Mật Vân huyện, bầu trời mây đen giăng đầy, đen ngòm như trôn chảo, có lẽ là trận tuyết đầu tiên trong năm mới đang súc tích trong tầng mây đen.
Tuy đã là tháng Giêng, nhưng khí trời biên giới phía Bắc vẫn giá rét hơn kinh sư, bất kể quân dân đều nấp trong nhà hơ lửa cho ấm. Những kẻ đáng thương vì kế sinh nhai không thể nào không ra ngoài đều mặc áo bông thật dày, khoác thêm áo tơi bện bằng lá thông, mang giày đi mưa, co đầu rút cổ đi chậm chạp ngoài đường.
Nhưng ngay trong gió rét hùng mạnh như vậy, vẫn có mấy người ngựa chạy nhanh về phía Mật Vân huyện. Người như hổ, ngựa như rồng, bên hông trường đao thắng tuyết, sau lưng điểu thương sáng loáng, nhìn qua liền biết là lính mới dưới quyền Kế Trấn Thích gia gia.
Người đi đường thấy vậy không khỏi chắc lưỡi hít hà: trời ơi, tiết trời như vậy còn phóng ngựa thật nhanh, chẳng lẽ quân của Thích gia gia được rèn bằng sắt thép?
Bọn họ không hề biết kỵ sĩ cầm đầu trong đoàn người vóc người tầm thường cũng không khôi ngô, đấu lạp che kín tướng mạo cũng vô cùng tầm thường, mặc một chiếc chiến bào đã cũ vá mấy mảnh, thân mặc thiết giáp, đầu đội thiết khôi, cả người giống như một hán tử được đúc từ sắt thép mà thành, chính là Tả Đô Đốc, Thiếu Bảo, Kế Trấn Tổng Binh quan Thích Kế Quang.
Ngựa chạy như bay, gió lạnh thấu xương thổi vào mặt giống như đao cắt, nhưng Thích Kế Quang không quan tâm chút nào. "Rong ruổi khắp nơi đền nợ nước, trọn đời ải Bắc với Đông Nam, cả năm ba sáu mươi ngày lẻ, toàn trên lưng ngựa chiến chinh thôi." Thơ lão làm đã sớm để lộ một tấm lòng son không bỏ sót.
Giờ phút này lão đang lo lắng trùng trùng, cũng không phải là bởi vì luyện binh biên tái vất vả cùng lạnh giá, mà là lo lắng ngay cả vất vả cùng lạnh giá này cũng không thể "Hưởng thụ", mất đi cơ hội trung quân báo quốc.
Đúng vậy, hối lộ đưa lễ, thấp giọng hạ mình dập đầu, ủy khúc cầu toàn... tất cả những gì Thích Kế Quang làm cũng là vì bảo vệ quyền lực của lão.
Nhưng là quyền lực gì? Quyền lực chịu khổ nơi biên ải, quyền lực thống soái đại quân giết địch đền nợ nước, quyền lực dẫn dắt các huynh đệ dùng máu tươi và thủ cấp của mình đi liều mạng cùng địch nhân.
Hai ngày trước biết được khoa đạo ngôn quan kinh sư phát động công kích đối với Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu, Thích Kế Quang theo bản năng nhận ra được có cái gì không đúng. Lúc ở Kế Trấn nhận được lệnh triệu kiến của Khâm Sai đại thần, lão càng cảm thấy trong lòng thấp thỏm: chuyện này có thể có liên quan với những lời Phó Khâm Sai Tần Lâm nói với mình ít ngày trước ở Tiện Nghi phường hay không? Phải chăng đây lại là một lần đảng tranh, xâu xé nhau trong triều đình?
- Bá phụ, bá phụ!
Thích Kim luôn miệng hét to, e sợ bá phụ thất thần sẽ té xuống ngựa.
Rốt cục Thích Kế Quang phục hồi tinh thần lại, cười khổ nhìn điệt nhi gật đầu một cái.
Cho dù là chém giết đẫm máu với giặc Oa, liều mạng sa trường cùng Thổ Man Tiểu Vương tử, có lúc nào mà Thích Kế Quang không cười nói như thường? Nhưng ngày hôm qua nhận được mệnh lệnh Khâm Sai triệu kiến, biết được Tần Lâm chính là Phó Khâm Sai, nghĩ đến những lời mình đã nói với hắn, cơ hồ trong một đêm sắc mặt của vị Đại Soái này lập tức trở nên tiều tụy không chịu nổi, trong đôi mắt hiện đầy tia máu, đôi môi cũng khô rách nứt nẻ.
Thích Kim không nhịn được kêu la:
- Bá phụ, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, cho dù là họ Tần kia có nói gì cũng không có câu nào là dối trá. Họ Dương kia tham ô lương hướng, trong triều có người muốn mượn chuyện này gây sóng gió, có liên quan gì tới chúng ta?
- Chuyện biên phòng không phụ thuộc vào nơi xa xôi hẻo lánh này, mà phụ thuộc vào triều đình, không phụ thuộc quan viên mà phụ thuộc vào dư luận…
Thích Kế Quang đáp trả câu hỏi của điệt nhi, hơi có chút không yên lòng.
Nghĩ đến tao ngộ của Hồ Tông Hiến, Lưu Hiển, Du Đại Du, tâm trạng Thích Kế Quang hiện tại quả thật là hỏng bét.
- Hừ, tên họ Tần kia ngoài mặt giả bộ làm người tốt, sau lưng lợi dụng chúng ta!
Thích Kim tức giận nói, quất roi ngựa bốp bốp trong không trung.
Y không hiểu, bá phụ dẫn dắt các huynh đệ vô cùng vất vả thay triều đình phòng ngự biên cương, đánh giặc Oa, đánh Thát Lỗ, vào sinh ra tử, tại sao mỗi lần đảng tranh đấu đá, những tướng sĩ biên giới chảy máu đổ mồ hôi này lại trở thành vật hy sinh?
-----------
Bên trong hành dinh Khâm Sai, tâm trạng Tần Lâm cũng không tốt lành gì.
Từ Văn Trường đốt đèn làm việc suốt đêm, thẩm tra tất cả sổ sách xuất nhập lương hướng Kế Liêu Tổng Đốc phủ đưa tới một lần. Với ánh mắt lão luyện và kinh nghiệm phong phú của lão, vẫn không tìm được chút sơ hở nào trong những sổ sách này.
Ánh mắt của lão điên đỏ ngầu, tóc rối tung như ổ gà, sắc mặt lộ vẻ hưng phấn một cách bệnh hoạn, đột nhiên vỗ bàn đánh rầm một cái:
- Điểu nhĩ lão mẫu, tên phản đồ Lưu Lương Phụ này, làm giả sổ sách thật là lợi hại!
Từ Văn Trường biết nói mười mấy loại phương ngôn trên cả nước, lần này tức tối bèn dùng tiếng Quảng Đông mắng Lưu Lương Phụ làm giả sổ sách quá lợi hại.
Tần Lâm cười lớn, vỗ vỗ vai lão điên:
- Từ tiên sinh, đây mới gọi là kỳ phùng địch thủ tướng ngộ lương tài, bất quá ta vẫn coi trọng lão hơn.
Từ Văn Trường đắc ý cười cười, khóe miệng nhếch lên cao giống như động kinh, may là mọi người đã quen, cũng không cho là kỳ quái.
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực ủ rũ cúi đầu từ bên ngoài đi tới, tên mập lên tiếng oán trách:
- Tần trưởng quan của ta ôi, bên ngoài bất kể dân chúng hay là quân sĩ nghe thấy khẩu âm hai ta là người ngoại địa đều tránh né ra thật xa, miệng ngậm thật chặt không chịu nói gì. nguồn Trà Truyện
- Các nơi đều không có gì cổ quái, chỉ là nhìn thấy có Văn Hương môn đang khai đàn thắp hương, hừ, tín đồ không ít!
Ngưu Đại Lực nói bổ sung.
Lần trước thấy qua Văn Hương môn truyền giáo ở nhà Trần Minh Hào, Tần Lâm trở về lập tức điều tra. Sau đó mới biết Văn Hương môn là đạo môn quan phủ cho phép truyền bá dân gian, thắp hương bái Phật, giáo nghĩa có chênh lệch rõ ràng cùng Bạch Liên giáo.
Tần Lâm sờ sờ cằm, trầm ngâm nói:
- Trước mắt xem ra không có đầu mối khác, chờ Thích Kế Quang tới, xem thử có thể mở ra đột phá khẩu từ chỗ của lão hay không.
- Khó, khó, khó!
Từ Văn Trường nói liên tiếp ba chữ khó.
Thích Kế Quang tính tình linh hoạt mạnh bạo, hành sự trong quan trường lại lấy cẩn thận làm đầu, hở ra một chút là ủy khúc cầu toàn, muốn lão chủ động đứng ra tố cáo Dương Triệu e rằng không chút dễ dàng.
Lại qua thời gian một nén nhang, Tằng Tỉnh Ngô phái người thông báo Thích Kế Quang đã phụng lệnh chạy tới hành dinh Khâm Sai, Dương Triệu cũng đã tới, đang gặp nhau ở đại sảnh hành dinh.
- Hẳn là trong lòng vị Thích Soái này vẫn có điều ái ngại.
Tần Lâm bất đắc dĩ gãi gãi đầu.
Thích Kế Quang quen biết với hắn ở tướng phủ, hai bên lại đi Tiện Nghi phường uống rượu nói chuyện vui vẻ. Hiện tại bị kiểm tra đạn hặc lớn chuyện như vậy, thông thường là phải phái người tới Khâm Sai thăm dò phong thanh trước, Thích Kế Quang không có phái người tới hỏi, ý xa lạ hết sức rõ ràng.
Bất quá ai bảo Tần Lâm bán đứng lão trước, còn gây ra một cuộc phong ba lớn như vậy, Thích Đại Soái người ta cũng không phải là kẻ ngu đần.
Trong đại sảnh, Khâm Sai đại thần Tằng Tỉnh Ngô ngồi ở chính giữa, Phó Khâm Sai Tần Lâm cùng trung sứ Trương Tiểu Dương chia ra ngồi hai bên, Tằng Tỉnh Ngô dẫn một Phương Lang Trung, một vị Quách Chủ Sự Binh bộ, Tần Lâm dẫn Sư Gia Từ Văn Trường ngồi ở đầu dưới.
Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu cùng Kế Trấn Tổng Binh quan Thích Kế Quang một trước một sau đi tới, phía sau Triệu Sư Thần, Lưu Lương Phụ cùng Thích Kim đi theo.
Dương Triệu vái chào ba vị Khâm Sai thật sâu, ba vị cũng đứng lên chắp tay đáp lễ, chờ đến phiên Thích Kế Quang, vị Đại Soái này lại quỳ sụp xuống đất dập đầu lạy:
- Thuộc hạ Thích Kế Quang, ra mắt ba vị Khâm Sai Đại lão gia.
Bị vị đại anh hùng chống Oa này thi lễ, Tần Lâm hết sức không được tự nhiên, nhưng cũng không có cách nào. Vào năm Vạn Lịch Đại Soái biên giới thấy Binh bộ Thượng Thư, Thị Lang phải quỳ xuống hành lễ, huống chi Tằng Tỉnh Ngô không chỉ là Binh bộ Thị Lang, còn là Khâm Sai đại thần.
Bất đắc dĩ, chờ lão lạy xong Tần Lâm bèn đưa mắt ra hiệu cho Trương Tiểu Dương, Trương công công tâm lĩnh thần hội, rời khỏi chỗ ngồi cười híp mắt đỡ Thích Kế Quang dậy:
- Chúng ta ở trong cung nhiều lần nghe thấy uy danh Thích lão ca, năm đó đánh giặc Oa hết sức oai phong, quả thật là một viên hổ tướng của Đại Minh ta.
Thích Kế Quang lại giật thót trong lòng, thì ra Trương công công cũng là một phe Tần Lâm, cũng không biết lần này bọn họ tới đây là muốn làm gì?
Tần Lâm làm bộ một phen là muốn để cho Thích Kế Quang yên tâm, nhưng không nghĩ tới vị Đại Soái này ba chìm bảy nổi mấy chục năm qua, đã rất sợ đảng tranh trong triều, lòng đề phòng rất nặng, căn bản không phải Trương Tiểu Dương ra tay là có thể hóa giải.
Không có cách nào, chờ hai bên tân chủ ngồi xuống, Tần Lâm khoan không lên tiếng nói, chờ Chính Khâm Sai Tằng Tỉnh Ngô mở miệng.
Tằng Tỉnh Ngô bưng chén trà, không nhanh không chậm nói:
- Thích Soái, trong triều có một ít ngôn quan không biết vì sao đạn hặc Dương Tổng Đốc cắt giảm lương hướng tướng sĩ biên giới cho vào túi riêng. Bản Khâm Sai ở kinh sư cũng không biết chuyện này, lão thân là Đại Soái biên giới, có biết được thật tình không, hãy báo chi tiết, không cho giấu giếm.
Dương Triệu bật cười ha hả, không chút phật lòng. Sư Gia Triệu Sư Thần, Lưu Lương Phụ y mang tới đang chuyện trò vui vẻ cùng Phương Lang Trung, Quách Chủ Sự thuộc hạ Tằng Tỉnh Ngô, hai bên có vẻ hết sức quen thuộc với nhau, không hề bị những lời này của Tằng Tỉnh Ngô làm cho động lòng.
Thích Kế Quang nghe vậy lập tức đứng dậy, thần sắc nghiêm nghị ôm quyền nói:
- Bẩm Khâm Sai, tuyệt đối không có chuyện này. Thích mỗ ở biên cương luyện binh, nhờ có Dương Tổng Đốc điều bát lương hướng, bố trí quân bị, cung ứng thớt ngựa, toàn dựa vào lão nhân gia chỉ huy điều độ, bày mưu nghĩ kế, đám quan tướng chúng ta mới có thể quyết chiến quyết thắng với địch. Hôm nay có người tùy tiện chỉ trích Dương Tổng Đốc, chính là hủy đi trường thành Đại Minh ta, thật sự làm cho tướng sĩ biên giới bọn ta đau lòng ôm đầu.
Nói xong, Thích Kế Quang làm ra vẻ giận dữ vô cùng, quả thật là bất bình thay cho Dương Triệu.
Dương Triệu đã tính toán sẵn từ trước, lúc này hài lòng gật đầu một cái, phản ứng Thích Kế Quang đã sớm nằm trong dự liệu của y.
Tằng Tỉnh Ngô gật đầu một cái, nhìn Dương Triệu mỉm cười nói:
- Xem ra Dương Tổng Đốc chuyên cần với công sự, ở biên giới tận tâm tận lực, có thể nói mọi người đều tin phục.
Nụ cười Dương Triệu càng tỏ ra ung dung điềm tĩnh, Khâm Sai đại thần rõ ràng do Giang Lăng đảng phái tới phối hợp với y diễn một tuồng kịch, còn có cái gì không yên lòng? Về phần Tần Lâm, hừ hừ, chỉ sợ hắn sắp sửa sẽ phải cút đi…
Thích Kế Quang chợt nghe tim mình như chìm xuống. Đối với chuyện Khâm Sai đại thần tới, lão có chín phần sợ nhưng đồng thời cũng có một phần hy vọng: vạn nhất thật sự là muốn tra rõ tội tham ô của Dương Triệu, làm cho tướng sĩ biên quan được nở mày nở mặt thì sao?
Thế nhưng thái độ Tằng Tỉnh Ngô đã hết sức rõ ràng, chút hy vọng nhỏ nhoi của Thích Kế Quang nhất thời bị đánh cho tan tác. Trong lòng lão thầm than khổ, lại cảm thấy may là vừa rồi mình không có tùy tiện nói ra thật tình, nếu không xích mích cùng Dương Tổng Đốc, Tằng Thị Lang thậm chí cả Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính, e rằng vị đại anh hùng chống Oa như lão cũng sẽ nối gót đi theo vết xe đổ của Hồ Tông Hiến.
Tần Lâm vô kế khả thi, không thể làm gì khác hơn là thử thăm dò, lên tiếng khích bác:
- Thích Soái, lão ở biên quan có từng nghe thấy nói bóng nói gió gì không? Trương công công, lúc ngươi ra khỏi cung, Phùng công công Ty Lễ Giám nói như thế nào?
A?! Trương Tiểu Dương nghe vậy ngẩn người ra, buột miệng nói:
- Phùng công công nói nhất định phải tra rõ vụ án, củng cố biên quan phòng ngự, bảo đảm an toàn cho kinh kỳ Đại Minh ta.
Tần Lâm lấy mắt ra hiệu cho Thích Kế Quang.
Hừ, sắc mặt Dương Triệu chợt sa trầm xuống, thầm nhủ trong lòng: để xem họ Tần ngươi còn có thể làm mưa làm gió được bao lâu. Tính toán thời gian, quân chỉ của đế sư Thủ Phụ cũng đã sắp sửa từ kinh sư chuyển tới.
Dương Triệu tỏ vẻ hết sức tự tin chờ đợi, y nghiễm nhiên nắm chắc phần thắng.
Thích Kế Quang phát giác ra ý của Tần Lâm, nhưng ánh mắt hai bên mới vừa tiếp xúc trên không trung, lão đã lập tức cụp mắt xuống, ý đề phòng hết sức rõ ràng.
Xem ra Thích Đại Soái vẫn chưa thể gạt hết băn khoăn trong lòng… Tần Lâm thở dài thật sâu trong lòng.
- Ba vị Khâm Sai Đại lão gia, Dương Tổng Đốc, chư vị đồng liêu...
Thích Kế Quang ôm quyền thi lễ bốn phương tám hướng, nghiêm mặt trịnh trọng nói:
- Không biết người nào gây ra chuyện bêu xấu nhằm vào Dương Tổng Đốc như vậy, quả thật là manh tâm khó lường. Dương Tổng Đốc bận rộn chuyện biên ải đã lâu, có thể nói tận trung đền nợ nước, hơn mười vạn tướng sĩ biên quân Kế Liêu không ai không biết không ai không hiểu. Thích mỗ có thể không cần chức quan, nhưng muốn cho ta bêu xấu Dương Tổng Đốc, đây chính là ngàn vạn lần không thể.
Dương Triệu ngược lại tỏ ra vân đạm phong khinh, tựa hồ nắm giữ hết thảy trong tay:
-Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, triều đình phó thác cho bản quan trách nhiệm nặng nề an nguy kinh sư, biên phòng, bản quan tự nhiên tận trung ra sức. Về phần những lời dối trá bêu xấu bản quan, hừ hừ, lòng này hết mực trung thành, bêu xấu chỉ là chuồn chuồn lay cột đá, quả thật nực cười tới cực điểm.
Dứt lời, Dương Triệu nở một nụ cười âm độc, ánh mắt quét qua mặt Tần Lâm một lượt, biết rõ còn hỏi:
- Tần tướng quân, ngươi phụng chức ở nha môn Cẩm Y Vệ, xin hỏi có biết là ai có ý đồ bêu xấu bản quan hay không?
Tần Lâm tức giận trong lòng, thầm nói: lão thất phu dám…
- Dương Tổng Đốc, có câu nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Văn võ bá quan Đại Minh ta phàm có hành động gì bất pháp sẽ bị Ngự Sử ngôn quan viết tấu chương đạn hặc. Đây là pháp độ của tổ tông Đại Minh ta, không chút dung tình!