Cẩm Y Vệ

Chương 775: Trộm Kiếp Phù Sinh


Tần Lâm vội vàng lùa cho xong bữa sáng, sau đó đặt mạnh chén xuống bàn:
- Chúng ta đi thôi.
Đi đâu? Đương nhiên là địa phương trước đây không lâu có cây trúc nở hoa!
Cây trúc nở hoa vô cùng hiếm thấy, hơn nữa sẽ không giống những loài hoa khác thường gặp, ở trong phạm vi tương đối lớn cũng nở ra trong cùng một thời gian, thường là một vườn trúc, hoặc là trong cả ngọn núi chu vi mười mấy dặm, tất cả trúc trong đó đồng loạt nở hoa.
Sau khi hỏi thăm liền biết rất dễ dàng, rừng trúc gần đây đã từng nở hoa ở Long Du huyện nằm trong Trúc Lâm thiền tự bên kia bờ Cù Giang, cháo trúc mà huyện nha nấu cho Tần Lâm cũng đến từ nơi đó.
Lúc này đang là mùa mưa dầm, Cù Giang nước lớn, hải đạo càng thêm rộng rãi, tất cả thuyền bè lớn nhỏ qua lại không dứt trên mặt sông. Số lượng nhiều nhất là một đám mấy chục chiếc bè vận chuyển than củi từ phương hướng thượng du chạy xuống, tình cảnh hết sức hoành tráng.
Một chiếc Ô Bồng thuyền Chiết Giang mới có, bên trong khoang thuyền ngồi bảy tám người, La Đông Nham giả trang thành Tú Tài thấy Tần Lâm quan sát những bè này bèn giải thích:
- Tần Thiếu Bảo, những bè chở than củi này toàn là từ vùng núi thượng nguồn chạy xuống. Hàng Châu, Ninh Ba ở hạ nguồn rèn sắt, luyện kim, luyện đồ bạc rất nhiều, bốn mùa nấu trà đều phải đốt than. Thương nhân đốt than ở vùng núi Chiết Tây dùng bè gỗ vận chuyển xuống, ngoại trừ bán than ra, gỗ đóng bè còn có thể bán lại cho người ta đóng thuyền, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
- Nhiều than gỗ như vậy dùng để nấu đồng đúc tiền giả, quả thật vô cùng thuận tiện.
Tần Lâm hừ lạnh trong mũi một tiếng.
Cuối cùng La Đông Nham có ý giải vây cho mình, ngượng ngùng nói:
- Hạ quan thất chức, hạ quan thất chức! Bất quá trong địa phận tệ huyện, tiền đồng vừa chảy ra vừa chảy vào, tiền lưu thông trên thị trường không nhiều không ít, cũng không có tình huống tiền đồng quá mức tràn ngập, cho nên hạ quan mới…
Tần Lâm cũng cảm thấy vấn đề này hết sức kỳ quái, theo như số lượng tiền giả phát hiện được, trên thị trường hẳn phải tràn ngập thật nhiều thông bảo Vạn Lịch, nhưng cũng không có tình huống như vậy. Chẳng lẽ là số lượng tiền đồng Kim Anh Cơ bán cho Nhật Bản quá nhiều, vừa đúng bằng với số lượng tiền giả kẻ kia đúc ra?
Nhưng căn cứ theo trương mục Ngũ Phong hải thương, năm ngoái bọn họ mới bắt đầu buôn bán loại này, thật ra thì số lượng tiền đồng vận chuyển sang Nhật Bản có hạn, ít nhất không thể nào hoàn toàn tiêu thụ hết lượng tiền giả do đám người đúc tiền giả sản xuất.
Tần Lâm không hề nghi ngờ Kim Anh Cơ giấu diếm, báo số lượng sai với mình. Kim Tuyên Úy hoàn toàn không cần thiết làm như vậy, hơn nữa với quan hệ giữa nàng và Tần Lâm cũng sẽ không làm như vậy.
Cộng thêm phân tích về ích lợi đạt được khi đúc tiền giả trước đó, Tần Lâm cũng cảm thấy hết sức kỳ quái. Kể từ khi giá trị đồng thông bảo Vạn Lịch giảm xuống còn một nửa, trên thực tế đúc tiền giả đã không còn lợi lộc gì, vì sao người đúc tiền giả vẫn làm ra tiền giả đưa vào thị trường cuồn cuộn không ngừng? Chẳng lẽ bọn họ làm không công cho người khác, thay Ngũ Phong hải thương chuẩn bị xuất khẩu nguồn hàng cho Nhật Bản?
- Tần Thiếu Bảo, trước mặt chính là Trúc Lâm thiền tự!
La Đông Nham khẽ hô, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Lâm.
Bên kia bờ Cù Giang, trên một ngọn đồi nhỏ thoai thoải cao chừng hai mươi trượng, có một ngôi chùa tường đỏ ngói vàng nằm chễm chệ trên đó. Quả nhiên bốn phía toàn là rừng trúc rậm rạp, chỉ bất quá trúc vốn có màu xanh biếc vào mùa Xuân, lúc này đã trở nên khô vàng chết đi, giống như cảnh sắc mùa Thu.
Không sai, chính là chỗ này, chỉ có cây trúc đã từng nở hoa mới có thể khô chết vào mùa Xuân vạn vật sinh trưởng như vậy.
Nhưng người đúc tiền giả ở nơi nào? Đồi nhỏ như vậy không thể nào giấu được công trường đúc tiền, lò nung đỏ lửa giấu ở đâu, cảnh tượng đúc tiền sôi nổi nhộn nhịp ở đâu?
Tần Lâm cũng không vội vã lên bờ, hắn ra lệnh cho nha dịch giả trang thành tài công quay Ô Bồng thuyền lại, chạy qua chạy lại giữa dòng sông hai vòng. La Đông Nham cải trang thành tú tài cùng tùy tùng ngồi ở mũi thuyền, làm bộ là sĩ tử du ngoạn trên sông, còn hắn nấp trong khoang thuyền, giơ kính viễn vọng cẩn thận quan sát tình huống trên bờ.
Lục Viễn Chí cũng khum tay che trán nhìn lên bờ, miệng lẩm bẩm:
- Tà môn thật, nơi này không có một chút dấu hiệu gì là mở lò đúc tiền, vừa không có khói lại cũng không có ánh lửa, người đúc tiền giả không có khả năng trốn trong lòng đất…
Ngưu Đại Lực cũng quan sát ngôi tự viện thấp thoáng sau rừng trúc khô vàng. Tường đỏ ngói vàng lầu các nhấp nhô, ngoại trừ khói nhang lưa thưa ra không còn thấy chút khói lửa nào khác, không hề giống nơi ẩn giấu công trường đúc tiền giả chút nào.
Hơn nữa Trúc Lâm thiền tự là cổ tự nổi danh Long Du, có nhiều thiện nam tín nữ dâng hương lễ Phật ở chỗ này, đặt công trường đúc tiền giả ở chỗ này chẳng phải là rất dễ dàng bị người phát hiện sao?
- Chẳng lẽ sợi dây chẳng qua là từng được cất giữ ở chỗ này một thời gian, dính phấn hoa cây trúc, sau đó mới bị vận chuyển đến công trường đúc tiền giả chân chính?
Lục Viễn Chí cố gắng đưa ra giải thích hợp lý.
- Không, hẳn là ở phụ cận nơi này.
Tần Lâm buông kính viễn vọng xuống nói:
- Nơi đây có thể vận chuyển đường thủy theo Cù Giang, đúc tiền cần thật nhiều than củi, có thể vận chuyển từ thượng nguồn xuống. Sau khi đúc thành tiền giả cũng có thể trải qua thủy lộ vận chuyển đến Hàng Châu, Ninh Ba ở hạ nguồn. Hơn nữa xung quanh Trúc Lâm thiền tự không có nông hộ, vừa hay làm những chuyện này thần không biết quỷ không hay.
Nghe Tần Lâm nói như thế, Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực cũng cảm thấy có lý, nhưng vừa không thể đập cỏ động rắn lại phải xác định mục tiêu, làm thế nào mới có thể được đây?
- Trước hết bắt đầu điều tra từ bên ngoài đi!
Tần Lâm lệnh cho Ô Bồng thuyền cặp vào bờ Nam, neo thuyền nơi nước cạn, cùng La Đông Nham mang lò ra nấu trà ở đầu thuyền, đón gió sông mát rượi, hết sức nhàn nhã tự đắc.
Cùng lúc đó, bảy tám chiếc Ô Bồng thuyền và thuyền khách trên mặt sông tản ra tứ tán, đám cẩm y quan giáo giả trang thành thương nhân ngoại địa bắt đầu dò xét tin tức từ ngư dân và thuyền công trên sông. Sai dịch Long Du cầm đồ hình truy nã vẽ sơ sài làm vật ngụy trang, giả vờ như đang truy nã can phạm, hỏi thăm hương dân trong các làng thôn.
Một canh giờ sau, tin tức lục tục báo trở về: không có ai nhìn thấy ánh lửa lò đúc tiền vào ban đêm, cũng không nghe được thanh âm không giống tầm thường. Về phần thuyền hay dừng đỗ trên khúc sông này, bởi vì Trúc Lâm thiền tự là cổ tự nổi danh Long Du, tài công thuyền phu đi thuyền đều thích ghé vào vái lạy cầu bình an, mỗi ngày thuyền dừng đỗ bên sông dưới chân ngọn đồi nhỏ rất nhiều, qua đêm cũng không ít, không ai chú ý tới tình huống khác thường.
- Nói như vậy nếu bọn họ vận chuyển đồng và than củi vào nửa đêm, cũng sẽ không dễ dàng bị người phát hiện.
Tần Lâm dứt lời liền sờ sờ cằm.
- Còn có, còn có một tin tức...
Có lẽ là cẩm y quan giáo cảm thấy tin này không liên quan nhiều tới vụ án, cho nên cũng có chút ấp a ấp úng, cho đến khi Tần Lâm trợn trừng mắt một cái, y mới nói tiếp:
- Có ngư dân nói với chúng ta, trong khoảng thời gian gần đây đoạn sông phụ cận đánh bắt cá không được nhiều, bầy cá chạy tới chỗ khác, cho nên thuyền câu trên mặt sông ít đi rất nhiều.
La Đông Nham nghe vậy liền gật đầu một cái:
- Không trách nghe người nhà bếp hạ quan nói, giá cá tươi đắt hơn trước không ít…
Nói tới đây La Tri Huyện liền đỏ mặt lên, nuốt vào nửa câu sau, người quân tử nên tránh xa chỗ bếp núc.
Ánh mắt của Tần Lâm lại híp lại, hai mắt lấp lánh tinh quang, tin tức bầy cá giảm bớt rõ ràng là tương đối phong phú!
La Đông Nham đưa một ngọn đèn có tẩm hương thơm cho Tần Lâm, cẩn thận hỏi:
- Tần Thiếu Bảo, bước kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ? Phái người vào Trúc Lâm thiền tự dò xét, hay là...
- Chúng ta trực tiếp đi vào!
Tần Lâm vung tay lên, nhìn về phía La Đông Nham đang kinh ngạc cười nói:
- Chẳng lẽ bản Khâm Sai không thể trộm kiếp phù sinh nửa ngày nhàn, vào nơi thiền tự kiếm thanh u sao?
Bên dưới ngọn đồi, bên bờ Cù Giang có một bến thuyền nho nhỏ dành cho thiện nam tín nữ lên Trúc Lâm thiền tự dâng hương, đoàn người Tần Lâm bỏ thuyền lên bộ ở chỗ này, bước lên theo mười bậc thềm đá đã mọc rêu xanh.
Hai tên tiểu sa di trước cửa Trúc Lâm thiền tự tinh mắt, nhìn thấy quan phụ mẫu bản huyện La Đông Nham mặc áo xanh nho phục, đi phía trước khom lưng dẫn đường, một mực cung kính đối với người còn lại, lập tức biết có đại nhân vật tới. Một người vội vàng chạy vào trong bẩm báo, một người khác vội vàng chạy xuống nghênh đón.
Bên trong chùa, Ngu Trúc phương trượng được tin rất nhanh, hỏi rõ diện mạo thân cao người trẻ tuổi đi với La Đông Nham kia, sau đó phất tay một cái với tiểu sa di để cho y đi ra ngoài trước đón tiếp, mình sửa sang y phục qua loa rồi mới tiến ra.
- Ha ha ha, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!
Hồ Vân Bằng từ phía sau thiền phòng đi ra, sắc mặt vui mừng nói với Ngu Trúc:
- Đây là Tần ma đầu đưa lên tới cửa, lão mau mau đi giữ chân hắn, ta đi thông báo Cao Tả Sứ. Hừ hừ, lần này nhất định phải rút gân lột da Tần ma đầu mới có thể tiêu giải mối hận trong lòng lão tử.
Sư huynh của Hồ Vân Bằng Huyết Hải Phiêu Bình Đoạn Hải Bình chính là chết ở trong tay Tần Lâm, cho nên y hận thấu xương Tần Lâm. Hiện tại cơ hội đã tới, y hào hứng chạy đi tìm Cao Thiên Long báo tin này.
Ngu Trúc cũng nghiến răng nghiến lợi đi ra sơn môn, nét mặt hiền lành hòa ái trở nên đằng đằng sát khí, không còn chút khí độ cao tăng Phật môn nào, mà rõ ràng giống như đao phủ thủ cầm đao giết người.
Mới vừa bước ra ngưỡng cửa sơn môn, Ngu Trúc chợt ngẩn người ra tại chỗ: chỉ thấy hơn mười chiếc thuyền lớn có nhỏ có đã cặp bờ Bắc Cù Giang, một đám hán tử cường tráng nhiều không đếm xuể đang theo ván thuyền đi xuống. Mặc dù bọn họ mặc y phục thường dân nhưng người nào cũng có thân thể vạm vỡ cường tráng, toàn thân toát ra khí chất cường hãn. Ai nấy đeo lủng lẳng bên hông Tú Xuân đao sắc bén hẹp dài và Xế Điện Thương, rõ ràng là quan giáo tinh nhuệ Bắc Trấn Phủ Ty.
Không chỉ có như vậy, cũng có không ít hán tử mặc thường phục bị Ngu Trúc nhận ra là cung thủ bản huyện, trên sông cũng có mấy chiếc thuyền lớn chạy qua lại, từ cửa sổ khoang cũng có thể nhìn thấy thấp thoáng uyên ương chiến y màu đỏ lửa.
Khẽ giật mình một cái, sát khí hung hãn trên mặt Ngu Trúc phương trượng trong nháy mắt biến mất, lại trở thành lão hòa thượng từ mi thiện mục từ sơn môn đi xuống đón mấy bước, chắp tay hành lễ nói:
- Trận gió nào đưa La phụ mẫu tới tệ tự vậy? Vị thí chủ sau lưng ngài sát khí bừng bừng trong mắt, toàn thân đầy chính khí, hẳn là Tần Thiếu Bảo xét âm đoán dương, mắt thần như điện có phải không?
- Ha ha, quả nhiên lão hòa thượng có chút nhãn lực! Ta tới đây dẫn kiến vị quý nhân này cho lão.
La Đông Nham chào hỏi Ngu Trúc giống như thường ngày, lại nhìn về phía Tần Lâm gật đầu cúi người:
- Khải bẩm Tần Thiếu Bảo, vị Ngu Trúc Đại sư này chính là phương trượng Trúc Lâm thiền tự, bản lãnh khác không có, bản lãnh pha trò chọc cười lại rất cao minh.
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả:
- Vì qua vườn trúc gặp được tăng, trộm kiếp phù sinh nửa ngày nhàn. Bản Khâm Sai đã làm xong chính sự, trước khi rời đi Long Du đặc biệt đến quý tự tầm u tham bí. Chưa vào thăm trong chùa, chỉ vừa gặp Ngu Trúc Đại sư đã mơ hồ có cảm giác quên hết cõi tục.
- Nói hay, nói hay lắm…
Ngu Trúc nghiêng người khom lưng, đưa bọn Tần Lâm vào trong chùa.
Tần Lâm cất bước tiến vào sơn môn Trúc Lâm thiền tự, thật nhiều cẩm y quan giáo cũng đi theo phía sau hắn chen chúc mà vào. Cung thủ bản huyện giương cung lắp tên chiếm cứ những vị trí thuận lợi, còn có quan quân triều đình mặc uyên ương chiến y màu đỏ lửa, phân ra hai đường lục thủy bao vây ngọn đồi Trúc Lâm thiền tự nước chảy không lọt.
Mí mắt Ngu Trúc phương trượng khẽ giật giật, thần sắc thay đổi mấy lần, chắp tay hành lễ nói:
- Hai vị thí chủ Tần, La, bần tăng xin có lễ. Tuy rằng tệ tự nhỏ thật nhưng cũng là cổ tự năm trăm năm, Phật, Bồ Tát ôm lòng từ bi, hai vị mang theo quá nhiều đao binh, Phật gia Bồ Tát sẽ không hài lòng.
La Đông Nham cười cười giải thích:
- Tần Thiếu Bảo là trụ cột triều đình, nhiều lần đánh bại phản tặc phản nghịch, có thể nói chiến công lừng lẫy, cũng bị gian đồ nghịch đảng coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, cho nên không thể không tăng cường đề phòng. Nếu như có điều mạo phạm, không thể làm gì khác hơn là xin lão hòa thượng gánh vác, thắp giùm Tần Thiếu Bảo mấy nén nhang trước mặt Phật Bồ Tát đi.
Ngu Trúc cúi đầu trầm ngâm, tựa hồ có vẻ không bằng lòng.
- Không tức là sắc, sắc tức là không, chẳng lẽ Đại sư còn chưa khám phá?
Tần Lâm thản nhiên mở miệng, hài hước liếc Ngu Trúc một cái:
- Chỉ cần trong lòng tồn thiện niệm, trong tay cầm đao bất quá là vì trừ ma vệ đạo mà thôi. Nếu như có tâm làm ác, cho dù là tay cầm hương hoa, miệng tụng kinh Phật cũng sẽ rơi vào ma đạo. Đại sư ngài nói có đúng không?
- Phải phải, Tần thí chủ tuệ căn thâm hậu, bần tăng ngược lại chấp mê.
Ngu Trúc vô cùng miễn cưỡng cười cười, lão bị Tần Lâm nói mấy câu khiến cho sau lưng toát mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm giới bị: chẳng lẽ Tần ma đầu đã phát hiện cái gì…
Tần Lâm được mọi người tiền hô hậu ủng đi thăm Trúc Lâm thiền tự, thăm đủ các nơi Tứ Đại Kim Cương, Thập Bát La Hán, Đại Hùng Bảo Điện... Tòa cổ sát năm trăm năm này cũng có chút lai lịch, tượng Phật toát ra ánh vàng chói, điện các cổ kính, bên trong đình viện tùng bách um tùm.
Duy chỉ có một điểm làm cho sát phong cảnh một chút, chính là xung quanh chùa vốn là rừng trúc xanh um, hiện tại tất cả đều trở nên khô vàng, hoặc đang chết dần. Hiện tại vốn là tiết Xuân mưa dầm ở Giang Nam, thế nhưng cảnh sắc lại giống như mùa Thu.