Cẩm Y Vệ

Chương 192: Suy Luận Ngược

Lúc này Trần Vương Mô nhìn thấy Tần Lâm liền nôn nóng gấp gáp hỏi, nước bọt văng đầy cơ hồ bắn vào mặt hắn:

- Tần Lâm, ngươi có tìm được bạc trở về không, vì sao xông vào bên trong hành dinh bản quan? Hẳn là ngươi không tìm được bạc… ngươi ỷ vào trát ủy thác của Lưu Thủ Hữu tùy ý làm càn, bây đâu…

Không đợi Trần Vương Mô nói hết lời, Tần Lâm liền hung hăng trừng y một cái, cho dù Trần Vương Mô là võ quan cũng bị ánh mắt lạnh như băng làm cho rùng mình, đối phương lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra nói:

- Bá gia bớt nóng chút đi, vị Bạch Sư Gia dưới tay ngươi này thật không đơn giản!

- Cái gì?

Trần Vương Mô hồ nghi đưa ánh mắt chuyển sang vị Sư Gia mà y tin tưởng nhất.

Bạch Sư Gia mới vừa rồi còn vô cùng đắc ý, hiện tại thần sắc nhanh chóng biến đổi, miễn cưỡng đè nén tâm thần hỗn loạn, cười hỏi:

- Tần trưởng quan, vì sao bắn rơi chim bồ câu tại hạ nuôi? Nếu muốn ăn bồ câu ra ràng hấp Thiên Ma, tại hạ đi mua thay trưởng quan…

Bốp bốp… Tần Lâm vừa cười lạnh, vừa vỗ tay đều nhịp:

- Quả nhiên không hổ là cao nhân Bạch Liên Ma giáo, lợi hại, lợi hại, đến bây giờ còn nói dối như vậy. Chỉ không biết ngươi nuôi chim bồ câu, trên chân nó buộc cái gì vậy?

Trần Vương Mô giật mình kinh hãi, trong lời nói Tần Lâm rõ ràng nói Bạch Sư Gia là phỉ đồ Bạch Liên giáo, nếu như đây là thật... y không dám nghĩ tới nữa.

Lục mập đi tới, đứng lên băng ghế muốn rút tên trên thân thể chim bồ câu ra. Không ngờ rằng Hoắc Trọng Lâu công lực thâm hậu, mũi tên này ghim xác chim chặt vào xà nhà, y mất rất nhiều sức lực cũng không gỡ xuống được, không thể làm gì khác hơn là tháo cuộn giấy cột trên chân chim ra.

- Kính thượng Đoạn trưởng lão: đại công cáo thành, có thể lệnh cho các lộ huynh đệ lập tức phát động.

Lục mập đọc nội dung trong cuộn giấy, kinh hãi kỳ quái nói:

- Kỳ quái thật, Đoạn trưởng lão là ai? Kim Sơn tự có vị trưởng lão, cũng không phải họ Đoạn, các lộ huynh đệ lập tức phát động, ặc, hòa thượng muốn đi làm thủy lục đạo tràng cũng không gấp ở nhất thời!

(Thủy lục đạo tràng: đạo tràng cầu siêu cho các linh hồn hai đường thủy bộ.)

Tần Lâm hài hước nhìn Bạch Sư Gia, nụ cười tràn đầy vẻ giễu cợt.

Biết đã bị đoán được, Bạch Sư Gia ngược lại trấn tĩnh lại, đáy mắt thoáng qua một tia xảo trá, chắp tay một cái hỏi:

- Không biết tại hạ lộ ra sơ hở ở điểm nào? Nếu như được Tần trưởng quan nói thật cho biết, tại hạ chết cũng nhắm mắt!

Lý Quăng, Hoàng công công nghe thấy hai chữ sơ hở, đã biết Bạch Sư Gia thừa nhận thân phận, nhất thời há hốc mồm cứng lưỡi, không dám tin nhìn Trần Vương Mô. Mà vị quan Tổng Binh Tào Vận, Bình Giang Bá này càng trợn mắt há mồm, tay chỉ Bạch Sư Gia run lẩy bẩy, không cam lòng hỏi:

- Rốt… rốt cục ngươi là ai?

- Khải bẩm đông ông, học sinh quả thật là người trong Bạch Liên Thánh giáo.

Bạch Sư Gia khẽ mỉm cười, mặc dù tư thái khiêm nhường, giọng nói cũng có chút chế nhạo. Sau đó ưỡn ngực, hai tay làm thành hình hoa sen nở rộ trước ngực, ngạo nghễ nói:

- Quê hương chân không, Vô Sinh Lão Mẫu, trên ứng sát kiếp, thịnh thế mới ra!

- Bạch, Bạch Liên giáo!

Trần Vương Mô mềm nhũn thân hình ngã nhào xuống đất, mão quan màu đen có cánh dài chừng một thước hai tấc trên đầu lăn lông lốc ra xa.

Mấy tên thân binh vội vàng đỡ chủ soái dậy, nhưng hai mắt Trần Vương Mô đã trắng bệch, mềm nhũn ngay cả một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể dựa vào tay thân binh, bằng không lại ngã nhào xuống đất.

Bọn Lý Quăng, Hoàng công công, cẩm y Khâu Bá Hộ Dương Châu đều giống như tránh né như ôn dịch bước ra xa mấy bước. Biểu lộ của Lý Quăng lại càng vô cùng rõ rệt: vung tay áo, cau mày, bĩu môi, ánh mắt khinh bỉ, làm ra dáng vẻ ghê tởm hết sức. Thần sắc giống như Trần Vương Mô mới vừa rồi còn là quan đồng triều với y, hiện tại đột nhiên liền biến thành một bãi phân chó hồng hồng, hơn nữa còn là bốc hơi nóng, bên trên còn có mấy con ruồi xanh biếc bay quanh quẩn.

Trần Vương Mô xong đời, ngay cả thân binh đang dìu y cũng đang thầm tính toán tìm đường khác trong đầu. Thân là Bình Giang Bá đời đời chịu ân nước, không những làm mất bạc còn dùng người của Bạch Liên giáo làm Sư Gia. Nói nhẹ một chút cái này gọi là hôn mê hồ đồ làm lộ quân cơ, nên cách chức điều tra, nói nặng hơn chính là cấu kết phản nghịch mưu đồ bất chính, chờ trừ tước, tịch biên gia sản, chém đầu đi!

Một khắc trước còn là đường đường quan Tổng Binh cực phẩm Bình Giang Bá, chưởng quản mười vạn tào quân, địa vị còn trên cả Hữu Phó Đô Ngự Sử Tổng Đốc Tào Vận kiêm Đề Đốc Quân Vụ Tuần Phủ Phượng Dương Lý Quăng, vào lúc này Trần Vương Mô đã trở thành kẻ xui xẻo, đống phân chó người người tránh không kịp.

Tự làm tự chịu, trách được ai đây?

Bất quá mọi người cũng đều muốn biết vấn đề Bạch Sư Gia, Trương Tử Huyên không hiểu chớp mắt một cái:

- Tần huynh, huynh làm sao biết Bạch Sư Gia là nội gian? Theo tiểu muội thấy tuy người này xảo trá gian nịnh, nhưng lời nói hành vi cũng không có chỗ nào là đặc biệt…

Lục Viễn Chí, Hoắc Trọng Lâu cũng gật đầu một cái, đúng là Bạch Sư Gia đối nghịch cùng Tần Lâm đủ chỗ, xúi giục Trần Vương Mô siết ép Tào Bang, nhưng Thiệu Hưng Sư Gia ở nha môn các nơi vì đông ông hoặc là lợi ích của mình sửa đổi văn kiện, đả thông mấu chốt nội ngoại, thông đồng lừa gạt… xảy ra không ít.

Nói cho cùng Bạch Sư Gia khuyên Trần Vương Mô kiếm lại số bạc từ tay Tào Bang cũng là vì giữ chức quan cho đông ông mình, không phải là làm hết nghĩa vụ căn bản của quân sư đầu chó sao?!

Nhìn bề ngoài, lời nói hành vi của Bạch Sư Gia cũng không có chỗ nào khả nghi.

Tần Lâm cười:

- Từ đầu đến cuối ta không có tìm được bất kỳ sơ hở nào của Bạch Sư Gia.

Mọi người nghi hoặc không hiểu, nếu quả thật là như vậy, làm sao phát hiện y là nội ứng Bạch Liên giáo?

Bạch Sư Gia tức giận nhảy dựng lên, giọng căm hận mắng:

- Người nào, người nào bán đứng ta? Phản bội Vô Sinh Lão Mẫu, chết không có đất chôn thây, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh!

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh ngộ, lòng nói thì ra có người bán đứng y.

- Không có ai bán đứng ngươi...

Tần Lâm cười cười, giải thích:

- Ta là dùng Nghịch Thôi pháp.

Đúng vậy, bên Bạch Sư Gia không có lộ ra bất kỳ sơ hở nào, đổi lại là Thiệu Hưng Sư Gia khác đứng ở vị trí của y, tám chín phần mười cũng sẽ khuyên Trần Vương Mô giở hết quyền mưu, tận lực vãn hồi tổn thất, đẩy tội lỗi sang người khác, qua loa che mắt triều đình.

Nhưng đứng ở lập trường Bạch Liên giáo, bọn họ hao hết khí lực lấy trộm bạc, an bài bố trí nhân mã khắp nơi Nam Trực Lệ, bày ra cục diện quy mô lớn như vậy, điểm mấu chốt nhất nằm ở nơi nào?

Sau khi Tần Lâm đưa ra câu hỏi này, Trương Tử Huyên là người đầu tiên trả lời:

- Trần Vương Mô!

Nếu như Trần Vương Mô là một ngốc tử, thà rằng gánh vác tội lỗi cũng không ép bức Tào Bang, làm sao Bạch Liên giáo có thể sách động mười vạn tào công khởi sự?

Nếu như y quả thật tin tưởng Tần Lâm có thể tìm bạc trở về, ngồi vững một chỗ chậm chạp không xuất động, Bạch Liên giáo làm thế nào kích động dân chúng?

Cho dù là hiểu được từ trước tính tình Trần Vương Mô là chết đạo hữu không chết bần đạo, làm thế nào có thể xác định mệnh lệnh của y không bị Khâm Sai Phó Sứ Hoàng công công cùng hai vị công tử Trương gia can thiệp ngăn trở, xuất hiện biến cố khác?

Từ đây có thể thấy được, muốn từ chuyện ngân khố mất bạc ép tào công làm loạn, Bình Giang Bá quan Tổng Binh Tào Vận Trần Vương Mô thuộc về trung tâm xoáy nước. Quan viên cấp bậc cao nhất của triều Đại Minh ở Dương Châu phụ trách án này chính là mấu chốt trong mấu chốt, thái độ của y trực tiếp ảnh hưởng tới hướng đi thế cục.

Trần Vương Mô đời đời chịu ân nước, Bạch Liên giáo tuyệt đối không cách nào khống chế, uy hiếp. Dù là bắt bản thân y hoặc là con ruột sủng ái nhất cũng sẽ không có tác dụng gì, dẫu có chết bất khuất còn có thể được triều đình khen ngợi, vẫn còn tốt hơn tạo phản thất bại cả nhà bị đem ra chém.

Như vậy Bạch Liên giáo lấy phương thức gì để ảnh hưởng Trần Vương Mô, từ đó thúc đẩy thế cục phát triển theo hướng bọn họ hy vọng? Người ở vị trí nào, thân phận gì có thể phát biểu ý kiến đối với án này mà không để lộ dấu vết, dẫn dắt suy nghĩ, phán đoán cùng hành động của Trần Vương Mô?

Suy luận đến chỗ này cũng đã lòi ra ánh sáng, chỉ có Bạch Sư Gia xuất hiện với thân phận Sư Gia mới có thể lấy danh nghĩa thay Trần Vương Mô ra mưu đồ sách vượt qua cửa ải khó, dẫn dụ y từng bước một đi thẳng vào bẫy rập Bạch Liên giáo đào sẵn, khéo léo dẫn dắt một cách tự nhiên không lộ hình tích.

Cho nên Tần Lâm phán đoán cũng không phải là căn cứ vào Bạch Sư Gia bại lộ sơ hở gì, lộ ra nghi điểm nào, mà là tiến hành suy đoán ngược từ mục đích Bạch Liên giáo kích động Tào Bang tạo phản, cho ra kết luận cuối cùng: Bạch Liên giáo không chỉ có cần, hơn nữa nhất định phải có người nằm vùng với thân phận của một Sư Gia ở bên người Trần Vương Mô!

Tần Lâm phân tích một phen đặc sắc tuyệt luân, hoàn toàn hợp tình hợp lý, kín kẽ như áo trời, đã đưa Bạch Sư Gia vào tuyệt địa, công bố chân tướng toàn vụ án.

Mà đám người Trương Tử Huyên, Lục Viễn Chí chợt hiểu ra, bội phục sát đất đối với phân tích Tần Lâm, Hoắc Trọng Lâu càng hiểu thêm sâu sắc: trước kia ở Đông Xưởng chỉ biết làm thế nào theo dõi điều tra, thế nào nghe ngóng người biết chuyện, cùng với đánh khảo nghi phạm lấy được khẩu cung, trăm phương ngàn kế đều tìm kiếm sơ hở của đối phương, cũng không biết trên đời này còn có loại người như Tần trưởng quan không cần tìm sơ hở tội phạm, mà từ mục đích tiến hành suy luận ngược phá án.

Bạch Sư Gia không thể cãi lại, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, bị cao thủ cấp bậc như Hoắc Trọng Lâu giương cung lắp tên uy hiếp, y cũng không có chút cơ hội chạy trốn nào. xem tại Trà Truyện

Cẩm Y Vệ Dương Châu Khâu Bá Hộ lấy trong hông ra một sợi dây gân bò, chuẩn bị tiến lên trói Bạch Sư Gia lại.

Đột nhiên phương hướng viên môn truyền tới tiếng ồn ào, lọt vào tai chỉ cảm thấy tiếng người huyên náo.

Bạch Sư Gia bật cười ha hả, sở dĩ y nói chuyện với bọn Tần Lâm là vì trì hoãn thời gian, nghĩ đến bây giờ viên môn đã là máu chảy thành sông. Mặc dù chưa thả ra được bồ câu đưa tin, Đoạn trưởng lão bên kia sớm muộn cũng có thể nhận được tin tức, cục diện Giang Nam Giang Bắc vẫn có thể phát triển theo kế hoạch đã định.

Chờ mấy ngàn tào công bị máu tươi kích thích ánh mắt đỏ lên, từ con bò vàng nhẫn nhục chịu đựng hóa thành con bò điên xông vào trong hành dinh phòng thủ yếu kém, sát thủ Bạch Liên giáo trà trộn trong đó sẽ nhân cơ hội hạ thủ, nơi này trừ Bạch Sư Gia ra sẽ không có một người nào sống!

Lý Quăng, Hoàng công công tình hình thấy như vậy không khỏi tâm hoảng ý loạn, đặc biệt là Lý Quăng mới vừa rồi còn khí thế hung hăng kêu la muốn trừng trị loạn dân, duy trì cương thường, hiện tại phát giác có thể mình trúng gian kế của đối phương, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Bây giờ hành dinh phòng thủ yếu kém, một khi thật sự khởi phát dân loạn, lại có Bạch Liên giáo đầu độc từ bên trong, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Bọn họ không chút nghĩ ngợi đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm. Bây giờ vị Cẩm Y Vệ Phó Thiên Hộ này đã được xem như đầu não tâm phúc.

- Cười, cười vui vẻ lắm sao?

Trên mặt Tần Lâm cũng không có vẻ sợ hãi, khiếp sợ như Bạch Sư Gia mong đợi, mà là ung dung nhàn nhã, ánh mắt nhìn y tỏ ra thương hại như nhìn một kẻ ngốc:

- Ngươi cho rằng bên ngoài binh sĩ đã đánh nhau rất lớn cùng tào công, trong ngoài viên môn đã máu chảy thành sông, hết thảy đều dựa theo kế hoạch của các ngươi tiến hành, cũng không cách nào vãn hồi nữa hay sao?

Bạch Sư Gia không tự chủ được lạnh toát trong lòng, trợn to hai mắt: chẳng lẽ...

- Cẩn thận nghe một chút, tên ngốc, đây là tiếng hô giết hay là tiếng hoan hô?

Tần Lâm cười khẩy hết sức khinh thường.

Làm sao có thể như vậy được? Bạch Sư Gia không cam lòng nắm chặt cổ áo, tính toán biết bao lâu, coi như không làm trễ nãi bất kỳ chút thời gian nào, sắp vận chuyển bạc từ Đông Hải tới đây, hôm nay là tuyệt đối không thể nào!

Bên ngoài viên môn, một dãy xe song mã đang chậm rãi đi tới, Hàn Phi Liêm cùng Du Quải Tử thân mặc Phi Ngư phục Cẩm Y Vệ ngồi trên chiếc xe đi đầu, vô cùng đắc ý, lớn tiếng quát thét đám tào công:

- Tránh ra, tránh ra, Tần trưởng quan chúng ta tìm được bạc trở về rồi, ha ha! Lão gia ta sắp thăng quan phát tài nữa!

- Cái gì, tìm được bạc trở về rồi…

- Tìm được bạc trở về rồi…

- Cảm tạ trời đất!

Đám tào công chỉ cảm thấy mây đen đầy trời đều tan thành mây khói, ôm lấy lẫn nhau lớn tiếng hoan hô, cũng không ít người mừng đến chảy nước mắt.

Một khi tìm được bạc trở về, ngọn núi lớn đè ở trên đầu Tào Bang liền ầm ầm sụp đổ, chẳng những sẽ không bị quan phủ buộc bồi thường số bạc tổn thất nữa, Trần Vương Mô bố trí kiểm tra tỉ mỉ quá đáng cũng sẽ hủy bỏ, Kinh Hàng Đại Vận Hà lập tức sẽ được khôi phục thông thoáng bình thường. Rất nhanh đại động mạch quán thông Nam Bắc này sẽ phồn vinh giống như quá khứ vậy, thương khách từ Nam chí Bắc nối liền không dứt, các loại tào thuyền qua lại tới lui.

Đám tào công vốn dựa vào Đại Vận Hà sinh sống lại có thể dùng mồ hôi đổi lấy tiền lương nuôi sống một nhà lớn nhỏ giống như thường ngày. Tuy rằng nghèo khó nhưng nội tâm bình yên sống tiếp, hưởng thụ niềm vui gió ấm mùa Xuân, mùa Thu mát mẻ, thê tử ôn nhu cùng con cái lượn quanh.

Nhưng đối với người cư tâm bất lương, tình huống như thế là bọn họ tuyệt đối không bằng lòng thấy, tỷ dụ như Bì Đại ca lẩn trong đám người, cùng với một ít người khác sớm có dự mưu.

Mắt lộ hung quang nhìn lợi khí nắm chặt cất giấu bên trong tay áo, lòng bàn tay Bì Đại ca như sắp chảy ra nước, nhưng y không dám có chút dị động gì. Mấy ngàn tào công đang vui mừng hớn hở vì đã tìm được bạc trở về, nếu ai dám khinh cử vọng động vào thời khắc mấu chốt này, tuyệt đối sẽ bị mấy ngàn nắm đấm to lớn nện cho thành bánh thịt.