Cẩm Y Vệ

Chương 187: Châu Về Hợp Phố

- Kim Trung Lương này là người phương nào?

Trương Tử Huyên suy nghĩ hồi lâu, không nhớ ra người này.

Kim Anh Cơ lạnh lùng nói:

- Tát Ma Phiên Đảo Tân Gia Nhật Bản là Chân Oa nhiều đời, Đảo Tân Nghĩa Cửu (Shimazu Yoshihisa) nguyên danh Trung Lương, phụ thân ta ủng hộ Phì Tiền Phiên Tùng Phổ Gia cùng Điền thị hôm nay sa sút ở Nhật Bản, kết oán không nhỏ cùng Đảo Tân Gia.

Trương Tử Huyên, Tần Lâm chỉ cảm thấy một bầu nước lạnh vừa giội xuống đầu mình, toàn thân lạnh như vừa rơi vào hố băng: vốn bọn họ cho rằng Vương Bản Cố chẳng qua là cổ hủ ngoan cố, không nghĩ tới lão lại âm thầm thu nhận hối lộ của quan thân buôn lậu duyên hải cùng hải thương Nhật Bản, phá hư đại kế chiêu an chống Oa của đại soái Hồ Tông Hiến, sát hại Uông Trực, làm cho thế cục Đông Nam tan tác, hy sinh sinh mạng mười vạn quân dân vô ích, chỉ vì ích lợi của một mình lão.

- Tâm này đáng giết!

Thần sắc Trương Tử Huyên nghiêm nghị, lời nói toát ra sát ý.

Thì ra là như vậy! Rốt cuộc Tần Lâm cũng minh bạch vì sao sau khi Vương Bản Cố biết dạ hành nhân đến từ Nhật Bản lại tỏ ra sợ hãi như vậy. Mật thư của lão bị trộm, không chỉ có là dư đảng Uông Trực báo thù tuyết hận mang tới họa sát thân, còn có nguy cơ thân bại danh liệt.

Vốn Tần Lâm đã không ưa Vương Bản Cố giả nhân giả nghĩa, lần này biết lão mặt người dạ thú càng không để cho lão thoát. Bất quá trong tay đã nắm được chứng cứ rõ ràng cũng không vội nhất thời, chờ sau khi trở về Kim Lăng tự nhiên có lúc làm cho lão khóc.

Vừa đính ước cùng Kim Anh Cơ, hai bên dâng hương vái lạy kết minh ngay trong Cam Lộ tự.

Trương Tử Huyên cam kết mời Trương Cư Chính làm chỗ dựa cho tập đoàn hải thương ở trong triều, giải oan cho Uông Trực, mau sớm mở ra hải cấm, sắc phong chiêu an đám Kim Anh Cơ. Kim Anh Cơ thề sau này đám Ngũ Phong hải thương sẽ vĩnh viễn nộp thuế đầy đủ, làm nghĩa dân Đại Minh, thay Trương Cư Chính đánh sập những tập đoàn buôn lậu quyền quý không nạp thuế phú, chèn ép dân chúng, tiêu diệt các thế lực đối kháng triều đình như Chân Oa và đại tiểu Bồ Đào Nha.

Tần Lâm đứng giữa làm chứng, chính hắn cũng không biết được lấy lập trường gì có thể thay Đại Minh Thủ Phụ đứng ra bảo đảm kết minh cùng tập đoàn hải thương số một, bất quá Trương Tử Huyên, Kim Anh Cơ đều nói tin được hắn, cho nên cũng không thể làm gì, cung kính không bằng tuân mệnh.

Chỉ thấy khói xanh lượn quanh hương án phủ vải đỏ, người đứng chính giữa mặc Phi Ngư phục, đầu đội ô sa không cánh, eo mang loan đái Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ. Bên trái là thiên kim tướng phủ mặc nam trang vẫn không giảm đi nhan sắc, bên phải là nữ hải tặc eo nhỏ nhắn uyển chuyển mị lực kinh người, quả thật là một tổ hợp kỳ quái. Ba người còn cùng nhau cầm hương nhìn trời khấn vái, nhìn qua cảm thấy là lạ.

Lục Viễn Chí suy nghĩ hồi lâu, thấy tấm biển Đại Hùng Bảo Điện cách đó không xa, thịt béo trên mặt run lên:

- Ha ha, mập gia biết tại sao rồi! Các ngươi nhìn xem, tình cảnh này chẳng phải là Lưu hoàng thúc chiêu thân Cam Lộ tự sao? Rõ ràng chính là bái đường thành thân!

Bọn Du Quải Tử, Ngưu Đại Lực đều cười xấu xa, Hàn Phi Liêm góp vui:

- Năm đó Lưu hoàng thúc chiêu thân Tôn phu nhân chỉ được một vị, Tần trưởng quan chúng ta một lần chiêu hai vị, bản lãnh còn lớn hơn một chút so với Lưu hoàng thúc.

Hoắc Trọng Lâu ở bên cạnh nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, hở ra so sánh Tần Lâm cùng Lưu hoàng thúc, sau đó Lưu Bị xưng đế, nói như vậy e rằng có hơi quá phận.

Suy nghĩ một chút y lại cười lên, trong lòng thầm mắng mình đôi câu: người ta đùa giỡn mà thôi, vì sao ngươi lại so đo như vậy? Ở trong cái hố Đông Xưởng kia quá lâu, dần dần cũng sinh tật.

Lục mập cũng không đè ép thanh âm, Trương Tử Huyên đang cầm hương tế bái lập tức mặt đỏ lên, không nhịn được nhìn Tần Lâm một chút.

Lúc này Kim Anh Cơ cũng nghe thấy lời của tên mập, nghĩ đến đêm đó bị hắn ôm vào trong ngực tùy ý khinh bạc không khỏi rung động trong lòng, cảm giác xấu hổ giận dữ lẫn lộn. Nàng cũng nghiêng mặt sang bên nhìn Tần Lâm, trùng hợp gặp gỡ ánh mắt Trương Tử Huyên, hai nàng đều thấy lúng túng.

Hừ! Kim Anh Cơ hừ lạnh một tiếng, lòng nói ngươi cùng Từ Tân Di sinh lòng luyến ái hắn, cho là ta cũng coi trọng tên bại hoại này sao? Nếu tỷ tỷ ta không vì tập đoàn hải thương, muốn thông qua hắn dò xét tin Vương Bản Cố, thông qua quan hệ hắn và Từ đại tiểu thư giở trò một phen, đâu thèm để ý tới hắn.

Trương Tử Huyên cũng bĩu môi, nghĩ đến Tần Lâm từng ở Thiên Hương các không minh bạch với nữ hải tặc đầy yêu khí này, bèn hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lâm một cái.

Tần Lâm xoay người lại nhìn Lục mập giơ ngón tay giữa lên: ngươi hại người không ít!

Lục mập cười đắc ý, tỏ ra phách lối vô cùng.

Ừm, ừm... Tần Lâm hắng giọng một cái, mắt nhìn quanh quất bốn phía, đột nhiên hỏi:

- Thường nghe nói cắt máu kết minh, chúng ta đã định minh ước, phải chăng là nên tìm chút rượu máu uống?

Trương Tử Huyên khẽ cau mày liễu, cảm thấy rượu máu có chút ghê tởm, nhưng cũng không tiện phản đối.

Kim Anh Cơ nhìn nàng một chút, ưỡn ngực như thị uy:

- Tần công tử nói chí phải. Chỉ bất quá Cam Lộ tự là miếu tự, hòa thượng ăn chay cũng không nuôi gà vịt heo dê, muốn cắt đầu gà đốt giấy vàng uống rượu máu, nhất thời nửa khắc chúng ta không tìm được gà trống.

- Máu gà không có, phải dùng máu người thay thế...

Tần Lâm âm trầm nói, ánh mắt mang theo hàn quang nhìn về phía Lục mập nhe hàm răng trắng ởn:

- Nghe nói tên mập phúc khí lớn, máu cũng nhiều...

- Má ơi! Tần ca muốn giết người diệt khẩu nữa!

Lục mập vội vàng ôm đầu trốn chui như chuột, giống như quả cầu thịt lăn đi thật xa.

Mọi người bật cười ầm, Kim Anh Cơ ôm bụng, Trương Tử Huyên che miệng bả vai run run, cả hai nàng đều cười thoải mái.

Kim Anh Cơ hợp tác cùng Bạch Liên giáo, quan hệ cũng chỉ là lợi dụng lừa gạt lẫn nhau. Hiện tại đã hợp tác cùng Tần Lâm, Trương Tử Huyên, bèn quyết liệt cùng Bạch Liên giáo, tiết lộ hết tất cả nội tình nàng biết.

Đúng như Tần Lâm suy đoán, Bạch Liên giáo lấy thiếc đổi bạc, thay mận đổi đào, lấy phương pháp phân rã thiếc làm cho thỏi thiếc thay đổi thành bụi thiếc chìm xuống lòng sông ở Tam Loan, diễn ra màn kịch lấy tay che trời. Đồng thời lợi dụng đường tắt buôn lậu của Ngũ Phong hải thương vận chuyển bạc ra Trường Giang, tiến vào Bạch Thủy Dương, chuẩn bị dung luyện từng thỏi bạc quan nặng năm mươi lượng, sau đó đúc lại thành từng thỏi tiểu nguyên bảo dân sự năm, mười lượng, sau khi hoàn thành rửa tiền sẽ chở về trong nước.

Bạch Liên giáo liên lạc cùng Kim Anh Cơ đều là tiến hành đơn tuyến, người tới toàn là lén lén lút lút, cũng chưa từng thấy qua ở chỗ khác, không biết thân phận công khai của bọn họ, có lẽ là nội gián của Bạch Liên giáo.

Về phần bí mật của Bạch Liên giáo, Kim Anh Cơ cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết vào cuối triều Nguyên Hồng Cân quân khởi nghĩa, Hồng Cân quân chính là Minh giáo cùng Bạch Liên giáo sách động. Hàn Sơn Đồng, Lưu Phúc Thông, Thiết Quan Đạo Nhân, Chu Điên… đều là nhân vật trong hai giáo, phản Nguyên hưng Hán, vô cùng lợi hại.

Sau đó Hồng Cân quân của Chu Nguyên Chương đuổi Mông Nguyên về phía Bắc thành lập triều Minh, thật sự là đại anh hùng đại hào kiệt của người Hán. Nhưng y cũng từng vì đoạt quyền sát hại tiểu Minh Vương Hàn Lâm Nhi, tự lập là đế, vì ứng sấm ngữ Minh Vương giáng thế, lập quốc hiệu là Minh.

Đại Minh ổn định sơn hà, Chu Nguyên Chương bởi vì bộ hạ cũ hai giáo không phục, liền tuyên bố bọn họ là tà giáo, nghiêm khắc cấm chỉ.

Vì Chu gia lấy quốc hiệu là Minh, Minh giáo không muốn cùng tên với y, lại thêm trải qua hơn trăm năm biến thiên, giáo nghĩa Minh giáo cùng Bạch Liên giáo đã vô cùng tương cận, vì vậy hai giáo hợp nhất, cùng gọi là Bạch Liên giáo.

Trước có giáo chủ Hàn Lâm Nhi bị hại, sau lại bị cho là tà giáo nghiêm khắc cấm đoán, Bạch Liên giáo từ khởi nghĩa Phương Lạp cuối đời Tống đã trở thành kẻ chuyên môn tạo phản. Từng phản qua Triệu quan gia, phản Bột Nhi Chỉ Cân Mông Cổ, phản thêm thiên hạ Chu gia cũng là chuyện trong bổn phận.

Vì vậy triều Đại Minh thành lập hai trăm năm qua, Bạch Liên giáo khởi sự liên tiếp. Chuyện khác không nói, Bạch Liên giáo chủ Đường Tái Nhi khởi binh tạo phản năm Vĩnh Lạc, giết Đô Chỉ Huy Sứ Cao Phong, giữa trận chém Đô Đốc Lưu Trung, đánh An Viễn Hầu Liễu Thăng cụp đuôi mà chạy, Sơn Đông sôi trào, kinh sư chấn động, đó là thanh thế bực nào?

Mặc dù cuối cùng thất bại, nhưng Đường Tái Nhi thủy chung không có bị bắt. Nghe nói nàng thần công cái thế, có thể bay lên trời chui xuống đất, quân Minh bắt mấy vạn ni cô đạo cô Sơn Đông Hà Bắc, cũng không bắt được vị Bạch Liên giáo chủ thần bí này.

Tuyên Đức, Cảnh Thái, Thành Hóa, Gia Tĩnh... Bạch Liên giáo coi như là dốc hết toàn lực đối phó triều Đại Minh, khởi sự tạo phản cho tới bây giờ chưa hề ngưng nghỉ.

Hiện tại giáo chủ đời này cũng là nữ lưu, giang hồ lời đồn đãi thần công sánh ngang với giáo chủ đời trước Đường Tái Nhi. Nhưng không người nào có thể nói rõ chiêu thức nàng rốt cục như thế nào, công lực rốt cục như thế nào... Bởi vì người từng thấy nàng xuất thủ cũng đã không còn ở trên nhân thế.

Tần Lâm hứng thú, hỏi:

- Như vậy vị giáo chủ này tuổi tác dung mạo như thế nào? Nếu có thể bắt được người từng gặp nàng, bản quan có thể vẽ đồ hình sống động y như thật truy nã trên hai đường thủy bộ.

Kim Anh Cơ cười khổ lắc đầu một cái:

- Không những không người nào có thể nói rõ tướng mạo của nàng, ngay cả nàng cao thấp mập ốm, tuổi tác bao lớn cũng không biết. Có người nói nàng là bé gái chừng mười tuổi, vóc người thon gầy, có người nói nàng là thiếu phụ nhan sắc kiều diễm, còn có người nói nàng là lão bà bà da mồi tóc bạc... Rốt cuộc người nào mới là thật, chỉ có quỷ biết!

Tần Lâm không thể làm gì, xem ra ở bên Ngũ Phong thương bang này không thể moi được tin tình báo về Bạch Liên giáo.

Bất quá nói tóm lại coi như may mắn, mặc dù Bạch Liên giáo lợi hại nhưng vẫn không thể vươn tay ra tới Đông Hải, nếu không lần này khó lòng lấy lại được năm mươi vạn lượng bạc.

Sắc trời đã tối, bọn Tần Lâm bèn ở lại Cam Lộ tự một đêm, sáng sớm hôm sau rời giường, ngồi thuyền lớn Kim Anh Cơ đi về phía cửa Trường Giang, đón số bạc bị trộm.

Năm mươi vạn lượng bạc đã bị vận chuyển tới hải đảo, Kim Anh Cơ phái khoái thuyền đi thông báo bộ hạ chở về.

Sùng Minh đảo đời sau nằm ở cửa Trường Giang đổ ra biển, thời này còn là bốn hòn đảo nhỏ được đặt tên là Bình Dương Sa, Tam Sa, Trung Sa cùng Nam Sa.

Vừa ra tới phạm vi bốn hòn đảo nhỏ, trời biển mênh mông, chính là Đông Hải sóng cuộn sôi trào.

Sớm có hơn mười chiếc đại hải thuyền chờ trên mặt biển, chính là cự hạm năm đó Uông Trực chế tạo, sử xưng "chiều rộng một trăm hai mươi bước, có thể chở hai ngàn người, có thể cỡi ngựa trên đó", quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ thấy thân thuyền nguy nga, buồm to che trời, thuyền nhỏ trong sông không thể nào so sánh. Ngay cả chiếc thuyền của Kim Anh Cơ ở Trường Giang được coi là thuyền lớn, so sánh cũng lập tức trở thành người tí hon dưới chân người khổng lồ.

Kim Anh Cơ có ý biểu diễn thực lực trước Tần Lâm, Trương Tử Huyên, cho nên trước đó đã ra lệnh cho đội thuyền chờ ở chỗ này.

Nàng ra lệnh một tiếng, Quy Bản Vũ Phu nắm dây thừng ra sức kéo, cột buồm bên này liền dâng lên một lá cờ lụa tím chữ vàng, trên là hình năm ngọn sơn phong năm màu xanh, đỏ, vàng, trắng, đen.

Vô số binh sĩ, thủy thủ trên đại hải thuyền kia lập tức khom người, cùng kêu lên, thanh âm vang tận chín tầng mây:

- Đạp sóng cỡi gió, dời sông lấp biển, bộ chúng ba mươi sáu đảo cung nghênh Ngũ Phong thuyền chủ! nguồn Trà Truyện

Tần Lâm thấy vậy gật đầu, nói với Trương Tử Huyên:

- Dù Uông Trực đã chết, dư uy vẫn còn, lần này coi như chúng ta đặt đúng cửa rồi.

Trương Tử Huyên cúi đầu nghĩ ngợi, thở dài nói:

- Đây là Ngũ Phong hải thương đã suy sụp, nếu năm đó chiêu an Uông Trực thành công, có thể giảm bớt không biết bao nhiêu quân dân hy sinh. Lúc y còn sống ở trên biển chống lại đại tiểu Bồ Đào Nha cùng Chân Oa, hẳn là làm chơi ăn thật.

Nàng âm thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải chiêu an thành công, cũng không thể giẫm lên vết xe đổ trên chính sách hải cấm nữa.

Năm mươi vạn bạc vận chuyển sang giang thuyền rất nhanh, Kim Anh Cơ liền giao chiếc thuyền này cho Tần Lâm, thủy thủ cũng giao cho hắn sử dụng, để cho y và số bạc trở về Dương Châu.

Lúc từ giã, Kim Anh Cơ còn ném một ánh mắt mê hồn đầy vẻ trêu chọc cho Tần Lâm trước mặt Trương Tử Huyên.

Bọn Lục mập cười nghiêng ngả, chỉ giang thuyền nói đây không phải là của hồi môn đưa trước hay sao? Cam Lộ tự chiêu thân quả nhiên vô cùng may mắn, Đông Ngô gả Tôn phu nhân là đền Kinh Châu, nói như vậy đội thuyền quy mô to lớn vừa rồi sớm muộn cũng phải đổi họ Tần, nếu như không tin, chiếc giang thuyền này rõ ràng chính là đi tiền trạm.

Hừ! Trương Tử Huyên chu miệng, cũng không quay đầu lại vào trong khoang, bước chân cố ý giẫm mạnh ván thuyền nghe lộp cộp.

Tần Lâm gãi đầu một cái: dường như càng ngày nàng càng không được tự nhiên… đây là vì sao?

-----------

Giang thuyền chở hơn ba vạn cân bạc, lại là ngược dòng mà đi, tốc độ cũng chậm hơn không ít, ngày đầu qua Sùng Minh, ngày thứ hai đến Nam Thông Châu, buổi chiều ngày thứ ba đậu ở Giang Âm.

Mấy ngày liên tiếp đi thuyền quả thật hết sức buồn bực, Trương Tử Huyên hẹn Tần Lâm thay thường phục đi dạo trong thành một chút, nếm thử cá cháy Giang Âm nổi danh, những người khác vẫn ở trên thuyền trông chừng bạc.

Giang Âm lịch sử đã lâu, vào thời Xuân Thu Chiến Quốc thuộc Duyên Lăng, từng là đất phong của công tử Ngô Quý Trác, sau trở thành thái ấp của Xuân Thân Quân Hoàng Hiết, xưa có danh xưng "Duyên Lăng cổ ấp, Xuân Thân cựu phong".

Tường thành tuy không cao mà chắc chắn, dân phong không xưng tráng kiện mà kiên trinh tiết tháo, trong đoạn lịch sử mà Tần Lâm đã biết, dân chúng tòa thành này dưới sự dẫn dắt của Điển Sứ Diêm Ứng Nguyên chống lại quân Thanh, độc thủ cô thành tám mươi mốt ngày, sau quân dân toàn thành tuẫn tiết, "chẳng những lễ nhượng chi ấp, còn xưng trung hiến chi bang, trụ cột Trường Giang".