Cẩm Y Vệ

Chương 684: Rối Gỗ Giật Dây

- Không thể bắn!

Một tên Thập Trưởng vẻ mặt như đưa đám, chỉ chỉ về phía Tần Lâm:

- Đó là lão tổ tông Bả Ngốc bộ ta, dám vô lễ với lão nhân gia, cha mẹ cũng sẽ không nhận ta nữa!

Một vị Bá Hộ Mông Cổ khác từ phía sau chạy tới:

- Thối lắm, cái gì lão tổ tông? A, đây không phải là Minh... Minh... Na Nhan Thiên Hộ Minh An Đại nhân bộ tộc chúng ta sao?!

- Mãn Đô Đài Cát cũng ở nơi đây, Ba Đồ ra mắt Đài Cát Đại nhân!

Một võ sĩ Mông Cổ khác dứt khoát vứt cung quỳ xuống, liên tiếp dập đầu.

Ngạch Lễ Đồ, Minh An, Mãn Đô Đài Cát... Hơn mười tên quý tộc chư bộ Mông Cổ nhất tề vén mũ trùm tai lên, dưới ánh đèn chiếu rọi, các binh sĩ Mông Cổ đều nhìn thấy tướng mạo bọn họ hết sức rõ ràng.

Đáy lòng Khoát Nhĩ Chích quát to một tiếng khổ, thầm nói không hiểu vì sao Tần Lâm dẫn theo đám tổ tông này, cục diện hiện tại hết sức phiền phức.

Quan quân và binh lính của Thiên Nhân đội này có chừng một nửa đến từ chư bộ Mạc Nam, đám quý tộc Ngạch Lễ Đồ nếu không phải là tộc trưởng của bọn họ, vậy cũng là chủ nhân trước đây của họ. Cho dù là họ ăn gan hùm mật gấu cũng không dám bắn một mũi tên nào về phía đối diện.

Khoát Nhĩ Chích nghiến răng nghiến lợi, xông lên phía trước, lớn tiếng nói:

- Đối diện là hóa trang lừa gạt chúng ta, giết...

Chữ ‘giết’ vừa thốt lên được một nửa, tên Bá Hộ bên trái lộ hung quang nhìn chằm chằm y, đột nhiên Khoát Nhĩ Chích nhớ ra, mẫu thân người này là muội muội Minh An, y là cháu ruột Minh An. Một vị Thập Trưởng bên phải cũng rút loan đao Đại Hãn ra, chỉ bất quá lưỡi đao hàn quang sáng chói lại là nhắm về phía chủ soái mình. Khoát Nhĩ Chích đột nhiên nhớ lại người này đến từ Bả Ngốc bộ, đã từng nói khi còn nhỏ gặp phải thiên tai tuyết rơi kéo dài, là tộc trưởng Ngạch Lễ Đồ dùng một chén nước đường cứu tánh mạng của y.

Chỉ đơn độc một quý tộc Mông Cổ tuyệt đối không cách nào đối kháng Hoàng Đài Cát, nhưng khi hơn mười thủ lĩnh bộ tộc trung tiểu Mạc Nam đứng về một phía, đừng nói Hoàng Đài Cát, cho dù là Yêm Đáp Hãn đã chết hoặc Đồ Môn Hãn được xưng hệ chính của gia tộc hoàng kim cũng phải nể mặt bọn họ mười phần.

May là Khoát Nhĩ Chích thức thời, lập tức đổi lại lời nói:

- Giết… giết không được! Chư vị tộc trưởng tôn quý, vì sao lại tới nơi này, ha ha, khách quý, khách quý…

Không chỉ nói như vậy, y còn treo vũ khí lên lưng ngựa, tay không nhảy xuống.

Lúc này sát ý như ngưng đọng thành thực chất mới trở nên nhạt đi. Cháu Minh An dời mắt đi nơi khác, Thập Trưởng đến từ Bả Ngốc bộ tra loan đao vào vỏ, càng nhiều võ sĩ Mông Cổ hơn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tim của Khoát Nhĩ Chích vốn đã dâng lên tới cổ rốt cục trở về vị trí, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, mới vừa rồi hơi lơ là, chỉ sợ cả cánh quân cũng sẽ tạo phản bất thình lình.

Hợp Hãn cũng mới tỉnh ngộ lại, mới vừa rồi nhìn những người Tần Khâm Sai dẫn theo đã cảm thấy hơi quen quen. Bởi vì bọn họ vận trang phục quan giáo triều đình, cộng thêm trong đêm tối không thấy rõ, vào lúc này mới phát giác toàn là người quen cũ.

Ngón này của Tần Khâm Sai quả thật là vô cùng gian trá.

Đối mặt cả Thiên Nhân đội, Tần Lâm nhàn nhã bước tới, cười hì hì nói:

- Khoát Nhĩ Chích, lão huynh ngươi tới đây làm gì vậy, lăm lăm đao thương, chẳng lẽ là muốn bất lợi với bản Khâm Sai?

Khoát Nhĩ Chích rất muốn nói ta tới muốn làm thịt ngươi, nhưng tình thế đã như vậy, còn đùa giỡn nữa cũng không làm được chuyện gì, đành phải nở một nụ cười bồi:

- Là, là Đài Cát Đại nhân nghe nói Khâm Sai xuất tuần, sợ lại có sói dữ tập kích, phái chúng ta tới đây bảo vệ.

- Có thật không?

Tần Lâm cố làm ra vẻ không biết, ánh mắt thăm dò quét trên mặt chư vị võ sĩ Mông Cổ một lượt.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Tất cả võ sĩ Mông Cổ đều phụ họa, không thể nói trước mặt các vị tộc trưởng là chúng ta tới giết các ngươi, cùng lắm thì đợi lát nữa lén lút cho bọn họ biết chân tướng.

- Tốt lắm!

Tần Lâm thành thật không khách sáo chỉ huy bọn họ:

- Các ngươi hù dọa dân du mục Uông Na Cổ bộ như vậy, hiện tại hãy giúp bọn họ dọn dẹp sửa sang một chút, đợi lát nữa sẽ hộ tống bản Khâm Sai trở lại Quy Hóa thành.

Các võ sĩ Mông Cổ lấy làm kinh hãi, lại thấy các vị tộc trưởng, quý tộc đều gật đầu, không thể làm gì khác hơn là dở khóc dở cười nhảy xuống ngựa, chạy đi giúp những mục dân Uông Na Cổ bộ sửa sang lại doanh địa.

Mắt thấy cường địch khoảnh khắc trước còn đằng đằng sát khí tới tiến công, đảo mắt liền biến thành con em dân du mục, những dân du mục Uông Na Cổ bộ như lạc vào trong mây mù.

- Bội phục, bội phục!

Hợp Hãn khom lưng trước Tần Lâm, tay đặt lên ngực cung kính:

- Khâm Sai đại thần ngài thật sự là lợi hại, bất động thanh sắc đã cứu hơn ngàn nhân khẩu trên dưới toàn bộ tộc chúng ta, Uông Na Cổ bộ sẽ vĩnh viễn khắc ghi ân đức của ngài!

- Khắc ghi hay không không quan trọng, mấu chốt là có muội muội đẹp lấy thân báo đáp hay không?

Tần Lâm cười xấu xa khẽ nói, lại quên tiếng Hán của Hợp Hãn rất tốt.

Hợp Hãn lập tức ngây dại, sau đó xoay người rời đi, nhìn dáng vẻ y thật sự chuẩn bị đi chọn lựa mỹ nữ hiến tặng cho Tần Khâm Sai.

Tần Lâm suýt chút nữa hôn mê:

- Này này, ta chỉ đùa giỡn mà thôi, thật ra thì ta chỉ muốn hỏi một chút chuyện liên quan tới Hải Mạn.

Hải Mạn? Hợp Hãn còn chưa biết chuyện Bả Hán Na Cát ngộ hại cho nên hiểu sai ý, vô cùng áy náy nói:

- Quả thật Hải Mạn là mỹ nhân xinh đẹp nhất, đáng tiếc Khâm Sai ngài chậm chân một chút, ngay từ ba năm trước đây nàng đã bị hiến tặng cho Đại Thành Đài Cát, bất quá... Nghe nói nàng không được cưng chiều mà là bị đày đi chăn dê, nếu như ngài nói lên yêu cầu với Đại Thành Đài Cát, hẳn là có thể lấy được nàng.

- Nói lên yêu cầu với Đại Thành Đài Cát ư, vậy thì phải xuống âm tào địa phủ mới được!

Tần Lâm thở dài nói.

Hợp Hãn vô cùng kinh hãi:

- Cái gì, Đại Thành Đài Cát chết rồi sao? Cái… cái chết của y có liên quan tới Hải Mạn sao?

Sau khi nghe Tần Lâm kể lại đầu đuôi, Hợp Hãn cũng nói ra những gì mình biết.

Mông Cổ chư bộ vốn là tin Tát Mãn giáo, sau đó dần dần đổi tin Phật giáo, nhưng một ít bộ tộc trung tiểu vẫn có Tát Mãn giáo còn sót lại, Hải Mạn chính là nữ nhi của Tát Mãn vu sư.

Nhưng bởi vì Phật giáo Tây Tạng công kích, Tát Mãn giáo càng ngày càng suy thoái, phụ thân của Hải Mạn cũng không đứng vững chân được nữa, bèn mang theo vợ con đi Thanh Hải, nói muốn đổi sang đầu Phật giáo, học tập tinh túy Phật giáo.

Năm năm trước Hải Mạn được một thương đội hộ tống, một mình từ Thanh Hải trở lại, nói cha mẹ đã chết ở nơi đất khách, nàng trở lại đầu dựa vào thúc bá.

Có thể tưởng tượng được loại nữ cô nhi như Hải Mạn không được hưởng đãi ngộ tốt, dung mạo càng xinh đẹp lại càng bị nhiều người dòm ngó. Lại qua hai năm, Hải Mạn không chịu nổi bị quấy nhiễu, dứt khoát tự nguyện tham gia tiến hiến hàng năm của bộ tộc, hiến cho Đại Thành Đài Cát quản hạt một mảnh thảo nguyên này.

Thật ra thì Uông Na Cổ bộ biết không nhiều chuyện về Hải Mạn, Hợp Hãn tỏ ra áy náy:

- Thật là không phải, Tần Khâm Sai, sợ rằng đầu mối chúng ta cung cấp không mấy hữu dụng đối với ngài.

Đám huynh đệ quan giáo Lục Viễn Chí có hơi thất vọng, bởi vì dấu vết Hải Mạn để lại trong thời gian sống ở Uông Na Cổ bộ cũng không nhiều, không thu hoạch được manh mối gì có giá trị.

- Thanh Hải, học tập Phật giáo, chẳng lẽ tin này còn chưa đủ phong phú sao?

Tần Lâm cười lên, lại hỏi:

- Tát Mãn vu sư các ngươi làm thế nào diễn trò, hoặc nói là thi triển pháp thuật, có ai từng thấy qua hay chưa?

Hợp Hãn lại tỏ vẻ áy náy lắc đầu một cái:

- Bây giờ mọi người đều tin tưởng Phật gia, không có ai bái Tát Mãn nữa. Bất quá phụ thân Hải Mạn có để lại một rương pháp khí cho thúc thúc nàng, bởi vì cảm thấy những thứ đồ này có tác dụng trừ tà, nên đến bây giờ vẫn còn giữ.

Vậy thì tốt quá, Tần Lâm lập tức yêu cầu đi tra xét.

Hợp Hãn dẫn bọn họ tới nhà thúc thúc Hải Mạn, A Nhĩ Ba Đặc, lấy rương đồ ca ca lão để lại cho Khâm Sai đại thần xem thử.

Một vị dân du mục Mông Cổ vóc người tráng kiện khiêng chiếc rương kia ra, nói với vẻ nịnh hót:

- Những thứ này có thể trừ tà, cho nên bao nhiêu năm qua di cư du mục ta cũng không vứt bỏ.

Thông dịch dịch lại cho Tần Lâm, hắn ừm một tiếng coi như đáp ứng, đặt hết tâm tư vào cái rương này.

Mở nắp rương ra nhìn thấy một bộ não bạt bằng đồng, trên phủ một lớp rỉ xanh biếc. Bên cạnh là một chiếc chuông đồng, lại có hai mặt nạ hung thần sặc sỡ, là Tát Mãn vu sư mang lên trong lúc nhảy nhót làm phép, còn có mấy món đồ kỳ quái giống như vậy.

Tần Lâm cầm lên quan sát từng thứ một, sau đó để sang bên cạnh. Rốt cục xem tới đáy rương, hắn vui mừng phát hiện hai con rối gỗ giật dây tương đối lớn.

- Vật này cũng là vu sư dùng sao?

Tần Lâm nhìn về phía Hợp Hãn hỏi.

Hợp Hãn trả lời rất dứt khoát:

- Đúng vậy, lúc Tát Mãn vu sư chỗ chúng ta làm phép giáng linh sẽ dùng con rối để chiêu dẫn linh hồn. Phụ thân Hải Mạn biết pháp thuật này, khiến cho tượng gỗ vô cùng sống động như thật. Lão còn biết bắt chước thanh âm của linh hồn, giống như người chết được gọi hồn về vậy, xem hay hơn diễn trò rất nhiều.

Bởi vì đã sớm đổi tin Phật giáo Tây Tạng, không hề tin tưởng Tát Mãn vu sư kia nữa, cho nên Hợp Hãn nói rất thẳng thắn, thậm chí toát ra chút khinh miệt.

Rối gỗ giật dây và nói tiếng bụng chính là bản lãnh giữ nhà của Tát Mãn vu sư. Rốt cục Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, đến đây đã hiểu rõ thủ pháp gây án giết chết Bả Hán Na Cát.

- Chúng ta trở về Quy Hóa thành.

Tần Lâm đi ra ngoài, lại chỉ chỉ Khoát Nhĩ Chích:

- Ngươi, mang theo binh mã, đi trước mở đường cho bản Khâm Sai!

Vốn là giết Tần Lâm mà tới, lần này ngược lại phải mở đường cho hắn, Khoát Nhĩ Chích chợt cảm thấy như mình vừa nuốt chửng một con ruồi.

Mấu chốt là y còn phải nhắm mắt cố gắng nuốt con ruồi xuống. Mười mấy vị quý tộc thủ lãnh các bộ Mông Cổ như Ngạch Lễ Đồ, Minh An… đều nhìn y với vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác.

- Truyền lệnh, toàn quân mở đường thay Tần Khâm Sai!

Khoát Nhĩ Chích cố gắng nhịn nhục, chạy lên phía trước nhất mở đường. Hiện tại y không thể nào chịu được Tần Lâm nữa, thà rằng tìm một miếng đậu hũ đập đầu chết cũng không muốn đi chung một chỗ với hắn.

Lục Viễn Chí và các huynh đệ Hiệu Úy suýt chút nữa cười đau cả bụng. Tần trưởng quan của chúng ta quả thật biết cách sai khiến người khác, sai khiến Khoát Nhĩ Chích giống như sai khiến Đại Hoàng hắn nuôi, quả thật tổn âm đức.

-----------

Quy Hóa thành, vào đêm, Hoàng Đài Cát cùng thân tín của y thức trắng đêm trong trướng không ngủ, chờ đợi tin tức tốt.

- Báo...

Binh sĩ quan sát tình hình địch chạy nhanh vào báo:

- Nhờ có ánh trăng, xa xa trông thấy Khoát Nhĩ Chích tướng quân dẫn dắt quân trở về, cờ xí đầy đủ, binh mã cũng không tổn thất.

- Thành rồi!

Hoàng Đài Cát đắc ý cười như điên cuồng, dẫn người thân tín đi ra ngoài đón, bọn họ muốn tận mắt thấy thấy thủ cấp Tần Lâm mới cam lòng. Thậm chí Hoàng Đài Cát suy nghĩ xem có nên bắt chước Tào Tháo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa mà Thôi tiên sinh kể, ném về phía đầu tên họ Tần một câu: ‘Đã lâu không gặp, Tần Khâm Sai có khỏe không?’ Con bà nó, như vậy thật là phách lối!

Hào hứng vọt ra doanh, lại thấy Khoát Nhĩ Chích từ xa đi tới, trên mặt không có vẻ vui mừng chút nào, ngược lại sầu thảm giống như cha chết.

Hoàng Đài Cát vô cùng hưng phấn cũng không suy nghĩ nhiều, hỏi:

- Đầu tên họ Tần đâu?

- Ở chỗ này, còn dính vững vàng ở trên cổ!

Cách đó không xa, Tần Lâm cười hì hì trả lời:

- Ít nhất vững chắc hơn đầu ngươi!

A? Hoàng Đài Cát cả kinh há hốc mồm cứng lưỡi, không thể làm gì khác hơn là nhìn trừng trừng Khoát Nhĩ Chích.

Đáng thương cho Khoát Nhĩ Chích tỏ ra khổ sở vô cùng. Y bị Tần Lâm đùa giỡn xoay mòng mòng, chẳng khác nào rối gỗ giật dây của Tát Mãn vu sư Uông Na Cổ bộ.

- Đài Cát Đại nhân, chúng ta vĩnh viễn khó quên thịnh tình của ngài!

Ngạch Lễ Đồ trên lưng ngựa khom lưng đặt tay lên ngực thi lễ Hoàng Đài Cát, chỉ bất quá thái độ lão lạnh như băng, sắc mặt nghiêm nghị, không hề có chút cảm kích nào.

Hoàng Đài Cát tinh mắt lập tức đã nhìn thấy trừ Ngạch Lễ Đồ ra còn có các quý tộc Mông Cổ Minh An, Hợp Hãn, Mãn Đô Đài Cát, tất cả đều thay trang phục quan giáo triều đình, y lập tức hiểu đại thế đã qua, cơ mặt không tự chủ được giật giật vài cái.

Nhớ tới năm xưa quý tộc các bộ cung kính với y tới mức nào, không dám thở mạnh trước mặt y. Hiện tại thì sao, những quý tộc này công khai đứng về phe Tần Lâm, không coi Hoàng Đài Cát y ra gì.

Cũng khó trách, trước kia Hoàng Đài Cát có năng lực quyết định thịnh suy hưng vong các bộ, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, dĩ nhiên quý tộc các bộ phải theo dõi sắc mặt y hành sự. Hiện tại thời thế thay đổi, bốn đường quân Minh ra quan, các bộ Mạc Nam phải sống dưới lưỡi đao của quân Minh, cho nên bọn họ không dám đối nghịch với Tần Lâm.

Huống chi Tần trưởng quan của chúng ta thi thố cả ân lẫn uy, còn có thể ném ra đòn sát thủ gia tăng ngạch độ hỗ thị.

Thôi Hiến Sách cũng trợn mắt há mồm, y nằm mơ cũng không nghĩ ra Tần Lâm lại để cho quý tộc các bộ Mông Cổ hóa trang thành cẩm y quan giáo, đi theo bên hắn hành động như vậy. Đối mặt tộc trưởng cùng Na Nhan Thiên Hộ các bộ, các võ sĩ Mông Cổ không thể bắn ra một mũi tên nào.

Tần Lâm cỡi trên lưng Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, liếc nhìn Thôi Hiến Sách với ánh mắt hài hước. Đừng nói là ngươi, cho dù là Trung Hành Thuyết phục sinh, Trương Hoằng Phạm sống lại, lão tử cũng có thể làm cho ăn một họng phân.

Quả thật Thôi Hiến Sách chẳng khác nào ăn phân, vốn còn có chút hy vọng lật ngược tình thế, nhưng hiện tại quý tộc các bộ hừ lạnh không ngừng, bằng không cũng cười lạnh lẽo.