Trương Kình lập tức đoán được nguồn cơn, quá nửa là Vạn Lịch thuận miệng nhắc tới loại chuông Tây Dương này, Trịnh Trinh bèn cho người đi hỏi Tần Lâm. Quan hệ giữa hắn và Ngũ Phong hải thương quá rõ ràng, trong cung ngoài cung, đạt quan hiển quý kinh sư đều biết, có cần vật dụng Tây Dương gì chỉ cần đi hỏi Tần Bá gia, chắc chắn sẽ tìm được.
Tên Tần Lâm này cũng là cố ý, không chỉ tìm được chuông Tây Dương còn không mượn tay người khác tự mình khệ nệ khiêng tới, hành động nịnh bợ như vậy cũng thật tức cười.
Bất quá ngược lại Trương Kình không hoài nghi gì, lúc Tần Lâm từ Vân Nam trở về cũng đã tự mình mang một đống đồ tới Từ Ninh cung, khiến cho Lý Thái hậu kinh ngạc há hốc miệng, lần này chỉ là bổn cũ soạn lại.
‘Hừ, Trịnh Trinh vốn chính là bè đảng của ngươi, làm cho Hoàng gia thấy cũng có vài phần tác dụng, đáng tiếc giờ khắc này bệ hạ ở ngự thư phòng, ngươi giở trò mèo cũng không ai xem.’
Trương Kình khinh thường bĩu môi, nghĩ đến lúc này mình cũng không phải là Trương Ty Lễ, mà là lão thợ mộc mới từ Khôn Ninh cung ra, tự nhiên không thể lắm mồm với Tần Lâm, bèn lặng lẽ lui sang bên, cúi đầu hàm hồ nói câu đáng chết.
Tần Lâm cũng không để ý tới y, ôm chuông đi thẳng tới.
Trương Kình thở phào nhẹ nhõm, âm thầm buồn cười, tên Tần Lâm này được xưng mắt thần như điện, mình ở ngay bên cạnh mà hắn cũng không nhìn ra.
Không ngờ Tần Lâm đột nhiên quay đầu lại, nhìn y ra lệnh:
- Này lão nô tài kia, tới đây khiêng chuông.
Ta ư? Trương Kình không ngờ xảy ra chuyện như vậy.
Tần Lâm nhìn về phía Bàng Bảo, Lưu Thành lúng túng nói:
- Khiêng đi càng ngày càng nặng, để cho tên nô tài kia khiêng thay cho ta một quãng, lát nữa ta sẽ tự khiêng.
- Bá gia vất vả, nên để cho chúng ta phụ một tay từ sớm, cần gì khách sáo?
Bàng Bảo, Lưu Thành ra vẻ rất sẵn lòng phụ giúp Tần Lâm.
Tự nhiên Tần Lâm sẽ không để cho hai vị này động thủ, hắn trừng mắt về phía Trương Kình:
- Lão nô, còn ngây người ra đó làm gì, không nhận ra bản đốc sao?
Trương Kình tức gần nổ phổi, nhưng y mới vừa giả trang thành thợ mộc bí mật hội kiến Vương Hoàng hậu, chẳng lẽ còn có thể tháo mặt nạ da người ra hét lớn ngươi mù mắt chó rồi sao, nhà ta là Trương Ty Lễ?!
Y không thể làm gì được, đành phải im hơi lặng tiếng nhận lấy chuông lớn từ trong tay Tần Lâm.
Chiếc chuông Tây Dương này to như cái tủ nhỏ, lại khá nặng, Tần Lâm cười thầm buông lỏng tay, chuông lập tức ngã về phía Trương Kình.
Trương Kình vội vàng tiếp lấy, vào tay lập tức trầm xuống, suýt chút nữa làm cho y gãy gập lưng.
Tần Lâm không thèm đếm xỉa, cùng Bàng Bảo, Lưu Thành cười cười nói nói đi tới Ninh Tú cung. Trương Kình không có lựa chọn nào khác, bất đắc dĩ chỉ có thể ôm chuông đi theo sau từng bước.
Nói ra cũng đáng thương, Tần Lâm đã luyện qua Chu Dịch Tham Đồng Khế, lại đang lúc thanh niên, ôm chuông này đi một hồi đầu nóng toát ra khí trắng. Trương Kình là trung niên, lại ăn sung mặc sướng ở Ty Lễ Giám bao nhiêu năm qua, khiêng chuông này đi thật sự là rất hao tổn sức lực, toàn thân toát mồ hôi, tay chân như nhũn ra.
Đi một bước là chịu cực hình một bước, Trương Kình cắn răng khổ sở nhẫn nhịn mới không lộ mặt. Vất vả lắm mới đi gần tới Ninh Tú cung, Tần Lâm vỗ vỗ vai y:
- A, không ngờ rằng lão già ngươi cũng còn rất khỏe, thưởng ngươi năm lượng bạc, kế tiếp bản đốc sẽ đích thân mang đi.
Trương Kình như được đại xá, giao chuông cho Tần Lâm, đang muốn đi, Bàng Bảo, Lưu Thành cười ngăn lại:
- Lão nô tài thật là hồ đồ, sao không tạ Bá gia ban thưởng?
Trương Kình sắp sửa muốn khóc, gật đầu cúi người cảm tạ ban thưởng, nhận lấy bạc trong tay, chờ bọn Tần Lâm nói cười vui vẻ đi vào Ninh Tú cung mới xoay người rời đi.
- Nhà ta tạ ngươi ban thưởng, tạ cái đầu ngươi!
Trương Kình cầm bạc trong tay cảm thấy tức tối suýt chút nữa nghẹn chết, vứt bạc đi thật xa. Lúc này y chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức mệt mỏi, xương cốt rã rời, không khỏi rên rỉ kêu cha gọi mẹ.
-----------
Bàng Bảo, Lưu Thành vừa đi vào Ninh Tú cung, nụ cười trên mặt chợt thu lại, trở nên trịnh trọng vô cùng, thậm chí có vẻ nơm nớp không yên.
Duy chỉ có Tần Lâm vẫn mỉm cười như trước, mang thẳng chuông vào cung thất Trịnh Trinh.
- Này, gian thần xem đao!
Chu Thường Tuân mới vừa bốn tuổi múa một thanh đao gỗ hùng hổ xông tới, làm bộ muốn chém Tần Lâm.
- Tuân nhi không được vô lễ, Tần thúc thúc là trung thần.
Trịnh Trinh cười quát ngăn Chu Thường Tuân, lệnh cho cung nữ dẫn nó ra ngoài chơi, chỉ để lại tâm phúc ở chỗ này.
- Gian thần cùng gian phi, không phải là rất xứng đôi sao?
Bàng Bảo, Lưu Thành nhất thời đổ mồ hôi như tắm, lén lút thè lưỡi, không dám thở mạnh.
Trịnh Trinh lại không tức giận chút nào, uể oải dựa vào lưng ghế, híp mắt như tơ quan sát Tần Lâm một phen, che miệng cười khúc khích:
- Tần Bá gia chỉ nói đùa, bản cung làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của ngươi?!
Bàng Bảo, Lưu Thành chợt cảm thấy áp lực cực lớn, hai người liếc mắt nhìn nhau: phải chăng là chúng ta nên tránh đi một chút?!
Thuận công công ở bên cạnh cười lạnh, đây là nương nương xem các ngươi là người mình mới không tị hiềm như vậy. Hơn nữa, hai người các ngươi có gan tiết lộ ra ngoài sao, đừng đùa giỡn!
Da mặt Tần Lâm dày, không nghĩ tới Trịnh Trinh còn dày hơn, dám nói đùa như vậy trước mặt ba tên thái giám. Trịnh nương nương đã quen xem bọn họ như không tồn tại, Tần Đốc Chủ lại không thể quen làm như vậy, sắc mặt ửng đỏ, vội vàng dùng lời lẽ nghiêm túc nói:
- Trịnh nương nương, xin chớ nói đùa nữa, mới vừa rồi Trương Ty Lễ đã qua Khôn Ninh cung, không biết nương nương có cảm tưởng gì?
Trịnh Trinh nheo mắt, thân thể không tự chủ được căng thẳng, quan sát Tần Lâm chỉ thấy hắn đang cười có vẻ hứng thú, không nhịn được lại buông lỏng thân tựa vào ghế, cười lạnh mỉa mai:
- Vương Hoàng hậu cũng đáng cho Trương Kình đi nịnh nọt sao… E rằng không phải là bản cung có cảm tưởng gì, mà là Tần Bá gia vô cùng hy vọng đưa Trương Ty Lễ vào chỗ chết càng mau chóng càng hay…
Rốt cuộc vẫn là xa lạ!
Giữa Tần Lâm cùng Trịnh Trinh vốn hợp ý, nhưng trải qua lần trước Trương Kình giở trò, mức độ hợp ý của bọn họ đã tiêu tan đi rất nhiều.
Không thể không thừa nhận, quả thật Trương Ty Lễ rất có bản lãnh trên phương diện thao túng. Y chủ động tới tìm Trịnh Trinh, tự nhiên Trịnh nương nương sẽ không chỉ bám lấy mình Tần Lâm, để bảo đảm đoạt vị Thái tử thành công, thêm một phần giúp đỡ càng thêm bảo đảm.
Huống chi trước đó Tần Lâm nói lên yêu cầu thật sự làm Trịnh Trinh sợ hết hồn hết vía, nghi ngờ hắn dụng tâm sâu hiểm, không chỉ đơn thuần muốn giành công ủng lập mà thôi.
Với Trịnh Trinh mà nói, thật sự không có lý do gì cự tuyệt Trương Kình thần phục.
Cho dù âm mưu Trương Kình hãm hại Tần Lâm cuối cùng thất bại, giữa Trịnh Trinh và Tần Lâm vẫn bị gieo một cây gai. Lo lắng rằng nếu dứt khoát với Trương Kình sau này lại không thể được Tần Lâm hết sức tương trợ giống như trước vậy, Trịnh Trinh không thể không tiếp tục lá mặt lá trái với Trương Kình.
Đồng thời Trịnh Trinh lại cảm thấy nguy cơ sắp tới nên ra sức tranh thủ lòng sủng ái của Vạn Lịch, lại thêm gần đây Vạn Lịch lười biếng việc triều chính, trong lúc vô tình Ty Lễ giám có được quyền phê hồng, khiến cho quyền thế Trương Kình tăng mạnh.
Bây giờ quả thật Trịnh Trinh bất mãn với Trương Kình, nhưng nàng lại không thể không cân nhắc Tần Lâm cung cấp tình báo có chính xác hay không, Trương Kình có thật sự ngã về phía Vương Hoàng hậu hay không… Thậm chí sâu xa hơn, có thể nào Tần Lâm cung cấp tin tức giả, mượn tay nàng đối phó Trương Kình chăng?
Nếu là hai tháng trước, nàng sẽ không có suy nghĩ như vậy.
Tần Lâm cũng thầm thở dài trong lòng, nếu trước đây muốn Trịnh Trinh đối phó Trương Kình, không cần phải khiêng cái chuông Tây Dương lớn như vậy. Bất kể thế nào cũng không thể quay ngược lại được nữa, Trịnh nương nương Ninh Tú cung không phải là cô nương trẻ tuổi sùng bái anh hùng, Vũ Xương Bá Tần Đốc Chủ nói lên yêu cầu, làm sao nàng không có tính toán riêng cho mình được.
- Trịnh nương nương, bản đốc cũng không hề nói dối, mới vừa rồi ở trước Khôn Ninh cung, bản đốc và hai vị Bàng, Lưu đã tận mắt thấy Trương Ty Lễ giả trang thành thợ mộc bí mật hội kiến Vương Hoàng hậu!
Tần Lâm dứt lời, liền đưa mắt nhìn sang Bàng Bảo, Lưu Thành
Trịnh Trinh cũng nhìn hai người bọn họ với ánh mắt thăm dò.
Bàng Bảo, Lưu Thành ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc rất là lúng túng, chần chờ đáp:
- Nô tài bồi Tần Bá gia tới đây, quả thật thấy một lão thợ mộc Thần Cung giám phái tới đi ra ở trước Khôn Ninh cung, bất quá, bất quá... Vóc người tướng mạo tựa hồ hơi khác Trương Ty Lễ một chút.
Há chỉ là khác một chút mà thôi, thật sự là hai người hoàn toàn khác nhau. Bàng Bảo, Lưu Thành không dám nói láo ở trước mặt Trịnh Trinh, lại không muốn đắc tội Tần Lâm, cho nên nói lời hàm hồ không rõ.
Trịnh Trinh như cười như không nhìn Tần Lâm.
Tần Lâm đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, đợi Trịnh Trinh lộ vẻ ngơ ngác mới thu tiếng cười lại nói:
- Chúng ta không phải là trẻ con ba tuổi, chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua thuật dịch dung? Dưới quyền Trương Ty Lễ có rất nhiều nhân tài dị sĩ, thi triển thuật dịch dung cải trang có gì khó khăn. Nhưng bất kể y thay đổi dung mạo thế nào, rốt cục cũng có một điểm không thể nào thay đổi được!
Vân tay!
- Tấu chương qua tay Trương Ty Lễ phê hồng để ở chỗ này không ít phải không?
Tần Lâm lại hỏi.
Quả thật có rất nhiều, bởi vì Vạn Lịch lười vào triều và phê duyệt tấu chương, Trương Kình thay mặt y phê hồng. Nhưng tự nhiên Trương Ty Lễ không dám bày ra khí thế như Cửu Thiên Tuế dám vượt quyền Hoàng đế, sau khi phê xong những tấu chương hơi quan trọng bèn đưa tới chỗ Ninh Tú cung, để lúc Vạn Lịch rảnh rỗi xem thử. Vạn Lịch cũng biết dùng đế vương tâm thuật, thỉnh thoảng lại rút ra từ trong đống tấu chương vài bản xem thử, tỏ vẻ hoàng quyền không hề sa sút.
Không ít tấu chương còn chưa kịp phát hạ còn đang chất đống trong Ninh Tú cung này, muốn mang ra thật sự rất dễ dàng. Trịnh Trinh gật đầu một cái, Thuận công công liền lấy một xấp lớn từ bên bàn đọc sách ra, cũng có thể thấy được Vạn Lịch bị Trịnh Trinh mê hoặc tới mức đầu óc mờ mịt, tấu chương chưa kịp phát hạ đã vứt ở Ninh Tú cung, không có ý đề phòng nàng chút nào.
Tần Lâm tìm một bản tấu chương mà Vạn Lịch chưa phê duyệt. Theo quy chế của triều đình, Các Thần viết ý kiến xử lý vào một trang giấy khác, gọi là phiếu nghĩ, phiếu nghĩ được dán lên trên tấu chương. Giữa mỗi hàng chữ của phiếu nghĩ được chừa ra khoảng trống khá lớn, để cho Hoàng đế hoặc thái giám Ty Lễ Giám có quyền dùng mực đỏ phê chuẩn vào đó, gọi là phê hồng.
Gần đây Trương Kình chuyên quyền, phê hồng toàn là do tự tay Trương Ty Lễ. Chữ viết của vị quyền yêm này rất đẹp, đường nét ngay ngắn chỉnh tề.
Tần Lâm khẽ mỉm cười, lấy ra từ trong ngực cọ quét vân tay và bột bạc đã chuẩn bị sẵn, nín thở ngưng thần, chậm rãi quét lên bản tấu chương đã phê hồng kia. Rất nhanh trên mặt giấy hiện ra rất nhiều dấu vân tay màu bạc có lớn có nhỏ, có rõ có mờ.
- Phương pháp Tần Đốc Chủ làm hiện ra vân tay thật là diệu dụng vô cùng!
Bàng Bảo, Lưu Thành không nhịn được vuốt mông ngựa, lại lén lút nhìn nhìn Trịnh Trinh. Trời ơi, hai người bọn họ là một đôi hai gian phi gian thần, chúng ta bị kẹp ở giữa thật sự không dễ dàng gì.
Trịnh Trinh bĩu môi:
- Ai chẳng biết những dấu vân tay kia là do Các Thần để lại?
Cũng đã đoán trước được nàng sẽ hỏi như vậy, Tần Lâm ung dung điềm tĩnh, lại lấy một bản tấu chương khác mở ra xem thử, nhíu mày một cái trả về, lấy ra bản khác quét vân tay.
Cứ như vậy hắn chọn lựa ra ba bản tấu chương quét vân tay trên đó, sau đó mở ra trên bàn:
- Xin các vị hãy xem, ba bản tấu chương này đã được ba vị lão tiên sinh nội các Thân, Hứa, Vương phiếu nghĩ, để lại ba dấu vân tay khác nhau. Nhưng trừ vân tay ba người này ra, trên mỗi bản tấu chương còn có một dấu vân tay khác giống nhau, có lẽ không cần nói các vị cũng biết là ai.
Dư Hữu Đinh qua đời vì bệnh, Vương Tích Tước vào các thay thế, bây giờ nội các phụ thần là Thân Thời Hành, Hứa Quốc, Vương Tích Tước.
Mỗi bản tấu chương được một người phiếu nghĩ, tự nhiên sẽ có vân tay bọn họ. Nhưng trên ba bản tấu chương này còn xuất hiện vân tay người thứ tư, trừ Trương Kình Ty Lễ giám phê hồng ra còn có thể là ai nữa?!
Trịnh Trinh đi tới trước bàn đọc sách nhìn kỹ, Tần Lâm cười đưa cho nàng một cái kính phóng đại, Trịnh Trinh kinh ngạc hơn, rất nhanh đã hiểu cách dùng, cầm nó quan sát vân tay.
Thuận công công cùng Bàng Bảo Lưu Thành vươn cổ dài ra quan sát, kính phóng đại làm cho chi tiết vân tay hiện ra rất rõ ràng.
Tần Lâm lại cầm cọ lên, nhẹ nhàng quét qua chiếc chuông Tây Dương mà vừa rồi lão thợ mộc khiêng tới. Chuông Tây Dương này bóng loáng soi rõ mặt người, cho dù là không quét, nghiêng ra ánh sáng cũng có thể nhìn thấy vân tay. Sau khi cọ dính đầy bột bạc quét qua lập tức hiện lên dấu vân tay mờ mờ, quét thêm vài cái nữa đã trở nên rõ ràng có thể phân biệt.
- Trịnh nương nương, chư vị công công, xem thử đây là vân tay người nào.
Tần Lâm chỉ vân tay, nụ cười khả ái.
Trương Ty Lễ ở trong cung lấy tay che trời, chẳng lẽ Tần Đốc Chủ không có tai mắt của mình. Bọn Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền cũng không phải là không có bản lãnh, Thần Cung giám có dị động liền bị bọn họ tra biết, báo cho Tần Lâm.
Tần Lâm bảo Trương Kình ôm chuông Tây Dương không chỉ là vì muốn đùa giỡn y mà còn là vì lấy vân tay, dưới tình hình không kinh động Trương Kình, được Trịnh Trinh tín nhiệm và ủng hộ.
Lại nói cũng vào lúc này, Trương Ty Lễ đang ở trong phòng mình kêu tiểu thái giám đấm lưng xoa bóp tay chân, miệng thóa mạ Tần Lâm chẳng ra gì. Lại thầm cảm thấy lúc ấy mình tùy cơ ứng biến, ứng đối đắc thể, đã lừa gạt được Tần Lâm. Hừ, cái gì mắt thần như điện chứ, nhà ta đứng ngay trước mặt hắn cũng không nhận ra, bất quá cũng chỉ như vậy.