Thi Bả Tổng đã chết thật rồi.
Trần Vương Mô giữ Hoàng công công, Tần Lâm, Hoắc Trọng Lâu lại ăn bữa cơm trưa, mới ăn no được năm sáu phần, Tần Lâm còn tính toán đợi lát nữa làm thế nào tìm kiếm sơ hở của Thi Bả Tổng, chợt có Trung Quân quan kinh hoảng nháo nhào chạy tới báo:
- Bá gia, đại sự không tốt rồi, Thi Bả Tổng hàm oan tự vận!
Cái gì! Trần Vương Mô lập tức đứng bật dậy, ánh mắt trợn trừng thật to, không dám tin: án phát cũng có chừng mấy ngày rồi, Thi Bả Tổng kia vẫn sống thật tốt, vì sao trong lúc bất chợt lại tự vận?
Tần Lâm cũng nghe tim mình như chìm xuống, sở dĩ hắn bí mật tra xét chính là đề phòng Bạch Liên giáo giết người biết chuyện diệt khẩu. Bởi vì bên trong hành dinh Tổng Đốc Tào Vận Trần Vương Mô không có cách nào ngầm hỏi, hơn nữa hắn cho là quân đội phòng giữ nghiêm mật, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn mới lấy thân phận thật sự minh xét.
Lại không nghĩ rằng buổi sáng mới vừa thẩm vấn, buổi trưa Thi Bả Tổng kia liền tự sát.
Cho dù là bị Trần Vương Mô coi là mình vượt quyền cũng bất chấp, Tần Lâm liền vội vàng hỏi:
- Mấy tên thân binh thủ hạ Thi Bả Tổng ngay đêm đó cũng ở trong khoang thuyền, là người quan trọng biết chuyện, các ngươi có trông chừng cẩn thận hay không?
Trung Quân quan kia rất là bi phẫn nhìn Tần Lâm, giọng nói mang theo địch ý rõ ràng:
- Tần tướng quân tự đi xem đi, sau này tùy tiện ngươi dùng đại hình phục dịch thế nào, bọn họ cũng sẽ không kêu một tiếng oan uổng!
- Không được vô lễ!
Trần Vương Mô khiển trách Trung Quân quan, nhưng sắc mặt đối với Tần Lâm đã không dễ coi như trước, phất tay áo bỏ đi, sải bước chạy tới phòng giam.
Trong phòng giam, mùi máu tanh nồng nặc khiến cho người ta muốn nôn mửa, khắp trên mặt đất toàn là vết máu dạng văng tung tóe, Thi Bả Tổng và bốn tên thân binh của y đã phơi thây tại chỗ.
Tần Lâm ngồi xổm xuống kiểm tra, phát hiện trên cổ mỗi người đều có vết thương miệng rộng. Cộng thêm mặt đất cùng vách tường đầy vết máu dạng văng tung tóe từng mảng lớn, cảnh tượng lúc bọn họ tử vong, huyết dịch trong động mạch cảnh dưới áp lực bơm của tim phun ra thành vòi, đã hiện ra rõ ràng trước mắt.
Trong tay mỗi người đều nắm một thanh Giải Thủ đao nho nhỏ, vốn là công cụ dùng sửa chữa buồm, cắt dây thừng, hiện tại trở thành hung khí tự sát.
Từ dấu vết vết máu văng tung tóe, phương hướng vết đao, góc độ vận lực phân tích, Tần Lâm không chậm trễ chút nào phán định năm người này đều chết bởi tự sát, cũng không tồn tại khả năng có người khác hành hung.
Năm cỗ thi thể, năm vết đao cơ hồ sâu đến tận xương cổ, không có vết "cắt thử" thường thấy của người tự sát thử cắt vào thân thể trước khi cắt thật. Hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc mấy người này tử vong vô cùng quyết tuyệt, nhất thời làm cho Tần Lâm nhớ lại lúc ở Kỳ Châu, những tử sĩ Bạch Liên giáo kia tàn nhẫn quả quyết, bất kể đối với người khác hay là đối với mình, bọn họ đều hạ thủ rất quyết đoán.
Mặt của Thi Bả Tổng bởi vì tử vong mà trở nên cứng đờ, khóe miệng khẽ nhếch lên quỷ dị, khiến cho Tần Lâm nhớ lại nụ cười làm cho người ta khó hiểu lúc thẩm vấn y, không biết là giải thoát hay là đùa cợt.
Tóm lại quả thật y đã gây ra chướng ngại cho công việc điều tra phá án của Tần Lâm, chỉ bất quá trả giá đắt vô cùng, bằng sinh mạng chính y và bốn tên thân tín.
- Ủa, đây là cái gì?
Vị văn sĩ trung niên bên người Trần Vương Mô, mới vừa rồi trong bữa cơm Tần Lâm biết là họ Bạch, là bạn đồng liêu của Trần Vương Mô, chợt chỉ một góc lụa nhỏ lộ ra trên ngực Thi Bả Tổng kêu lên.
Trung Quân quan muốn kéo ra, Tần Lâm ngăn lại, bảo Lục Viễn Chí lấy vài cái bao tay da ra mang vào, sau đó mới lấy mảnh lụa ra khỏi ngực Thi Bả Tổng.
Đây là một chiếc khăn tay lụa, trên viết mười sáu chữ máu nổi bật kinh khủng: "Khốc lại bức ép, trầm oan khó giải, lâm vào tuyệt lộ, chết để tỏ chí".
Người chết là chuyện lớn, nếu Thi Bả Tổng đã lấy cái chết minh oan, bọn Trần Vương Mô không khỏi tin mấy phần. Những Trung Quân quan, kỳ bài quan kia đều trợn mắt nhìn Tần Lâm, cảm thấy hắn trên công đường dùng lời thẩm vấn và nhục hình ép cung, tựa như có ý đồ bức tử Thi Bả Tổng.
Những Bạch Liên giáo đồ này thật đúng là âm hiểm, trước khi chết còn đổ vấy cho người, Tần Lâm không giận mà cười, thầm hạ quyết tâm nhất định phải phá hết toàn án, để cho các ngươi thấy thủ đoạn của lão tử.
Hắn nhìn Trần Vương Mô chắp tay một cái:
- Bá gia, kính xin gọi ba vị Bả Tổng còn lại tới, hạ quan có lời muốn hỏi bọn họ một chút.
Bạch Sư Gia lại tranh trước một bước hỏi:
- Đã bức tử Thi Bả Tổng, chẳng lẽ còn muốn giết chết ba vị Hà, Lữ, Trương mới chịu sao?
Chúng kỳ bài, Hiệu Úy đều là tào quân, thấy Thi Bả Tổng và bốn tên thân binh bị chết thảm thiết đều có lòng thương hại. Nghe vậy tuy sợ hãi quân pháp nhưng cũng không tránh được nhỏ giọng lên tiếng chế giễu, nói Tần Lâm phá án hoàn toàn không công tâm, chỉ một mực đe dọa ép cung.
Trần Vương Mô hồ nghi không quyết.
Bạch Sư Gia lại nói:
- Đông ông minh giám, những tào quân huynh đệ dưới quyền này đều là quân đội triều đình trải qua biên chế, tận trung chức thủ đối với Hoàng thượng, há có thể làm ra chuyện bội nghịch bực này? Ngược lại trong Tào Bang kia tam giáo cửu lưu rồng rắn hỗn tạp, nói không chừng sớm bị Bạch Liên giáo gài bẫy rập. Theo ngu kiến của học sinh, Đông ông muốn đoạt bạc về, vậy phải nhắm vào Tào Bang.
Những lời này coi như nói trúng vào tâm khảm của Trần Vương Mô, đối với vị quan Tổng Binh Tào Vận này, chuyện cấp bách trước mắt cũng không phải là trừng phạt tội phạm, mà là tìm về năm mươi vạn lượng bạc bị mất. truyện được lấy tại Trà Truyện
Chưa bắt được tội phạm không sao, từ triều Đại Minh bắt đầu lập quốc Bạch Liên giáo vẫn một mực quậy phá, có bị quan phủ bắt hết bao giờ. Nhưng nếu không tìm được năm mươi vạn lượng bạc, kinh sư quốc khố trống không, tướng sĩ chín trọng trấn thiếu thốn quân hướng, triều đình tất nhiên tức giận, quan Tổng Binh Tào Vận là y nhất định xui xẻo, mất chức không nói, nói không chừng còn bị đoạt tước, hạ ngục.
Cho dù là Thi Bả Tổng thật sự trộm bạc, hiện tại y đã chết, không lấy bạc được trở lại cũng là uổng công. Chỉ có cứng rắn ép bên Tào Bang lấy lại cho đủ bạc bổ sung, mới có thể đền bù một khoản lớn như vậy.
Trần Vương Mô luôn miệng khen phải, một mặt tiếp tục đánh khảo tào công, một mặt cho người đi gọi Tổng Giáp Tào Bang Điền Thất gia, đối với Tần Lâm có vẻ như không thèm để ý tới nữa.
Tần Lâm lấy mắt ra hiệu, Hoàng công công một mực buồn bực không nơi phát tiết cuối cùng mở miệng:
- Trung Quan là Khâm Sai Phó Sứ, cũng có thể thẩm vấn võ quan liên quan tới vụ án chứ? Trần Bá gia, ngay cả Trung Quan ngài cũng không tin được sao?
Tuy phẩm cấp Hoàng công công thấp, nhưng trong cung có lời đồn đãi gần đây y qua lại thân cận với thái giám Trương Thành Bỉnh Bút Ty Lễ Giám, nội đình quan giám, Trần Vương Mô làm quan tới bậc này vẫn có nguồn tin bên ngoài, cho nên do dự một hồi rốt cục cũng đáp ứng.