Từ Đại tiểu thư khỏe mạnh thành thục, thân thể trẻ trung cực kỳ nhạy cảm, rất nhanh cặp chân dài tròn trĩnh của nàng đã quấn lấy hông Tần Lâm, eo thon nhỏ của nàng phối hợp nhịp nhàng phập phồng lên xuống, đón nhận xung kích của Tần Lâm. Cảm nhận được nhiệt tình của ý trung nhân, đôi môi hé mở của nàng lại tuôn ra một tràng tiếng rên rỉ ngọt ngào khoái chí.
Tần Lâm ngự trên cỗ thân thể mềm mại này, giống như kỵ sĩ giục ngựa vung roi, tung hoành dong ruỗi trên thân thể giai nhân, theo đuổi khoái lạc nguyên thủy nhất của loài người.
Từ Đại tiểu thư cả đêm động tình, hết lòng đón nhận được Tần Lâm đưa lên tột đỉnh vô số lần, cuối cùng rốt cục ngủ thật say.
Sáng hôm sau cho đến khi mặt trời lên cao ba sào, mắt hạnh xinh đẹp mới chậm rãi mở ra, chỉ cảm thấy cả người trên dưới bủn rủn mềm nhũn, Từ Tân Di ngáp một cái thật dài, vươn vai sảng khoái.
- Lão bà, không có gì cả…
Tần Lâm nằm bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở nàng.
Từ Tân Di sợ hết hồn, lúc này mới nhớ ra mình cũng không có mặc gì, hai ngọn núi cao ngất lại một lần nữa bị hắn nhìn không sót. Cúi đầu nhìn một chút, trên đôi ngọc phong bảo bối vừa cao vừa tròn hiện đầy vết hôn màu tím và dấu tay, vô cùng xấu hổ.
- Giỏi thật, chàng dám bỏ thuốc trong rượu…
Từ Tân Di phục hồi tinh thần lại bèn cỡi lên người hắn muốn đánh nhau, bất kể hiện tại toàn thân trên dưới nàng không mảnh vải.
- Ai nói ta bỏ thuốc?
Tần Lâm giống như một đứa bé ngây thơ vô tội, chớp chớp mắt, thình lình bật cười xấu xa:
- Hôm qua bất quá ta gạt nàng mà thôi, đối phó lão bà mình còn phải bỏ thuốc, chẳng lẽ ta kém cỏi tới như vậy sao? Hừ hừ, hôm qua dường như… dường như lão bà nàng rất nhiệt tình…
- Chàng…
Từ Tân Di trợn tròn mắt hạnh, trong lúc nhất thời há hốc mồm cứng lưỡi, hồi tưởng lại ngày hôm qua điên đảo tận mây xanh, thân thể hoạt động tự nhiên cũng không có dấu hiệu bị bỏ thuốc.
Siết quả đấm cắn răng, Từ Đại tiểu thư hoàn toàn không có gì để nói với tên bại hoại này, lát sau mới oán hận nói:
- Được rồi, coi như chàng độc…
Thình lình nước da bánh mật của nàng trở nên đỏ ửng, thanh âm từ từ thấp xuống, trong lòng đã quyết: thôi được, cứ nói cho hắn biết, mặc cho hắn cười nhạo mình vậy…
- Cái đó, cái đó không có, thật ra thì...
Từ Tân Di lắp ba lắp bắp nửa ngày, cuối cùng mới nói:
- Dấu lạc hồng kia…
Ngu ngốc! Tần Lâm ôm Đại tiểu thư vào trong ngực:
- Có ít nhất hai thành nữ tử, lần đầu tiên sẽ không có lạc hồng.
Nhất là loại nữ tử thường cỡi ngựa vận động như Từ Đại tiểu thư.
Cứ như vậy qua ải rồi sao, rốt cục không bị Tần Lâm chê cười… Vốn Từ Đại tiểu thư muốn lấy ra một món đồ cho hắn xem để chứng minh sự trong sạch của mình, bây giờ lại không cần, trong lòng lại có cảm giác như trút được gánh nặng. Sau đó trong chốc lát, nàng liền xấu xa cắn đôi môi, mắt hạnh híp cong cong, nhẹ nhàng phục xuống trên người Tần Lâm.
- Thế nào?
Tần Lâm biết rõ còn hỏi, vuốt ve mái tốc nàng giống như đang vuốt ve một con mèo nhỏ hết sức dịu dàng, không, phải nói là con báo.
Từ Đại tiểu thư ghé đến bên tai Tần Lâm, thanh âm hơi có vẻ khàn khàn trở nên nhu mì trước đó chưa từng có:
- Người ta muốn nữa...
-----------
Nha môn Cẩm Y Vệ Nam Trấn Phủ Ty, tất cả thuộc quan Bá Hộ, Thiên Hộ, Trấn Phủ, Thiêm Sự ăn mặc thật chỉnh tề, thay bổ phục, ô sa mới, ngay cả giày da đế trắng cũng được chà vài lần. Cộng thêm nha thự vừa được Công bộ sửa chữa lại, tất cả nhìn qua có vẻ hết sức mới mẻ.
Vào năm Vạn Lịch các bộ môn kinh sư đã không còn thịnh hành chuyện điểm danh nữa. Dù sao các đường quan nha môn Thượng Thư, Thị Lang, Đô Đốc theo như thể chế đều phải lâm triều, thuộc hạ bọn họ chỉ cần tranh thủ điểm danh trước khi lâm triều kết thúc, đường quan trở lại nha môn là được, khi đó ít nhất mặt trời cũng phải lên cao ba sào.
Mặc dù Trương Cư Chính đổi mỗi ngày lâm triều là ba sáu chín, nhưng các nha môn vẫn theo như lệ thường làm việc, mặt trời không chiếu tới mông, đại đa số thuộc quan chắc chắn sẽ không chạy tới nha môn.
Giống như hôm nay thuộc quan Nam Trấn Phủ Ty tới sớm như vậy, tề chỉnh như vậy, chỉ vì là ngày đầu tiên Tần Lâm Tần trưởng quan tiếp nhận đại chưởng Nam Trấn Phủ Ty, là thuộc hạ cũng phải tỏ ra đặc biệt chuyên cần một chút. Có câu nói quan mới nhậm chức ba cây đuốc, cũng không ai muốn chọc giận thượng ty trực tiếp, để cho cây đuốc này đốt cháy bản thân mình.
Chẳng ai nghĩ tới ngày đầu tiên tân quan nhậm chức, Tần Lâm lại chậm chạp mãi không thấy tới. Lúc đầu đám thuộc quan còn bình khí ngưng thần chờ đợi, một lúc sau đứng ngồi không yên, có người đi tới cửa nha môn kiễng chân trông ngóng, số còn lại bắt đầu bàn tán xôn xao:
- Từ trước tới nay tân quan nhậm chức đều vô cùng nôn nóng gấp gáp, làm như chỉ sợ chậm một khắc đồng hồ sẽ bị người khác đoạt mất vị trí của mình vậy, thế nhưng vị tân quan của chúng ta dường như hết sức trấn định.
- Cũng phải, vị trưởng quan này của chúng ta bất đồng với người khác, cho dù là căng thẳng hơn trưởng quan khác cũng phải.
Những quan giáo Cẩm Y Vệ này toàn là mật thám chốn kinh sư, mỗi người góp nhặt tin tức từ nhiều nguồn khác nhau lại, đại khái cũng biết được chuyện xảy ra ngày hôm qua:
Thì ra chính quan Nam Trấn Phủ Ty Phùng Bang Ninh căn bản không phải cáo bệnh gì cả, mà là gây gổ với Tần trưởng quan ở Ty Lễ Giám, kết quả lại bị thân bá phụ của y, chưởng Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng Phùng Bảo đánh ba mươi hèo!
Phùng Bang Ninh cùng Tần Lâm tranh nhau, Phùng Bảo lại đánh hèo điệt nhi mình, chuyện này có nghĩa gì?
Huống chi ba mươi hèo cũng không có đánh chết người, ngày hôm qua có người nhìn thấy Phùng Bang Ninh khập khễnh từ trong cung đi ra, không đến nỗi phải cáo bệnh, như vậy tại sao y bỏ vị trí chưởng Nam Trấn Phủ Ty, đột nhiên cáo bệnh?
Trong nha môn Cẩm Y Vệ, trừ Lưu Thủ Hữu hàm Đô Đốc ra, Đô Đốc Thiêm Sự, Chỉ Huy Sứ, Chỉ Huy Đồng Tri lâu năm cũng không ít. Tuy Chỉ Huy Thiêm Sự Tần Lâm có tư cách chấp chưởng đường thượng quan Nam Trấn Phủ Ty, nhưng so sánh ra thâm niên còn ít, quan hàm nhỏ nhất, vì sao Lưu Đô Đốc lại ủy cho hắn đại chưởng Nam Nha?
Đạo lý trong chuyện này cực kỳ vi diệu thâm sâu…
- Các ngươi biết gì chứ, ta có một vị bằng hữu trong cung, y nói nội tình là như vầy…
Có vị Trấn Phủ tỏ ra thần bí nói một câu như vậy, úp úp mở mở, đợi đến khi lòng hiếu kỳ của mọi người lên cực điểm, mới làm ra vẻ huyền bí nói:
- Nhị phu nhân của Tần Chỉ Huy là Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ Nam Kinh, rất được Thái hậu thương yêu. Cho nên ngày hôm qua ở trong cung, chính miệng Lý nương nương khen Tần Chỉ Huy là một viên hổ tướng Xưởng Vệ.
Thì ra là như vậy, mọi người gật đầu liên tục, không khỏi hâm mộ tao ngộ của Tần Lâm.
Bất quá cũng có kẻ không phục, có một Bá Hộ hừ mũi một tiếng:
- Thái hậu nương nương chính miệng khen ngợi cố nhiên khó được, nhưng triều cục là Trương Tướng gia chấp chưởng, ngoại quan chúng ta muốn được cất nhắc phải trông vào lão nhân gia.
Tên Bá Hộ lại nói một câu có tính quyết định:
- Các ngươi không biết hôm qua tướng phủ mở trung môn đưa Tần trưởng quan đi ra, hắn chỉ chắp tay thi lễ, Trương Tướng gia còn chắp tay hoàn lễ...
Trời ơi… chẳng trách nào Lưu Đô Đốc lại ủy Tần Lâm chấp chưởng Nam Nha. Trung môn tướng phủ há có thể tùy tiện mở, Tướng gia há có thể tùy tiện hoàn lễ người khác? Thủ Phụ đế sư Trương Tướng gia, bao nhiêu phong cương đại lại cũng phải quỳ xuống đưa đón, Tần trưởng quan chẳng qua là chắp tay thi lễ mà thôi, thể diện lớn tới mức nào?
Các vị thuộc quan tặc lưỡi than thở, không khỏi kính sợ có thừa đối với vị tân nhậm Tần trưởng quan này.
Hồng Chỉ Huy đang ngóng cổ ra ngoài trong ngóng nghe vậy, trong lòng không khỏi có hơi xót xa ảm đạm: năm xưa lúc Cao Các Lão còn tại vị, tuy rằng Hồng Dương Thiện ta không oai phong được như Tần trưởng quan, nhưng cũng từng Xuân phong đắc ý một thời. Thôi thôi thôi, hảo hán không nhắc cái dũng năm xưa, ngày hôm qua đi chúc mừng, nghe khẩu khí Tần trưởng quan rất tốt, cố gắng thêm một chút để thử xem có thể được hắn bổ nhiệm thăng chức cho hay không…
Trong số các vị thuộc quan, kẻ chán nản nhất chính là Tào Hưng Vượng, ủ rũ cúi đầu trốn ở góc phòng.
Lúc ban đầu y còn muốn tán gẫu vài câu với các đồng liêu, kết quả vừa mở miệng người ta đều ngậm miệng không nói lời nào, tuy không nói ra nhưng rõ ràng là tránh né đề phòng y. Ánh mắt các vị đồng liêu là lạ, làm như Tào Hưng Vượng y là một ngôi sao chổi không bằng.
Bất đắc dĩ, Tào Hưng Vượng không thể làm gì khác hơn là trốn trong góc phòng giống như con chuột. Ai bảo y đi theo nịnh nọt Phùng Bang Ninh, một mực đối nghịch với Tần Lâm? Trước khác nay khác, chớ nói đồng liêu sớm có chút không ưa tính tự cao tự đại của y, cho dù là những kẻ thường ngày có quan hệ tốt hơn một chút, vào lúc này cũng không muốn dây dưa qua lại với y, để làm cho cấp trên mới của mình phật ý.
- Tới, tới rồi! Tần trưởng quan tới!
Có tên Bá Hộ cỡi ngựa chạy như bay trở về nha môn.
Rào một tiếng, các vị quan viên đồng loạt đứng lên, mồm năm miệng mười hỏi tên Bá Hộ kia xem Tần trưởng quan tới đâu rồi.
Khí trời lạnh lẽo, Bá Hộ nói chuyện toát ra khói trắng trong miệng:
- Mới vừa, mới vừa ra cửa...
Vậy mà ngươi gấp gáp như vậy, báo hại chúng ta cho rằng Tần trưởng quan đã tới cửa nha môn… Tất cả đồng liêu đều hết ý kiến.
Thì ra tên Bá Hộ quan này nóng lòng, thấy Tần Lâm chậm chạp mãi không tới, dứt khoát chạy tới trước đại môn nhà Tần Lâm đứng chờ. Đến khi thấy hắn đi ra liền chạy tới đình tham, sau đó lập tức cỡi ngựa chạy như bay trở về báo tin, dù sao khoảng cách hai bên gần, cũng không hao phí bao nhiêu thời gian.
Bất quá tòa nhà Tần Lâm quả thật gần nha môn Cẩm Y Vệ, cơ hồ sát bên cạnh. Không bao lâu sau Tần Lâm cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy, hai vị Tổng Kỳ bên trái Lục Viễn Chí, bên phải Ngưu Đại Lực, một Tiểu Kỳ thân binh Hiệu Úy đều cỡi ngựa cao to rầm rập chạy về phía nha môn.
Thấy các vị thuộc quan nghênh tiếp, Tần Lâm vô cùng xấu hổ, nguyên nhân hôm nay bị trễ quả thật không tiện nói với người ngoài… Bên mép tựa hồ còn giữ mùi thơm cơ thể ngọt ngào của Từ Tân Di.
Đám thuộc quan ai nấy mặt mũi tươi cười chắp tay thi lễ, tạm thời không vội vàng đình tham, bởi vì theo lệ Tần Lâm còn phải đi Bạch Hổ đại đường tạ ơn bổ nhiệm.
Cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu cũng đợi thật lâu, y không thể có biểu hiện nôn nóng giống như các thuộc quan trong Nam Nha, cho nên tỏ ra ung dung nhàn nhã tán gẫu với các vị đường thượng quan, thỉnh thoảng phê duyệt công văn, thần sắc thủy chung tỏ ra ung dung tự tại, không gấp gáp chút nào.
Danh thần từ năm Gia Tĩnh tới nay, thế gia hiển hoạn quả nhiên có vài phần bản lãnh.
Nhưng đến khi nghe thấy phòng ngoài có tiếng ồn ào, biết Tần Lâm đã tới, da mặt căng thẳng của Lưu Thủ Hữu rốt cục chùng xuống, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.
Ai nói trong lòng Lưu Đô Đốc không có chút thấp thỏm? Vốn là ủy thác Nam Nha cho Tần Lâm, trong lòng y cũng có hơi khó chịu, dù sao Tần Lâm không phải là thân tín của Lưu Thủ Hữu. Nhưng vào lúc này thấy Tần Lâm chậm chạp chưa tới, y lại nghi thần nghi quỷ, suy đoán chẳng lẽ là vì trước chữ chưởng Nam Nha còn có chữ ‘đại’, cho nên trong lòng họ Tần kia không vui, mới cố ý tới chậm để lộ vẻ bất mãn?
Cho đến khi Tần Lâm chạy tới, cười hì hì luôn miệng cáo lỗi, nói vì chuyện nhà trì hoãn, Lưu Thủ Hữu mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Ngay cả vị cẩm y Đô Đốc này cũng không phát hiện, y mơ hồ có chút sợ hãi vị thuộc hạ thần thông quảng đại của mình.
Theo lệ đường quan bổ nhiệm thuộc quan, thuộc quan phải lễ bái tạ ơn, Tần Lâm tỏ vẻ nghiêm trang trịnh trọng, kéo dài thanh âm:
- Hạ quan Tần Lâm, tạ ơn Lưu Đô Đốc tài bồi...
Trương Cư Chính còn không muốn Tần Lâm quỳ lạy, Lưu Đô Đốc cao tới mức nào, làm sao có thể vượt qua Thủ Phụ đế sư? Y vội vàng đưa hai tay đỡ hờ, nghiêm trang trịnh trọng nói:
- Miễn lễ miễn lễ, Tần Chỉ Huy hành hư lễ này tức là không phải đạo lý làm quan cùng nha rồi. Chúng ta chính là đồng liêu, tình như tri kỷ, Tần Chỉ Huy lại là thiếu niên anh hùng thiên tử biết tên, chiến công vô số, giữa hai ta còn cần những tục lễ phiền phức này sao?
Tần Lâm vốn không có ý định quỳ, trong miệng kéo dài thanh âm tạ ơn, đầu gối lại không hề cong xuống, chỉ hơi khom lưng một chút làm ra vẻ. Chờ Lưu Thủ Hữu khách sáo đôi câu, hắn lập tức đứng thẳng trở lại, lời lẽ vẫn tỏ ra khiêm tốn:
- Lưu Đô Đốc khen quá lời rồi, khiến cho hạ quan vì được quá yêu mà kinh sợ. Hạ quan từ khi còn áo vải ở Kinh Hồ, cho tới bây giờ làm đường thượng quan cẩm y đại chưởng Nam Nha, quả thật nhờ hồng phúc của thánh thượng, Tướng gia đề bạt, Lưu Đô Đốc tài bồi, hạ quan thật sự không có chút công lao nào cả.
- Lão đệ quả nhiên thiếu niên lão thành, làm việc chững chạc...
Lưu Thủ Hữu tựa hồ cao hứng vô cùng, hết sức nhiệt tình vỗ Tần Lâm bả vai, toét miệng cười to nói:
- Ngu huynh ta năm nay đã qua tuổi tri thiên mệnh, tinh thần không còn sáng suốt như đám người tuổi trẻ các ngươi. Xem ra chuyện của Cẩm Y Vệ chúng ta sau này, lão đệ phải quyết định nhiều hơn ngu huynh mới được.
Tần Lâm khẽ nheo mắt, trong lòng thầm mắng một tiếng lão hồ ly, ngoài miệng vẫn một mực khăng khăng nói:
- Hạ quan trẻ tuổi kiến thức nông cạn, có thể làm tốt chuyện ở Nam Nha đã coi như may mắn, làm sao có bản lãnh chia sẻ chuyện khác với Lưu Đô Đốc? Huống chi Lưu Đô Đốc xuân thu cường thịnh, lại được triều đình hết mực tin dùng, nhất định có thể tận trung ra sức, chấp chưởng bản vệ tiếp tục lập công cho triều Đại Minh ta.
Ha ha ha… Lưu Thủ Hữu vui vẻ cười to, vỗ vỗ trên mu bàn tay Tần Lâm, Tần Lâm cũng cười bồi, nắm tay của đối phương lắc lắc liên hồi.
Tiểu hồ ly… trong bụng Lưu Thủ Hữu thầm mắng.
Lão hồ ly… Tần Lâm cũng không khách sáo.