Cẩm Y Vệ

Chương 31: Sát khí

Kim Mao Thất đứng lên, khom người rót rượu thay Hoàng Liên Tổ, nở một nụ cười vô cùng bỉ ổi:

- Đụng vào con cọp cái Tôn Nhị nương này, lần này họ Tần chính là há miệng mắc quai không thể nào cãi được. Trước hết để cho hắn bêu xấu một phen, khiến cho thân bại danh liệt, sau đó mới cho các huynh đệ âm thầm lấy mạng của hắn, chẳng phải là hả giận hơn so với giết chết hắn ngay tức khắc?

Lúc này y đã biết Tần Lâm cũng không phải là quý công tử gì, vốn đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng không biết vì sao Kim Mao Thất Kim Trấn Phủ Đại nhân tỏ vẻ như vừa chịu nhục lớn lao, oán hận Tần Lâm tới tận xương tủy.

Hoàng Liên Tổ chậm rãi bưng chén rượu lên:

- Giết người thì không cần, rốt cục hai ta cũng là quan, nếu bị con lừa cứng đầu Thạch Vi kia để mắt tới cũng là phiền phức lớn. Huống chi bản quan còn phải chuẩn bị một chuyện liên quan cực lớn, sau khi thành công đời này có đủ vinh hoa phú quý…

Y uống một hớp rượu nhỏ, không đợi Kim Mao Thất đặt câu hỏi, lại mặt không đổi sắc nói:

- Cắt đứt tay chân, đuổi ra khỏi Kỳ Châu mặc hắn tự sinh tự diệt, cũng đủ rồi.

Tuy rằng Kim Mao Thất rất muốn hỏi đại sự kia là gì, nhưng thấy dáng vẻ Hoàng Liên Tổ dường như không muốn nói cặn kẽ, cũng nhịn không hỏi, chuyển lực chú ý tới Tần Lâm trên đê.

Nhà Tôn Nhị nương ở phía Nam Kỳ Châu thành, trước đây cũng là quyền quý, sau này sa cơ thất thế. Bởi vì có hơi giống như vị mẫu Dạ Xoa trong Thủy Hử, vừa khéo họ Tôn lại thứ hai, cho nên mới có tên Tôn Nhị nương.

Nàng vừa gây chuyện trên đê nhất thời khiến cho vô số ánh mắt tập trung quan sát, có người biết rõ ngọn nguồn nói là con cọp cái này mượn cơ hội sinh sự lường gạt. Nhưng cũng có lưu manh côn đồ Hoàng Liên Tổ phái tới nằm vùng trước ở trong đám người, cứ khăng khăng nói là Tần Lâm thừa dịp đông người sờ loạn nữ nhân.

Một vị đầu đội khăn tú tài nghi hoặc hỏi:

- Nhìn vị tiểu ca này mày thanh mắt sáng, không giống như loại người bẩn thỉu hạ lưu…

- Ngươi thối lắm, người này tốt ở chỗ nào?

Tên lưu manh bên cạnh tú tài liếc mắt nhìn nhìn y:

- Ta thấy ngươi cũng là đồng bạn với tên nọ, thừa dịp người đông sờ loạn mông nữ nhân!

Tú tài lấy làm kinh hãi, biết những người này không giảng đạo lý, vội vàng rụt đầu trở về, miệng lẩm bẩm nói:

- Không thể tự dưng ô uế thanh bạch của người...

- Con bà ngươi…

Tên lưu manh nhổ toẹt xuống đất.

Thanh Đại được Tần Lâm bảo vệ phía sau, thấy chúng lưu manh côn đồ xúm lại Tần Lâm Lâm kêu đánh kêu giết, còn nói hắn sờ mông nữ nhân, vừa xấu hổ vừa tức tối liên tiếp tự trách, nước mắt lập tức chảy xuống:

- Cũng tại Thanh Đại không tốt, nếu không véo đệ, đệ cũng sẽ không chạy loạn ra phía trước, gặp phải tai họa như vậy.

Tần Lâm thấp giọng nói ở bên tai nàng:

- Không liên quan gì đến nàng, hơn phân nửa là họ Hoàng giở trò.

Tuy Thanh Đại không thông thế thái nhân tình, nhưng tâm tư cũng hết sức bén nhạy, lập tức hiểu đầu đuôi gốc ngọn, vô cùng tức giận cũng không sợ nữa, đứng ở trước người Tần Lâm chỉ đám lưu manh nói:

- Tần sư đệ là người đàng hoàng, tuyệt sẽ không thừa dịp loạn làm bậy, các ngươi cũng không nên oan uổng cho người tốt!

Lục Viễn Chí cùng các vị sư huynh đệ cũng chen lấn tới đây, đều phụ họa nói:

- Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm.

Mẫu đại trùng vẫn không chịu buông tha:

- Thối lắm, mông lão nương thiếu chút nữa bị tên mặt trắng này bóp sưng, hiểu lầm cái rắm! Bọn nhỏ đâu, còn đứng đó làm gì?

Bảy tám tên lưu manh ép lên phía trước, nhìn Thanh Đại cười bỉ ổi:

- Tiểu nha đầu này cũng xinh tươi mơn mởn, nếu tên mặt trắng kia chiếm tiện nghi đại tỷ nhà ta, vậy lấy tiểu nha đầu bồi thường…

Các đệ tử y quán sợ hãi ngây người, hàng năm bọn họ ở y quán học y, chưa từng thấy qua tình cảnh này.

Lục Viễn Chí muốn tiến lên giúp một tay, nhưng hai tên lưu manh thân thể cường tráng một tả một hữu giữ chặt y lại, trong lúc nhất thời không thể động đậy.

Tần Lâm vốn ngăn ở trước người Thanh Đại, chợt lui về phía sau hai bước, để cho Thanh Đại ở phía trước.

- Hừ, mặt trắng thật là vô dụng!

Mấy người bọn chúng cho rằng Tần Lâm sợ hãi thối lui, khinh thường nhổ toẹt xuống đất, tên cầm đầu liền cười đưa tay định sờ cằm Thanh Đại.

Tần Lâm cười lạnh một tiếng, hai chân nhanh chóng tấn công về phía trước, tên lưu manh kia chưa kịp nắm tay lại thành quyền chợt cảm thấy cổ tay tê rần, không xuất ra được nửa phần lực đạo. Lập tức y bị Tần Lâm chộp lấy cổ tay kéo mạnh một cái, cánh tay kia dường như không còn trên người y nữa, toàn thân cũng bị kéo ngã sấp mặt xuống đất.

Chỉ một chiêu Bộ Phu quyền Biệt Tý Hạ Áp đã lập công, Tần Lâm cũng không buông lỏng, thừa dịp hai tên lưu manh phía sau còn đang kinh ngạc, quyền trái đánh về tên bên trái. Người này bị dọa vội vàng tránh né, Tần Lâm lại nhanh chóng xông về phía tên lưu manh bên phải, áp sát người y, hai tay giơ ra đã ôm vòng sau lưng y.

Chẳng lẽ hắn muốn dùng thế vật?

Từ đời Tống tới đời Minh, phương pháp vật rất thịnh hành trong dân gian, có rất nhiều lưu phái như Yến Thanh Đằng Na Tiểu Giao Pháp, Triêm Y Thập Bát Điệt, Bá Vương Giang Đỉnh Pháp. Trong đó còn xen lẫn lưu phái vật của Mông Cổ trong thời kỳ Mông Nguyên thống trị mấy chục năm, loại nào cũng có.

Tên lưu manh bị ôm lấy kia chỉ cho rằng Tần Lâm muốn vật mình một cái, vội vàng trầm người xuống đứng tấn tọa mã giữ vững hạ bàn, sau đó sẽ chậm rãi đấu lực với Tần Lâm. Hắn chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi thiếu niên, không mấy khôi ngô cường tráng, có bao nhiêu sức lực mà so đấu?

Ai ngờ Tần Lâm ôm hai tay vào vai y ấn mạnh xuống, mượn lực tọa mã của đối phương ép y thấp xuống thêm, kế đó giơ đầu gối phải lên thúc mạnh vào giữa hai chân tên lưu manh.

A… a… a…

Tên lưu manh phát ra tiếng kêu to kinh thiên động địa, ngã xuống đất lăn lộn không ngừng. Tiếng kêu lúc đầu còn to mà thô, sau đó chợt trở nên cao vút mà sắc bén vô cùng quỷ dị, có hơi giống như những vị công công Thừa Phụng ty trong Kinh Vương phủ.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương như vậy, quần chúng vây xem đều cảm thấy hạ thân lành lạnh, không tự chủ được kẹp chặt hai chân.

Ngay cả Hoàng Liên Tổ, Kim Mao Thất nơi xa trên Duyệt Giang lâu xuân phong đắc ý, cũng đồng thời căng thẳng trong lòng, một bị dọa rơi chiếc đũa, một làm đổ chén rượu.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau: họ Tần này xuất thủ cũng quá tàn nhẫn, chẳng lẽ hắn đã khám phá...

Ở cách vị trí của bọn họ chừng ba gian phòng, Bá Hộ Cẩm Y Vệ Thạch Vi Thạch Đại nhân bản thành cũng đang uống rượu cùng một tên Tổng Kỳ, mấy tên Tiểu Kỳ thủ hạ.

Lúc thủ hạ nói trên đê xảy ra xung đột, Thạch Vi bèn nhìn xuống dưới xem thử, lúc thấy là Tần Lâm y bèn thổi phồng một chút:

- Vị Tần công tử này vô cùng xuất sắc, chẳng những là một cao thủ phá án tâm tư kín đáo, Trương Công Ngư còn nói hắn thần quang sáng rực anh hoa nội liễm, tất là nhân vật ôm hoài bão bụng đầy thơ sách, tương lai ắt sẽ thi đâu đậu đó, Tiến Sĩ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Đám Cẩm Y Vệ này đều là con em cẩm y quân hộ cha truyền con nối, hoặc là ra tiền tuyến bị thương trở về, sau đó được đại quan đề cử cho vào Cẩm Y Vệ, bất kể bản tính gian hoạt hay là chất phác, tóm lại không biết được nhiều chữ. Nghe bản quan nói như vậy, tự nhiên bọn họ hoàn toàn tin tưởng, ai nấy gật đầu không ngừng, có người còn muốn nếu như lát nữa quan sai không đến sẽ xuống giúp một tay, cũng tiện làm quen vị tài tử giỏi về phá án này.

Không ngờ bọn họ chưa kịp động thân, Tần Lâm đã đánh ngã hai tên lưu manh. Một đại tài tử nho nhã trong suy nghĩ bọn họ nháy mắt tiến vào trạng thái bạo phát, không tiếp nhận nổi chuyển biến bất ngờ như vậy, cả đám Cẩm Y Vệ này đều trợn mắt há mồm không khép lại được.

Thạch Vi đang khoác lác miệng sùi bọt mép tử, không nhìn thấy chuyện xảy ra trên đê, chợt phát hiện các thuộc hạ đều hóa đá, y ngạc nhiên nói:

- Ủa, các ngươi bị điểm huyệt câm rồi sao?

Có người dở khóc dở cười chỉ chỉ tên lưu manh "vỡ trứng" đang lăn lộn trên mặt đê, sau đó lại chỉ chỉ Tần Lâm:

- Thạch Đại nhân, hắn thật sự là vị tài tử đầy bụng thơ sách, anh hoa nội liễm mà ngài vừa nói sao?

Thạch Vi chỉ liếc mắt nhìn cũng giống như bị điểm huyệt câm, sắc mặt thoạt trắng thoạt đỏ, chợt đưa tay vỗ lan can một cái:

- Đây mới là sát phạt quả quyết, mưu trí cơ biến. Trước cố ý giả yếu dụ địch, tiếp theo công lúc bất ngờ, tĩnh như xử nữ, động nhanh như thỏ… Các ngươi quen lỗ mãng thô kệch, phải học người ta nhiều một chút!

- Khụ khụ...

Có tên Tiểu Kỳ bắt đầu ho khan:

- Thạch, Thạch Đại nhân, tiểu nhân bị hóc xương cá…

Trên đê lại có biến chuyển.

Tần Lâm liên tục đánh ngã hai người, nhất là tiếng kêu của tên bị "vỡ trứng" quá mức thê lương thảm thiết, từ trước tới nay bọn lưu manh chưa từng thấy qua đối thủ hạ thủ tàn nhẫn như vậy, bắt đầu có hơi sợ sệt.

Mẫu đại trùng Tôn Nhị nương thấy vậy không thể làm gì khác hơn là đánh trận đầu.

Tần Lâm chỉ thấy một núi thịt nhung nhúc ép tới.

Tôn Nhị nương cười gằn, đôi mắt căng mọng lóe ra hung quang:

- Tiểu huynh đệ, ngươi nên ngoan ngoãn chịu phép cho ta, ha ha ha…

Chúng đệ tử y quán nói một tiếng hỏng bét, Tôn Nhị nương này tám chín tráng hán bình thường cũng không phải là đối thủ của nàng, mặc dù Tần Lâm xuất thủ mau lẹ tàn nhẫn, bị nàng dây dưa chỉ sợ cũng khó mà thoát thân. truyện được lấy tại Trà Truyện

Tôn Nhị nương giương nanh múa vuốt xông lên, đôi chân phì nộn nện xuống mặt đê, mỗi một bước đi dường như khiến cho cả con đê phải run rẩy.

Keng…

Thất Tinh Kiếm ra khỏi vỏ vang lên tiếng kêu như tiếng long ngâm, chỉ vào cổ họng nung núc thịt của Tôn Nhị nương

- Đâm đi, có giỏi đâm cho lão nương xem!

Tôn Nhị nương dứt khoát hai tay nới rộng cổ áo, thân thể cũng ưỡn về phía trước.

Sau đó, nàng cũng không dám động nữa, bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt của Tần Lâm.

Trời ơi, đó là ánh mắt quỷ quái gì vậy, rốt cục là ngọn lửa địa ngục, hay mắt của tà thần ác ma?

Tần Lâm cứ đứng như vậy không có gì đặc biệt, nhưng trên người hắn toát ra một cỗ sát khí hung tàn mạnh mẽ, giống như từng lăn lộn qua núi thây biển máu.

Tôn Nhị nương quyết không phải là một người nhát gan, là một nữ nhân muốn lập được danh tiếng trong đám lưu manh vô lại, phải càng hung hãn không sợ chết, tàn ác hơn cả đám nam nhân. Nhưng lần này nàng sợ thật sự, bởi vì nàng không nghi ngờ chút nào chỉ cần chọc giận Tần Lâm, cổ họng của mình sau khoảnh khắc sẽ có một lỗ thủng.

Đúng vậy, trong đôi mắt thiếu niên này có thứ gì đó hết sức kinh người, dường như không coi người đối diện là người sống. Dường như trong mắt hắn, Tôn Nhị nương chỉ là từng khúc xương trắng ởn, những mảnh thịt vụn hay ngũ tạng lục phủ tâm can tỳ phế thận không có sinh mạng.

Hôm nay giữa mùa hè trời vô cùng nóng bức, nhưng lúc này Tôn Nhị nương lại toát ra một thân mồ hôi lạnh, đứng yên tại chỗ không dám cử động.

Tần Lâm cũng chưa từng liều mạng trải qua núi thây biển máu, nhưng thân hắn giải phẫu thi thể không đếm hết, sau khi phá án đưa hung đồ ra hình trường cũng nhiều không đếm xuể. Bình thường hòa nhã không sao, chỉ khi nào hắn buông thả toàn bộ mặt trái tâm trạng tích lũy tận đáy lòng mình, sẽ toát ra khí hung sát vô cùng mạnh mẽ. Cho dù là tội phạm sát nhân từng giết qua vô số nhân mạng cũng sẽ bị dọa cho rùng mình sợ hãi.

Huống chi hàng năm tiếp xúc nghiệm thi cùng thi thể, nhất định phải có biện pháp đặc thù tránh khỏi bệnh tâm lý. Phương pháp của Tần Lâm chính là lúc làm việc không xem đối phương như người chết, mà là xem từng khúc xương, mảnh nội tạng, mảnh thịt, da… như đối tượng công việc. Lúc này ánh mắt của hắn quả thật sắc bén mà rét lạnh giống như dao mổ, chỉ là một nữ lưu manh quả thật hắn không xem ra gì.

- Là… là ai quấy rối ở chỗ này?

Mấy tên mặc Phi Ngư phục, nắm chặt Tú Xuân đao chạy tới.

Đến lúc này Tôn Nhị nương mới thở phào nhẹ nhõm, lui về phía sau ba bước liên tiếp, lại không nhịn được lui ba bước nữa. Vừa thấy Tần Lâm liếc nhìn một cái, giật mình kinh hãi lại lui tiếp ba bước, lúc này mới hơi trấn tĩnh tâm thần, vội vàng dùng khăn tay dơ bẩn lau mồ hôi lạnh trên trán.

Mấy tên Cẩm Y Vệ chạy tới cũng không phải là Hiệu Úy, Lực Sĩ dưới quyền Thạch Vi, mà là thủ hạ Hoàng Liên Tổ, đám quân dư trải qua bổ sung chiêu mộ.

Chỉ là quân dư cũng có thể ở xông pha Kỳ Châu thành, ỷ vào Hoàng Liên Tổ che chở, bọn họ hoành hành ngang ngược không chuyện ác nào không làm, bá tánh bình dân phải đi vòng tránh né, sợ phạm vào thái tuế bị những người này quấn lấy không tha.

Dân chúng vây xem vội vàng lui lại mấy bước, tránh xa thật xa, e rằng cháy thành vạ lây.

- Sao hả, giữa… giữa ban ngày rút kiếm hành hung, là… là… là muốn tạo phản mưu nghịch sao? Con… con thỏ chết bầm kia…

Kim Mao Thất liếc mắt nhìn Tần Lâm trừng trừng, lời lẽ hùng hùng hổ hổ.

Mấy tên quân dư đều mặc Phi Ngư phục màu vàng sáng, Kim Mao Thất mặc Phi Bưu phục của võ quan vệ sở, thoạt nhìn lôi thôi lếch thếch, cũng may suốt ngày đi chung với Hoàng Liên Tổ, dân chúng Kỳ Châu thành nhìn thấy cũng không lấy làm kỳ.

Vốn Kim Mao Thất muốn lén lút hành sự sau lưng, không ngờ rằng bề ngoài Tần Lâm nhìn như bạch diện thư sinh nhưng lòng dạ lại tàn nhẫn độc ác, mang theo thanh bảo kiếm sắc bén vô cùng, dọa cho Tôn Nhị nương và bảy tám tên côn đồ sợ hãi không nhúc nhích. Y không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là tự thân xuất mã.

Cũng không thể để cho Hoàng Liên Tổ Hoàng Đại nhân nhúng vào vũng nước đục này…

Kim Mao Thất lẳng lặng siết một thanh yêu đao nhẹ bổng trong tay, có vẻ thèm khát nhìn chằm chằm Thất Tinh Kiếm trong tay Tần Lâm, đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Còn… còn không buông khí giới đầu hàng, chẳng lẽ ngươi dám giết quan tạo phản?!

Tần Lâm như không có chuyện gì xảy ra, tra bảo kiếm vào vỏ.

Kim Mao Thất nhất thời yên lòng, lượn vòng quanh quan sát Tần Lâm:

- Con thỏ chết bầm, dám thừa dịp sờ loạn mông nữ nhân, lá gan ngươi lớn thật…