Cẩm Y Vệ

Chương 591: Vò giấm thật lớn

Dường như Du Thất biết được chuyện gì, thấy thần sắc Tần Lâm như vậy bèn cười ha hả nói:

- Tiểu thư ở trong phủ, hay là Tần tướng quân… Ha ha, lão nô mạo muội rồi.

Thời này lễ phép nghiêm cẩn, tiểu thư còn ở khuê các đợi gả, Trương Cư Chính và Trương Tử Huyên không giữ lễ giáo là một chuyện, Du Thất làm người ở theo thói thường là không nên hỏi như thế. Bình thời Tần Lâm đều là mặt dày xâm nhập vào phủ đi tìm Trương Tử Huyên, đám người Du Thất, Diêu Bát mắt nhắm mắt mở làm như không nhìn thấy.

Lần này Du Thất lại hỏi như vậy, rõ ràng là muốn bắt chẹt hắn.

Lão tiểu tử này! Tần Lâm mắng Du Thất một câu trong lòng, không thể làm gì được, chuyện này không phải chỉ là nhi nữ tình trường mà còn liên quan tới triều đình, trì hoãn càng lâu càng không chủ động, nói ra càng nhanh càng đỡ khó xử hơn.

Bên trong hoa viên tướng phủ, gió Xuân thổi lất phất trăm hoa nở rộ, Trương Tử Huyên búi mái tóc như thác đổ của mình lên, cắm xéo một cây trâm vàng trên đó. Mặt nàng không hề son phấn, nhưng trời sinh nhan sắc khuynh thành, thân mặc y phục màu xanh nhạt bó sát mình càng làm nổi bật đường cong kiều diễm của thân thể.

Lúc Tần Lâm tiến vào hoa viên, vị thiên kim tiểu thư này đang nằm nhắm mắt lại giả vờ ngủ say trên ghế, gương mặt trái xoan bị nắng ấm ngày Xuân chiếu rọi đỏ hồng, trông hết sức đáng yêu.

Rón rén đi tới, Tần Lâm khom người cúi đầu xuống, đôi môi khẽ chạm vào gò má thơm tho của nàng, chỉ cảm thấy kích động trong lòng không ít.

Mỹ nhân đang giả ngủ bừng tỉnh, ánh mắt sâu không lường được bao phủ một lớp hơi nước thật mỏng, nhìn chằm chằm Tần Lâm gần trong gang tấc, tim đập thình thịch, cố làm ra vẻ kinh ngạc:

- A, thì ra là Tần huynh còn nhớ đến thăm tiểu muội, quả thật là khó được!

Vốn là Tần Lâm còn chút ngượng ngùng, thấy Trương Tử Huyên làm bộ ngược lại cười lên, cầm chén trà trên bàn thấp bên cạnh ghế nằm lên, cho là nàng đã uống, bèn uống sạch nửa chén trà còn lại.

Thấy cử chỉ thân mật của Tần Lâm, thiên kim tướng phủ vốn có dạ ghen tức cuối cùng tiêu mất ba phần, đang muốn ngồi dậy từ ghế nằm, Tần Lâm lại lấy hai tay chống tay vịn, cúi người xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, Trương Tử Huyên chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nhắm mắt nói:

- Tần Lâm, huynh đừng nảy ra ý nghĩ xấu xa gì, tiểu muội cũng không phải là những kẻ oanh oanh yến yến kia, mặc cho huynh tùy tiện khi dễ!

Ha ha, vẫn còn cứng rắn ngoài miệng sao, nhưng ánh mắt đã bán đứng nàng rồi!

Tần Lâm cười hì hì, cúi đầu hít sâu một hơi trên đôi môi đang hé mở vì kinh ngạc của Trương Tử Huyên, sau đó lại nghiêng đầu sang bên hôn vào tai nàng:

- Vốn là đại sự triều đình đường đường chính chính, nhưng có người thích lẫn lộn tư tình nhi nữ. Nếu như dây dưa không rõ, để lỡ chính sự, chẳng phải là vì tư phế công sao?

Hay thật, đây là nói ta sao? Trương Tử Huyên lộ vẻ hờn giận, đưa tay đẩy Tần Lâm ra:

- Cái gì là vì tư phế công? Tần huynh, huynh chụp mũ bừa bãi như vậy, tiểu muội cũng không dám đội!

Tốt lắm, phép khích tướng đã hữu dụng, Tần Lâm mừng thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm trang nói:

- Ngu huynh ư, từ trước tới nay đều là công tư phân minh, nhưng muội lại không làm đúng, ôi… Cũng phải nói rằng về tư, quả thật là ngu huynh có lỗi với muội.

Trương Tử Huyên mím môi oán hận nhìn Tần Lâm, chợt bật cười, vung quyền đập hắn hai cái:

- Tên ngốc này, chẳng lẽ tiểu muội là loại người không hiểu biết đại sự sao? Nói cho huynh biết, chuyện mà Kim trưởng quan muốn cầu, trước khi tiểu muội giả vờ ngủ say cũng đã nghĩ ra đối sách xong xuôi.

Lần này Kim Anh Cơ Bắc thượng kinh sư thật ra chỉ có một mục đích chủ yếu, đó chính là yêu cầu triều đình thăng chức cho Doanh Châu Trưởng Quan Ty.

Triều Minh thực hành chế độ ràng buộc đối với những chính quyền địa phương bán độc lập xung quanh vương triều trung ương, cũng tức là sắc phong Thổ Ty.

Phẩm cấp Thổ Ty cao có thấp có, cao nhất là tòng tam phẩm Tuyên Úy Sứ, kế đó là tòng tứ phẩm Tuyên Phủ Sứ, kế nữa là tòng ngũ phẩm An Phủ Sứ, Chiêu Thảo Sứ, thấp nhất là chính lục phẩm trưởng quan Trưởng Quan Ty.

Những phẩm cấp này trên căn bản là dựa theo thực lực Thổ Ty mạnh yếu tiến hành sách phong, địa bàn lớn, binh lực nhiều, quan chức được phong sẽ cao, địa bàn nhỏ, binh lực ít, sẽ được phong thấp. Dĩ nhiên quan chức thường là đời đời thừa kế, mà thực lực khi mạnh khi yếu cũng không đối ứng nghiêm khắc lắm, nhưng trên đại thể cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Giống như Xiêm La trên thực tế là quốc vương, mà triều Minh cho là soán vị lên ngôi, chỉ phong cho chức Đô Thống Sứ, chức Đô Thống Sứ này tương đương với quốc vương, không xếp trong hàng ngũ chức Thổ Ty bình thường.

Lúc trước chiêu an Ngũ Phong hải thương, vì tránh cho quá mức nổi bật, tránh cho triều đình tranh cãi vô vị, Trương Cư Chính chỉ cho Kim Anh Cơ một chức lục phẩm trưởng quan, chính là có ý để nàng tạm thời tòng quyền. Địa khu của một trưởng quan lục phẩm thường thường bất quá mấy chục dặm, binh bất quá chỉ có vài trăm, ngàn người, thực lực Ngũ Phong hải thương há chỉ có bấy nhiêu thôi?

Nhưng bây giờ Tần Lâm liên lạc các nước Giản Bộ Trại, Xiêm La, Ngũ Phong hải thương làm ăn càng ngày càng lớn. Kim Anh Cơ đi các nước đều được quốc vương đãi như thượng tân, nếu như chỉ có chức hàm lục phẩm trưởng quan quả thật là đầu lớn mà mũ nhỏ, bất tiện đủ điều.

Nhớ năm xưa Uông Trực tự xưng Huy Vương, các vị quốc vương như Lưu Cầu quốc gặp y đều tỏ ra hết sức khách sáo.

- Tần huynh, Kim Anh Cơ rất biết biểu diễn thực lực, nàng làm như vậy bên ngoài thành nhất định đã làm kinh động cả trong triều ngoài triều, triều đình chúng ta cũng không phải là không biết đạo lý. Cho nên chuyện thăng chức cho Doanh Châu Trưởng Quan Ty có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa chế độ ràng buộc của triều Đại Minh lấy nhập gia tùy tục làm gốc, từ trước tới nay sắc phong cho nữ Thổ Ty cũng không chỉ một vài người…

Trương Tử Huyên bấm ngón tay tính toán, cuối cùng chợt đổi giọng:

- Bất quá Kim trưởng quan làm như vậy sẽ rất dễ dàng rước lấy tai tiếng, thật may là gia phụ chấp chưởng triều cục, tương lai...

Triều cục Đại Minh biến ảo không chừng, thật may là thân thể Trương Cư Chính tráng kiện, Xuân Thu cường thịnh, ai cũng cho rằng ít nhất lão còn có thể đảm nhiệm Thủ Phụ mười năm.

Nhưng Trương Tử Huyên mưu kế sâu xa ngược lại thật lòng nghĩ thay cho Tần Lâm và Kim Anh Cơ, lật cả lá bài tẩy ra như vậy, nếu là tương lai triều cục có biến, chẳng phải là sẽ mang nàng ra khai đao trước tiên sao?

Tần Lâm cười hắc hắc, gật đầu nói:

- Tiểu muội thật không thẹn nữ trung Gia Cát, bất quá chuyện này ngu huynh và Kim Anh Cơ đã sớm tính toán từ trước. Ở hải ngoại Phúc Kiến có một đảo lớn được đặt tên là Đài Loan, vốn có thổ dân ở, sau đó lục tục lại có dân chúng duyên hải Phúc Kiến lên đảo sinh sống, thật ra thì mẫu cảng của Ngũ Phong hải thương không có ở Hàng Châu, không có ở Chu Sơn, mà ở Đài Loan.

Trong mắt Trương Tử Huyên chợt lóe vẻ kinh ngạc, con ngươi thâm thúy như tinh không trở nên sáng chói khác thường, nhìn chằm chằm vào mắt Tần Lâm, nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên môi hắn:

- Huynh là tên ngốc, quân không mật là thất thần, thần không mật là thất thân, vì sao huynh lại nói cho tiểu muội biết cơ mật quan trọng như vậy?

Tần Lâm cười hắc hắc, ra vẻ đó là chuyện đương nhiên, nếu như ngay cả Trương Tử Huyên cũng không tin nổi, quả thật cũng không thể nào nói nổi.

- Ta không nói với người khác, nói cho nàng biết thì đã sao?

Tần Lâm ghé vào tai nàng khẽ lẩm bẩm.

Nếu là Từ Tân Di tùy tiện cẩu thả, Thanh Đại tim như pha lê nghe câu này cũng không nói làm gì. Thế nhưng Trương Tử Huyên biết rõ chính trị hắc ám, trong quan trường lừa gạt lẫn nhau, nghe Tần Lâm nói như vậy chỉ cảm thấy trong lòng ngọt như rót mật, đầu mày cuối mắt vui vẻ khôn tả.

- Chớ, bị người nhìn thấy không tốt...

Thiên kim tướng phủ nhẹ nhàng đẩy Tần Lâm ra, lại nói:

- Đã như vậy, tiểu muội đoán chừng gia phụ sẽ xúc tiến việc thăng chức Doanh Châu Trưởng Quan Ty, trong đó cũng sẽ không có trở ngại gì.

- Vậy thì hay quá!

Tần Lâm nắm tay phải đập mạnh một cái vào lòng bàn tay trái.

Người ta thường nói lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy bể, không phải vậy sao, mới vừa rồi Trương Tử Huyên còn như uống mật ngọt, thấy động tác vui mừng này của Tần Lâm lại nói với giọng chua ngoa:

- Hừ, Tần huynh ôi Tần huynh, huynh giúp Kim cô nương như vậy sao?

Tần Lâm ngạc nhiên, tiếp theo bật cười ha hả:

- Sao hả, thiên kim tướng phủ của ta cũng phát tác rồi sao, đúng lý mà nói, e rằng nàng làm quan còn đáng sợ hơn Kim Anh Cơ rất nhiều.

- Được rồi được rồi...

Trương Tử Huyên nhẹ nhàng đẩy Tần Lâm:

- Nếu còn không trở về, e rằng hai vị trong nhà huynh sẽ bồn chồn nóng nảy. Thanh Đại muội muội dễ nói chuyện, Từ Đại tiểu thư cũng không bị huynh khi dễ giống như tiểu muội đây!

Ai nói? Tần Lâm kiên quyết phản đối, ta ‘khi dễ’ Từ Tân Di còn quá đáng hơn cả khi dễ nàng nữa, hắc hắc…

Ặc, như đã nói qua, là phải trở về một chuyến.

Tần Lâm vội vàng cáo từ ra cửa, hắn cũng không biết ngay vào lúc này, cọp cái đã phát uy.

-----------

Từ Tân Di cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, toàn thân nhung trang, lưng đeo bảo kiếm, trong tay xách theo thương dài một trượng hai, dẫn theo đám nữ binh hấp tấp từ trong phủ lao ra.

- Tiểu thư, tiểu thư không thể làm như vậy…

Thị Kiếm vất vả khuyên can.

Sau khi tiểu thư xuất giá gọi thái thái hoặc là phu nhân, bất quá theo quy củ thời này, phàm là nha đầu gả đi theo, dù là nữ chủ nhân tám mươi tuổi vẫn xưng nàng là tiểu thư.

Từ Tân Di trợn tròn mắt hạnh, cau mày lá liễu, giận nói:

- Hừ, tên Tần Lâm này, cũng biết hắn gạt ta, vẫn lén lút qua lại với Kim yêu tinh. Quả thật muốn nhịn cũng không nhịn được, bản tiểu thư muốn đơn độc đấu với ả!

Đây mới là thù mới hận cũ xông lên trong lòng, nhớ tới chuyện lúc trước ở Nam Kinh Thiên Hương các bị Kim Anh Cơ bày mưu tính kế, tuy rằng rốt cục cũng xúc tiến thành chuyện tốt giữa Tần Lâm và nàng, nhưng vẫn cảm thấy Kim yêu tinh vô cùng đáng ghét.

Lần này Kim Anh Cơ khua cờ gióng trống chạy tới kinh sư, lại thêm Tần Lâm xuất hiện tại trường nghênh đón, nghe nói còn xảy ra chuyện không nhỏ.

Từ Tân Di nhận được tin tức nhất thời lửa ghen cháy bừng bừng, bèn dẫn theo các nữ binh lao ra phủ đệ, muốn đi tìm Kim Anh Cơ tính sổ.

Hừ hừ, chúng ta cùng tính một lượt nợ mới nợ cũ.

Kẻ duy nhất có thể ngăn cản nàng, ít nhất trì hoãn thời gian là Thanh Đại, đúng lúc này đang hành y ở tọa đường nữ y quán, vì vậy...

- Ôi, trưởng quan gặp nạn rồi!

Từ Văn Trường nhìn theo bóng lưng đoàn người Đại tiểu thư đi xa, vuốt chòm râu hoa râm, dáng vẻ vô cùng thương xót.

Từ Tân Di dẫn người vọt tới phía Đông Đăng Thị Khẩu, đến chỗ Long Phúc tự vừa khéo gặp phải đội ngũ Kim Anh Cơ.

Sứ giả các nước, thuộc hạ của Tào Bang và Ngũ Phong hải thương tiền hô hậu ủng cỗ kiệu từ xa đi tới, Từ Tân Di chắn ngang đường.

Dân chúng hai bên đường không hiểu có chuyện gì, tất cả đều không hiểu vì sao nhìn cảnh tượng này. Có kẻ nhận ra Từ Tân Di cảm thấy kỳ quái, vì sao Từ Đại tiểu thư nổi giận đùng đùng, giống như là muốn đánh người vậy?

Há chỉ đánh người, ta muốn, ta muốn bắt Kim yêu tinh lại, đánh vào mông nàng thật mạnh! Từ Tân Di oán hận cắn môi, khiến cho đôi môi đỏ mọng in hằn dấu răng hết sức rõ ràng.

- Kim yêu tinh, cút ra đây cho ta!

Từ Tân Di hướng về phía cỗ kiệu hô to, hoành đao lập mã, khí thế hung hăng.

Phàm là dân chúng không ra ngoài thành nghênh đón pháp giá Uy Linh Pháp Vương và thánh tượng Thiên Phi thấy vậy hết sức giật mình, cũng có một ít tên lưu manh kinh sư nói lời xằng bậy:

- Vị nương tử chua ngoa đanh đá này cần gì tức giận như vậy, chẳng lẽ bên trong kiệu có cái ấy của nàng?

Người bên cạnh bị dọa sợ đến run lên lẩy bẩy, vội vàng che miệng người kia lại:

- Chớ có nói nhảm, vị này là Nhị phu nhân của Tần tướng quân Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty!

Tên lưu manh vừa nói lập tức sắc mặt trở nên trắng nhợt, suýt chút nữa vãi ra quần.

Giỡn chơi sao, Bắc Trấn Phủ Ty không phải là chuyện đùa, muốn lấy mạng nhỏ của ngươi quả thật dễ như trở bàn tay.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, màn kiệu vén lên thật cao, bên trong một người mặc quan phục lục phẩm khoan thai bước ra.

Không phải là bực mày râu nam nhi mà là hồng phấn giai nhân, vị trưởng quan này dáng vẻ yểu điệu, eo thon thả mềm dẻo như rắn nước, đầu mày cuối mắt toát ra phong tình vạn chủng.

Một mảng tiếng ôi chao vang lên, tất cả đều kinh ngạc nhìn dung mạo vị trưởng quan này, người không biết nội tình giật mình, không hiểu vì sao nàng lại mặc quan phục lục phẩm.

- Tiểu muội ra mắt tỷ tỷ...

Kim Anh Cơ mặt đầy gió Xuân, vén áo khép nép thi lễ với Từ Tân Di.

Tại… tại sao ả gọi ta là tỷ tỷ, chẳng lẽ là… Từ Tân Di bình thời tùy tiện cẩu thả, lúc này lại đặc biệt cơ trí, mặt hạnh lanh lợi đảo tròn, lập tức phát giác tình thế không ổn.

- Kim yêu tinh, ngươi không nên gọi lung tung, cái gì tỷ tỷ muội muội, bản tiểu thư không quen biết ngươi!

Từ Tân Di tức giận nói, thình lình cảm thấy hơi chột dạ.

Đám nữ binh Thị Kiếm thấy dáng vẻ Kim Anh Cơ không hề tỏ ra sợ hãi cũng âm thầm nghĩ ngợi, lòng nói chẳng lẽ là Tần trưởng quan...

Kim Anh Cơ cười giống như tiểu hồ ly mới vừa trộm trứng gà, cố làm ra vẻ buồn bã:

- Từ tỷ tỷ, cùng là nữ nhân hà cớ làm khó nhau? Tương lai… tương lai chúng ta đều là người một nhà!

Quy Bản Vũ Phu, Quyền Chính Ngân vô cùng quen thuộc, biết rõ mỗi lần Ngũ Phong thuyền chủ của mình lộ ra dáng vẻ như vậy chính là đang dối gạt người.

Nhưng triều cống sứ Giản Bộ Trại quốc Ma Ha La, triều cống sứ Xiêm La quốc Sai Ngõa Lập, Lưu Cầu sứ giả Lương Xán, Vệ Vinh, những người này không biết, ai nấy lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ: À, chẳng trách nào Tần tướng quân nhiều lần lót đường thay vị nữ bằng hữu này của hắn, thì ra hai người bọn họ có gian tình, có gian tình, hắc hắc hắc... Bất quá sau này cũng phải tôn kính gấp bội đối với Ngũ Phong thuyền chủ và Tần trưởng quan, hai người này một ở trong triều một ở trên biển hỗ trợ lẫn nhau, lực lượng há chỉ gia tăng gấp đôi?

- Nói hươu nói vượn, bản tiểu thư tuyệt không tin!

Từ Tân Di cắn răng kiên quyết nói, bất kể thế nào cũng không thừa nhận vị ‘muội muội’ Kim Anh Cơ này.

Giữa tiếng reo hò cổ vũ của dân chúng hai bên đường, may là Từ Tân Di nghĩ lại, dây dưa với Tần Lâm rất có khả năng sẽ biến Kim Anh Cơ trở thành ‘muội muội’ của mình thật, rốt cục không có đánh nhau.

-----------

Bọn họ không biết vào giờ phút này, có một ánh mắt sắc bén vô cùng, mơ hồ hàm chứa tia chớp lôi đình, từ nhã gian trà lâu cách đó không xa đang nhìn chằm chằm các nàng.

Đó là một người mang theo mặt nạ bạc, chính là Bạch Liên giáo chủ hiện nhiệm xưng thiên hạ vô địch.

A Sa ngồi đối diện với nàng, gác chân trên ghế có vẻ không đứng đắn chút nào.

- Sư phó, sợ là Hỗn Độn Chi Cầu đã đến tay Uy Linh Pháp Vương. Ôi, lúc con tới tìm mọi người, mọi người đi đâu vậy? Thật là lãng phí…

A Sa bĩu môi, vừa nói vừa ném từng quả mứt anh đào vào miệng.

Trên mặt Bạch Liên giáo chủ mang mặt nạ, không nhìn ra biểu lộ gì:

- Hừ, không ngờ rằng Tây Tạng Mật tông cũng dính vào, Bạch Liên giáo chúng ta và phe Trát Luận Kim Đỉnh tự từ trước tới nay nước giếng không phạm nước sông, nếu Uy Linh Pháp Vương ngoan ngoãn giao ra Hỗn Độn Chi Cầu thì thôi, nếu y không chịu giao ra đây, chẳng lẽ vi sư không thể đánh lên Đại Tuyết Phong, đạp bằng Kim Đỉnh tự hay sao?

Hảo uy phong, hảo sát khí!

A Sa lại bĩu môi xem thường:

- Sư phó, Uy Đức Pháp Vương thành danh mấy chục năm, lúc trước tỷ võ cùng sư tổ ba canh giờ cũng chỉ thua một chiêu mà thôi. Nếu như người luyện Bạch Liên Triều Nhật thần công đến tầng chín, vậy thì thật là cảnh giới thiên hạ vô địch, muốn san bằng Đại Tuyết Phong cũng không khó. Nhưng bây giờ, hì hì…

Bạch Liên giáo chủ hiếm khi khoác lác lại bị A Sa phản bác, nàng ngẩn người, đưa tay ra vỗ nhẹ đầu A Sa:

- Con không biết, Uy Đức Pháp Vương kia có gì đặc biệt hơn người chứ? Lão luyện công phu Mật tông, hơn sáu mươi tuổi mới có cảnh giới như bây giờ, vi sư ta luyện Bạch Liên Triều Nhật thần công hai mươi năm là có thể tung hoành giang hồ vô địch thủ. Con nói đi, cảnh giới nào cao hơn?

- Ôi chao, sư phó thật đáng ghét, vì sao giống như Tần… Tần ma đầu, thích vỗ đầu người ta như vậy?

Suýt chút nữa A Sa gọi là Tần Đại thúc, may là đổi lại kịp. Nó le lưỡi thật dài, lại làm nũng với sư phó:

- Được rồi được rồi, con biết sư phó ba tuổi luyện võ, trong hai mươi năm luyện đến thiên hạ vô địch, A Sa thật sự bội phục sát đất...

Bạch Liên giáo chủ sát phạt quả quyết, trong chốn giang hồ người nghe thương tâm người thấy rơi lệ, được xưng giết người không cần chiêu thứ hai, lại thống trị trên dưới mấy chục vạn giáo chúng, không thể không xưng mưu trí sâu xa.

Trước mặt giáo chúng nàng vĩnh viễn là một tòa băng sơn giá rét, cao không thể leo tới, một vị thần cao cao tại thượng.

Thế nhưng hết sức buồn cười, duy chỉ có lúc ở một mình với A Sa vừa giống như nữ nhi vừa giống như muội muội, vị giáo chủ Đại nhân này mới lộ ra một bộ mặt khác của núi băng, có vui có buồn, tranh cường hiếu thắng, còn khoác lác trước mặt bé gái như vậy.

- Này, Tần ma đầu kia có bản lãnh gì lừa gạt khiến cho những nữ tử kia mắc bẫy, phải cãi vã với nhau giữa đường như vậy?

Đôi mắt dưới mặt nạ bạc của Bạch Liên giáo chủ lộ ra vẻ không hiểu, lại nói:

- Người này háo sắc đáng ghét, lại không biết võ công, thật không biết vì sao những nữ tử này lại cam tâm theo hắn?

Nếu như Tần Lâm gặp phải loại son phấn tầm thường, Bạch Liên giáo chủ cũng không tỏ ra hiếu kỳ như vậy. Thế nhưng nữ y tiên, con gái Quốc Công, thiên kim tướng phủ, Ngũ Phong thuyền chủ, tất cả đều là nữ trung hào kiệt vô cùng ưu tú. Bạch Liên giáo chủ cũng là thân nữ nhi, cảm thấy không đáng giùm các nàng, lại kinh ngạc không hiểu vì sao.

- Sư phó ngốc, có nói với người người cũng không hiểu.

Dáng vẻ A Sa giống như cụ non, tỏ ra hết sức tự tin nói.

Bạch Liên giáo chủ im lặng, so với A Sa cơ trí cổ quái, tính tình nàng cao ngạo hơn, lạnh như băng, từ nhỏ đi theo sư phó cũng chính là giáo chủ đời trước luyện võ, không hỏi chuyện đời, cho nên tuổi còn trẻ đã luyện thành Bạch Liên Triều Nhật thần công đệ bát phẩm đài sen.

Nhưng nói tới chuyện tình cảm nam nữ, quả thật nàng không biết chút gì.

- Được rồi…

Bạch Liên giáo chủ đổi đề tài:

- Dù sao con cũng phải chú ý, thấy những nữ tử này bị nam nhân lừa gạt xoay vòng vòng như vậy, tương lai cũng không nên giẫm lên vết xe đổ của bọn họ.

- Con ư?

A Sa chỉ chóp mũi dáng vẻ sắp cười sặc sụa, bĩu môi:

- Chỉ có sư phó ngốc mới dễ bị lừa gạt như vậy.

- Tuyệt không thể nào!

Bạch Liên giáo chủ rất có tự tin vung tay lên, nhất thời sát khí ngang trời:

- Người nào dám gạt ta, ta sẽ giết kẻ đó!

A Sa cười mắt gần như nhắm tít lại, vỗ tay nói:

- Sư phó uy vũ, sư phó hùng mạnh thiên hạ đệ nhất cao thủ, thât sự là khác hẳn kẻ tầm thường.

Lời nói của tiểu quỷ này rõ ràng lộ vẻ trào phúng.

Bạch Liên giáo chủ đang định đưa tay gõ đầu A Sa, tiểu quỷ vội vàng lui về phía sau lách mình tránh khỏi. Nó dừng lại ở tư thế đó một chút, sau đó thân thể lại phục xuống bàn, chớp mắt một cái:

- Nếu như, có lẽ, hoặc là… con muốn nói là vạn nhất sư phó coi trọng nam nhân nào, muốn tìm một sư thúc cho A Sa, chẳng lẽ y dùng lời ngon tiếng ngọt nói với người vài câu cũng coi là lừa người sao?

- Con còn nhỏ mà thật là ranh ma quỷ quái!

Bạch Liên giáo chủ hừ một tiếng, lại nói:

- Ta sẽ không nghe lời ngon tiếng ngọt gì cả!

- Vậy các vị sẽ nói chuyện yêu đương với nhau thế nào? Cho dù sư phó là đại mỹ nhân, nhưng cũng không có khả năng không nói chuyện với người khác…

A Sa chớp chớp mắt, dáng vẻ như biết hết mọi chuyện.

Bạch Liên giáo chủ cúi đầu suy nghĩ trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, lúc này mới vô cùng khẳng định lắc đầu một cái:

- Nếu như ta thích người nào vậy sẽ tỷ võ với kẻ đó, bất kể là so đấu chưởng pháp, ám khí hay là nội công đều được, không cần nói chuyện yêu đương gì cả.

Phụt một tiếng, A Sa phun ra, sư phó thật là hung hãn, trước kia chỉ nghe nói tỷ võ chiêu thân, không ngờ rằng hiện tại lão nhân gia muốn tỷ võ cướp thân. Lần này tốt rồi, tương lai ai bị thiên hạ đệ nhất cao thủ chấm trúng, nên tự cầu phúc cho mình đi.

-----------

- Ách xì…

Tần Lâm vừa cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy đi, vừa không ngừng nhảy mũi, thầm nhủ trong lòng không hiểu vì sao nhảy mũi liên tục như vậy. Hiện tại kinh sư đang là mùa Xuân, có lẽ là phấn hoa bay khắp nơi, thật là bực bội…

Sau khi từ tướng phủ đi ra, Tần Lâm liền nhận được báo cáo của Lục mập: hậu viện bốc cháy, đại sự không ổn.

Cũng may là tướng phủ ở Đăng Thị Khẩu cách Long Phúc tự rất gần, cùng ở bên ngoài Đông Hoa môn chỉ cách hai con đường, Tần Lâm cỡi ngựa tới nơi đã nhìn thấy xa xa một đám đông người chặn đường.