Cẩm Y Vệ

Chương 491: Sắp sửa không còn

May nhờ một vị tú tài trong thôn lặng lẽ nói cho Chu Lão Hàm biết, kinh sư vào Mười Chín tháng Giêng, Mười Chín tháng Chín sẽ có hành động Yêm Cửu. E rằng Cẩu Đản đã bị người nào đó bắt đi, chuẩn bị hoạn xong nuôi lớn, tương lai đưa vào cung mưu cầu vinh hoa phú quý. Chuyện như vậy xảy ra ở phụ cận kinh sư rất nhiều, không ngờ rằng kẻ bắt cóc chạy đến Kế Châu bên ngoài hai trăm dặm, quả thật khiến cho người ta không nghĩ tới.

Chu Lão Hàm nghe thấy những lời này lập tức hồn phi phách tán, lòng như lửa đốt chạy tới kinh thành, trải qua người chỉ điểm biết được chuyện hoạn cung con nhà lành xảy xa nhiều nhất ở phía Nam thành nơi cái yêm hay tụ tập, lão bèn chạy tới đây tìm.

Nhưng phạm vi phía Nam thành quá lớn, địa phương cái yêm tụ tập cũng là Đông một chỗ Tây một chỗ, Chu Lão Hàm giống như mò kim đáy biển, nhất thời không thể nào tìm được cháu trai. Không những không tìm được, chọc tới đám cái yêm còn bị hung hăng đánh cho mấy trận, lúc này mới tỉnh tỉnh mê mê lảo đảo đi ngoài đường, may mắn gặp được Tần Lâm.

- Tần chưởng quỹ, lão hán biết ngươi giao du rộng rãi, bản lãnh lớn lao, cầu xin ngươi cứu Cẩu Đản với!

Chu Lão Hàm dứt lời liền khóc rống lên, quỳ trên mặt đất dập đầu bình bịch:

- Chu gia ta chỉ còn lại có một mình nó truyền dòng nối dõi, không thể để bị người ta hoạn, đoạn tử tuyệt tôn…

Ngoài mặt Tần Lâm không đổi sắc, nhưng lửa giận trong lòng đã sớm bốc cao vạn trượng, đỡ Chu Lão Hàm dậy:

- Xin lão nhân gia yên tâm, nhất định ta sẽ nghĩ hết biện pháp tìm Cẩu Đản về cho lão.

Hắn cũng không đi Long Tuyền tự nữa, lập tức quay trở về phủ.

Đi nửa canh giờ đến trước cửa phủ đệ Tần Lâm, Chu Lão Hàm sợ hết hồn. Mặc dù lão không đọc được chữ trên bảng sơn son thếp vàng viết những gì, nhưng hai bên đứng đầy Cẩm Y Hiệu Úy, ai nấy mặc Phi Ngư phục, ô sa không cánh, lưng đeo loan đái, giày vải, hông đeo Tú Xuân đao sáng loáng, khí phái như vậy chưởng quỹ nào có thể có được?

Hai con sư tử đá to tướng trước cửa càng lộ vẻ uy vũ hùng tráng, không phải là nhà người bình thường có thể có, chỉ có đạt quan hiển quý kinh sư mới có thể sử dụng!

- Lão Chu ngươi vận khí không tệ!

Thân binh Hiệu Úy vỗ vai lão một cái:

- Tần trưởng quan chúng ta là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, dưới quyền cao thủ như mây. Đừng nói là tìm một đứa trẻ trong ngoài kinh sư, cho dù là tìm một con kiến cũng có thể bắt nó từ trong ổ.

Cẩm Y Vệ, Bắc Trấn Phủ Ty? Tuy Chu Lão Hàm là dân quê mùa nhưng cũng biết được hai cái tên này, cả kinh thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi mình:

- Trời ơi, cứ tưởng rằng các lão gia bên trong Xưởng Vệ vừa tàn độc vừa hung ác, không ngờ rằng Tần trưởng quan lại là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn…

Đám Hiệu Úy nghe những lời này ai nấy dở cười dở khóc, Chu Lão Hàm nói như vậy không phải là hòa thượng mắng lừa trọc hay sao?

Bên trong khách sảnh viện thứ ba của Tần Lâm, Thanh Đại cùng Từ Tân Di đang phụng bồi Chu Nghiêu Anh chơi đùa.

Nữ y tiên cùng Trưởng Công chúa gặp mặt cũng rất hợp nhau, Chu Nghiêu Anh đã sớm nghe Từ Tân Di nói qua Thanh Đại, lần đầu gặp mặt như đã quen thuộc từ lâu.

Chu Nghiêu Anh kể lại cuộc sống trong cung, thời này Hoàng cung đối với tuyệt đại đa số người đều là cao cao tại thượng, vô cùng thần bí. Thanh Đại nghe hết sức mê say, đặt toàn câu hỏi khiến cho người ta dở khóc dở cười, tỷ như Đông Xưởng Đại thái giám Phùng Bảo có phải luyện qua Hóa Cốt Miên Chưởng, bên trong mười bước lấy tánh mạng người ta như lấy đồ trong túi hay không vân vân.

Đây là do Tần Lâm ngụy tạo ra lừa gạt tiểu nha đầu, không ngờ rằng Thanh Đại lại tin răm rắp.

- Phùng công công có rất nhiều bản lãnh, người trong cung ai ai cũng sợ lão, nhưng võ công miên chưởng gì đó, dường như từ trước tới nay chưa từng thi triển qua…

Chu Nghiêu Anh nghĩ ngợi trả lời.

Đến phiên Thanh Đại kể chuyện hái thuốc ở vùng rừng núi Kỳ Châu, Chu Nghiêu Anh mở mắt thật to, vô cùng cảm thấy hứng thú.

Nghe thấy Tần Lâm bị rắn cắn bị thương thiếu chút nữa mất mạng, ngón tay trắng nõn thon dài của nàng bấm lòng bàn tay thật chặt, Mặc dù biết rõ tỷ phu đến bây giờ vẫn còn đang khỏe mạnh như rồng cọp, nàng vẫn cảm thấy phát hoảng trong lòng, không nhịn được hỏi tới:

- Vậy, vậy sau đó thế nào?

- Gia gia cùng ta cứu huynh ấy, lúc ấy vô cùng chật vật, đau đến ngất đi...

Thanh Đại cười ngọt ngào, khóe miệng cong cong, ánh mắt cong cong, lông mày cũng cong cong. Nhớ lại lần đầu gặp gỡ trên vùng rừng núi Kỳ Châu, trên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ tràn đầy hạnh phúc.

Thì ra tỷ phu cũng có lúc bêu xấu, Chu Nghiêu Anh cắn môi vui vẻ. Từ trước tới nay Tần Lâm vẫn tỏ ra đạo mạo, nghe được chuyện cũ hắn bêu xấu, Chu Nghiêu Anh tưởng tượng dáng vẻ chật vật của hắn lúc ấy lập tức cảm thấy hết sức buồn cười.

Từ Tân Di nhìn ra cửa, không nhịn được nói:

- Vì sao họ Tần kia vẫn chưa về, thật là, chờ hắn đã nửa ngày…

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tần Lâm bước chân vội vã từ ngoài tiến vào, tiện tay cầm chén trà lên uống, uống xong chợt thấy ánh mắt mọi người có vẻ kỳ quái.

Tên này vừa vào đã bưng loạn chén trà lên uống, ngẫu nhiên cầm đúng chén trà của Chu Nghiêu Anh vừa mới uống, lập tức khiến cho gương mặt thanh tú của tiểu di tử đỏ ửng lên.

Cũng may Tần Lâm lên tiếng phá vỡ lúng túng:

- Ngày mai không đi Long Tuyền tự được, thật là xấu hổ, có vụ án phải giải quyết. truyện được lấy tại Trà Truyện

Từ Tân Di cau mày lại, đầu tiên đang chuẩn bị trách hắn nói chuyện không giữ lời gì hết, sau nghe được có vụ án lập tức hai mắt sáng lên:

- Vụ án gì vậy, ở nơi nào, có hung tàn hay không?

Tần Lâm lấy tay vỗ trán:

- Tuyệt đối hung tàn, ngay cả tiểu đệ đệ cũng sắp sửa không còn, còn chưa đủ hung tàn sao?

Trời ơi, vì sao hắn thô tục như vậy, nói những lời này ngay trước mặt Trưởng Công chúa… Thanh Đại cùng Từ Tân Di đều lườm hắn một cái.

Cũng may Chu Nghiêu Anh cũng không hiểu, nhỏ giọng hỏi:

- Tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ gì vậy, tại sao sắp sửa không còn?

Tần Lâm ngẩn ra, hắc hắc cười xấu xa, dẫn dắt từng bước:

- Tiểu đệ đệ chính là cái ta có, các ngươi không có, hoàng huynh của muội có, Phùng Đốc Công không có.

Muốn chết! Từ Tân Di đá cho Tần Lâm hai cước, Thanh Đại cũng trợn mắt nhìn hắn: Tần ca ca thật là, thật là quá đáng!

Chu Nghiêu Anh hiểu được mấy phần, mặt đỏ tận mang tai, nhưng cũng không khoát tay áo rời đi, chẳng qua là cúi đầu không dám nhìn Tần Lâm.

Tần Lâm quả thật vô cùng bại hoại, trêu chọc tiểu di muội xấu hổ còn toét miệng cười, vui vẻ vô cùng.

Nói đến vụ án cặn kẽ, Tần Lâm ngược lại vô cùng nghiêm túc, kể lại một lượt từ đầu chí cuối.

Chu Nghiêu Anh há to cái miệng nhỏ nhắn, kinh hãi nói:

- Muội... muội ở trong cung thường thấy hoạn quan, không nghĩ tới còn có chuyện thê thảm như vậy. Những kẻ tự… tự hoạn kia cũng không nói, vì sao có thể lừa con nhà lành hoạn đi, để mưu cầu vào cung giàu sang, quả thật là thiên lý nan dung.