Cẩm Y Vệ

Chương 3: Kỳ Xà

Cương đao Cao Sài Vũ chém xuống phát ra tiếng gió vù vù, khí thế cũng vô cùng hung hãn.

Cao Sài Vũ thân cao thể tráng, võ công cũng không phải là kém cỏi, nếu không cũng không thể một thân một mình chạy ra khỏi vòng vây của Cẩm Y Vệ, nhưng trạng thái của y lúc này quả thật là không ổn.

Đối phó một người trên đùi bị thương, thân trúng kịch độc, Tần Lâm hết sức dễ dàng tránh né công kích của đối phương, sau khi lách người sang bên bèn đạp mạnh vào chân trái vốn đã bị thương của Cao Sài Vũ, lập tức khiến cho y ngã sấp mặt xuống đất.

Sau khi Cao Sài Vũ ngã nhào còn muốn bò dậy tái chiến, không ngờ sau khi vận động quá mạnh huyết khí sôi trào, độc tính phát tác nhanh hơn, miễn cưỡng giãy giụa mới dùng hai tay chống lên nửa người trên. Trong bụng nổi lên trận trận đau nhức, nhất thời toàn thân bủn rủn vô lực, chúi đầu xuống đất, sau khi co giật vài cái rốt cục nằm im như chết.

- Ha ha, giả chết ư? Đại gia cũng không mắc bẫy đâu!

Tần Lâm lẩm bẩm, chờ một lúc sau mới đưa tay thăm dò động mạch cảnh ở sau tai Cao Sài Vũ, phát hiện động mạch cảnh không có nhịp đập. Nhịp đập của động mạch cảnh là không có cách nào giả được, tên này đã chết tới mức không thể chết thêm lần nữa.

Tần Lâm lật thi thể Cao Sài Vũ lên, trên mặt tử thi xanh đen một mảnh, lộ vẻ độc phát bỏ mình.

Tần Lâm đã sớm thấy nhiều thi thể, bất quá tự tay mình giết chết đây vẫn là lần đầu tiên. Đương nhiên nếu nói nghiêm chỉnh cũng là đối phương tự chuốc lấy.

Ngồi bên dòng suối trên tảng đá lớn bình phục tâm trạng có chút kích động, Tần Lâm muốn rút ra điếu thuốc châm lửa hút, theo bản năng sờ vào túi áo mới thấy hiện tại áo mình rách nát chỉ có thể chạm vào da thịt, làm sao có thuốc lá, không nhịn được nở một nụ cười khổ.

Nếu như có thân phận hợp pháp, hoàn toàn có thể báo quan phủ chuyện này, công lao bắt giết Cao Sài Vũ rất lớn, trên bức vẽ mà Thạch Vi đưa ra có ghi thưởng tám trăm lượng bạc. Những ngày qua Tần Lâm cũng tiêu bạc vụn mua chút thức ăn, biết được số tiền kia đã có thể làm một phú ông nho nhỏ.

Nhưng Tần Lâm không có thân phận hợp pháp, rất có khả năng sẽ bị quan phủ cho là phỉ đồ Bạch Liên giáo, quy kết nguyên nhân cái chết của Cao Sài Vũ là do nội loạn. Nếu như đối phương cân nhắc tám trăm lượng bạc thưởng kia cùng yếu tố sẽ được thăng quan tưởng thưởng, thậm chí sẽ giết chết hắn diệt khẩu trước, sau đó cướp lấy công lao chiếm đoạt phần thưởng. Từ đời Đông Hán về sau, Cẩm Y Vệ có "uy danh hiển hách" ở hậu thế, Tần Lâm không nghi ngờ chút nào bọn họ thừa khả năng làm như vậy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Ít nhất không thể lỗ mãng giao tánh mạng vào trong tay người khác, từ trước tới nay Tần Lâm đều cho rằng gởi tính mạng vào tay người khác, trông mong vào đạo đức hoàn toàn là hành động của một kẻ ngu ngốc.

Số bạc vụn mà hắn thuận tay lấy được trong lúc trộm y phục lúc này đã dùng gần hết. Hiện tại Tần Lâm nghèo xơ nghèo xác, mắt thấy Đại sư huynh Bạch Liên giáo treo giải thưởng tám trăm lượng bạc nằm dưới đất lại không có biện pháp đi lãnh thưởng, thật đúng là buồn bực!

Nghỉ ngơi một chút, tâm trạng bình tĩnh lại, Tần Lâm bắt đầu kiểm tra thi thể Cao Sài Vũ.

Đầu tiên bóp mấy cái vào ống tay áo y, phát hiện trong túi ở ống tay áo bên trái một vật gì đó cứng rắn. Lấy ra nhìn kỹ thì ra là một chiếc ngọc bội hình dáng hoa sen, dùng Dương Chỉ Bạch Ngọc thượng đẳng chế thành, chất ngọc mát rượi, điêu khắc tinh xảo, cành lá hoa sen sống động, quả thật là một món trân phẩm hiếm thấy.

Đáng tiếc, đồ chơi này dùng óc heo cũng có thể đoán được nhất định có quan hệ cùng Bạch Liên giáo không cạn, cho dù là giá trị liên thành cũng không thể nào mang đi bán, Tần Lâm bèn tiện tay để sang bên.

Hắn lại giơ tay sờ vào ngực thi thể, chạm vào một vật gì cứng rắn, phát hiện là vài cuốn điển tịch của Bạch Liên giáo như Kim Tỏa Hồng Dương Đại thư, Ứng Kiếp kinh, trong đó toàn là những lời hết sức hoang đường. Tần Lâm lật xem trong kẽ sách không thấy có chữ nhỏ viết Cửu Dương chân kinh gì đó, lại đưa lên ánh mặt trời nhìn cũng không thấy bên trong có giấu tàng bảo đồ gì.

Hắn thất vọng, vứt bỏ mấy cuốn sách bại hoại này, nhìn lên trời than vãn:

- Muốn đùa ta sao, giấu trong ngực áo như bảo bối, ta còn tưởng là ngân phiếu, không ngờ rằng tất cả đều là tà thuyết của tà giáo, quả thật đánh rắm không thông, không đáng một đồng.

Không tìm được trên thi thể Cao Sài Vũ bất cứ vật gì có giá trị, Tần Lâm hơi thất vọng trong lòng. Hiện tại cũng chỉ còn lại cái bao mà Cao Sài Vũ đeo trên lưng, mới vừa rồi lúc nghỉ ngơi y tiện tay ném ở bên cạnh, dáng vẻ thờ ơ không thèm để ý, thật ra Tần Lâm cũng không ôm hy vọng gì quá lớn đối với nó.

Có thể tìm được mấy lượng bạc vụn là đã đủ để tạ ơn trời đất, ít nhất trên đường đi Giang Nam không tới nỗi đói bụng là đủ, Tần Lâm nghĩ như vậy.

Hắn mở bao ra xem, trên cùng có mấy chiếc bánh rán dùng giấy dầu gói kỹ, Tần Lâm cũng không biết cái nào có độc cái nào không, bèn vứt bỏ.

Một chiếc bình sứ nhỏ, bên trong đựng một thứ bột không màu không mùi, rất có thể là loại độc mà vừa rồi Cao Sài Vũ đã cho vào trong bánh rán. Tần Lâm cho xuống suối một lượng độc chừng hai ba tiền, chỉ trong thoáng chốc quả nhiên có cá phơi bụng trắng nổi lên, quả thật độc tính cực mạnh, chính là thuốc tốt mà đám ác nhân giết người phóng hỏa ắt phải có, bèn cất lại.

Kế đó là một chiếc túi vải có vẻ hơi nặng, sờ nắn hình dáng bên trong, nhất thời Tần Lâm cảm thấy hưng phấn. Sau khi tháo dây vải cột miệng túi ra quả nhiên bên trong chứa đầy bạc trắng, ước tính sơ sơ có chừng hai trăm lượng.

Phía dưới cùng lại là một xấp sách vở văn kiện, Tần Lâm lấy được hai trăm lượng bạc đã thầm kêu may mắn, nghĩ thầm này hơn phân nửa lại là kinh văn gì đó của Bạch Liên giáo, cũng không để ý lắm lật ra xem.

Cầm thử một quyển sách vào tay cảm thấy hết sức nặng nề, Tần Lâm kinh ngạc suýt chút nữa rời tay. Hắn mở bìa da ra, trang sách bên trong toát ra kim quang sáng chói, thì ra trong sách không phải là trang giấy, tất cả đều là những lá vàng, nặng ít nhất năm mươi lượng.

Phát tài rồi! Tần Lâm cực kỳ mừng rỡ.

Tiếp theo nhìn những vật còn lại, nhưng cũng không có vàng lá nữa, mà có hơn mười tấm Lộ Dẫn, năm sáu phong thư.

Lộ Dẫn có của Trương Tam ở Giám Lợi huyện, cũng có của Lý Tứ ở Kinh Môn châu, còn có Vương Ma Tử ở Cốc Thành huyện... Thư thì có một người họ Chu ở Giám Lợi huyện gởi cho một vị nha dịch Ban Đầu Nam Xương phủ, nhờ y chiếu cố Trương Tam mở quán cơm. Cũng có thư Trần Điển Sứ Cốc Thành huyện viết cho em vợ y ở Tùng Giang huyện, chú thích do Vương Ma Tử mang đi, cũng nhờ em vợ mình giúp Vương Ma Tử mở tiệm tơ lụa kinh doanh.

Trên Lộ Dẫn đóng đầy dấu ấn đỏ chói của các châu huyện, bút tích trên đó cũng không giống nhau, là hàng thật không thể nghi ngờ. Về phần chủ nhân trước đó của chúng, với Bạch Liên giáo quỷ bí, Cao Sài Vũ âm độc, nhất định đã sớm đi gặp Diêm Vương, giờ phút này đã hài cốt không còn.

Tần Lâm suy nhĩ một chút lập tức hiểu ra dụng ý của Cao Sài Vũ mang theo những văn kiện này, hiển nhiên là chuẩn bị mượn chúng chạy trốn khỏi thiên la địa võng do Cẩm Y Vệ truy sát. Sở dĩ chuẩn bị nhiều như vậy, có lẽ là bởi vì đường chạy trốn không xác định, trong lúc vội vàng chuẩn bị không chu toàn, mang nhiều một chút để phòng tùy cơ ứng biến.

Chỉ tiếc Cẩm Y Vệ đã truy nã hình y khắp trên hai đường thủy bộ, cho dù là có Lộ Dẫn cũng không có cách nào đi trên đại lộ. Cao Sài Vũ vất vả lắm mới men theo đường nhỏ trốn được tới chỗ này, rốt cục quỷ thần xui khiến chết ở dưới tay Tần Lâm.

Nghĩ thông suốt khúc mắc trong đó, Tần Lâm vui mừng hết sức, bèn lật tìm lại trong số Lộ Dẫn và thư tín, rốt cục tìm ra Lộ Dẫn giới thiệu Hán Dương huyện: "Tần Mộc Cận, sinh năm Gia Tĩnh bốn mươi ba, thân hình trung bình, mặt trắng, không râu, nhiều đời sống ở Hán Dương, phụ thân là Tần Quy, mẫu thân Đàm thị, đã mất."

Lộ Dẫn này thật tốt, tuổi tác vừa khớp vả lại phụ mẫu đã mất, giả mạo vô cùng thuận tiện, là cùng họ, họ Tần tên Lâm, tên chữ Mộc Cận, quả thật là quá hợp.

Lại thấy có một phong thơ, mở ra xem chỉ thấy: "Đông Bích huynh thấy tin như thấy mặt, từ khi từ biệt ở Sở Vương phủ đã hơn hai mươi năm, ngu đệ rất là nhớ..."

Phong thư này là Tần Thực viết cho Đông Bích huynh, theo như giọng điệu trong đó có thể thấy được hai bên là lão hữu lâu năm, con trai duy nhất và vợ của Tần Thực đã mất sớm, lão một mình nuôi dưỡng cháu trai Tần Mộc Cận lớn lên. Mà đứa cháu này tính tình bướng bỉnh bất hảo, đến mười bảy tuổi cũng không có một nghề nghiệp đứng đắn.

Hiện tại Tần Thực thân lâm bệnh nặng tự biết mình không còn sống được bao lâu, sợ sau khi mình chết không người quản giáo cháu trai, bị bọn gian tà dẫn dụ đi lên đường tà, cho nên trước khi lâm chung viết thơ cho cháu trai mang cho lão hữu, nhờ Đông Bích huynh chiếu cố quản thúc, tìm một nghề nghiệp mưu sinh ở Kỳ Châu.

Đáng tiếc, hiện tại Lộ Dẫn cùng phong thư này đã rơi vào trong tay Cao Sài Vũ, cũng đủ để chứng minh Tần Mộc Cận không chỉ đã bị dẫn dụ đi lên đường tà, thậm chí đã đi lên tử lộ.

- Như vậy, sau này để ta thay thế ngươi sống tiếp đi...

Tần Lâm phấn chấn tinh thần:

- Từ nay về sau, ta chính là Tần Lâm tự Mộc Cận!

Bất quá hắn cũng không chuẩn bị dựa theo thư đi nương nhờ vị Đông Bích huynh chưa từng gặp mặt kia, bây giờ đã có hai trăm lượng bạc, năm mươi lượng vàng lá, có thân phận hợp pháp, thiên hạ to lớn nơi nào không đi được? Cho nên vẫn quyết định dựa theo kế hoạch trước, đi Giang Nam duyên hải kinh tế phát đạt, tứ hải thông thoáng tìm cơ hội.

Tần Lâm kéo thi thể vào trong bụi rậm, hao hết sức lực dùng đơn đao Cao Sài Vũ đào một hố sâu, cho thi thể, bánh nghi ngờ có độc, mấy quyển kinh văn Bạch Liên giáo, Lộ Dẫn thư còn thừa cùng với đơn đao ném vào trong hố.

Vốn hắn định ném chiếc ngọc bội Bạch Liên óng ánh kia đi, nhưng xoay chuyển tâm niệm chợt nghĩ Cao Sài Vũ làm Đại sư huynh Bạch Liên giáo ở chỗ này, cất giữ kinh văn trong người mà không thèm để ý vàng bạc, quả thật là bản sắc của một tên đệ tử tà giáo. Nhưng y lại trân trọng cất miếng ngọc bội này vào trong tay áo, nói không chừng còn có tác dụng quan trọng gì đó, bèn giữ nó lại.

Hắn lấp đất đào lên trở lại, san bằng, sau đó cẩn thận ra ngoài xa đào một ít cây cỏ mang về trồng trên mặt. Lúc này là giữa mùa Xuân và mùa Hạ, cây cối sinh trưởng phồn thịnh, mấy hôm sau cho dù là Bao Công Bao Đại nhân tới nơi này cũng không nhìn ra dưới lòng đất có chôn người.

Cẩn thận dọn dẹp dấu vết lưu lại, Tần Lâm cười hì hì cắm ba cây nhánh cây trên đất, trong miệng niệm thầm:

- Có câu quản giết không quản chôn, đại gia đây từ giết tới chôn đều phục vụ hết mình, Cao huynh coi như phát tài rồi. Ôi… thật ra cũng tại bản thân ngươi không tốt, mùi vị trúng độc trong bánh mà chết cũng không phải bất cứ lúc nào cũng có thể thưởng thức…

Nếu Cao Sài Vũ dưới cửu tuyền biết được, có thể nào giận dữ mà sống lại hay không?

Tâm trạng Tần Lâm không tệ, điểm qua thu hoạch của mình lần này: hai trăm lượng bạc ròng, năm mươi lượng vàng lá, một chiếc ngọc bội Bạch Liên, một bình độc dược, một phong thư, một tấm Lộ Dẫn, lấy bao cho hết vào trong đó, vác lên vai đi bộ.

Đi về phía trước ba dặm, vượt qua một tòa núi nhỏ chính là một sơn thôn nhỏ chỉ có năm sáu hộ dân. Áo vải mặc mấy ngày vừa dơ vừa thối, còn bị gai đâm rách nát không chịu nổi, Tần Lâm liền dùng chút bạc vụn tìm sơn dân mua y phục vải thô thay, cởi bỏ áo vải cũ, sau đó lấy Lộ Dẫn và vàng bạc cho hết vào trong bao.

Nghe sơn dân nói bờ sông phía trước mười dặm có Mã Khẩu trấn hơi lớn một chút, thỉnh thoảng còn có thuyền nhỏ đậu lại trên bến thuyền gần trấn. Nhìn thấy đã sắp tới lúc mặt trời xuống núi, Tần Lâm quyết định đến Mã Khẩu trấn tá túc, chờ đợi thuyền đưa du khách ghé Trường Giang.

Vượt qua hai ngọn đồi nhỏ, đi trên sơn đạo đầy cỏ rậm, bộ y phục vải thô mà Tần Lâm mới mua lại bị gai góc xé rách không ít.

Đột nhiên cảm giác trên bắp chân đau nhói một trận, vội vàng lui lại mấy bước.

Chợt thấy trong bụi cỏ có con rắn dài năm thước, màu đen đốm trắng, vảy trên đầu mở lên về phía sau, đầu hình tam giác, lưng màu nâu, đầu, cổ, bụng màu trắng, lại có một ít đốm nâu loang lổ, bụng dẹp, đuôi có một hàng vảy vừa nhọn vừa dài.

Rắn này nằm khoanh tròn, đầu ngẩng lên thật cao, lưỡi rắn màu đỏ tươi thò ra thụt vào, phát ra tiếng phì phì đáng sợ, để lộ hai cái răng nhọn trong miệng, mới vừa rồi chính là nó cắn Tần Lâm.

Nhìn qua cũng biết con này là rắn độc, Tần Lâm vô cùng áo não nhưng vẫn cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, đồng thời từ từ lui về phía sau, không để chọc giận nó. Bị cắn một cái đã xui xẻo như vậy, nếu bị cắn thêm cái nữa chẳng phải là oan uổng hay sao?

Quả nhiên con rắn kia từ từ thụt đầu trở về, một lúc lâu sau Tần Lâm lui lại xa hơn, rắn độc cũng đắc ý ngẩng đầu, phát ra tiếng kêu phì phì, chậm rãi chạy vào trong bụi rậm.

Phù…

Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, lúc này mới rảnh rỗi kiểm tra thương thế.

Vén ống quần bên phải lên, nơi bụng chân có hai vết răng rất sâu, máu không ngừng chảy ra, vết thương sưng lên thật to. Hắn thử dùng tay xoa bóp, đau tới nỗi kêu trời. Vết thương sưng to trở nên cứng rắn, chỉ trong thời gian ngắn, vùng da xung quanh đã hóa thành màu xanh.

Tần Lâm vội vàng xé một mảnh áo ra, buộc chặt vào chân phía trên vết thương chừng hai tấc, ngõ hầu ngăn chặn nọc độc ngấm vào máu tuần hoàn đi khắp toàn thân.

Mặc dù không phải là thầy thuốc lâm sàng chuyên nghiệp, nhưng Tần Lâm thân là pháp y hình sự, tự nhiên có sẵn kiến thức y học căn bản.

Rắn độc chủng loại bất đồng, tính chất độc dịch cũng bất đồng, chia làm bốn loại độc tố huyết dịch tuần hoàn, độc tố thần kinh, độc tố hỗn hợp cùng độc tố tế bào.