Cẩm Y Vệ

Chương 789: Bệnh tình Trương Cư Chính

Bọn Cố Hiến Thành cười cười nói nói, cùng kéo nhau tới phủ đệ của Hình bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh, thời gian gần đây bọn họ qua lại rất thân với Nghiêm Thanh.
Quản gia tươi cười dẫn bọn họ đi vào: 
- Lão gia nhà ta đang tiếp khách, xin các vị Đại nhân chờ cho một chút.
Bọn Cố Hiến Thành ngồi xuống tiền sảnh, từ từ uống trà chờ, hồi lâu sau quản gia lại đi ra mời: 
- Lão gia nhà ta cho mời. 
Người khác cũng không suy nghĩ nhiều, duy chỉ có Cố Hiến Thành tâm tư linh mẫn chợt cảm thấy có vẻ khác thường: trước đó nói Nghiêm Thanh đang tiếp khách, có lẽ là khách nhân rời đi mới mời bọn họ đi vào gặp gỡ. Nhưng mình ngồi ở tiền sảnh lại không thấy ai đi ngang qua nơi này, vậy khách nhân rời đi bằng ngả nào, chẳng lẽ là đi cửa sau?
Đi qua hai tầng viện chính là khách sảnh mà Nghiêm Thanh dùng tiếp kiến thân bằng hảo hữu. Nghiêm lão Thượng Thư đầu đội Trung Tĩnh quán, thân mặc thường phục, thấy quản gia dẫn khách tới lão bèn đứng lên chào đón, cười nói:
- Chư vị thanh niên tài tuấn tới chơi, lão hủ chợt cảm thấy như cây khô gặp Xuân, không còn khí tức suy yếu già nua nữa.
Cố Hiến Thành vội vàng tỏ ra khách sáo: 
- Lão Thượng Thư khách sáo rồi, ngài Xuân Thu đang thịnh, là niềm hy vọng của người trong hải nội, phải nên tiến thêm một bước ra sức cho triều đình, vì sao lại nói già nua, thật sự là quá khiêm nhường. 
Mạnh Hóa Lý cũng nói: 
- Nghiêm Thượng Thư làm quan thanh chính liêm khiết, không chỉ có được mọi người kỳ vọng lại còn giản tại đế tâm. Theo Mạnh mỗ thấy với thời cuộc hiện nay, Nghiêm công vì việc nghĩa không nên nhường ai mới phải.
Nghiêm Thanh đã làm tới Hình bộ Thượng Thư, cố nhiên Lại bộ Binh bộ xếp trước Hình bộ, nhưng nếu lão đổi sang đảm nhiệm Lại bộ Thượng Thư hoặc là Công bộ Thượng Thư, vẫn không tính là ‘Tiến thêm một bước’, chỉ có làm nội các phụ thần mới có thể xưng là ‘vì việc nghĩa không nhường ai’.
- Ha ha, thịnh tình của các vị, Nghiêm mỗ xin tâm lãnh.
Nghiêm Thanh cười lớn, đưa bốn vị quan viên tiểu bối vào trong khách sảnh dùng trà, sau đó thình lình đổi giọng:
- Bất quá quốc triều đã có lệ nếu không Hàn Lâm không được nhập các, Nghiêm mỗ lại không phải xuất thân Hàn Lâm, chuyện nhập các cũng không cần nhắc lại nữa. 
Lời nói này khiến cho bốn vị khách nhân chua xót trong lòng, bọn họ từng bị mắc bẫy Tần Lâm, lấy thân phận Giải Nguyên cũng không vào được Hàn Lâm viện, vĩnh viễn mất đi cơ hội nhập các bái tướng. Nghiêm Thanh nói như vậy khiến cho bọn họ có cảm nhận tương đồng, đồng thời cũng càng thêm oán hận Tần Lâm tận xương tủy.
Cố Hiến Thành cúi đầu thở dài, chợt thấy bên dưới một cái ghế có thứ gì, định thần nhìn kỹ, thì ra là một hòn đá Hoàng Hà nho nhỏ, hoa văn tự nhiên hình thành trên đó nhìn rất giống hình dáng phượng hoàng, nhất thời trong lòng chấn động. Đây là vật trang trí mà Thứ Phụ Trương Tứ Duy Trương Phượng Bàn thường đeo ở cán quạt. 
Các vị bằng hữu còn muốn khuyên Nghiêm Thanh tranh thủ mặt rồng ưu ái phá lệ nhập các nữa, Cố Hiến Thành lại nháy mắt liên hồi với các bằng hữu, hàn huyên qua loa cùng Nghiêm Thanh vài câu liền cáo từ rời đi.
- Cố huynh, vì sao không khuyên nhủ Nghiêm lão Thượng Thư thêm vậy?
Các vị bằng hữu đều cảm thấy có hơi đáng tiếc, Nghiêm Thanh được mặt rồng ưu ái là rất tốt, cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng nhập các.
Cố Hiến Thành cười mà không nói, y đã phát hiện một bí mật cực lớn...
-----------
Bất kể Cố Hiến Thành, Nghiêm Thanh hay là Lý Ấu Tư, Phan Quý Tuần, vào giờ phút này tiêu điểm chú ý chân chính của các phe cũng không phải Từ Ninh cung hoặc là Càn Thanh cung, cũng không phải Ty Lễ Giám cùng Văn Uyên Các, mà là Thái Sư phủ ở hẻm Sa Mạo bên ngoài Đăng Thị Khẩu, bởi vì người chân chính quyết định hướng đi của triều cục ở nơi này.
Thái Sư phủ vẫn người đông tấp nập, quan viên tới thăm viếng để dò xét nối liền không dứt, Du Thất và Diêu Bát dẫn dắt người làm vẫn tỏ vẻ nghênh ngang kiêu ngạo như thường. Người nhà Tể tướng như quan thất phẩm, mặc dù Tướng gia sinh bệnh, bọn họ cũng không hề giảm sút uy phong.
Chỉ bất quá các quan viên ra ra vào vào ngoài vẻ nịnh hót ra còn pha lẫn lo âu. Mà đám người làm Thái Sư phủ cũng xì xào bàn tán lén lút với nhau nhiều hơn trước.
Há chỉ có phủ đệ này, từ đạt quan hiển quý đến tiểu lại kinh sư, từ mười hai giám, bốn ty, tám cục nội triều, cho đến Lục bộ Cửu khanh, mười ba đạo giám sát Ngự Sử ngoại triều, thậm chí mấy vị nắm quyền cao nhất bên trong Tử Cấm thành, ai mà không quan tâm tin tức từ trong Thái Sư phủ truyền ra?
Nơi đình viện sâu trong Thái Sư phủ, trong phòng xá tường hồng ngói xanh cao lớn, A Cổ Lệ, Bố Lệ Nhã đang bưng tấu chương, Trương Kính Tu tự tay dùng siêu đất sắc thuốc, Du Thất dẫn dắt mấy tên người làm đắc lực xuôi tay chờ đợi, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ buồn rầu.
Thái Sư Thủ Phụ triều Đại Minh Trương Cư Chính nằm trên giường, sắc mặt vốn đỏ thắm khỏe mạnh của lão nay biến thành vàng khè, ánh mắt thường thường phát ra uy lực lôi điện, làm trăm quan rét lạnh trong lòng hiện tại giăng đầy tia máu, đôi môi khô nẻ, ngay cả bộ râu đen nhánh dưới cằm cũng bạc hơn trước nhiều.
Đúng vậy, lão đã ngã bệnh, vị Thái Sư không ai địch nổi, lấy thủ đoạn lôi đình và quyền mưu cơ biến làm cho cả quan trường không thể không phục từ trước tới nay, nhiều lần triều tranh bất khả chiến bại trong những năm Vạn Lịch, nhưng trước mặt bệnh tật cũng không được hưởng nhiều đặc quyền hơn người bình thường. Lão muốn gắng gượng vào triều, muốn tiếp tục thẳng tay mạnh mẽ thúc đẩy triều chính mới, thế nhưng lực bất tòng tâm.
- Mang… mang tới đây!
Giọng bình thường như hồng chung của Trương Cư Chính giờ đây trở nên yếu ớt rất nhiều.
Mỹ nữ Ba Tư Bố Lệ Nhã đang bưng tấu chương đứng ở bên cạnh, nghe vậy cơ hồ rơi lệ, khuyên nhủ bằng giọng quan thoại không được chuẩn:
- Lão gia, ngài đã ngã bệnh, nên nghỉ ngơi nhiều... 
- Nói bậy, mau đem tới! 
Trương Cư Chính trừng mắt, vẫn tràn đầy uy nghiêm không thể kháng cự.
Bố Lệ Nhã không có cách nào, cắn cắn đôi môi, cuối cùng vẫn đem tấu chương tới.
Trương Cư Chính cố gắng cầm tấu chương xem kỹ, dĩ nhiên lão biết Bố Lệ Nhã là vì tốt cho mình, nhưng đại sự thiên hạ đâu có chuyện nói bỏ là có thể bỏ lại được?
Nghiệp lớn triều chính mới đang ở vào thời khắc mấu chốt, Nhất Điều Tiên Pháp và khai hải Đông Nam đều phải triển khai toàn diện. Sau khi Mãng Ứng Lý kế vị vương triều Miến Điện bèn đình chiến với các nước láng giềng, nghỉ ngơi lấy sức khôi phục thực lực, gần đây lại rục rịch muốn động. Phan Quý Tuần dâng tấu chương trị thủy Hoài Hà lên, muốn cấp cho y tiền lương điều động dân phu… chuyện nào cũng là quan trọng liên quan tới quốc kế dân sinh, làm sao Trương Cư Chính có thể bỏ mặc không ngó ngàng tới?
Mùi thuốc tràn ngập trong phòng, Trương Kính Tu cẩn thận nấu thuốc nhưng trong lòng y rất rõ ràng, những dược vật này không có bao nhiêu tác dụng với phụ thân mình. Bởi vì mấy vị thái y giỏi nhất đều nói bọn họ cũng không có nắm chắc, chỉ có thể làm hết sức mình nghe theo mệnh trời.
Nhìn trộm phụ thân bệnh nặng nằm giường còn đang xử lý chính vụ, Trương Kính Tu làm con trai quả thật đau lòng Nhưng bất cứ kẻ nào cũng không có biện pháp thuyết phục Trương Cư Chính hết sức quật cường, hy vọng duy nhất chính là muội muội sớm trở về, dù sao phụ thân cũng dễ nghe lời muội muội hơn.
- Khụ khụ, Kính Tu, con xem tấu chương của Phan Quý Tuần, việc trị thủy Hoài Hà tới mùa Thu mới có thể bắt đầu, bây giờ y đã gấp gáp như vậy, chẳng lẽ cho là phụ thân con không chịu đựng được hay sao. Theo con chuyện này nên giải quyết thế nào?
Trương Cư Chính cười ha hả, những ngày qua lão tranh thủ có cơ hội lập tức giảng giải việc triều chính cho con, chính vì đang bệnh, lão càng nôn nóng hy vọng con trai mau chóng trưởng thành hơn.
Trương Kính Tu hiểu được dụng ý phụ thân nhưng lại cố ý không hiểu, có vẻ giận dỗi nói: 
- Phụ thân Xuân Thu đang thịnh, thân thể vẫn luôn cường tráng, sẽ khỏe lại rất nhanh, lúc ấy rồi hãy tính.
Thanh âm Trương Cư Chính có hơi khàn khàn, không để ý tới con trai bất mãn, tự mình nói tiếp: 
- Cho dù là phụ thân bệnh không dậy nổi cũng không có quan hệ gì, Trương Phượng Bàn, Thân Nhữ Mặc, còn có các vị thế thúc Vương, Tằng, Lý, Phan của con cũng sẽ thay cha làm chuyện nên làm. 
Dứt lời Trương Cư Chính tỏ ra mấy phần đắc ý, Giang Lăng đảng do một tay lão gầy dựng hết sức hùng mạnh, lão rất tin tưởng những bằng hữu chí đồng đạo hợp này.
- Phụ thân hãy tĩnh tâm nghỉ ngơi, chờ khỏi bệnh rồi tự mình làm tốt hơn, cũng không cần trông cậy vào người khác! 
Trương Kính Tu lấy siêu thuốc từ trên lò lửa xuống.
Trương Cư Chính cười: 
- Kính Tu, con là một chính nhân quân tử nhưng phải hiểu được trong sách nói không phải toàn là lời thật. Cái gì là quân tử bầy mà không đảng? Kẻ xử lý chính vụ việc khẩn yếu nhất chính là biết người nào dùng vào việc gì, để một đám anh tài ở bên cạnh phò tá trợ giúp cho mình, trong quá trình này cũng bồi dưỡng người kế nhiệm hợp cách. Gia Cát Lượng chính là ôm đồm hết mọi việc vào thân, kết quả sau khi chết không ai có thể gánh vác, phụ thân con cũng không muốn làm Gia Cát Lượng.
- Được rồi, Trương Phượng Bàn, Thân Thời Hành đều là tay trái tay mặt của người, vậy được chưa?
Trương Kính Tu đưa thuốc đã thổi nguội cho phụ thân, không hề có chút nghi ngờ lời của lão.
Mặc dù Trương Cư Chính ở nhà dưỡng bệnh nhưng Vạn Lịch Hoàng đế hạ chỉ cho phép lão xử lý chính vụ tại nhà. Mỗi ngày Trương Tứ Duy cùng Thân Thời Hành cũng viếng thăm Thái Sư phủ, một mực cung kính trình lên tấu chương các nơi, thỉnh Thái Sư phê duyệt. Đồng thời tất cả ý kiến đề nghị và an bày nhân sự của Trương Cư Chính vẫn được thi hành sát sao như trước.
Chuyện đặc biệt làm người ta cảm động chính là Thứ Phụ Trương Tứ Duy, nghe nói lão vì báo đáp ơn tri ngộ của Thái Sư, mỗi ngày đều trai giới tắm rửa ở nhà, cầu nguyện trời đất cho bệnh tình Thái Sư mau sớm chuyển biến tốt. Đây là chuyện mà con trai bệnh nhân phải làm, nhưng đương triều Thứ Phụ lại hạ cố như vậy, quả thật vô cùng đáng quý.
- Ôi, nếu như triều đình không giao những tấu chương này cho phụ thân để người được dưỡng bệnh yên ổn thật sự, vậy thì hay quá!
Trương Kính Tu nghĩ như vậy, lại nhìn về phía cửa phủ, tự hỏi không biết bao giờ muội muội mới có thể về tới.
- Về rồi, về rồi!
Thình lình Trương Mậu Tu vừa chạy vào vừa kêu to, vô cùng hưng phấn:
- Muội muội và Tần Lâm cùng trở về rồi! 
Trương Kính Tu vui mừng vô kể, vốn tính toán hành trình phải vài ngày nữa mới có thể về tới, vì sao lại nhanh như vậy?
Sắc mặt Trương Cư Chính vẫn không thay đổi, thế nhưng để ý kỹ có thể nhìn thấy tay lão bưng chén thuốc khẽ run lên, khiến cho đổ ra một chút trên chăn. Vì che giấu chuyện này lão lại ra vẻ không quan tâm:
- Xuất giá tòng phu, cần gì làm trễ nãi công danh Tần Lâm như vậy. Huống chi lão phu cũng không có bệnh nặng, hoàn toàn không cần trở về gấp gáp làm gì.
Hai huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu nhìn nhau mà cười, phụ thân nói câu này quả thật là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tần Lâm cùng Trương Tử Huyên bước chân vội vã đi vào trong phòng, thấy vẻ mặt phụ thân tiều tụy, nước mắt Trương Tử Huyên lập tức lăn xuống, nhào tới mép giường phụ thân đau buồn nói:
- Phụ thân, người… người bệnh nặng như vậy còn phải phê duyệt tấu chương, vì sao phải khổ sở như vậy? Ca ca, vì sao các huynh không khuyên cha mấy câu? 
Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu, còn có mấy huynh đệ Trương Tự Tu, Trương Giản Tu, Trương Doãn Tu nghe tin chạy tới, vẻ mặt ai cũng đau khổ, ai cũng đã từng khuyên qua, nhưng không ai có thể khuyên được phụ thân.
Trương Cư Chính nhẹ nhàng vuốt tóc nữ nhi, tự giễu nói: 
- Phụ thân tham luyến quyền vị, bản thân mình không chịu nghỉ ngơi, ai dám không đem tấu chương tới? Ta còn là Thái Sư triều Đại Minh, Thủ Phụ, thiên tử cho phép ta ở nhà xử lý chính sự, con muốn đoạt quyền của ta sao?
Trương Tử Huyên cố gượng làm vui nở một nụ cười, còn đang muốn khuyên nữa, Tần Lâm đã vỗ nhẹ vai nàng.
Đương nhiên Tần Lâm biết Trương Cư Chính đang nói đùa, lão tham luyến quyền vị, không làm được không màng danh lợi chỉ vì lão có hoài bão cực lớn, đã chọn con đường nhập thế cứu nước tế dân, vậy không thể xuất thế làm nhàn vân dã hạc, cuối cùng vẫn là vì đẩy mạnh triều chính mới, vì nước mạnh dân giàu.
- Tần Lâm...
Ánh mắt Trương Cư Chính hiền lành hơn bất cứ lúc nào, đặc biệt nói chuyện với Tần Lâm mà không dùng giọng điệu khiển trách:
- Gọi con về đây là ý của ta, nói Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly sắp sửa xâm lược là ta dặn Binh bộ Tằng Thượng Thư đặt điều ngụy tạo.
Lão gia tử thật đúng là thẳng thắn, nói rõ là mượn cớ dùng thánh chỉ để gọi Tần Lâm trở về.
Tần Lâm cười cười, cúi người nói: 
- Con rể cũng là nửa con trai, tự nhiên nên trở về thăm cha.
- Không phải là vì ta muốn gặp các con…
Nét mặt già nua Trương Cư Chính ửng đỏ, thật ra thì đúng là lão có ý này:
- Sau khi lão phu bị bệnh, kinh sư xuất hiện dòng nước ngầm mãnh liệt, các phe rục rịch muốn động, cho nên triệu con trở về trấn giữ, để tránh lúc vạn nhất phát sinh biến loạn. 
- Phụ thân! 
Trương Tử Huyên cùng mấy vị ca ca cả kinh thất sắc, cái gì gọi là ‘lúc vạn nhất’? Đây chính là điềm bất tường!
Tần Lâm do dự nói:
- Bên Lưu Đô Đốc…
Trương Cư Chính nói thẳng ra:
- Lưu Thủ Hữu rất thân với Trương Kình, Nghiêm Thanh cũng không chịu yên phận, ta không yên lòng về lão!
Tuy không có nói rõ, nhưng trong đôi mắt lão Thái Sư phảng phất đang nói: ta tin tưởng con! Sau đó lão lại nhìn sang con trai lớn Trương Kính Tu và con thứ Trương Tự Tu, ánh mắt chứa đầy thâm ý.
Tần Lâm nghĩ ngợi một lúc, rốt cục gật đầu một cái thật mạnh, bất kể là Bạch Liên giáo hay thế lực nào khác đừng mong gây ra sóng gió trong khoảng thời gian này.
- Đúng rồi phụ thân, chúng con đã mời được Kỳ Châu Lý thần y, để thần y xem cho người một chút đi.
Trương Tử Huyên phấn chấn tinh thần, vô cùng hy vọng nói.
Lúc tiến vào đã biết được bệnh tình Trương Cư Chính từ miệng quản gia Du Thất. Mới đầu lão chỉ bị bệnh trĩ, cũng không có gì đáng ngại, thế nhưng trong quá trình trị liệu bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, xuất hiện hiện tượng bất thường như khát khô cổ, thân thể nóng ran… cuối cùng rốt cục bị bệnh liệt giường.
Lý Thời Trân là thần y đại danh đỉnh đỉnh, năm đó cũng từng nhậm chức ở Thái Y viện, hơn nữa cũng là đồng hương Hồ Bắc với Trương Cư Chính. Trương Cư Chính nghe vậy tự nhiên cao hứng, luôn miệng nói mời lão tiên sinh vào.
Lý Thời Trân mặc áo xanh đội mũ vuông, một chòm râu bạc, tay áo rộng thùng thình, có vẻ rất tiên phong đạo cốt, vừa vào lập tức thi lễ với Trương Cư Chính:
- Thái Sư ở trên cao, tiểu khả tới chữa bệnh cho ngài, chuẩn bị thi triển phương pháp vọng văn vấn thiết, nếu như có chỗ nào vô lễ, mong rằng Thái Sư bao dung. 
- Không sao, Lý thần y quá khách sáo! 
Trương Cư Chính cười phất tay một cái:
- Lão là người Kỳ Châu, ta là người Giang Lăng, chúng ta là đồng hương Hồ Bắc, đã sớm nghe nói lão là thần y quốc triều, có khả năng cải tử hồi sinh, chỉ tiếc cho đến hôm nay mới gặp được.
- Không dám, tiểu khả chỉ là người biết chút y đạo chữa bệnh cho người, Thái Sư là năng thủ chữa bệnh cho nước, mới thật sự xưng là thần y! 
Lý Thời Trân dứt lời bèn tiến lại chẩn bệnh cho Trương Cư Chính, trước hết vọng (xem) khí sắc, tiếp theo văn (nghe) thanh âm, sau đó vấn (hỏi) bệnh tình, cuối cùng thiết (bắt) mạch.
Lý Thời Trân lấy ba đầu ngón tay đặt lên ba mạch thốn, quan, xích trên cổ tay Trương Cư Chính, rất lâu không nói nửa lời.
Người khác còn đang nơm nớp trong lòng, Tần Lâm đã nghe tim mình như chìm xuống. Phải biết rằng Lý Thời Trân không chỉ là thần y đương thời, thậm chí có thể coi là y thuật đệ nhất triều Đại Minh ba trăm năm qua, bình thời lão chẩn mạch cho người ta tốc độ mau lẹ ngoài sức tưởng tượng, thường là vừa đặt ba đầu ngón tay xuống đã có kết quả, hiện tại lâu như vậy, e rằng…
Quả nhiên thần sắc Lý Thời Trân càng ngày càng ngưng trọng, do dự trước đó chưa từng có, để tay trái Trương Cư Chính xuống, lại chuyển sang bắt mạch tay phải.
Lần này ngay cả Trương Tử Huyên cũng thầm nói không xong, nàng từng nghe Thanh Đại nói qua gia gia Lý Thời Trân thần y diệu thủ, từ trước tới nay chỉ cần bắt mạch một tay là được, chỉ có bệnh chứng cực kỳ nghi nan mới phải bắt cả mạch tượng hai tay.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho thần y Lý Thời Trân khó có thể quyết định như vậy?
Trầm ngâm hồi lâu, Lý Thời Trân mới cười cười: 
- Thái Sư không có gì đáng ngại, đợi tiểu khả hết lòng ra phương thuốc, ắt sẽ có chuyển biến tốt. 
Năm huynh đệ Trương Kính Tu cầm đầu đều thở phào nhẹ nhõm, thầm nói thần y chính là thần y, đám ngu ngốc Thái Y viện kia mãi vẫn nói không có nắm chắc, Lý Thời Trân vừa tới đã khác hẳn.
Không ngờ rằng Trương Cư Chính thân là Thái Sư Thủ Phụ, lăn lộn quan trường mấy chục năm, công phu xem sắc mặt đoán ý lợi hại dường nào, thình lình cười nói:
- Lão thần y cần gì gạt ta, lão phu quan cư nhất phẩm, mãng bào đương quốc, thường thấy sinh tử, một chút sóng gió còn chịu đựng được, lão cứ nói thật đi.
Lý Thời Trân vô cùng bội phục, chắp tay nói: 
- Quả nhiên không hổ là Thái Sư Thủ Phụ! Cũng được, tiểu khả sẽ nói thật.
- Bệnh nằm trong thịt ư?
Trương Cư Chính hỏi, lão cũng biết mình bệnh nặng như vậy, không thể nào chỉ ở ngoài da.
Lý Thời Trân lắc đầu một cái.
- Bệnh ở nội phủ ư?
Thần sắc Trương Cư Chính khẽ biến.
Lý Thời Trân do dự, vẫn lắc đầu một cái.
Sắc mặt Trương Cư Chính thình lình sững sờ, đột nhiên ánh mắt tối sầm lại, cuối cùng vẫn cười phất phất tay: 
- Ta hiểu rồi, là bệnh thời kỳ cuối, không phải là dược vật có thể cứu được. Làm phiền Lý thần y, đây là thọ hạn lão phu đã đến, không oán trách y gia được.
Sắc mặt Lý Thời Trân nặng nề xá dài tới đất, không thể cứu một bệnh nhân như vậy, trong lòng lão khó chịu vô cùng. 
Năm huynh đệ Trương gia đã kinh ngạc ngây người, mắt hoa đầu váng thẫn thờ ra đó. Chỉ có Trương Tử Huyên cảm thấy không cam lòng, cố nén đau đớn trong lòng nắm ống tay áo nhẹ nhàng kéo Lý Thời Trân ra ngoài, mới vừa ra cửa rẽ qua khúc quanh thình lình quỳ sụp hai đầu gối xuống.
- Cần gì như vậy?! 
Lý Thời Trân kinh hoảng luống cuống tay chân, lộ vẻ khổ sở, thậm chí có chút xấu hổ khó tả. Trương Cư Chính từng đề tựa Bản Thảo Cương Mục giúp lão, đến cuối cùng lão lại không thể chữa khỏi bệnh cho Thái Sư.
Tần Lâm đi theo ra ngoài, nhìn Lý Thời Trân áy náy cười khổ một tiếng, sau đó từ phía sau đỡ Trương Tử Huyên dậy, chỉ cảm thấy thân thể nàng cơ hồ xụi lơ, mình buông lỏng tay sẽ ngã xuống.
Dìu Trương Tử Huyên tới ngồi trên ghế sơn son ở hành lang, Tần Lâm trầm giọng hỏi: 
- Gia gia, rốt cuộc lão Thái Sơn của con bị bệnh gì, vì sao lại không trị được?
Thân thể Trương Tử Huyên suy yếu vô lực, nhưng vẫn lên tinh thần nghe xem Lý Thời Trân nói thế nào.
- Vốn là không có bệnh gì lớn, nhưng Trương Thái Sư mắc phải lại là bệnh nặng. 
Lý Thời Trân thở dài thật dài, vạn phần bất đắc dĩ.
Thì ra Trương Cư Chính là đệ nhất Tể tướng triều Đại Minh ba trăm năm, thẳng tay thi hành cải cách triều chính mới, thực hành đạo phú quốc cường binh. Nhưng bản thân lão cũng không phải là thanh quan đúng nghĩa theo truyền thống, mà là bắt chước chính xác những gì Khấu Chuẩn đời Bắc Tống làm, bình sinh không tiết chế dục vọng, một bữa trên trăm món ăn không hiềm nhiều, lại còn thích mỹ nữ, vẫn vui vẻ hoan lạc với các mỹ nhân A Cổ Lệ, Bố Lệ Nhã.
Dù sao lão cũng đã lớn tuổi, lại thêm lâu ngày dài tháng xử lý chính vụ hết sức mệt nhọc, như vậy còn buông thả dục vọng dĩ nhiên không chịu đựng được, Trương Cư Chính bèn ăn dược vật đại bổ. Lão lấy được những thứ này cũng dễ dàng, chỉ riêng Thích Kế Quang hàng năm đã mang cho lão biết bao nhiêu nhân sâm, lộc nhung, hải cẩu thận.
Uống những dược vật đại bổ này vào đôi chút cũng không có gì, nhưng uống đều đặn như vậy lâu ngày dài tháng sẽ khiến cho hư hỏa thịnh vượng. Nhìn qua hồng quang đầy mặt thân thể cường tráng, thật ra là ngũ tạng lục phủ đã sớm bị tổn thương, không bệnh thì thôi, một khi bệnh thế áp đảo hư hỏa, trong khoảnh khắc bệnh tình sẽ trở nên hung mãnh vô cùng, cho dù Hoa Đà sống lại, Biển Thước tái thế cũng khó mà cứu trị.
- Thích Soái, sau đó Thích Soái không cho hải cẩu thận nữa kia mà…
Trương Tử Huyên kinh ngạc nói, bỗng nhiên lại hối tiếc hết sức. Thích Kế Quang không cho hải cẩu thận nữa, nhưng nhân sâm lộc nhung các loại cũng không hề giảm bớt, các quan viên khác cũng thường mang thuốc bổ khắp nơi trên cả nước tặng cho Trương Cư Chính.
Nhân sâm lộc nhung vốn là linh dược chữa bệnh cứu người, nếu như sử dụng không thích hợp ngược lại biến thành độc dược hại người. Nhưng điều này có thể trách Thích Kế Quang tặng lễ, có thể trách những quan viên khác sao? Bọn họ cũng chỉ là thật tâm thành ý hy vọng Trương Cư Chính có thể sống thêm năm trăm năm nữa!