Cẩm Y Vệ

Chương 341: Nam Kinh, tái kiến

- Phù...

Trương Tôn Nghiêu và Lộc Nhĩ Linh đồng thời thở dài một hơi, Trương Tôn Nghiêu có lẽ còn xấu hổ khó tả, Lộc Nhĩ Linh lại thầm kêu may mắn.

Hừ hừ hừ, khóe miệng của Tần Lâm nhếch lên, khinh miệt nhìn Lộc Nhĩ Linh, giống như nhìn một con gà đợi làm thịt.

Tần trưởng quan sao lại chịu dễ dàng tha cho người sao? Thả bọn họ đứng lên, chỉ vì vô thường đòi mạng của Lộc Nhĩ Linh đã tới rồi.

Một vị Dịch Trưởng Đông Xưởng đội mũ nhọn, mặc áo nâu, đeo ủng da trắng suất lĩnh tám tên sai dịch, mắt nhìn thẳng đi vào nha môn Thiên Hộ Sở.

Trương Tôn Nghiêu dù sao cũng là chính bài Thiên Hộ, vội vàng nghênh đón hỏi:

- Vị Đương Đầu này, đến Thiên Hộ Sở của bản quan có chuyện gì?

Vị Dịch Trưởng kia con mắt đảo một vòng, lạnh như băng nói:

- Phụng mệnh của Đông Xưởng Chiết Giang Lĩnh Ban Hoắc đại nhân, tìm một thành viên quý Thiên Hộ Sở là Lộc Nhĩ Linh Lộc Bá Hộ, chính là kiện tướng làm việc đắc lực, đặc biệt điều đi Đông Xưởng Chiết Giang phụng chức, điều hàm đã phát đi Nam Trấn Phủ Ty, đây là giá thiếp Đông Xưởng, xin Thiên Hộ trưởng quan xem.

Xưa nay Xưởng Vệ một thể, quan thuộc Đông Xưởng có các thành viên chưởng hình Thiên Hộ, lý hình Bá Hộ, từ Cẩm Y Vệ Thiên Hộ, Bá Hộ tới đảm nhiệm, xưng Thiếp Hình quan. Quan viên trung tầng có Chưởng Ban, Lĩnh Ban, Ty Phòng hơn bốn mươi người, từ Cẩm Y Vệ phân ra, phụ trách công tác truy bắt cụ thể là Dịch Trưởng và phiên dịch, những người này cũng là phần tử tinh anh từ trong Cẩm Y Vệ chọn ra tạo thành.

Từ đó mà nói, quyền thế của Đông Xưởng còn lớn hơn so với Cẩm Y Vệ, cho nên Cẩm Y Vệ đối với việc điều vào Đông Xưởng đều vô cùng hoan nghênh.

Nhưng Lộc Nhĩ Linh nghe được tin tức này, nhất thời bị dọa sợ đến hồn bay ở ngoài chín tầng trời, rất sớm đã biết Đông Xưởng Hoắc Lĩnh Ban là một đảng với Tần Lâm, hắn bị điều tới đó nhậm chức, cái mạng này còn có thể giữ được sao? Lập tức liền muốn dưới chân bôi dầu chạy ra.

Thế nhưng Lục mập cười đến thịt béo trên mặt run rẩy, một tay kéo lấy Lộc Nhĩ Linh:

- Chúc mừng chúc mừng, Lộc trưởng quan điều vào Đông Xưởng, tương lai có thể phải chiếu cố chiếu cố các lão huynh đệ chúng ta.

Tên Dịch Trưởng Đông Xưởng kia cũng biết vị lão huynh đầu hươu mắt chuột này là chính chủ, vung tay lên, các sai dịch giống như chim ưng bắt gà bắt lấy Lộc Nhĩ Linh.

- Lộc Bá Hộ, Hoắc Lĩnh Ban còn đang ở Chiết Giang cung kính chờ đại giá, chúng ta đi thôi.

Dịch Trưởng Đông Xưởng ngoài cười mà trong không cười, ánh mắt âm trầm đảo một vòng trên cổ của Lộc Nhĩ Linh. Lộc Nhĩ Linh đã bị dọa sợ đến mức tiểu ra quần tại chỗ, không tự chủ được run rẩy, toàn thân trên dưới run như cầy sấy.

Đây mới là an bài chân chính của Tần Lâm, hắn thay Lộc Nhĩ Linh an bài một chỗ đi tuyệt hảo, âm tào địa phủ.

Tới cũng nhanh đi cũng nhanh, sai dịch Đông Xưởng “mời” Lộc Nhĩ Linh đi, Tần Lâm lại cười hì hì hỏi Trương Tôn Nghiêu:

- Trương Thiên Hộ, ngươi xem Lộc Bá Hộ sở chữ Canh lên chức Đông Xưởng, vậy...

- Vẫn là... vẫn là Hàn Phi Liêm Hàn Bá Hộ về nguyên nhiệm đi.

Trương Tôn Nghiêu ủ rũ cúi đầu, giống như gà trống chiến bại. 

 

-----------

Tần Lâm vừa mới trở về đến nhà mình, tin tức vinh nhiệm Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Thiêm Sự liền nhanh chóng truyền ra, toàn phủ trên dưới đều vui mừng bừng bừng. Nhất là Lục mập cười đến híp mắt, cái mồm to thao thao bất tuyệt, khoác lác đến thần kỳ, giống như Tần Lâm không phải đi làm Chỉ Huy Thiêm Sự, mà như đã thành Thủ Phụ đương triều.

Ngay cả Từ Tân Di cũng nói một câu chua như giấm:

- Hắc, đường thượng quan cẩm y cũng không nhỏ rồi, không chỉ ra vào Bạch Hổ đại đường, còn có thể phong thê ấm tử.

Đôi mắt to của Thanh Đại chớp chớp, có chút không hiểu:

- Sao vậy Từ tỷ tỷ, dường như ngươi không quá cao hứng?

- Đứa ngốc.

Từ Tân Di đưa ngón tay ra điểm điểm lên trán Thanh Đại, hận rèn sắt không thành nói:

- Tần Lâm đã là chính tứ phẩm Chỉ Huy Thiêm Sự, chỉ cần báo lên triều đình, ngươi cũng có mệnh phụ cáo phong đấy. Tỷ tỷ ta là không quan tâm, ngược lại... ngược lại ngươi phải cẩn thận, chớ bị người khác đoạt đi.

Thanh Đại che miệng cười khanh khách, cáo phong cái gì nàng hoàn toàn không để ý, chỉ là cảm thấy phản ứng của Từ Tân Di quả thật rất thú vị:

- Hi hi, Từ tỷ tỷ không quan tâm cáo phong, Thanh Đại cũng không cần, nếu như Tử Huyên tỷ tỷ thích thì để cho nàng.

Từ Tân Di cảm thấy buồn cười, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy bản thân mình nói không có đạo lý, mình thân là nữ nhi Quốc Công cũng không coi trọng tứ phẩm cáo mệnh, chẳng lẽ Trương Tử Huyên là thiên kim Tướng phủ lại ham muốn cái này?

- Đồ ngốc. 

Từ Tân Di giống như người lớn xấu xa dạy trẻ nhỏ làm bậy, đe dọa tiểu Thanh Đại đáng thương:

- Trương Tử Huyên không lấy chồng ngược lại cũng thôi, nếu chịu gả cho Tần Lâm, nhất định sẽ không làm bình thê, đoạt lấy vị trí chính thê của ngươi, bảo ngươi làm bình thê, ngày ngày khi dễ ngươi, kêu ngươi cả ngày làm công việc nặng nhọc, không cho ngươi ăn no mặc ấm...

- Muội thấy Tử Huyên tỷ tỷ không xấu như vậy...

Thanh Đại nói cái gì cũng không chịu tin, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhíu lại, nghi hoặc nói:

- Hơn nữa hiện tại Thanh Đại là chính thê, cũng không có kêu Từ tỷ tỷ làm việc nặng nhọc, không cho tỷ ăn no mặc ấm mà... Hi hi, làm sao có thể? Cho dù đánh nhau, muội cũng không đánh lại tỷ tỷ.

Từ Tân Di lấy tay vỗ trán, có cảm giác phát điên, kế hoạch xúi giục Thanh Đại thành lập chung một chiến tuyến đối phó Trương Tử Huyên còn chưa bắt đầu đã đối mặt với đổ vỡ.

Không đề cập tới Từ Đại tiểu thư tiếp tục cố gắng thế nào, bên kia Từ Văn Trường lại kéo Tần Lâm đến thư phòng, xem tỉ mỉ thánh chỉ một hồi, cuối cùng chắp tay nói:

- Chúc mừng trưởng quan lên cao như diều gặp gió, bất quá theo lão đầu tử thấy, sợ rằng sau khi vào kinh thành vẫn còn mối lo ngầm.

Tần Lâm khẽ cau mày, hỏi lão là chuyện gì.

Mặt già của Từ Văn Trường cười nhăn nhúm:

- Tính thời gian cũng biết lúc thánh chỉ phát ra, chuyện phong lưu của trưởng quan ngài cưới Nga Hoàng Nữ Anh trong cùng ngày vẫn chưa truyền tới kinh sư. Không biết tương lai Trương tiểu thư biết được chuyện này, có nổi cơn ghen sóng giấm trào dâng hay không, lúc ấy Giang Lăng tướng công sẽ thế nào…

Tần Lâm sờ sờ mũi, có hơi không xác định:

- Cái này... Sẽ không có vấn đề lớn lao gì, giữa bản quan cùng tướng phủ Giang Lăng vẫn lấy đồng minh chính trị làm chủ, tư tình nhi nữ chỉ là phụ. Bản quan cùng Trương tiểu thư đối xử với nhau hết sức chân thành, không hề có hiềm nghi sửa dép vườn dưa.

Lúc nói những lời này, Tần Lâm cũng không nhịn được mặt đỏ lên, cố nhiên quan hệ giữa hắn và Trương Tử Huyên cũng không hoang đường buồn cười như quan hệ với Từ Tân Di, nhưng cũng không phải là tùy tiện có thể chối bỏ.

Hắc hắc, lúc trước bảo ngươi chớ có hành sự theo cảm tính, lúc này trong lòng không nắm chắc rồi sao? Từ Văn Trường vuốt chòm râu dê nửa đen nửa vàng, tặc lưỡi cười lạnh liên tục, lại nói:

- Trưởng quan có biết thưởng thụ thế tập cẩm y Tổng Kỳ này có ý nghĩa gì chăng?


Tần Lâm gãi gãi đầu, quả thật hắn không hiểu rõ chuyện này cho lắm, tuy rằng hắn cũng coi như lòng dạ đen tối thủ đoạn tàn độc, ỷ vào kỹ thuật điều tra trinh sát tinh thâm đi thẳng tới vị trí Chỉ Huy Thiêm Sự này. Nhưng chốn quan trường Đại Minh ngoắt ngoéo vô cùng, hắn không thể tỏ tường bằng lão hồ ly Từ Văn Trường được.

Từ Văn Trường nheo mắt lại, vuốt râu chậm rãi nói:

- Cái gì khác, lão đầu tử cũng không dám nói lung tung, chỉ biết là con trai thứ tư của tướng quốc Giang Lăng Trương Doãn Tu khoa cử vô vọng, được ân ấm thế tập cẩm y Thiên Hộ. Vậy xin trưởng quan đoán thử xem, ân thưởng cho ngài thế tập cẩm y Tổng Kỳ, rốt cục là cho ai?

- Trời ơi…

Tần Lâm vỗ đùi, thất kinh nói:

- Là Trương Tướng gia bố trí trước cho cháu ngoại của lão!

Từ Văn Trường cười ha hả, giơ tay chỉ Tần Lâm, cười gần hụt hơi:

- Lão đầu tử không dám nói hươu nói vượn, đây chính là trưởng quan tự nói.

Nhất thời lỡ lời, Tần Lâm xấu hổ gãi gãi đầu, nhìn dáng vẻ mặt mày lấm lét của lão điên kia, đột nhiên cảm thấy lão ghê tởm tới cực điểm.

Tần Lâm nhận được thánh chỉ yêu cầu hắn sau khi tiếp chỉ lập tức vào kinh thành, cũng không biết là ý của Lưu Thủ Hữu hay là Trương Cư Chính, đây là ngàn vạn lần không thể trì hoãn, lúc này liền an bài lên kinh.

Bản Thảo Cương Mục Lý Thời Trân có năm mươi hai cuốn, xuất bản từng cuốn một, hiện tại mới tới cuốn thứ chín, cho nên lão tiếp tục ở lại Nam Kinh lo chuyện xuất bản.

Sự nghiệp dây chuyền nữ y quán của Thanh Đại mới vừa bắt đầu, nàng là quán chủ không thể thoái thác trách nhiệm, bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh cùng số nữ binh mới chọn lựa lưu lại y quán giúp một tay, đợi nữ y quán đi vào nề nếp mới vào kinh thành.

Sở chữ Canh là trận địa của Tần Lâm, Hàn Phi Liêm, Du Quải Tử lưu lại, trong đó Du Quải Tử thăng làm Tổng Kỳ, thực tế trông coi sở chữ Canh, Hàn Phi Liêm lấy danh nghĩa là Bá Hộ sở chữ Canh thay Tần Lâm xử lý tất cả sự vụ Nam Kinh. Bao gồm chiếu ứng nữ y quán Cận Đại, quản lý công trường bút chì và xưởng rèn súng.

Sư Gia Từ Văn Trường, hai vị Tổng Kỳ Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, lại thêm mười tên thân binh Hiệu Úy theo Tần Lâm vào kinh thành nhậm chức, mạnh ai nấy dọn dẹp hành trang, nói lời từ biệt cùng thân bằng hảo hữu.

Cả buổi chiều Tần Lâm chạy bên ngoài, tới nha môn Kinh Kỳ Đạo tìm Trương Công Ngư, Thuận Thiên phủ tìm Vương Thế Trinh, Hoài Viễn Hầu phủ tìm Thường Dận Tự… Nói lời từ biệt với chí giao hảo hữu. Về phần Đô Sát Viện Cảnh Định Hướng cũng không cần nể mặt gì, Tần Lâm từ ngoài cửa đưa tờ danh thiếp thông báo một tiếng, chờ Cảnh Định Hướng cuống quít ra đón, hắn đã sớm cỡi ngựa chạy xa.

Lại chạy đến Ngụy Quốc Công phủ một chuyến, nói với nhạc phụ nhạc mẫu chuyện vào kinh thành, Từ Bang Thụy cùng Ngô thị vội vàng nói muốn Từ Tân Di đi theo, nhưng Từ Đại tiểu thư một mực nháy mắt với phụ mẫu, làm nũng nói muốn đi thăm Nghiêu Anh biểu muội gì đó, không thể đồng hành cùng Tần Lâm. 

 

Kỳ quái, vốn là phu thê Ngụy Quốc Công nghiêm mặt hổ muốn nữ nhi bồi Tần Lâm cùng đi kinh sư, nghe đến đó thần sắc cổ quái nhìn nhau, không hề ép nữ nhi nhất định phải đi kinh sư nữa.

Tần Lâm cảm thấy buồn bực, lòng thầm tính toán, ngoài mặt cười xấu xa.

Chờ về đến nhà, sắc trời gần tối, Từ Tân Di ở trong phòng Thanh Đại chuyện trò không nghỉ, Tần Lâm nghỉ ngơi một chút âm thầm đi vào, đàng hoàng không khách sáo chen vào giữa hai nàng, chọc cho các nàng quát to một trận, quyền cước thi nhau nện vào lưng hắn.

- Cái này, tối hôm qua là Thanh Đại muội muội, hôm nay ly biệt sắp tới, hay là chúng ta...

Tần Lâm cười nước dãi sắp sửa chảy xuống.

Thanh Đại cùng Từ Tân Di liếc mắt nhìn nhau, hai nàng đồng thời đưa ra kết luận:

- Sắc lang, đại sắc lang!

- Hừ, đừng tưởng bở, bồi tiếp Thanh Đại muội muội ngươi nhiều một chút đi…

Từ Tân Di mày liễu dựng lên, chịu đựng thẹn thùng vì ma trảo Tần Lâm đang hoành hành trên ngực, dùng tay kéo mạnh ra, sải chân dài chạy nhanh như làn khói, còn kịp trở tay kéo cửa phòng lại.

Tần Lâm gãi đầu một cái, hơi có vẻ kinh ngạc: lấy tính tình tiểu Thanh Đại tựa hồ phải khuyên nhủ Từ Tân Di đi, dù sao đi kinh sư sẽ ít nhất có mấy tháng không thấy mặt, lại nói từ khi Từ Đại tiểu thư kết hôn cho tới bây giờ…

Nhưng Thanh Đại chẳng qua là núp ở giường lớn kéo chăn che cả gương mặt nhỏ bé kiều mị, chỉ để lộ ra đôi mắt long lanh hết sức đáng thương, nhìn chằm chằm Tần Lâm.

Thình lình ngọn lửa dục trong lòng Tần Lâm bùng cháy, lập tức nhe răng cười quái dị một tiếng:

- Cô bé quàng khăn đỏ, sói xám ta tới đây.

-----------

Nam Kinh ở bờ Nam Trường Giang, phàm là quan lại thương khách Trung Nguyên lên phía Bắc, nhất định trải qua cửa Tần Hoài hà đổ vào Trường Giang.

Một ngày này Tần Lâm qua sông ngược lên phía Bắc, chỗ bến đò Trường Giang quần hiền đến đông đủ, cả Nam Kinh thành không biết bao nhiêu đạt quan hiển quý đến nơi này: phu thê Ngụy Quốc Công cùng Từ Duy Chí dẫn đầu, Hoài Viễn Hầu Thường Văn Tế cùng con trai trưởng Thường Dận Tự, cha con Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh, Kinh Kỳ Đạo Trương Công Ngư, Phó Đô Ngự Sử Cảnh Định Hướng, Tứ Đại Chỉ Huy Sứ Kinh Vệ, Tham Tướng Mã Đức Bảo Thống Binh Đại Doanh Chiết Binh, các vị Bá Hộ, Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ Nam Kinh, thậm chí còn huynh đệ Hiệu Úy...

Trong lúc nhất thời quan lại tập hợp, tình cảnh rầm rộ sợ rằng khâm sai đại thần hồi kinh phục mệnh cũng chỉ như thế mà thôi!

Hơn nữa khiến người ta thán phục chính là, bên trên bến thuyền còn dừng một chiếc xe tứ mã trầm hương trang sức hoa lệ, rèm châu phấp phới, gió thổi màn trướng mơ hồ có thể thấy được hai vị giai nhân ngồi ngay ngắn trong xe, chính là nữ y tiên Lý Thanh Đại trong truyền thuyết xưng Tử Thanh Song Xu cùng thiên kim tướng phủ, cùng Đại tiểu thư Từ Tân Di Ngụy Quốc Công phủ tư thế oai hùng không thua nam nhi.

Nữ binh tầng tầng lớp lớp cầm kiếm mang giáp vây quanh, thật ứng với câu vào cửa nhà quyền quý sâu như biển, dung mạo của hai vị tiểu mỹ nhân người ngoài có thể nhìn không phân biệt được, vương tôn công tử của Nam Kinh cũng chỉ có ước ao diễm phúc vô biên của Tần Lâm cùng ngày cưới được Nga Hoàng Nữ Anh.

Lúc này vị Tần trưởng quan của chúng ta đang vén rèm xe lên, chui nửa người vào, nói lời từ biệt cùng hai vị kiều thê.

Thanh Đại vẫn phong thái như cũ thoa cài váy, áo lót vải xanh nạm viền hoa mặc ở trên người nàng đúng là vô cùng đẹp đẽ, mắt to long lanh nước vẫn trong suốt như thủy tinh, chỉ là thêm ba phần quyến rũ, khuôn mặt phấn mang theo mấy phần rặng mây đỏ, khiến Tần Lâm nhớ tới đêm qua tiểu nha đầu muốn cự còn nghênh, không nhịn được lại muốn gặm nàng vài cái. 

Từ Tân Di vận một bộ nhung trang, đầu đội mũ mã não hồng khảm đỉnh bạc, tóc đen đầy đầu bay ở sau, mặc chiến bào gấm Tây Xuyên màu đen, eo thắt loan đái nạm trân châu siết eo thon nhỏ thật chặt, càng làm nổi bật bộ ngực vĩ đại. Nơi này không có người ngoài, nàng khoanh đôi chân dài không có chút hình ảnh nào, để lộ bắp đùi thon thả căng tròn mê người.