- Ta… nên đi thôi…. Bạch Sương Hoa cắn cắn đôi môi, tựa hồ đang tuyên bố lập trường: - Lần sau nhất định ta sẽ cướp Bạch Ngọc Liên Hoa trong tay ngươi. - Được, lần này coi như hòa nhau, lần sau chúng ta gặp lại! Tần Lâm thờ ơ nói, cố nhiên hắn đã giúp Bạch Sương Hoa, nhưng nếu như không phải nhờ Bạch Sương Hoa có được thần công cái thế, chỉ sợ hắn cũng khó thoát thân từ dưới Đoạn Long Thạch. Bạch Sương Hoa phi thân lên, Tần Lâm nghe hang đá phía trước truyền tới mấy tiếng kêu, có lẽ là đám cẩm y quan giáo không ngăn được nàng, chỉ đành để mặc cho nàng đi xa. - Tần ca, Tần ca huynh có khỏe không? Lục Viễn Chí bước chân vội vã chạy vào hang đá, ôm Tần Lâm nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, vui mừng vô hạn. Mặc dù các cao thủ Bạch Liên giáo đã phá vòng vây mà đi, nhưng chỉ cần Tần Lâm bình an, y đã vạn phần cao hứng. Tần Lâm cười cười: - Khỏe, ta rất khỏe! Đám cẩm y quan giáo lục tục vọt vào hang đá, tất cả đều cười vui vẻ. Ngưu Đại Lực nhìn Tần Lâm chắp tay một cái, hồi báo tình huống sau khi hàng rào sắt rơi xuống, chúng quan giáo tách ra với Tần Lâm. Bọn họ chạy như điên dọc theo thông đạo đi lên, may mắn trở về hang đá lớn nhất trước khi nước sông ập tới. Nơi đó cao hơn mặt sông, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm. Trở về mặt đất, Ngưu Đại Lực lay tỉnh Lục Viễn Chí, suy đoán Bạch Liên giáo không thể nào chỉ có một cửa thông đạo, hai người lập tức chỉ huy đám cẩm y quan giáo tiến hành lục soát ngọn đồi trên quy mô lớn, nghĩ biện pháp tiến vào hang đá lần nữa, cứu Tần Lâm từ trong tay Bạch Liên giáo chủ. Lục soát không bao lâu đột nhiên trong hai cánh rừng rậm hai bên có thật nhiều cao thủ Bạch Liên giáo xông ra. Một bên do Phụng Thánh Tả Sứ Cao Thiên Long cầm đầu, bên kia do Ứng Kiếp Hữu Sứ Ngả Khổ Thiền dẫn đầu, chúng Bạch Liên giáo đồ thế mạnh như rồng cọp. Phe cẩm y quan giáo thứ nhất bất ngờ không kịp đề phòng, thứ hai như rắn không đầu. Quan trọng hơn nữa là Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực đều ra lệnh đám quan giáo chú ý quan sát, không được làm ngộ thương Tần Lâm đang bị bắt, cho nên mọi người bị bó buộc tay chân, mặc dù binh lực hùng hậu vẫn bị Bạch Liên giáo phá vòng vây mà đi. Lưu ý thấy trong đám đông của địch cũng không có Bạch Liên giáo chủ và Tần Lâm, Lục Viễn Chí nghi ngờ đối phương có âm mưu khác, chỉ nhờ Long Du Tri Huyện La Đông Nham phái cung thủ đuổi theo tượng trưng, còn mình và Ngưu Đại Lực dẫn dắt thật nhiều cẩm y quan giáo vọt vào rừng rậm, tìm được thông đạo bí mật xông tới cứu Tần Lâm. Mới vừa rồi đụng đầu Bạch Liên giáo chủ, còn chưa kịp động thủ nàng đã lấy tốc độ mau lẹ vô kể chạy trốn, Lục Viễn Chí nhất thời khẩn trương trong lòng, e sợ Tần Lâm đã gặp bất trắc. Không nghĩ tới Tần Lâm vẫn còn mạnh khỏe chờ trong hang đá, khiến cho y hết sức vui mừng. - Ủa, Tần ca, huynh bị giáo chủ Ma giáo đánh sao? Lục Viễn Chí nhìn vết thương trên mặt Tần Lâm, tức giận nói: - Tặc bà nương này hạ thủ thật là lợi hại! Ôi, để đệ mau mau bôi kim sang dược cho huynh, bằng không sau này để lại sẹo trên mặt, đệ không biết phải ăn nói thế nào với ba vị tẩu phu nhân. Tần Lâm cũng cảm thấy hơi đau, những vết thương này là lúc hắn dìm Bạch Sương Hoa xuống nước, hai tay nàng quơ quào loạn xạ gây ra. Lục Viễn Chí không nói còn đỡ, vừa nói chúng quan giáo liền chú ý tới, trên mặt Tần Thiếu Bảo bên trái một vết bên phải một vết đỏ tươi, không phải là roi đánh, không phải là đao chém, rõ ràng là móng tay cào ra. Nhưng chuyện này hết sức kỳ quái, thần công Bạch Liên giáo chủ có một không hai thiên hạ, muốn đối phó Tần Lâm dùng chưởng dùng chỉ, dùng quyền cước là đủ, vì sao lại lấy móng tay cào mặt hắn, chẳng phải là sẽ tổn hại phong phạm cao thủ hay sao? Có kẻ linh mẫn mỉm cười hiểu ý, xem ra giữa Tần trưởng quan và vị giáo chủ kia cũng xảy ra chuyện chỉ có thể ngầm hiểu mà không thể nói ra. Bọn họ không biết sau khi Bạch Liên giáo chủ thoát khốn, đuổi theo các vị thuộc hạ phá vòng vây, nhất thời quên đeo mặt nạ bạc lên trở lại, bọn Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên nhìn thấy kinh ngạc vô cùng. Vì sao trên môi Thánh giáo chủ có chút thương tích, nhìn qua rất giống dấu răng? Là ai đã cắn bị thương môi thần công thịnh đức quang minh chí đại Thánh giáo chủ? Trong cụm hang đá to lớn này, tất cả bảy tám hang đá lớn nhỏ thấp hơn mặt Cù Giang bị bao phủ trong nước sông, La Đông Nham dẫn dắt dân tráng bản huyện lập tức bắt đầu dọn dẹp. Ba hôm sau Tần Lâm rời đi, bọn họ lại tốn hơn nửa tháng mới hoàn toàn làm sạch nước sông trong hang, từ nay hang đá trở thành một danh thắng bên trong Long Du huyện, lần lần có văn nhân mặc khách đến chỗ này tìm u tham bí. Nhiều năm sau có vị nhã sĩ chỉ dấu đạn bắn trên vách đá, cảm khái tưởng niệm: ‘Đây là nơi năm xưa Tần công quyết chiến với Bạch Liên giáo.’ Dường như lúc Bạch Liên giáo xây cứ điểm này đã có chuẩn bị, những phần cơ mật đều đặt trong hang đá thấp hơn mặt sông, khi nước Cù Giang ập vào, hết thảy đầu mối bên trong bị xóa sạch không còn một mống, Lúc Ngả Khổ Thiền, Cao Thiên Long dẫn dắt giáo chúng phá vòng vây cũng cố hết sức mang đi văn kiện cơ mật cùng vàng bạc tế nhuyễn, cho nên Tần Lâm cũng không tìm được thứ gì có thể khiến cho trước mắt hắn sáng lên. Cũng may hang đá chính lớn nhất cao hơn mặt sông, những thứ cồng kềnh trong đó như lò nung, đồng, khuôn đúc… không có cách nào mang đi, khiến cho người ta hưng phấn hơn nữa là khẩu pháo vàng chói mới vừa đúc xong kia cũng bị bỏ lại. Mà trong mấy hang đá khác, nhật nguyệt long phụng kỳ, đao thương cung tên, lương hướng cỏ ngựa… chất đống như núi. Đây chính là bằng chứng cho thấy Bạch Liên giáo lấy đây là cứ điểm, chuẩn bị phát động khởi nghĩa quy mô lớn ở Chiết Tây. Sau khi xem xét hang đá trở lên mặt đất, Trương Văn Hi, La Đông Nham hết sức vui mừng. Một dãy Chiết Tây bắt đầu từ triều Tống chính là căn cứ địa mà Bạch Liên giáo khổ công xây dựng, hàng trăm năm qua lửa đốt không cháy hết mầm cỏ, gió Xuân sang lại đâm chồi. Triều đình cực kỳ kiêng kỵ, nhiều lần ra lệnh cho quan viên địa phương tra xét nghiêm ngặt, chớ để cho Bạch Liên giáo thành sự, bằng không sẽ rất khó lòng thu thập thế cục. Lần này Tần Lâm đem người tới hang đá Long Du đại phá Bạch Liên giáo, theo như tình hình trong hang đá có thể thấy được, rõ ràng Bạch Liên giáo khởi sự đã tới bước cuối cùng. May nhờ có Tần Lâm từ phấn hoa cây trúc tìm được hang đá dưới lòng đất trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đánh bại mưu đồ của Bạch Liên giáo. Công lao này thật sự là quá lớn, ngay cả hai người Trương, La phối hợp với hắn cũng được hưởng lây không ít. Nếu như nói Trương Văn Hi là đã tích cực chủ động ngay từ đầu, như vậy công lao La Đông Nham thật sự là từ trên trời rơi xuống. Lúc đầu y còn có vẻ miễn cưỡng hợp tác, chỉ vì thân phận Khâm Sai của Tần Lâm mà thôi. Hiện tại xong xuôi lại có được kết quả như thế, La Đông Nham vui mừng không khép miệng lại được, lúc nói chuyện với Tần Lâm gập người xuống chín mươi độ, luôn miệng đa tạ ân cất nhắc của Tần Thiếu Bảo, hạ quan cảm phục năm vóc sát đất. Bất quá Tần Lâm cũng không để ý gì tới La Đông Nham, chỉ thuận miệng thờ ơ nói qua loa đôi câu cho xong. Loại quan viên lão thành có thừa, được việc chưa đủ như vậy, bên trong bên ngoài triều Đại Minh có một đống lớn, Tần Thiếu Bảo của chúng ta không thèm để ý tới loại người như vậy. Ngược lại Trương Văn Hi vừa qua cơn vui mừng đã trầm giọng than thở: - Không ngờ rằng Ma giáo ngông cuồng tới mức này! Tần Thiếu Bảo, hạ quan không sợ nó hung ác tàn nhẫn, không sợ nó thủ đoạn kỳ bí, mà chỉ sợ giáo đồ của nó lớp trước ngã xuống lớp sau xông lên nối tiếp. Vốn bọn họ là dân chúng lương thiện, nhưng sau khi vào Bạch Liên giáo cũng giống như cừu dê hóa thành hổ lang, cho dù bị quan quân tiêu diệt cũng chết không hối tiếc. Vốn cùng là dân chúng của triều Đại Minh ta, vì sao phải đầu Ma giáo? Tần Lâm cười không đáp, chỉ lấy ánh mắt nhìn Trương Văn Hi. Trương Văn Hi lại nói: - Tần Thiếu Bảo ngài xem, nơi này binh khí lương thảo chất đống như núi, thật không biết Chiết Tây có bao nhiêu người ban ngày hoàn lương nạp thuế cho triều Đại Minh đình, ban đêm lại tụng kinh Ma giáo. La Đông Nham thấy Tần Lâm không trả lời, bèn cười nịnh nói: - Chắc là bị Ma giáo đầu độc, nghe nói Ma giáo có tà thuật mê hoặc tâm trí người ta, có thể đầu độc dân chúng chịu chết thay nó, cho nên triều đình diệt mãi mà không tuyệt. - Nếu như nó có tà thuật gì, cũng là triều đình gây ra. Tần Lâm cười khổ một cái. Thấy Trương Văn Hi như có điều suy nghĩ, La Đông Nham ngạc nhiên không hiểu, hắn lại nghiêm nghị nói: - Tống Huy Tông hôn dong vô đạo, chỉ vì sở thích kỳ hoa dị thạch khiến cho dân chúng Giang Nam khổ không thể tả, vì vậy Phương Tịch làm loạn sính hung. Năm Vĩnh Lạc xảy ra loạn Tĩnh Nạn, sau đó lại tới loạn Thổ Mộc, dao dịch thuế phú ngày càng nặng nề, mới nảy sinh ra Đường Tái Nhi khởi nghĩa Sơn Đông. Nếu như tính thuế phú nhẹ bớt khiến cho nước mạnh dân giàu, giống như Nhạc Vũ Mục nói, quan văn không ham tiền, võ tướng không sợ chết, dân chúng có được cuộc sống an vui, còn ai chịu đi theo Bạch Liên giáo tạo phản? Sắc mặt La Đông Nham trở nên khó coi, ngậm miệng thật chặt, thầm nhủ Tần Lâm nói những lời này hết sức kinh người. Mặc dù Hải Thụy cũng từng mắng Gia Tĩnh Hoàng đế ngay cả chó cũng không bằng, thế nhưng người ta là sĩ lâm thanh lưu thanh danh vang dậy, là đại thanh quan có kim bài chữ vàng, như vậy còn phải chuẩn bị sẵn quan tài sợ mình mất mạng nữa là. Trương Văn Hi lại bị Tần Lâm nói thẳng không kiêng kỵ đánh động, hơi nghĩ ngợi, chân mày cau chặt giãn ra: Tần Thiếu Bảo nói rất phải, may là thời này quân thánh thần hiền, lệnh nhạc Giang Lăng Trương Thái Sư phò tá thiên tử, cải cách đổi mới, phú quốc cường binh, quốc triều mới có dấu hiệu trung hưng. Tương lai thịnh thế trở lại, cuộc sống dân chúng lên cao như mặt trời ban trưa, Bạch Liên Ma giáo sẽ nhất định ngày càng suy thoái. Quả nhiên Trương Văn Hi có chí tiến thủ, cũng là người tán thành triều chính mới, Tần Lâm nghe vậy liền khẽ mỉm cười, mời y đi chung đường trở về Hàng Châu. Trương Văn Hi nói xong những lời mới vừa rồi bèn nhìn Tần Lâm, dường như đang do dự gì đó. Sau khi được Tần Lâm chủ động mời cùng đi, nhất thời vui mừng quá đỗi, vái chào thật sâu: - Trong lòng hạ quan có thật nhiều nghi vấn muốn hỏi Tần Thiếu Bảo, hiện tại đồng hành cùng đường vừa hay có thể thỉnh giáo, mong rằng Tần Thiếu Bảo không tiếc chỉ giáo! Đây chính là lấy sư lễ đối đãi, trong lời nói hàm chứa vẻ cầu xin đối phương thu nhận mình làm môn sinh. Bất quá muốn chính thức bái môn vậy phải tự mình tới cửa dâng thiếp, không thể tiến hành qua loa ở tình cảnh hiện tại. Tần Lâm cười ha hả, đỡ Trương Văn Hi dậy, hai người trò chuyện với nhau thật vui. La Đông Nham ở bên cạnh bĩu môi, thầm nói Trương Văn Hi ngươi giả thanh cao, còn không phải là tự hạ giá Lưỡng Bảng Tiến Sĩ đi làm môn sinh một quan võ cẩm y sao? Rõ ràng chính là nhìn trúng nhạc phụ Tần Lâm là Trương Thái Sư, mới vừa rồi chính miệng ngươi cũng đã nói… Thật ra thì trong lòng La Tri Huyện không khỏi hâm mộ ghen tỵ, làm sao y không muốn xếp vào môn hạ Tần Lâm? Ngoại trừ quan văn bái quan võ danh tiếng hơi có chút không dễ nghe ra, lợi ích khác có rất nhiều, chỉ riêng gián tiếp liên quan tới Trương Thái Sư đã là cực kỳ ghê gớm. Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, y có ý này, Tần Lâm lại chỉ chấm trúng Trương Văn Hi. Trên đường trở về Hàng Châu, Trương Văn Hi nôn nóng không chờ được lập tức bái làm môn hạ Tần Lâm. Thời này thân phận Lưỡng Bảng Tiến Sĩ không phải tầm thường, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đều cảm thấy thơm lây. Mặc dù Tần Thiếu Bảo chúng ta chưa có môn sinh cố lại trải khắp thiên hạ, nhưng tuổi còn trẻ, đã thu mấy quan viên văn võ như Trương Văn Hi, Trầm Hữu Dung, Du Tư Cao vào môn tường. Ngoài ra hắn còn kết bái với Trương Công Ngư, là chí giao hảo hữu với Thích Kế Quang, thu Cảnh Định Lực, Cảnh Định Hướng là môn hạ, Hồng Dương Thiện, Mã Bân là tay sai, Kim Anh Cơ, Tam Nương Tử là ngoại viện, đã mơ hồ trở thành tông chủ một phái. Đi theo Tần ca, tiền đồ chắc chắn bảo đảm! Đám cẩm y quan giáo nói với nhau, ngay cả Tiến Sĩ tiền đồ vô lượng cũng đầu nhập môn hạ Tần Thiếu Bảo, cẩm y quan giáo chúng ta còn sợ không có ngày nổi danh sao? ----------- Trong những ngày Tần Lâm rời Hàng Châu, Bố Chính Sứ Tôn Triều Nam tạm chưởng quản ấn Tuần Phủ Hàng Châu đã được lên làm Tuần Phủ chính thức, đạt thành mộng đẹp trở thành phong cương đại lại một tỉnh, làm việc dụng tâm nỗ lực trước đó chưa từng có. Đồng thời dựa theo thông lệ triều đình, nếu Bố Chính Sứ lên tiếp nhận chức Tuần Phủ, vậy Án Sát Sứ sẽ tiếp nhận chức Bố Chính Sứ, Thủ Phủ thăng Án Sát Sứ… như vậy cơ hội thăng lên lấp chỗ trống sẽ rất lớn. Vì vậy quan viên Chiết tỉnh thay đổi thói quen thoái thác trách nhiệm, hiệp trợ Tôn Triều Nam xử lý chính sự đâu vào đấy. Lúc Tần Lâm trở lại Hàng Châu chỉ thấy ngoài đường phố dòng người chen chúc nhộn nhịp, thương nhân khắp mọi miền lui tới, hai bên đường phố cửa hàng làm ăn thịnh vượng, chính là cảnh tượng phồn hoa hưng thịnh. Tình cảnh tháng trước lúc binh biến cả thành đóng cửa, chợ búa tiêu điều xơ xác dường như đã là chuyện xảy ra cực kỳ lâu. Các quan viên Chiết tỉnh cũng không phải là hạng người vô năng, mà là ngược lại, những kẻ kiệt xuất trong chế độ khoa cử đều là những người này. Chẳng qua là Đại Minh lập triều đã hai trăm năm, trên dưới quan trường giống như một cái ao tù nước đọng, quan lại chỉ biết đèn nhà ai nấy sáng, thoái thác trách nhiệm, cho nên bình thời tỏ ra đần độn ngây ngô. Nhưng khi cơ hội thăng quan phát tài đặt ở trước mắt rất rõ ràng, bọn họ đua nhau chạy tới còn nhanh hơn báo, tranh nhau còn hung hãn hơn sói, làm việc còn chuyên cần hơn cả trâu kéo cày.