Cẩm Y Vệ

Chương 52: Lời mời của thế tử

Vương Đại Chỉ Huy Sứ vỗ đùi:

- Con bà nó, thật sự là cầm đá đập vào chân của mình!

Dứt lời cũng không trì hoãn, cùng mấy tên thân binh giục ngựa chạy như điên, bán mạng đuổi theo công văn kia.

Vương Hoán nằm trên cáng có vẻ bệnh hoạn, thấy phụ thân bị mẫu thân nhéo lỗ tai, phì cười một tiếng.

Sắc mặt Lưu phu nhân chợt lạnh, tát mạnh một cái vào mặt con trai mình, để lại năm dấu tay đỏ hồng:

- Nhãi con, lão nương sẽ không cho phép ngươi gây sự nữa! Nhớ, nếu không phải là Tần trưởng quan giúp một tay, cái mạng nhỏ này của ngươi, còn mũ quan cha ngươi nữa, cũng đã rơi xuống đất mất rồi.

Bên này diễn tuồng mẹ dạy con, bên kia là khấu tạ thanh thiên.

Ba người Liễu gia đã biết hung thủ là Vương Tài, sau khi bị Tần Lâm tra ra sợ tội tự sát, oan thù Liễu Nhứ có thể nói đã được báo.

Cả nhà quỳ trước mặt Tần Lâm, Liễu Hoa dập đầu kêu lên bình bịch:

- Ân nhân, ngài chính là thanh thiên! Ta đây Liễu Hoa làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp đại ân đại đức ngài, núi đao biển lửa cũng quyết không cau mày!

Mấy tên cẩm y vệ sĩ cười nói:

- Tần huynh đệ là Cẩm Y Vệ, chỉ sợ đi núi đao biển lửa không ít, ngươi chỉ là thợ mộc cũng muốn đi theo sao?

Tần Lâm ngược lại thoáng động trong lòng, đỡ lấy ba người Liễu gia:

- Cha con các ngươi đều là thợ mộc sao?

Liễu gia phụ tử không chỉ có là thợ mộc, hơn nữa còn là thợ mộc tay nghề đứng đầu Kỳ Châu.

Tần Lâm biết được điểm này không khỏi trong lòng mừng rỡ, đi rách gót giày tìm không thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu. Hắn đang chuẩn bị lên tiếng mời, lại bị mẹ con Lưu phu nhân, Vương Hoán cắt ngang.

- Tiểu tử chết bầm, còn không thay cha ngươi đa tạ Tần trưởng quan?

Lưu phu nhân tức giận nhấn đầu con trai xuống một cái, sau đó nhìn về phía Tần Lâm nở một nụ cười bồi.

Tần Lâm né người sang một bên, nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói:

- Chỉ cần phu nhân không mang theo nương tử quân cầm chổi đi đánh Tần mỗ, đã cảm tạ trời đất, chữ 'Tạ' của Chỉ Huy Sứ Đại nhân, Tần mỗ không gánh nổi.

May Lưu phu nhân là tướng môn hổ nữ, giờ phút này cũng xấu hổ khó tả, không thể làm gì khác hơn là trừng hai mắt mắng con trai. Vương Hoán bị mẫu thân nhéo lỗ tai vái dài sát đất với Tần Lâm, tên thiếu gia con nhà quyền quý này chưa từng nếm mùi đau khổ như vậy bao giờ, bị nhéo đau đến nhe răng toét miệng, nhìn qua cũng hết sức buồn cười.

Ba người Liễu gia nép ở bên cạnh, vẻ mặt tức giận. Mặc dù Vương Hoán cũng không phải là hung thủ giết chết Liễu Nhứ, nhưng chuyện cũng bắt nguồn từ y mà ra, tự nhiên Liễu gia cũng rất oán hận y. Nếu không phải sợ quyền thế Chỉ Huy Sứ Vương Tiến Hiền, đã sớm xông tới nện cho y một trận.

Tần Lâm thoáng động trong lòng, sừng sộ lên nói với Lưu phu nhân:

- Thường ngôn có câu từ mẫu hại con, sau này phu nhân phải quản giáo con trai nhiều hơn mới được. Tuy lần này Liễu cô nương chết không phải Vương Hoán tự tay sát hại, nhưng 'Ta không giết bá nhân, bá nhân bởi vì ta mà chết', trong lòng các ngươi há có thể không có mấy phần áy náy hay sao?

Lưu phu nhân ngớ ngẩn, thời này trên dưới tôn ti phân chia hết sức rõ ràng, luật Đại Minh quy định tôn trưởng ngộ sát nô tỳ, công nhân phạt một trăm trượng, lưu đày ba năm, huống chi Liễu Nhứ cũng không phải là Vương Hoán giết chết. Bất quá Tần Lâm đã nói như vậy, nàng liền trừng mắt lệnh cho con trai nói xin lỗi với người Liễu gia.

Vốn là lá gan Vương Hoán cũng không lớn, hôm nay lại bị Tần Lâm năm lần bảy lượt hù dọa gần chết, lần này cũng không dám cãi lại chút nào, nằm phục xuống đất liên tiếp dập đầu mấy cái với ba người Liễu gia.

Liễu Mộc Tượng bị dọa nhảy lên, luôn miệng kêu lên không thể, chuẩn bị tiến lên đỡ y dậy. Liễu Hoa kéo tay áo phụ thân lại, chờ Vương Hoán dập đầu thật mạnh vài cái, lúc này mới thở ra một ngụm trọc khí thật dài từ trong lồng ngực.

Lưu phu nhân nhìn ra Tần Lâm tựa hồ đặc biệt coi trọng người Liễu gia, nghĩ thầm dứt khoát làm người tốt làm cho đến cùng, lại lệnh cho thân binh lấy hai đĩnh bạc bồi thường cho Liễu gia.

Ba người Liễu gia đều nhìn Tần Lâm, hiện tại bọn họ đã xem vị Cẩm Y Hiệu Úy tuổi còn trẻ này như người tâm phúc.

- Cái này nên nhận, Liễu cô nương cũng là bị làm hại trong lúc làm việc ở Vương gia.

Tần Lâm thấy Liễu Hoa còn có chút không được tự nhiên, cười cười nhận lấy ngân lượng từ trong tay thân binh, tự tay đưa cho Liễu Mộc Tượng.

Người chết không thể sống lại, làm tang sự, mua quan tài đất chôn, mời ban nhạc cũng phải tốn tiền. Huống chi tương lai con trai còn phải xây nhà cưới vợ, Liễu Mộc Tượng cảm kích rơi nước mắt nhận lấy bạc, dĩ nhiên đối tượng mà lão cảm kích không phải là mẹ con Vương gia, mà là Tần Lâm.

Chỉ cần không mù mắt là có thể hiểu chuyện này nếu không phải Tần Lâm từ đầu đến cuối chủ trì công đạo, không biết hàm oan của Liễu Nhứ đến bao lâu mới có thể giải khai. Còn có công tử Chỉ Huy Sứ lại dập đầu bồi lễ với một hộ thợ mộc, nếu không nhờ Tần trưởng quan cũng không thể có.

Mẹ con Vương gia thiên ân vạn tạ rời đi, Lưu phu nhân vô cùng rõ ràng đầu con trai cùng mũ quan của trượng phu đều nhờ Tần Lâm mới có thể giữ được, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này từ từ báo đáp, mọi người đều ở Kỳ Châu, ngày sau còn dài.

Ba người Liễu gia lại quỳ xuống trước mặt Tần Lâm, vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi này không chỉ có tìm được hung thủ báo thù tuyết hận thay nữ nhi, còn lấy lại danh dự cho cả nhà bọn họ.

Đúng vậy, cho dù thợ mộc nho nhỏ, sau khi nữ nhi chết còn phải đối mặt Chỉ Huy Sứ Đại nhân kiêu ngạo quen ở trên cao, cảm thấy uất ức khôn tả. Mà Tần Lâm khiến cho công tử Chỉ Huy Sứ dập đầu nói xin lỗi với bọn họ, với Liễu Nhứ, theo bọn họ thấy ân này thậm chí không kém gì tra rõ vụ án tìm được hung thủ.

Tần Lâm an ủi bọn họ vài câu, sau đó lại nói:

- Các ngươi đi về trước tổ chức tang sự cho Liễu cô nương, năm ngày sau chúng ta gặp ở Duyệt Giang lâu, ta có việc thương lượng cùng các ngươi.

Liễu Hoa gật đầu một cái, bây giờ tang sự muội muội quan trọng hơn, về phần chuyện Tần trưởng quan muốn nói, vậy còn cần thương lượng sao, hết thảy làm theo là được, cho dù là dầu sôi lửa bỏng, con rùa đen nào dám nói một chữ không?

-----------

Hậu viện y quán Lý thị, Thanh Đại cùng ba vị thẩm nương, vợ quản gia Lưu Toàn Phùng mụ đang cùng nhau may vá thêu thùa. Hai đường đệ còn tấm bé Lý Thụ Huân và Lý Thụ Bản chạy tới chạy lui, đuổi bướm bắt chuồn chuồn.

- Thật là hiếm có, Thanh Đại điệt nữ trước kia cũng chưa từng làm qua nữ công.

Nhị thẩm Tưởng thị đang may một chiếc trường sam bằng vải trắng, cổ tròn tay lớn, vạt dưới có xếp nếp, hông có dây xanh, chính là trường sam Tú Tài dành cho Lý Kiến Nguyên.

Thanh Đại cúi đầu, mím môi cười:

- Đúng vậy, nhờ có Nhị thẩm giúp một tay mới có thể may được y sam, điệt nữ bất quá chỉ giúp đỡ một chút, nếu không còn không biết là nên may vạt áo dài hay là tay áo ngắn.

Tưởng thị vùi đầu may nhanh như gió:

- Con may áo trúc bâu vạt thẳng, dễ hơn trường sam có xếp nếp nhiều, thím đây cũng không phí bao nhiêu công phu.

Bên cạnh Tam thẩm Trầm thị nghe vậy cũng có chút mất hứng, Tưởng thị bên trái, Dương thị bên phải đều may trường sam Tú Tài, trong ba chị em dâu chỉ có mình nàng may áo trúc bâu vạt thẳng. Nguyên nhân là Nhị bá Lý Kiến Nguyên, tiểu thúc Lý Kiến Mộc đều thi đậu Tú Tài, mà trượng phu của nàng, lão Tam Lý Kiến Phương đến nay còn là một thầy thuốc tầm thường, theo như pháp độ quốc gia chỉ có thể mặc áo trúc bâu vạt thẳng.

Tính tình Trầm thị vốn có chút chua ngoa, không tiện trực tiếp nhằm vào hai vị chị em dâu, bèn mượn Thanh Đại để nói, cố ý hỏi:

- Điệt nữ, món y phục này là may cho ai? Từ trước tới nay thím chưa từng thấy qua con may y phục.

Thanh Đại cười hì hì, vốn trong lòng nàng không nghĩ ngợi sâu xa, cho nên nói chuyện cũng không tị hiềm gì:

- Con may cho Tần Đại ca, ngoại trừ Phi Ngư phục Cẩm Y Vệ ra, huynh ấy không có món y phục bình thường nào để mặc, nên con may cho huynh ấy một chiếc.

Trầm thị sa sầm nét mặt:

- Thụ Bản là đường đệ của con, ngày ngày mặc rách, con làm tỷ tỷ cũng không may một món nào cho nó, hiện tại lại may cho người ngoài.

Gương mặt Thanh Đại đỏ lên:

- Có thím may y phục cho Thụ Bản đệ đệ là đủ rồi, đệ đệ mặc từ Đông đến Hạ cũng không thiếu. Hơn nữa… hơn nữa gia gia nói Tần Đại ca cũng không phải là người ngoài.

Trầm thị cười lạnh một tiếng, đang muốn nói gì, lại bị con trai la lên cắt đứt.

- A… bắt được con cóc!

Lý Thụ Bản chạy ở phía trước, Lý Thụ Huân đuổi ở phía sau, hai đứa bé chạy tới.

Mắt thấy bị ca ca đuổi theo, Lý Thụ Bản lập tức ném con cóc trong tay về phía này, trời xui đất khiến thế nào vứt trúng đầu Trầm thị. Nàng sợ hãi tới nỗi kêu lên oa oa, đôi tay cào loạn trên đầu, cơ hồ nổi điên. truyện được lấy tại Trà Truyện

Thanh Đại cũng không sợ tiểu sinh linh xấu xí này, nhẹ nhàng bắt được con cóc, sau đó gọi hai đường đệ tới nói:

- Thụ Bản, Thụ Huân tới đây xem thử, các đệ bắt được con cóc này đừng khinh thường nó xấu xí. Những u trên lưng nó có chứa độc bên trong, lấy ra luyện chế chính là thiềm tô. Vị thuốc này ngọt mát có độc, có thể trị được bệnh cam, bệnh lỵ, trẻ con sưng miệng…

Nghe tỷ tỷ nói rõ ràng đâu ra đấy, hai đường đệ cũng nghe rất nghiêm túc.

Lúc này Trầm thị mới khôi phục tinh thần, thấy con trai trước mặt lập tức lửa giận bùng lên, cũng không chờ Thanh Đại nói xong đã tiến lại, nắm lấy Lý Thụ Bản đặt nằm ngang trên đầu gối mình, đánh vào mông nó mấy cái lốp bốp:

- Nhãi con không chịu học, suốt ngày chỉ lo quậy phá, không chịu học sẽ không nên người!

Hai chị em dâu Tưởng thị, Dương thị vội vàng khuyên giải, một người giật lấy đứa nhỏ, người kia khuyên giải:

- Thụ Bản không thích đi học cũng không có gì, Tam thúc làm thầy thuốc cũng không phải tốt sao? Giống như Tần tiểu ca ở viện trước mặt, làm Cẩm Y Vệ cũng hết sức oai phong, nghe nói vừa phá được đại án, ngay cả Vương Chỉ Huy Sứ cũng phải xá dài ba cái với hắn.

Trầm thị nghe tới Tần Lâm cũng là bực tức đầy bụng.

Thì ra Lý gia Tứ huynh đệ, lão Đại Kiến Trung đã từ Cử Nhân ra sĩ, dầu gì cũng là Tri huyện Tứ Xuyên Bồng Khê, lão Nhị Kiến Nguyên cùng lão Tứ Kiến Mộc cũng đều thi đậu Tú Tài, chỉ có chồng của nàng đến nay vẫn còn tay trắng, nhắc tới càng thêm ủ rũ.

Lý Kiến Phương không giỏi tài học, y thuật lại coi là cực kỳ cao minh, vì vậy muốn đi theo con đường của Lý Thời Trân, từ vương phủ y quan đến Thái Y viện nhậm chức.

Nếu như thành công, thế nào cũng là mệnh quan triều đình, mặc dù là chức quan tạp lưu nhưng cũng có phẩm cấp, nhắc tới còn dễ nghe hơn hai huynh đệ toan tú tài kia một chút.

Không nghĩ tới khoảng thời gian gần đây Kinh Vương suốt ngày ở với Uy Linh chân nhân kia, Lý Kiến Phương năm lần bảy lượt đi cầu kiến đều bị từ chối. Trầm thị không khỏi toát mồ hôi lạnh thay tiền trình trượng phu, cũng không biết Lý Kiến Phương nói với nàng thế nào, Trầm thị lại nhận định là bởi vì Thanh Đại lãnh đạm với thế tử Chu Do Phiền, thái độ Kinh Vương phủ mới xảy ra biến chuyển.

Cho nên nàng vô cùng bất mãn với Thanh Đại và Tần Lâm, lúc này bị Tưởng thị nhắc tới, liền âm dương quái khí nói:

- Một Cẩm Y Hiệu Úy nho nhỏ có gì đặc biệt hơn người? Thế tử muốn đối phó hắn còn không dễ dàng như bóp chết con ruồi sao?

Thanh Đại cũng không tin chút nào, cười khanh khách nói:

- Thế tử không có lợi hại như Tam thẩm nói đâu, y có vẻ bệnh một trận gió là có thể thổi ngã, Từ Tân Di tỷ tỷ cùng con đập bể đàn của y y cũng không giận, làm sao lại hại Tần Đại ca? Hơn nữa, con thấy Tần Đại ca còn xấu xa hơn thế tử một chút, hắn không khi hiếp thế tử đã là may.

Lần này ba chị em dâu cũng là không hẹn mà cùng cười lên, chỉ cảm thấy Thanh Đại không rành thế sự, nói chuyện quá mức trẻ con. Thế tử Kinh Vương há là một Cẩm Y Hiệu Úy nho nhỏ có thể so sánh? Cho dù là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ quyền thế nghiêng trời lệch đất cũng không thể địch lại thân vương.

Trầm thị suy nghĩ một chút, cảm thấy tốt nhất Thanh Đại có thể gả cho thế tử, nói như vậy tiền trình trượng phu mới có bảo đảm, nàng lại buông lời xúi giục:

- Điệt nữ à, lần trước thế tử đưa nhiều lễ vật như vậy, con nên báo đáp, trả lễ lại cho y mới phải.

Thanh Đại mím môi lắc đầu một cái:

- Không phải, y tặng lễ vật cho Tần Đại ca, tất cả những thứ của con đều là Từ Tân Di tỷ tỷ mang tới từ Nam Trực Lệ.

Trầm thị giận vô cùng, vì sao tên điệt nữ này u mê đần độn như vậy: Bây giờ gả cho thế tử, tương lai chính là Vương phi thân vương, không phải là tốt hơn gả cho một Cẩm Y Hiệu Úy hàng ngàn hàng vạn lần sao?

Đang muốn khuyên nữa, chợt nghe ngoài viện trước mặt có tiếng ồn ào, chỉ chốc lát sau hai vú già đi tới, nói thế tử mời Tần Lâm vào Kinh Vương phủ một chuyến.

Thanh Đại không cảm thấy có cái gì kỳ quái, lần trước tới vương phủ, tựa hồ Chu Do Phiền nhiệt tình với Tần Lâm còn hơn cả nàng, thái độ nói chuyện cũng không tùy tiện như lúc trước nàng cùng Từ Tân Di tỷ tỷ ở vương phủ chơi, như vậy lần này thế tử mời Tần Lâm mà không mời nàng, chính là chuyện đương nhiên.

Trong lòng tiểu cô nương này, Tần Đại ca nàng hẳn phải là người người đều thích, ai ai cũng muốn kết giao.

Trầm thị nhìn qua có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, làm như lần này Tần Lâm tới vương phủ sẽ không về được nữa. Hai chị em dâu Tưởng thị, Dương thị nhìn Thanh Đại, sau đó lại liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt có vẻ buồn rầu: không biết thế tử muốn đối phó Tần Lâm thế nào đây!

-----------

Trên hành lang quanh co uốn khúc trong Kinh Vương phủ, Trương Tiểu Dương Trương công công khom khom dẫn đường phía trước, Tần Lâm ung dung nhàn nhã theo sau.

Một đám nữ nhân yến yến oanh oanh từ phía trước đi ngược lại, đi đầu là một nữ tử mặc cung trang đại hồng thêu kim tuyến, phía sau hai tên thị nữ cầm quạt theo hầu, trên đầu che lọng son đỏ trên tán có đính chuỗi ngọc, hết sức quý phái.