- Đây không phải là Hoàng Đại nhân sao?
Tần Lâm đi lên phía trước, tỏ ra hết sức nhiệt tình thi lễ với Hoàng Liên Tổ:
- Ôi chao, quả thật là Hoàng Đại nhân giá đáo nơi này, làm cho y quán chúng ta trở nên rực rỡ huy hoàng. Người nào đóng đại môn lại như vậy, quả thật là không chút thức thời.
Ấn tượng của Hoàng Liên Tổ với Tần Lâm không sâu, lần trước thay Kinh Vương, thế tử tới đưa biển treo lụa biết hắn là đệ tử y quán, cũng cách đã mấy ngày, phải một lúc sau mới nhớ ra.
Chờ đợi ngoài cửa hết nửa ngày, Hoàng Liên Tổ đã trở nên không kiên nhẫn. Thấy Tần Lâm tỏ vẻ tươi cười, y còn tưởng rằng rốt cục Lý Thời Trân đã chịu khuất phục, cho hắn ra nói chuyện, cho nên không ngừng tỏ ra vui mừng cầm quạt vỗ vỗ đầu:
- Theo như trí nhớ của đại gia, dường như đã từng gặp qua ngươi, ngươi tên gì vậy?
Tần Lâm giả bộ giật mình, hơi lộ vẻ bất mãn nói:
- Ta là Tần Lâm, Hoàng Đại ca đã quên rồi sao?
Hoàng Liên Tổ dùng quạt gõ đầu một cái:
- Thì ra là Tần huynh đệ, trí nhớ của ta hơi kém, chớ trách chớ trách. Thế nào, bên trong là có ý gì...
Kim Mao Thất còn nhớ Tần Lâm, thầm nghĩ: quả nhiên người nọ là quý công tử vương phủ nhà nào, nếu không Hoàng Liên Tổ cũng sẽ không nhận biết hắn. Về phần thái độ ngạo mạn vô lễ của Hoàng Liên Tổ cũng là bình thường, từ trước tới nay y luôn tỏ ra tự cao tự đại, giọng điệu không thèm quan tâm cả thế tử điện hạ của Kinh Vương.
Bất quá cũng khó trách, nghe nói Kinh Vương thiên tuế hết sức yêu thích tiểu vương tử do trắc phi Hoàng thị sinh, trước mặt Đại vương tử do trắc phi sinh, dường như vị trí của thế tử không ổn. Nếu tương lai con của trắc phi kế thừa vương vị, chẳng phải là Hoàng Đại nhân này sẽ là cữu phụ của Kinh Vương thiên tuế hay sao?
Nghĩ tới đây, Kim Mao Thất hết sức khiêm nhường ôm quyền thi lễ Tần Lâm.
Tần Lâm chỉ nói vài câu vô vị với Hoàng Liên Tổ, trong lòng hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, nhưng nhìn bề ngoài giống như lão hữu quen biết đã nhiều năm.
Phía sau cửa, Thanh Đại đã siết cuốc thuốc của mình gần ra nước, nàng từ trong cửa nhìn thấy Tần Lâm cười nịnh liên tiếp với Hoàng Liên Tổ, đột nhiên cảm thấy trong lòng như mất mát một thứ gì, vô cùng khó chịu, không biết vì sao lại cảm thấy hết sức oán hận Tần Lâm.
So với Hoàng Liên Tổ, hiện tại nàng càng muốn dùng cuốc thuốc gõ đầu Tần Lâm hơn.
- Vì sao còn không mở cửa?
Tần Lâm đi tới trước cửa y quán, lớn tiếng kêu lên:
- Mở cửa nhanh lên, người ta tới tặng biển treo lụa, Thái Sư phụ thật lâu không mở đại môn, không khỏi khiêm tốn quá mức.
Thanh Đại từ trong cửa nghiến răng dứ dứ cuốc thuốc về phía hắn.
- Tùy tiện chuẩn bị một bọc thuốc!
Tần Lâm thấp giọng nói với nàng, nói xong xoay người đi trở về.
Chuẩn bị thuốc? Ủa, không đúng, Hoàng Liên Tổ là tới chận cửa cưỡng ép đưa sính lễ, vì sao Tần Lâm nói họ Hoàng tới tặng biển treo lụa? Lần trước y là thật sự tặng biển treo lụa, nhưng lần này...
Thanh Đại dùng hai chiếc răng cửa trắng nõn cắn môi dưới, nghiêng đầu không hiểu.
Hoàng Liên Tổ cũng có chút hoang mang ngơ ngác, y không nghe rõ Tần Lâm nói câu gì với bên trong cửa, nhưng câu trước "Tặng biển treo lụa" kêu cực lớn, thật xa cũng có thể nghe.
Chẳng lẽ là người này quá hồ đồ, đến bây giờ còn chưa hiểu tình huống? nguồn Trà Truyện
Hoàng Liên Tổ cầm cây quạt gõ đầu vai Tần Lâm một cái:
- Này, ngươi làm gì vậy? Ta đây là tới...
Lời còn chưa dứt liền bị chặn ngang, bởi vì Tần Lâm tay nắm đại môn, trợn tròn cặp mắt giơ tay chỉ những thứ lễ vật phong phú kia, dùng thanh âm nửa Kỳ Châu thành cũng có thể nghe thấy kêu lên:
- Trời đất quỷ thần ơi, Hoàng Đại ca ngươi quá khách sáo, nhiều lễ vật như vậy, mặc dù Thái Sư phụ ta đây là thần y diệu thủ hồi xuân, nhưng cũng không tránh khỏi hơi xấu hổ áy náy.
Hoàng Liên Tổ cho rằng người trong y quán đã bị rất nhiều lễ vật của mình mang tới làm cho động lòng, trong lúc nhất thời cũng không có nghĩ quá nhiều, soạt một tiếng mở chiết phiến ra phe phẩy vài cái, dương dương đắc ý nói:
- Không phải là bản đại gia tự khen, muốn làm đại sự, chút ít lễ vật như vậy vẫn có thể lấy ra…
Lại một lần nữa bị Tần Lâm cắt lời, vẫn là giọng oang oang chấn cho lỗ tai người kêu lên lùng bùng:
- Đúng vậy đúng vậy, nói như vậy, chuyện quan hệ đến lão ca ngươi có thể đại triển hùng phong ở trên giường hay không, nhiều lễ vật hơn nữa cũng là phải đạo!
Tần Lâm nói cực kỳ bỉ ổi không chịu được, bọn lưu manh Kim Mao Thất lập tức cất tiếng cười dâm đãng, Hoàng Liên Tổ càng thêm đắc ý, quạt trong tay cũng phe phẩy mạnh hơn.
Ai ngờ Tần Lâm nói tiếp:
- Hoàng lão ca bị bệnh hoa liễu, nếu không phải y quán nhà ta chữa trị đúng cách, chỉ sợ nửa đời sau chỉ có thể làm ông già thỏ (Đồ chơi Trung Thu của trẻ em)!
Ách... Hoàng Liên Tổ giống như bị ai bóp cổ, nghẹn họng không thể nói nên lời.
Đám lưu manh đang cười phụ họa cũng suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Tiền môi bà kinh ngạc nhìn Hoàng Liên Tổ, tất cả đám nhạc công đều trợn mắt há mồm.
Đối thoại trước đó giữa Hoàng Liên Tổ cùng Tần Lâm giống như là nói về bệnh hoa liễu, không có câu nào là không phù hợp. Thoạt nhìn hai người như quen biết đã lâu, bất kể Tần Lâm nói gì Hoàng Liên Tổ cũng không phản bác, làm người ta không thể không tin mấy phần. Huống chi lần trước y cũng từng thay Kinh Vương phủ tới đây tặng biển treo lụa, lần này lại tới cũng hợp tình hợp lý.
Dân chúng vây xem lớn tiếng bàn tán xôn xao:
- Không nghĩ tới họ Hoàng này còn bị mắc bệnh hoa liễu!
- Đúng vậy, con bà nó, ước gì vật trong quần y thối mất càng hay.
- Buồn cười, nhìn qua người này giống như công tử ca, không nghĩ tới lại mắc phải bệnh hoa liễu, bệnh này phát xuất từ trong những nhà chứa hôi thối ở phía Nam thành, trên những kỹ nữ vừa già vừa xấu…
- Ai mà biết được, nói không chừng họ Hoàng lại thích loại kỹ nữ như vậy. Lúc trước ta ra giang hồ, nghe nói Phúc Châu có vị công tử kia chuyên môn tìm kỹ nữ mặt rỗ, ha ha!
Mọi người đang lớn tiếng bàn tán, Tần Lâm chợt dùng hết sức mình quay về phía đại môn y quán kêu lên:
- Vì sao còn đóng cửa, bệnh nhân mắc bệnh hoa liễu, bản thân y xấu hổ, chúng ta là thầy thuốc cần gì đỏ mặt. Chúng ta chữa khỏi bệnh cho y cũng là lương y như từ mẫu, nếu bệnh nhân đã không sợ xấu hổ, đường hoàng tới tặng biển treo lụa, chúng ta cũng không cần phải áy náy từ chối như vậy…
Hoàng Liên Tổ giận đến nỗi thất khiếu bốc khói, lại vô cùng gấp gáp. Y chận cửa đưa lễ hủy danh tiết người, tương lai Thiên Hộ lão Thái Sơn biết, bất quá chỉ trách cứ một câu thiếu niên phong lưu hành sự hoang đường. Nhưng nếu truyền ra ngoài chuyện mắc bệnh hoa liễu, chớ nói không cưới được nữ nhi người ta, lập tức đuổi ra khỏi Cẩm Y Vệ vẫn còn là nhẹ.
Y đưa tay ra muốn bịt miệng Tần Lâm, gấp đến nỗi không quản được quá nhiều, vội vàng phân giải:
- Ta không hề chữa bệnh hoa liễu ở y quán các ngươi…