Lúc khom lưng, vận động, ho khan dùng sức cảm thấy khớp xương đau nhức, đến khi già lưng gù xuống, chiều cao bị giảm, nếu như té ngã rất dễ dàng bị gãy xương.
Lời nói này chân chính nói đúng vào tâm khảm Phùng Bảo, không cần hỏi thái giám khác, những triệu chứng mà Tần Lâm vừa kể, bản thân Phùng Bảo đã có vài triệu chứng.
Cho dù là Phùng Bảo trời sinh tính đa nghi, lúc này cũng không khỏi tin tưởng Tần Lâm mười phần. Lão từng chính mắt thấy những thái giám tiền bối lúc tuổi cao bị còng lưng vô cùng thê thảm, hiện tại nhìn bộ xương khô mắc chứng loãng xương, nhất thời trong bụng lộ vẻ sầu thảm.
Ngược lại hai người Từ Tước, Trần Ứng Phượng đứng xem nhìn ra manh mối, thấy chủ nhân mình lo lắng trùng trùng vội vàng chen lời nói:
- Tần tướng quân đã biết bệnh lý, hẳn là có phương thuốc trị chứng bệnh này.
- Đúng đúng đúng...
Phùng Bảo giống như chộp được cọng rơm cứu mạng, kéo lấy ống tay áo Tần Lâm:
- Tần... Tần tướng quân, có biện pháp trị liệu loại bệnh này chăng?
Tần Lâm gãi đầu một cái, âm thầm nghĩ ngợi: thời này dĩ nhiên không có cách nào bổ sung hormone cho lão, nhưng bồi bổ Calci cũng có hiệu quả phòng ngừa và trị loãng xương. Giống như uống canh xương, phơi nắng nhiều vận động nhiều đều có tác dụng bồi bổ Calci, ăn đồ lòng động vật giàu sinh tố D, lòng đỏ trứng và cá biển cũng giúp hấp thu Calci.
Bất quá chữa khỏi cho lão có ích lợi gì với đất nước, với dân với ta? Phùng Đốc Công cũng không phải là anh hùng hào kiệt, chính nhân quân tử gì...
Thình lình linh cơ thoáng động, Tần Lâm nhướng mày, cố ý làm khó nói:
- Loại bệnh này là do Hậu Thiên không trọn vẹn gây ra, không phải là thuốc bình thường có thể trị được, thật sự là không dễ dàng gì. Bất quá ta còn có một vị đan dược, là thần y Lý Thời Trân chế năm xưa, sau khi trải qua bản quan cải tiến hiến tặng cho Kinh Vương lão thiên tuế, có thể tạo được tác dụng điều hòa âm dương, có thể trị liệu bệnh này.
Phùng Bảo nghe Tần Lâm nói mấy câu đầu tưởng chừng như bệnh này không có cách nào trị được, không ngờ rằng sau đó hắn đổi giọng, nói là có thuốc có thể trị, nỗi vui này không phải là tầm thường, mặt mày hớn hở hẳn lên: xem tại Trà Truyện
- Tần tướng quân thật là y quốc diệu thủ! Nhà ta phải cảm tạ ngươi thật nhiều, bằng không tương lai loãng xương sẽ chịu đau khổ không ít…
Tần Lâm nhẹ nhàng gõ vào bộ xương khô kia một cái, cười nói:
- Ta còn một ít loại thuốc kia, ngày mai sẽ đưa tới cho Đốc Công. Ngoài ra bệnh này của các vị công công là do thiếu dương khí đưa tới, ăn nhiều thức ăn bổ dương như lòng đỏ trứng gà, gan heo… phơi nắng nhiều bổ sung dương khí cũng có chỗ ích lợi.
Phùng Bảo chợt hiểu ra, vội vàng ghi nhớ từng câu từng chữ lời Tần Lâm. Đây chính là chuyện quan hệ tới tính mạng, không thể qua loa sơ sót được. Sau đó, vị chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng này lại nghiêm trang trịnh trọng vái chào hắn sát đất, cảm tạ hắn trượng nghĩa viện thủ.
Tần Lâm cười thầm không ngừng, thuốc bổ bình thường thêm vôi trắng (Carbonate Calci) sẽ trở thành Cao Cái Phiến, hiệu quả chắc chắn vô cùng.
Loại thuốc này vừa đúng dễ dàng có thể trị thái giám mắc chứng loãng xương, bắt đầu từ Phùng Bảo cũng có thể dùng loại thuốc này giở trò chút đỉnh.
Chờ Phùng Bảo uống Cao Cái Phiến có hiệu quả, tự nhiên Tần Lâm sẽ mượn đó phát huy, bây giờ cũng không cần nóng lòng nhất thời.
Trở lại tiếp tục kiểm tra bạch cốt, Tần Lâm lại dùng thước đo chiều dài xương đùi bộ xương, dựa theo hệ số tỷ lệ xương của nam nhân Trung Quốc, rất nhanh tính được chiều cao của người này: năm thước một tấc (1 thước 73).
Cũng có nghĩa là người chết là tên hoạn quan thân cao năm thước một tấc, chừng ba mươi tuổi, mắc chứng loãng xương, là mười năm trước đã được chôn xuống đất, nếu như sống đến bây giờ, hẳn đã có bốn mươi tuổi.
Phùng Bảo, Từ Tước cũng không có biểu hiện đặc biệt giật mình, ngược lại nhìn nhau, dáng vẻ quả nhiên như vậy, hiển nhiên trước đó cao thủ Đông Xưởng Lưu Tam Đao cũng đã cho ra kết luận tương tự. Chỉ bất quá lão không nhận định được thân phận hoạn quan từ chứng loãng xương.
- Nghe nói Tần tướng quân có thể làm cho khô lâu hiện ra dung mạo khi còn sống?
Phùng Bảo thử hỏi thăm dò.
Tần Lâm gật đầu một cái, hắn đã đem theo sẵn các công cụ như tóc giả, đất sét, đũa, keo dán… cũng không giấu giếm, bắt đầu công việc phục hồi dung mạo ngay trước mặt Phùng Bảo, Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng.
Hoàn toàn giống với trình tự lần trước, cũng dựa theo điểm đặc thù giải phẫu học gương mặt nam nhân Trung Quốc, lấy được độ dày da thịt, dán các đoạn đũa vào các vị trí khác nhau trên mặt đánh dấu độ dày, sau đó đắp đất sét lên đầu lâu dày mỏng không đồng nhất, cuối cùng chỉnh lý sửa sang lại.
Cân nhắc đến chết người khi còn sống là vị hoạn quan chừng ba mươi tuổi, Tần Lâm nhớ lại vẻ mặt của Trương Thành, Trương Kình và Hoàng Tri Hiếu, chuẩn bị tham khảo.
Chỉ thấy Phùng Bảo đờ đẫn, miệng há ra, sắc mặt bất âm bất dương, Tần Lâm bèn bật cười hăng hắc xấu xa.
Đại công cáo thành.
Chỉ thấy tượng đầu người hoàn thành dung mạo phục hồi như cũ, trán hơi nhô ra, xương gò má thấp, má lõm sâu vào, cằm hất ra ngoài, phối hợp với nụ cười lạnh lùng âm hiểm thường thấy trên mặt thái giám, quả thật sống động y như thật.
- Tôn... Tôn Hoài Nhân, quả nhiên là Tôn Hoài Nhân!
Phùng Bảo vừa giận vừa sợ, vỗ bàn một cái thật mạnh.
Sau khi phục hồi dung mạo chỉ thấy có tám chín thành tương tự Tôn Hoài Nhân, bất quá trẻ hơn chừng mười tuổi, ngoài ra còn có bằng chứng phụ khác, Phùng Bảo có thể trăm phần trăm kết luận người chết này chính là Tôn Hoài Nhân.
Hẳn Tôn Hoài Nhân hiện ở trong cung là giả mạo, người chết này mới thật sự là Tôn Hoài Nhân.
Tần Lâm cầm vải sạch lau đất sét dính trên tay, chỉ chỉ bộ xương khô:
- Không nên động tới bộ xương khô này, ta cảm thấy có lẽ tương lai còn có chỗ dùng. Phùng Đốc Công, hai ta chung sức hợp tác, bây giờ phải chăng là lúc nên công khai minh bạch hết thảy với nhau?
Phùng Bảo gật đầu một cái, ra hiệu cho hai tên thủ hạ kể lại chuyện đã xảy ra cho Tần Lâm.
Từ Tước hất đầu lên, rất là tự đắc nói:
- Tần tướng quân quả thật xét âm đoán dương, mắt thần như điện, bất quá Đông Xưởng chúng ta cũng không phải ngồi không. Bên trong bên ngoài cung có chút gì gió thổi cỏ lay, cũng lọt vào tai mắt chúng ta.
Trần Ứng Phượng nói tiếp:
- Cho nên tháng Bảy Vương Hoàng hậu đột nhiên phạt trượng đánh chết Lữ Quế Hoa, chúng ta lập tức lưu ý. Phải biết rằng trước đó số người bị Vương Hoàng hậu phạt trượng đánh chết toàn là đám nô tài làm việc không cẩn thận, tay chân không sạch sẽ. Nàng muốn cầm quyền hậu cung, giở uy phong ra, chuyện này là không tránh khỏi. Duy chỉ có Lữ Quế Hoa này lại cẩn thận từng chút, hẳn không hề chọc giận nương nương mới đúng…
Vì vậy Đông Xưởng liền lặng lẽ đem thi thể Lữ Quế Hoa trở về kiểm nghiệm, nhưng bản thân thi thể không có bất cứ vấn đề gì, Đông Xưởng Lưu Tam Đao tế xuất tuyệt kỹ hun xương, cũng không phát hiện được gì. Rốt cục dùng bộ xương khô ấy để thử dò xét Tần Lâm có năng lực phục hồi tướng mạo khô lâu khi còn sống hay không.