Cẩm Y Vệ

Chương 641: Thật là lợi hại


Đại Hoàng sủa gâu gâu lao đi, A Sa ở phía sau kéo sợi dây, chạy theo nó thật nhanh.

- Mau đuổi theo!

Tần Lâm vung tay lên, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đuổi theo nghi phạm quan trọng hơn nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Hắn không biết đám quan giáo sau lưng mình suýt chút nữa hôn mê, Tần trưởng quan của chúng ta đã trở thành đại thúc của Đại Hoàng rồi sao? Tần trưởng quan từ trước tới nay đánh đâu thắng đó, không ngờ rằng hôm nay bị tiểu nha đầu này trêu cợt như vậy.

Khứu giác Đại Hoàng tương đối bén nhạy, mùi máu tươi lại rất đặc biệt, nó chỉ cần tìm được nơi đầu tiên đổ máu, cũng không có khả năng không tìm được.

Dọc theo đường đi hai lần gặp Lạt Ma Trát Luận Kim Đỉnh tự phân tán ra ngoài, mỗi tổ đều chỉ có ba bốn người, chạy loạn trong các con hẻm chằng chịt.

Đường hẻm thành Bắc Kinh dày đặc như mạng nhện, ngang dọc khắp nơi, Lạt Ma Kim Đỉnh tự không quen địa hình, mò mẫm tìm kiếm như vậy có thể tìm được mới là chuyện lạ.

Thấy Tần Lâm dẫn người chạy như điên, số Lạt Ma gặp được cũng muốn đi theo hắn, nhưng bị Mã Bân chỉ huy cẩm y quan giáo ngăn lại tất cả, mặc cho bọn họ dùng tiếng Mông Cổ kêu loạn.

Từ hẻm Càn Ngư đi tới cuối đường, băng ngang qua đường trước Sùng Văn môn, sau đó rẽ vào hẻm Thạch Tào, chưa đi đến cuối đã rẽ sang phía Bắc, cuối cùng theo một con hẻm nhỏ vô cùng yên tĩnh chạy tới hẻm Sử Gia.

Nơi này cách Uy Linh Pháp Vương gặp tập kích ngoài Đông An môn đã có mấy dặm đường, chúng quan binh chạy tới nỗi thở hồng hộc, nhưng mọi người cũng không cảm thấy mệt mỏi, kỳ vọng sắp vạch trần bí mật khiến cho bước chân của bọn họ vừa nhanh vừa vội.

Rốt cục Đại Hoàng ngừng lại, sủa gâu gâu liên hồi về phía một vườn rau, cho dù là A Sa ra sức kéo dây, nó vẫn nhảy nhót ra sức muốn xông về phía trước.

Không cần nói, bên trong vườn rau này nhất định có điều cổ quái, tất cả mọi người nhìn chăm chú vào bên trong một chiếc lều cỏ.

Tần Lâm chỉ huy đám quan giáo vây quanh tầng tầng, sau đó hai tay bắc thành hình loa, lớn tiếng kêu:

- Người ở bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng, chính sách của chúng ta là khoan hồng độ lượng, nếu như kháng cự sẽ bị nghiêm trị…

Ặc… sắc mặt bọn Từ Tước tỏ ra ngơ ngác, không biết Tần trưởng quan vừa giở trò gì.

- Sai rồi sai rồi, thật là xấu hổ, đọc sai lời rồi….

Tần Lâm cười hắc hắc, đổi lời lại tiếp tục kêu lớn:

- Bọn chuột nhắt trong đó hãy nghe cho kỹ, bản quan là Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Tần Lâm, phụng chỉ giám sát chiếu ngục, cai quản Bắc Trấn Phủ Ty. Bọn ngươi đã bị vây quanh tầng tầng, có thể nói chắp cánh khó thoát, thức thời vụ là tay tuấn kiệt, mau mau ghìm cương bên bờ vực mới có một đường sinh cơ...

Như vậy mới phải chứ, mới thể hiện được uy phong của đại thần triều đình, ma đầu Xưởng Vệ.

- Tần... Tần trưởng quan?

Bên trong có người nhỏ giọng thầm thì, sau đó chợt vang lên một tràng tiếng ồn ào, chợt có hai Lạt Ma chạy gấp ra, chạy thẳng về phía Tần Lâm.

- Còn dám ngoan cố kháng cự ư?

Từ Tước xuất chiêu Đại Bằng Triển Sí, động tác dứt khoát lưu loát, chưởng phong mơ hồ mang theo tiếng sấm gió, quả nhiên không hổ là Đại Đương Đầu Đông Xưởng. Trần Ứng Phượng cũng rống to tiến lên trước hai bước, tay trái hổ trảo, tay phải hạc chưởng, chính là ngạnh công thượng thừa Hổ Hạc Song Hình.

Chúng quan giáo nhất tề quát to, cũng rút Tú Xuân đao tiến lên. Chỉ cần Tần Lâm ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ loạn đao phân thây hai Lạt Ma kia.

Không ngờ rằng hai Lạt Ma kia chạy tới còn cách xa một trượng đã quỳ rạp xuống đất, đầu gối trượt thêm một quãng trên đất bùn trơn trượt, miệng kêu lên liên hồi:

- Tần trưởng quan cứu mạng, Vô Lượng Thọ Phật, Thái Thượng Lão Quân, Vương Mẫu nương nương, Quan Âm Bồ Tát...


Bọn Từ Tước, Trần Ứng Phượng thảy đều trợn tròn mắt, khí bá vương của Tần trưởng quan cũng quá mức mạnh mẽ, mới vừa rống lên mấy câu đã hù dọa cho hai Lạt Ma kia phải hồn vía lên mây.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực lại trợn mắt nhìn nhau, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình: gọi hồi lâu, vì sao kẻ chạy ra lại là hai tên này?

- Các ngươi có quyền giữ im lặng, hết thảy những gì các ngươi nói sẽ trở thành chứng cứ trình đường.

Tần Lâm cười híp mắt nói, sau đó rất kiên nhẫn giải thích cho hai Lạt Ma đang tuôn rơi nước mắt:

- Nói cách khác, bây giờ các ngươi có thể ngậm miệng lại, chờ lát nữa bản quan hỏi cái gì các ngươi sẽ trả lời cái đó, bằng không bản quan sẽ không khách sáo.

- Không nói, chúng ta sẽ không nói bậy một chữ nào!

Hai Lạt Ma lập tức dùng hai tay bụm miệng lại, suy nghĩ một chút cảm thấy không yên lòng về đồng bạn, bèn lấy ra một tay bị miệng đối phương, trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

-----------

Trong Từ Ninh cung Tử Cấm thành, Uy Linh Pháp Vương thăng đàn giảng pháp, nói đến chỗ tuyệt diệu quả thật là ba hoa không ngớt, nước bọt tung bay.

Chỉ thấy vóc người lão cực kỳ cao lớn, thân khoác một chiếc pháp bào màu trắng viền đỏ, hai đạo mày kiếm không giận mà uy, hai mắt lấp lánh thần khí sung túc, sống mũi anh tuấn, miệng rộng mặt vuông, đầu đầy tóc bạc kết thành hình trôn ốc, quả thật chính là bảo tướng trang nghiêm.

Mặc dù khoảng cách giữa hai mắt tựa hồ quá gần, dường như lông mày lại ở cách nhau quá xa. Miệng lão há ra khoe một hàm răng vàng khè như lưỡi cuốc, nhưng kỳ nhân tự có dị tướng, huống chi ngã Phật chú trọng từ bi, thân thể phàm tục thế gian bất quá chỉ là túi da hôi thối mà thôi.

Không hổ là Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ, giảng tới Đại Nhật Như Lai kinh ngón tay bắt Pháp Giới Định ấn, khóe miệng khẽ nhếch giống như Phật tổ niêm hoa vi tiếu. Giảng tới bộ Bồ Đề Đạo Thứ Đệ Quảng Luận lại bắt Kim Cương Đại Tuệ ấn, thần sắc cực kỳ trang nghiêm, giống như Tây Thiên La Hán giáng phàm.

Lý Thái hậu cùng Vạn Lịch nghe nửa hiểu nửa không, nhưng trong lòng càng thêm tin tưởng Pháp Vương hơn trước.

Không phải vậy sao, Pháp Vương mới vừa gặp tập kích, vốn là đặc biệt triệu vào cung thăm hỏi. Kết quả lão nhân gia còn nói hôm nay lệ khí tứ hải bay lên, cho nên lại giảng kinh hoằng pháp tiêu tai giải nghiệp, cầu cho giang sơn Đại Minh vĩnh viễn trường tồn.

Cái gì gọi là đại từ đại bi, đây chính là đại từ đại bi!

Bọn Trương Kình, Lưu Thủ Hữu cũng đứng nghiêm bên dưới nghe giảng, thầm nghĩ trong lòng dù có tin hay không, tóm lại sau này địa vị Pháp Vương sẽ không dao động nữa.

Vì sao? Pháp Vương chân trước cầu phúc thay Đại Minh, bảo vệ Hoàng gia duy trì chín trăm chín mươi chín năm, chân sau ra cung liền gặp phải Bạch Liên Ma giáo tập kích, nghe nói giáo chủ Ma giáo còn kêu lên ‘Vọng tưởng kéo dài Hoàng gia thay ngụy triều, Uy Linh lão tặc nhận lấy cái chết’. Ma giáo và triều đình không chết không thôi, thử nghĩ nếu như không phải là Uy Linh Pháp Vương thật sự có đại thần thông nghịch thiên cải mệnh, kéo dài hoàng thống, Ma giáo đâu cần tới tập kích lão như vậy?

Thật vất vả Uy Linh Pháp Vương mới kết thúc hoằng pháp, mấy vị Trương Kình, Lưu Thủ Hữu, Nghiêm Thanh chỉ cảm thấy đứng lâu tới nỗi chân tê dại. Lý Thái hậu và Vạn Lịch là thưởng thức nghiền ngẫm tinh tế, có cảm giác dư âm vẫn còn vang vọng xung quanh.

Hồi lâu, Lý Thái hậu mới cất tiếng thở dài:

- Ôi, vì kéo dài hoàng thống thay triều đình, lại làm Pháp Vương bị Ma giáo tập kích bất ngờ, ai gia thật sự rất xấu hổ.

Pháp Vương bảo tướng trang nghiêm, thần sắc uy vũ nói:

- Phật viết: ta không vào địa ngục ai vào địa ngục, vì bảo vệ giang sơn triều đình vĩnh viễn vững bền, vì phúc của vạn dân trong thiên hạ, cho dù là bần tăng tan xương nát thịt cũng không tiếc.

Hay cho một vị Pháp Vương thương nước thương dân!

Trương Kình cung cung kính kính hỏi:

- Không biết mới vừa rồi Pháp Vương nói lệ khí sâu nặng, rốt cục là ứng trên thân người nào? Vì sao gần hai năm qua nhiều lần xảy ra hung án liên quan tới Hoàng cung?

Lưu Thủ Hữu, Nghiêm Thanh lập tức phấn chấn tinh thần, ha ha... Mọi người đang chờ Pháp Vương nói ra tên Tần Lâm!

Từ Văn Bích cảm thấy nôn nóng trong lòng nhưng lại không có cách nào, Tần muội phu ơi Tần muội phu, ngươi vô cùng linh xảo, chẳng hay có biết Uy Linh Pháp Vương đang sàm tấu ngươi sau lưng hay không?