Lục Viễn Chí lớn tiếng đáp ứng, chúng thân binh Hiệu Úy nhất tề phấn chấn tinh thần. Bằng lòng làm Cẩm Y Vệ chính là đeo đầu ngang hông làm việc, trong triều tranh đấu, Xưởng Vệ tranh đấu, đối phó Ma giáo, chạy đi Mạc Bắc Liêu Đông hải ngoại, cái mạng này từ lâu đã không phải là của mình.
Công thành danh toại thì có thể phong thê ấm tử, cho dù là một ngày nào đó vận khí không tốt mất đi tính mạng, được Tần trưởng quan chăm lo như vậy còn sợ con bà nó gì nữa?! Cho dù là rơi đầu bất quá cũng chỉ để lại vết sẹo to bằng miệng bát.
Sĩ khí vốn hơi giảm sút nhất thời trở nên phấn chấn, thậm chí nhiệt huyết ai nấy đều cao hơn bình thường vài phần.
- Thao túng lòng người, đây là tài của bậc kiêu hùng.
Doãn Tân Thương ngấm ngầm mắng một câu, rất nhanh lại cười lên, nhỏ giọng khen ngợi:
- Đúng là chủ của ta.
Lúc bọn Tần Lâm tới chạy hết tốc lực, lúc đi buông cương cho ngựa chạy, còn nghỉ ngơi một đêm ở Ty Diêm thành, ngắm phong cảnh phồn hoa năm xưa, nếm thử các món ăn nổi danh, sáng hôm sau mới ung dung điềm tĩnh trở lại Bồ Châu.
Nhưng mới vừa trở lại phủ, thần sắc Tần Lâm trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị, khẽ gật đầu một cái với Trương Tử Huyên ra nghênh đón coi như là chào hỏi, liền dẫn người thẳng vào phòng khách.
Hắn đảo mắt qua một lượt, trầm giọng nói:
- Lục Viễn Chí, đệ quen thuộc thành thị, dẫn năm người đến bên trái cầu phao Bồ Tân Độ Hoàng Hà hỏi thăm Thiếu Sư phủ có thương đội nào đi về phía Tây hay không. Ngưu Đại Lực, ngươi cũng dẫn năm người đi tới chỗ Uy Đức Pháp Vương giảng kinh thuyết pháp ở vườn hoa Trương gia, cẩn thận hỏi xem có đệ tử Trát Luận Kim Đỉnh tự rời đi Bồ Châu hay không, chú ý không nên để lộ phong thanh.
Lục Viễn Chí vỗ đùi, thì ra Tần ca vẫn còn chú ý tới chuyện này.
Trương Doãn Linh thay mận đổi đào, đổi vũ khí cấm mà thương đội vận chuyển lên phía Bắc thành rơm rạ, như vậy rốt cuộc những vũ khí này đi đâu? Liên tưởng đến Uy Đức Pháp Vương trùng hợp có mặt ở chỗ này, mà Bạch giáo Trát Luận Kim Đỉnh tự cũng đang muốn quyết một trận thư hùng với Hoàng giáo, câu trả lời không cần nói cũng biết.
Tần Lâm cười hăng hắc, lão hồ ly Trương Doãn Linh này quả thật không đơn giản, sát hại Âu Dương Bằng vì uy hiếp, giá họa Triết Biệt là trả thù. Đồng thời còn giữ mình ở Giáng Châu vệ, đây là điệu hổ ly sơn. Số vũ khí cấm mà lão đang giữ là củ khoai nóng phỏng tay, không thể nào giữ lâu được, rốt cục cũng phải tống đi, không đi phía Bắc ắt sẽ đi Tây.
Giỏi cho kế một đá hạ ba chim, bất quá khó lòng không để lộ sơ hở.
Cục diện Quan Trung, Trương Tử Huyên lập ra một kế đầu tiên, Trương Doãn Linh lập tức trả đũa. Đến hiệp ba sẽ đến phiên Tần Lâm ta xuất thủ, để xem ai chết về tay ai.
Lúc Tần Lâm tính kế bố trí, Trương Tử Huyên gọi Du Thất và Doãn Tân Thương ra hậu đường, nghe bọn họ kể lại mọi việc xảy ra.
- Ôi, chuyện chính là như vậy.
Du Thất hậm hực nói, lại nhìn chòng chọc Doãn Tân Thương, rất là bất mãn nói:
- Doãn tiên sinh vô cùng tự tại, để mặc cô gia khổ cực phá án, mình tránh ở bên cạnh xem cuộc vui.
Doãn Tân Thương cười mà không nói, cũng không giải thích thay mình.
- Du Thất, lão trách lầm Doãn tiên sinh rồi, ngành nghề nào cũng có chuyên môn, Doãn tiên sinh học binh gia Đồ Long thuật, phá án mới là chuyên môn của Tần huynh, đâu cần tiên sinh múa rìu qua mắt thợ bêu xấu?!
Doãn Tân Thương không cười được nữa, vị thiên kim tướng phủ trước mắt này cùng Tần Lâm thật là xứng đôi, mắng xéo người ta thật là lợi hại.
Du Thất cũng dở khóc dở cười, bất kể họ Doãn này học Đồ Long thuật gì đó, rốt cục cũng không thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của Tần trưởng quan và tiểu thư.
Trương Tử Huyên lại nói:
- Bất quá cục diện dưới mắt phải làm như thế nào, Doãn tiên sinh không thể thoái thác trách nhiệm. Thế lực Trương Tứ Duy Trương Doãn Linh dây mơ rễ má, Vương Sùng Cổ Vương gia, Dương Bác Dương gia, Mã Tự Cường Mã gia giúp đỡ lẫn nhau, gần như trở thành một khối sắt vững chắc, Tần huynh có thể phá vỡ được cục diện này không, kính xin Doãn tiên sinh nói rõ.
Doãn Tân Thương cúi đầu suy nghĩ một chút, dưới cái nhìn soi mói của Trương Tử Huyên và Du Thất, hồi lâu mới cười khổ nói:
- Muốn làm bị thương Thiếu Sư phủ thì dễ, muốn nhổ tận gốc Thiếu Sư phủ rất khó.
Sâu trong mắt Trương Tử Huyên lóe lên tinh quang, trầm giọng ép hỏi:
- Làm thế nào mới có thể nhất cử phá cục?
Doãn Tân Thương nghiến răng một cái, y cũng là nhân vật tàn độc, gằn giọng nói:
- Bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt tướng trước!
Trương Tử Huyên cười, thông minh như nàng dĩ nhiên biết nên làm như thế nào.
Sau khi Bạch Sương Hoa trở lại Bồ Châu lập tức có cảm giác là lạ, ngay cả ánh mắt hai thị nữ hầu hạ mình Cát Phương, Thái Bình tựa hồ cũng toát ra vẻ quỷ dị, khiến cho trong lòng nàng rất loạn.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, giáo chủ tỷ tỷ không thể không thừa nhận là bởi vì Trương Tử Huyên đến, người ta là thê tử đường đường chính chính của Tần Lâm, ở nơi này danh chánh ngôn thuận, mình đi theo Tần Lâm có thân phận gì?
- Bản giáo chủ là vì nghiệp lớn Thánh giáo phục hưng, là vì giơ cao ngọn cờ khởi nghĩa, cát cứ Đông Nam.
Bạch Sương Hoa tự nói với mình như vậy.
Nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy không được tự nhiên, dường như rất chột dạ, chẳng lẽ ta...
Giáo chủ Ma giáo thống soái mấy chục vạn giáo đồ, tung hoành đại giang Nam Bắc, bị triều đình coi là khâm phạm nghịch phỉ số một, cũng không hiểu như vậy có nghĩa gì. Bất quá là mơ hồ có chút suy nghĩ như vậy, cũng không dám nghĩ xa hơn nữa, trong lòng rối như tơ vò.
- Tiểu thư.
Cát Phương ở ngoài phòng nhẹ giọng kêu:
- Phu nhân mời tiểu thư tới.
Kể từ khi Trương Tử Huyên đến, hai tên thị nữ liền phân ra cách xưng hô rất rõ ràng, một là tiểu thư, một là phu nhân, danh phận rất quan trọng.
Cát Phương khẽ mỉm cười, đầu mày cuối mắt Thái Bình cũng lộ vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác. Những ngày qua bọn họ bị tiểu thư chèn ép thật ác, hiện tại phu nhân chân chính xuất hiện, có thể có một trường long tranh hổ đấu hay không?
Bạch Sương Hoa nghe vậy giật mình kinh hãi, từ trước tới nay nàng vẫn chưa từng đơn độc gặp mặt Trương Tử Huyên. Nàng đứng lên khỏi giường, ngây người thời gian nửa nén hương, lúc này mới cắn cắn đôi môi: nàng là thiên kim tướng phủ, ta cũng là giáo chủ Thánh giáo, chẳng lẽ còn sợ nàng?
Giáo chủ tỷ tỷ sải bước đi nhanh, dáng vẻ ngênh ngang hùng hổ đi gặp Trương Tử Huyên.
- Mời Bạch tỷ tỷ ngồi, tiểu muội xin có lễ.
Thiên kim tướng phủ vô cùng dịu dàng hòa ái vén áo thi lễ.
Bạch Sương Hoa bối rối luống cuống tay chân, tay không phải là tay, chân không phải là chân. Giáo chúng toàn là tham bái nàng, nàng nói một câu ‘mời các huynh đệ tỷ muội đứng lên’ là xong, từ trước tới nay không biết nói câu vạn phúc, không thể làm gì khác hơn là bối rối tay chân đáp lễ, đỏ mặt nói:
- Không biết phu nhân mời ta tới đây có gì căn dặn?
Mặt phấn Trương Tử Huyên mỉm cười, ôn nhu nói:
- Sớm biết Bạch tỷ tỷ uy phong bát diện, tiểu muội vô cùng ngưỡng mộ, chuyết phu bị cách chức ra kinh, có một số cừu gia mưu đồ bất chính. Vốn là tiểu muội rất là lo lắng đề phòng, nhưng sau khi nghe thấy tỷ tỷ ở bên cạnh huynh ấy, lập tức hết sức yên lòng.
Bạch Sương Hoa vô cùng lúng túng, những chuyện xảy ra ở Trấn Thủy Quan Âm Am, Thập Sát Hải chỗ ở Ngũ Phong hải thương, hang đá Long Du… chuyện nào cũng khiến cho nàng chột dạ. Lúc này hiểu lầm ý của Trương Tử Huyên, cũng may tính nàng quang minh lỗi lạc rất có khí khái, sau khi bối rối một chút cũng không đỏ mặt, nghiêm nghị nói:
- Xin phu nhân yên tâm, bản giáo chủ đồng hành cùng tôn phu chỉ vì giang sơn xã tắc Thánh giáo, cũng không suy nghĩ chuyện gì khác. Hẳn phu nhân cũng biết chuyện đánh cuộc giữa chúng ta bắt đầu từ vùng duyên hải Đông Nam, ngoài ra còn có Bạch Ngọc Liên Hoa, hai thứ này đều cực kỳ quan trọng đối với Thánh giáo.
Trương Tử Huyên biết Bạch Sương Hoa hiểu lầm, bất quá có mấy lời nếu như vạch trần quá sớm sẽ trở nên lúng túng hơn, nàng cũng không vội nói toạc, mỉm cười nói:
- Nếu như là Bạch Ngọc Liên Hoa, tỷ tỷ cũng không cần khổ sở đợi lâu nữa, tiểu muội làm chủ đưa cho tỷ tỷ vậy.
Ngọc chưởng nàng lộn một cái, nâng đóa Bạch Ngọc Liên Hoa sáng loáng trơn nhẵn ra, chính là một trong hai đại thánh vật Bạch Liên giáo.
- Vì sao Bạch Ngọc Liên Hoa ở trong tay nàng?
Bạch Sương Hoa vừa mừng vừa sợ, bật thốt lên một câu. Xoay chuyển tâm niệm nghĩ ra Trương Tử Huyên và Tần Lâm là phu thê, chỉ cần Tần Lâm có, nàng sẽ lấy được dễ dàng.
Nghĩ tới đây, đáy lòng nàng loáng thoáng có chút ghen tuông, Tần Lâm giấu Bạch Ngọc Liên Hoa đi, chính là không muốn cho nàng, Trương Tử Huyên lại lấy được dễ dàng như vậy... Nhưng nàng không nghĩ rằng hai bên thù địch với nhau, làm sao Tần Lâm chịu giao ra một vật quan trọng như vậy cho nàng?
Trương Tử Huyên mím môi cười khúc khích, đặt Bạch Ngọc Liên Hoa vào lòng bàn tay Bạch Sương Hoa, nhìn vào hai mắt của nàng thành khẩn nói:
- Tiểu muội chỉ có một thỉnh cầu quá đáng…
- Được, nếu Bạch Ngọc Liên Hoa tới tay, bản giáo chủ cũng không cần thiết ở lại bên cạnh tôn phu, trong giáo cũng có không ít chuyện quan trọng chờ ta làm! Chờ đến kỳ hạn một năm sẽ mời tôn phu thực hiện ước hẹn, cùng Thánh giáo giơ cao ngọn cờ khởi nghĩa, khi đó mong rằng phu nhân không nên ngấm ngầm ngăn cản.
Bạch Sương Hoa tỏ ra hào sảng nói, người ta đã lấy Bạch Ngọc Liên Hoa ra, nàng không thể nào mặt dày ở bên cạnh Tần Lâm nữa.
Bởi vì đối phương là nữ nhi Thừa tướng Trương Cư Chính Ngụy triều, Bạch Sương Hoa cảm thấy nhất định nàng sẽ ngăn cản Tần Lâm tham dự khởi nghĩa, cho nên nói trước những lời này.
‘Bạch tỷ tỷ, tỷ đã hiểu lầm tiểu muội rồi! Ta không chuẩn bị ép nàng rời khỏi Tần Lâm, cũng không muốn ngăn cản khởi sử, vừa khéo ngược lại...’
Trương Tử Huyên cười lắc đầu một cái:
- Sai, sai rồi, thật ra thì việc tiểu muội muốn mời tỷ tỷ làm chỉ sợ là có chút không công bình với đánh cuộc giữa tỷ và chuyết phu, nhưng lại có ích lợi cho quý giáo. Xin kê tai vào đây, nghe một lời của tiểu muội.
Bạch Sương Hoa ngẩn ra, quả thật ghé tai vào nghe Trương Tử Huyên nói nhỏ, càng nghe sắc mặt càng âm trầm bất định, cuối cùng quắc mắt lên, trong ánh mắt nhìn Trương Tử Huyên vừa có kinh ngạc vừa có vẻ khen ngợi không che giấu:
- Quả nhiên không hổ là thiên kim tướng phủ, đã được chân truyền của Trương Thái Sư, trước kia bản giáo chủ xem thường nàng rồi.
Ngay cả giáo chủ Ma giáo cũng nhìn không thấu con ngươi thâm thúy của Trương Tử Huyên.
Có một số việc Tần Lâm không thèm làm, không đi làm, không tiện làm, nhưng Trương Tử Huyên đã trải qua chuyện sau khi phụ thân chết bị ô nhục thanh danh, huynh trưởng bị buộc tự vận, suýt nữa tịch biên gia sản diệt tộc, không có nhiều băn khoăn như vậy...
Hai nàng không biết Cát Phương và Thái Bình núp ở chân tường cách đó không xa nghe lén, chỉ nghe được mấy lời lõm bõm, hoàn toàn hiểu sai. Dáng vẻ nhiều chuyện hiện rõ trên mặt hai nàng: ha ha, theo như phu nhân và tiểu thư đàm luận, Tần trưởng quan sắp được hưởng phúc Tề nhân.
-----------
Một tên bán hàng rong bán trứng gà cất tiếng rao không ngừng đi tới đi lui bên ngoài trạch viện Tần Lâm, nửa ngày cũng không thấy y bán được một quả trứng nào. Bởi vì nếu có kẻ nào có mắt không tròng tới hỏi mua, cũng sẽ bị dáng vẻ hung thần ác sát của y dọa sợ đến gần chết.
Hai tên tráng hán ngồi trên ghế nhỏ bán bánh, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua đại môn trạch viện, không biết đã ngồi bao lâu, bánh bày trước mặt bọn họ đã trở nên mềm nhũn từ lâu.
Trong ngõ hẻm bên ngoài tường sau, có một người bán bánh bột lọc thỉnh thoảng cất tiếng rao, không để ý rằng bánh bột lọc của mình đã sớm trở nên rắn lạnh như đá.
Bên ngoài trạch viện Tần Lâm đang ở này, hoặc sáng hoặc tối có vô số ánh mắt nhìn chăm chú. Trong vô số đôi mắt này bắn ra ánh sáng dệt thành một tấm lưới gió thổi không lọt chim bay không lọt, muốn vây khốn Tần Lâm chặt chẽ bên trong, vây khốn hắn ở Bồ Châu.
- Các huynh đệ nhìn chăm chú vào, họ Lục, họ Ngưu trở về rồi!
Theo các huynh đệ Hiệu Úy trở lại trong phủ, mạng lưới này có phản ứng rất nhanh.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực chia ra thăm dò tin tức, đúng như Tần Lâm đoán, vào chạng vạng tối hôm qua có một thương đội treo đèn lồng quan hàm Thiếu Sư phủ, rồng rắn đi qua cầu phao Bồ Tân Độ Hoàng Hà, đi về phía Tần Xuyên tám trăm dặm phía Tây. Mà Uy Đức Pháp Vương lập trướng giảng kinh ở vườn hoa Trương gia, bắt đầu từ chiều hôm qua cũng không thấy bóng dáng đại đệ tử Ngạch Triều Ni Mã đâu cả.
Tần Lâm cười hăng hắc, Trương Doãn Linh muốn điệu hổ ly sơn, nhưng Giáng Châu vệ chỉ là một án mạng, không giữ chân ta được bao lâu, lúc này vẫn còn kịp. Lúc trở về phủ hắn cố ý đi chậm chính là muốn để thương đội rời đi Bồ Châu vững như bàn thạch, đến địa giới Thiểm Tây bờ bên kia Hoàng Hà, lão tử sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Mọi người tề tụ trong sảnh, ai nấy uất nghẹn trong lòng, chỉ chờ Tần Lâm ra lệnh một tiếng.
Ánh mắt Tần Lâm quét một vòng, cuối cùng bốn mắt giao nhau với Trương Tử Huyên, có vẻ hơi chần chờ: Trương Tử Huyên không thể cỡi ngựa ra trận, chỉ có thể ở lại Bồ Châu. Nhưng trước mắt dưới quyền mình chỉ có Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí và mười tên thân binh Hiệu Úy, Triết Biệt cầm đầu sáu Thần Tiễn Thủ Mông Cổ, phải đi đối phó mấy trăm hộ vệ thương đội Trương gia, còn có nhóm cao thủ Ngạch Triều Ni Mã trấn giữ. Lực lượng của mình không khỏi quá đơn bạc, nếu như mang Bạch Sương Hoa đi, coi như có thêm được một trợ thủ đắc lực. Nhưng ai sẽ ở lại bảo vệ Trương Tử Huyên đây?
Có lẽ Bạch Sương Hoa có thể triệu tập cao thủ trong giáo, nhưng làm như vậy càng thêm không ổn...
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông, Trương Tử Huyên hắng giọng nói:
- Vào giờ phút này mỗi một phần lực lượng đều phải dùng trên lưỡi đao, Bạch tỷ tỷ và bốn tên thị vệ này của tiểu muội sẽ theo Tần huynh làm việc, muội và Du Thất sẽ ở lại.