịch lên tiếng nói:
- Vị Đại sư phó này chớ có hiểu lầm, mùa hè hàng năm tiểu lão nhi đều bán dưa trên con đường này, ai mà không biết Vương công ta? Dưa này thịt dày nước ngọt, xa gần ai mà không khen ngon, tuyệt đối không có gì kỳ quái.
Đâu chỉ có Vương bà bán dưa tự bán tự khen, Vương công cũng khen dưa nhà mình, còn cầm một miếng dưa lên cắn vài miếng, lớn tiếng nói:
- Có chuyện gì đâu, Đại sư phó có thấy không?
Mấy tên hành cước thương nhân cũng nói giúp cho Vương công, rối rít khen dưa ngon.
Ngạch Triều Ni Mã cười hăng hắc, vốn đám Lạt Ma đã quen ngang ngược kiêu ngạo, nếu là lúc khác đã nện cho lão bán dưa này một trận. Nhưng lúc này thương đội gánh vác trách nhiệm tày trời, y cũng không dám vọng động làm càn, chỉ trợn trừng đôi mắt nhìn lão hán cười hăng hắc, lòng nói bất kể lão ba hoa tới mức nào Phật gia ta cũng sẽ không mắc bẫy.
- Chúng ta đi, không nên trì hoãn nữa!
Ngạch Triều Ni Mã hung hăng thúc giục, cứng rắn ép buộc sư huynh đệ và đám người làm thương đội, không cho phép bọn họ mua dưa ăn.
Lại đi hai ba dặm, bỏ rơi lều dưa xa xa phía sau. Không nhìn thấy cũng không sao, nhìn thấy dưa lại không được ăn dưa, đám Lạt Ma chỉ cảm thấy trong cổ họng vừa rát vừa đau, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lấm lét về phía lều dưa, tỏ vẻ quyến luyến không thôi.
Đang lúc ấy, trước mặt xuất hiện một chiếc Thái Bình xa được một con la kéo lọc cọc chạy tới. Trên xe chở đầy dưa hấu xanh biếc, một một hán tử cường tráng đầu đội nón cỏ, cầm roi quất con la kia.
Lại là dưa hấu! Da đầu đám Lạt Ma bị phơi đến bốc khói, thấy dưa hấu liền chảy nước miếng, nhưng Đại sư huynh Trát Luận Kim Đỉnh tự uy quyền rất nặng, nếu Ngạch Triều Ni Mã không cho phép bọn họ ăn, cũng chỉ có thể liếm liếm môi khô khốc thèm thuồng.
Không ngờ rằng Ngạch Triều Ni Mã cất tiếng cười ha hả, giục ngựa chạy tới gần lớn tiếng nói:
- Hán tử kia, có bán dưa hấu hay không, Phật gia gia muốn mua một ít giải khát?
Hán tử ngẩng đầu lên lộ vẻ do dự, nói bằng giọng Quan Trung đặc sệt:
- Phật gia, ta không bán dưa này được, toàn là dưa thôn ta mới vừa hái xong, chở tới chợ Đồng Châu bán.
Đúng là như vậy, số dưa này xanh tươi mơn mởn, cuống dưa còn nguyên cả lá tươi, rõ ràng là mới vừa thu hoạch xong.
Ngạch Triều Ni Mã nhảy xuống ngựa, vươn tay đẩy hán tử ngã lăn xuống đất, cầm dưa lên đập vỡ, chỉ thấy ruột dưa đỏ tươi, mùi thom ngọt xông vào mũi.
- Ha ha, dưa này ngon lắm, các sư đệ ăn đi!
Ngạch Triều Ni Mã dẫn đầu bắt đầu cạp dưa hấu.
Đám Lạt Ma mừng rỡ, chen chúc tranh nhau xô tới ăn dưa, cũng có người ăn vài miếng mới hỏi:
- Đại sư huynh, vì sao dưa này ăn được?
Ngạch Triều Ni Mã đắc ý phi phàm, tràn đầy tự tin nói:
- Dưa ở lều bán dưa khi nãy rất có thể là bẫy rập, dưa vận chuyển giữa đường lại khác, làm sao đối thủ biết chúng ta muốn cướp dưa này ăn, nên chắc chắn dưa này không có vấn đề gì.
Đám Lạt Ma nhất thời tuôn ra những lời nịnh nọt như nước thủy triều, vừa ăn dưa hấu vừa khen ngợi Đại sư huynh là cao tăng lĩnh ngộ đại trí tuệ đại viên thông, không hổ là kẻ đứng đầu đệ tử đời thứ hai Trát Luận Kim Đỉnh tự.
- Các ngươi… các ngươi là đám Lạt Ma bại hoại xấu xa, cướp dưa của ta!
Mấy trái dưa hấu không đáng giá bao nhiêu, Ngạch Triều Ni Mã vốn không muốn cướp dưa, cho hán tử kia chút bạc vụn là được. Nhưng đám Lạt Ma hoành hành bá đạo đã quen, thấy hán tử kia bị uất ức còn xăn tay áo lên chuẩn bị đánh.
- Ôi chao, các ngươi còn muốn đánh người ư?!
Hán tử hai tay ôm đầu chạy mất như một làn khói, ngay cả Thái Bình xa cũng không cần.
Chúng Lạt Ma bật cười ha hả, Ngạch Triều Ni Mã đang cạp dưa hấu chợt dừng lại, nhìn theo bóng lưng nhìn hán tử kia sững sờ.
Chợt một tên Lạt Ma kêu lên:
- Không xong, đầu ta choáng váng, chẳng lẽ là trúng nắng rồi sao?!
Lại một tên Lạt Ma khác cũng cảm thấy trời đất quay cuồng, chân đứng không vững, thân thể lảo đảo ngã lăn ra đất:
- Có… có chuyện gì vậy?
- Trong dưa có độc!
Ngạch Triều Ni Mã lập tức vứt trái dưa đang ăn dở trên tay xuống đất, trán y đã toát ra mồ hôi lớn bằng hạt đậu.
- Ngã này, ngã này!
Tần Lâm bật cười ha hả, tay cầm chiết phiến từ rừng cây cách quan đạo không xa đi ra, bên trái là Bạch Sương Hoa, bên phải là Doãn Tân Thương.
- Kế giương Đông kích Tây của Doãn tiên sinh quả nhiên diệu dụng vô cùng!
Tần Lâm vỗ tay khen ngợi.
Doãn Tân Thương khiêm tốn nói:
- Cái gọi là giương Đông kích Tây chính là làm cho địch bối rối bất ngờ, quẻ tượng dưới Khôn trên Đoài, lấy bất ngờ làm chủ. Đây là diệu kế của tiên hiền, Doãn mỗ chỉ bắt chước thi triển, không dám giành công. May nhờ tiên dược của Bạch giáo chủ vô cùng diệu dụng, mới có thể nhất cử có hiệu quả.
Bạch Sương Hoa lạnh như băng ừm một tiếng, làm cho Doãn Tân Thương cảm thấy cụt hứng. Chỉ có Tần Lâm nói, nàng mới chịu đối đáp vài câu.
Dưa hấu mà lão hán kia bán không có bỏ thuốc, ngoài vỏ dưa do Thái Bình xa vận chuyển được bôi bí dược Bạch Liên giáo. Thình lình nhìn thấy lều bán dưa trên quan đạo, nếu Ngạch Triều Ni Mã không có lòng nghi ngờ chút nào, vậy trên cổ y nhất định không phải là đầu mà là dưa hấu.
Chờ đám Lạt Ma đi ngang qua lều dưa bị gợi lên cơn thèm, nhưng không ăn được miếng nào. Đang lúc như vậy thấy dưa vận chuyển trên đường, Ngạch Triều Ni Mã tự cho là thông minh sẽ làm sao, không cần nói cũng biết.
Đám Lạt Ma cầm dưa hấu cạp liên hồi, nước dính đầy tay, thuốc bôi ngoài vỏ cũng dính khắp nơi. Thậm chí còn có kẻ còn mút ngón tay, bí dược Ma giáo còn không có hiệu lực sao!?
Ngạch Triều Ni Mã giãy giụa muốn xông lên, thế nhưng y cảm thấy chân mình mềm như bún, thở hổn hển như trâu nhưng lại không động được chút nào.
Công lực các sư đệ còn lại không bằng y, tình cảnh càng không chịu nổi, ai nấy ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự, miệng sùi bọt trắng giống như con cua.
- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì? Chúng ta là thương đội Thiếu Sư phủ Bồ Châu!
Thấy đám Lạt Ma ngã lăn ra, một tên dáng vẻ như quản sự trong thương đội lớn tiếng kêu lên.
Mới vừa rồi các vị lão gia Lạt Ma tranh ăn dưa hấu, người làm thương đội lại không có khẩu phúc như vậy, ai nấy thầm thóa mạ trong lòng. Không nghĩ tới tất cả Lạt Ma đều trúng độc ngã lăn, đến bây giờ bọn họ vẫn còn có thể đứng vững khỏe mạnh, cũng có thể nói là trong họa có phúc.
Tần Lâm xếp chiết phiến lại, gằn giọng quát:
- Bồ Châu Trương Doãn Linh kết giao ngoại phiên buôn lậu quân khí tội không thể tha, Tần mỗ phụng chỉ đến Sơn Tây làm việc, nhất cử phá được án này. Chỉ hỏi kẻ đầu sỏ, không hỏi tòng phạm, kẻ nào dám kháng cự giết chết không tha!
Doãn Tân Thương cũng chỉ xa xa một cái, lớn tiếng chỉ huy:
- Ngưu Thiên Hộ, dẫn người sang phía Đông cắt đứt đường lui của bọn chúng, Lục Thiên Hộ, vòng qua mặt bên phối hợp bao vây…
Vừa dứt lời, trong rừng cách quan đạo vài chục trượng thình lình vang lên tiếng vó ngựa như sấm rền, không ít Đề Kỵ mặc Phi Ngư phục chạy qua chạy lại, bụi mù phóng lên cao, bóng người thấp thoáng không biết bao nhiêu binh mã.
Hết thảy người làm thương đội đều kinh hồn khiếp vía, ngơ ngác không biết làm sao.
Đang lúc khẩn yếu quan đầu, chợt một lão người làm giở nón cỏ trên đầu ra, bên dưới đôi mày trắng như tuyết là đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía, cười vang nói: