Trạm canh ngầm gần căn nhà đất phát hiện ra điểm khác thường, bọn họ vừa dùng tín hiệu cảnh báo cho đồng bọn, vừa thi triển khinh công truy đuổi theo hướng Tần Lâm chạy trốn. Đạp Tuyết Ô Chuy là thiên lý câu, chạy thật nhanh, mọi người bị bão tuyết che kín tầm mắt, chỉ có thể nhắm theo tiếng vó ngựa mà đuổi, lại không thấy được ngựa ở nơi nào.
Rất nhanh bọn Chử Thái Lai ở gò đất nhận được tin, tất cả đều kêu một tiếng khổ: Tần Đốc Chủ ơi Tần Đốc Chủ, ngài không ở trong phòng hưởng Xuân tiêu với Vĩnh Ninh Công chúa lại chạy loạn khắp nơi làm gì, hại chúng ta phải chịu rét lạnh với ngài! Trong trời đầy tuyết như vậy mang theo một vị Công chúa yếu ớt, gió cũng có thể thổi bay, còn sợ ngài có thể chạy lên trời sao?!
Chử Thái Lai lập tức phóng người lên ngựa, nhanh chóng chạy về phía có tiếng cảnh báo. Các cao thủ khác cũng vội vàng dắt ngựa giấu sau gò đất ra, đuổi sát theo sau y.
- Đuổi theo, ngựa Tần Lâm chở hai người, không thể nào chạy nhanh được!
Chử Thái Lai tỏ vẻ tự tin cổ vũ đám thuộc hạ.
Cho dù là Tần Lâm cỡi thiên lý câu Đạp Tuyết Ô Chuy, từ Tây Sơn chạy đến nơi đây cũng tiêu hao thể lực không ít, lại là hai người cùng cỡi, bất kể thế nào cũng không chạy hơn được sinh lực quân bên này.
- Mẹ ơi, Chử chỉ huy ngài nói nhẹ tợ lông hồng!
Mấy tên cao thủ đại nội chạy đầu tiên âm thầm kêu khổ, bởi vì Đạp Tuyết Ô Chuy trước mặt kia chạy nhanh như bay, không nhìn thấy thân ảnh của nó, nhưng có thể nghe được tiếng vó ngựa dồn dập như tiếng trống vọng lại.
Chử Thái Lai lớn tiếng hạ lệnh:
- Bọc vòng bao vây, bảo trước mặt bao vây lại!
Trong chu vi mấy chục dặm bố trí rất nhiều trạm canh ngầm, dùng tín hiệu truyền tin cho nhau. Trước mặt có có hai nhóm người nghe tiếng mà động, nhanh chóng bao vây về phía này.
Không ngờ rằng Đạp Tuyết Ô Chuy vô cùng linh mẫn, nhanh nhẹn chạy xuyên qua khe hở giữa hai nhóm người. Đám cao thủ đại nội hai bên chỉ nhìn thấy một con ngựa lướt nhanh qua trong gió tuyết, tiếng vó ngựa càng ngày càng xa.
Nhanh vậy sao! Chử Thái Lai sắp không nghe được tiếng vó ngựa nữa, không nghĩ tới ngựa này chạy nhanh như vậy, y nôn nóng lòng như lửa đốt:
- Các huynh đệ phía trước cẩn thận, để mục tiêu chạy thoát sẽ bị chém cả nhà!
Lại có hai trạm canh ngầm bao vây lại, lần này bọn họ vô cùng cẩn thận tiến về phía tiếng vó ngựa, hơn nữa kéo dài khoảng cách mấy thân ngựa với nhau.
Mấy phen bị đối phương vây đuổi chận đường, cho dù là Đạp Tuyết Ô Chuy thần tuấn cũng dần dần rơi xuống hạ phong, bị các cao thủ từ bốn phương tám hướng xúm lại, đã có thể nhìn thấy thân ảnh của nó hơi rõ ràng.
Đột nhiên thần sắc Chử Thái Lai đại biến:
- Hỏng bét, rút lui!
Trên lưng ngựa không có người nào, chỉ có hình nộm bằng cỏ khô, bên ngoài khoác chiếc áo choàng mà Tần Lâm hay khoác, giữa gió tuyết mịt mờ không nhìn rõ, thấp thoáng giống như hai người cỡi trên lưng ngựa.
Không trách nó chạy nhanh như vậy, thì ra không chở một người nào cả!
Bọn Chử Thái Lai lập tức bỏ mặc Đạp Tuyết Ô Chuy, giục ngựa quay đầu lại chạy gấp. Đạp Tuyết Ô Chuy ở phía sau bọn họ hí dài như kêu gọi, nhe hàm răng trắng ra rất giống người đang cười.
Chử Thái Lai dẫn dắt các cao thủ đại nội dũng sĩ doanh quay trở lại căn nhà đất, chỉ thấy trong nhà trống không, không tìm thấy cả một sợi lông cọng tóc. Chỉ có trên tường đất dùng kiếm khắc một khuôn mặt tươi cười, bên cạnh có ba chữ lớn: Ta đi rồi!
Mọi người nhất thời sững sờ, Chử Thái Lai giận đến giậm chân:
- Đuổi, đuổi theo cho ta!
Cao thủ đại nội ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy lộ vẻ lúng túng:
- Chử… Chử Đại ca, đuổi về phía nào đây?
Chử Thái Lai sửng sốt, đột nhiên miệng cảm thấy đắng chát. Mới vừa rồi bão tuyết rơi xuống đã che lấp dấu vó ngựa dọc đường, làm cho thân vệ sai dịch cùng viện binh sau đó của Tần Lâm rất khó tìm tới nơi này, y chỉ nói là lão Thiên tương trợ. Nhưng bây giờ Tần Lâm cùng Vĩnh Ninh dùng kế kim thiền thoát xác chạy trốn khỏi nhà đất, y và thuộc hạ bị Đạp Tuyết Ô Chuy dẫn dụ đi xa, trễ nãi như vậy khiến cho dấu chân Tần Lâm cũng bị tuyết che lấp, nhất thời nửa khắc không thể nào tìm được.
- Tần Lâm mang theo tiểu nương tử, đầy trời bão tuyết lại không có ngựa, bọn họ không thể nào chạy xa.
Chử Thái Lai lớn tiếng cổ vũ cho đám thủ hạ, chợt phất tay:
- Chúng ta đào ba thước đất cũng phải tìm ra bọn họ!
- Cẩn tuân hiệu lệnh Chử Đại ca!
Chúng cao thủ đại nội chắp tay đáp ứng, tỏa ra bốn phương tám hướng tìm tòi cẩn thận.
Chử Thái Lai phân tích không sai, Tần Lâm cũng không trốn xa, hiện tại đang ở trong rừng cây cách nhà đất ước chừng hai ba dặm đường. Hắn đang dìu Vĩnh Ninh chân cao chân thấp bước đi vội vã.
Mới vừa rồi Tần Lâm nhanh trí như vậy, cũng có hơn phân nửa được vụ án giết người phá được ở Thường Lạc Tự tháp Vân Nam trước đây không lâu dẫn dắt. Trong vụ án ấy, hung thủ xé ruột bồ đoàn lấy rơm bện thành dây, hoàn thành thủ pháp giết người gần như không tưởng. Tần Lâm mượn ý tưởng chuyện này, lấy đống cỏ khô bên cạnh nhà bện vội vàng thành hình người, sau đó khoác áo choàng của mình lên, giở kế kim thiền thoát xác ngay dưới mắt của các cao thủ đại nội.
Đáng tiếc, Đạp Tuyết Ô Chuy dùng để dẫn dụ địch nhân, vào giờ phút này Tần Lâm không còn con ngựa thứ hai nữa, lại phải dìu Vĩnh Ninh yếu ớt, vất vả một hồi mới chỉ chạy đi được hai ba dặm đường.
Sắc mặt Vĩnh Ninh đỏ bừng, thở dốc không ngừng:
- Tần, Tần tỷ phu, huynh hãy trốn đi, chúng ta không có ngựa, không thể trốn xa...
Tần Lâm cũng không quay đầu lại, tức giận nói:
- Vốn là có thể chạy thoát, nhưng có thêm gánh nặng là muội, nên không thể chạy xa. Ta không thể nào bỏ muội lại được, cho nên nếu muội không muốn liên lụy ta, vậy hãy đi nhanh lên một chút!
Thiếu nữ ngẩn ra, tiếp theo mặt trái xoan thanh tú cười để lộ lúm đồng tiền như hoa. Bên trong lời nói cứng rắn của Tần Lâm ẩn chứa rất nhiều thứ ấm áp và dịu dàng.
Nhưng làm sao có thể đi mau đây? Tần Lâm tu luyện Chu Dịch Tham Đồng Khế, gân cốt tráng kiện, Vĩnh Ninh lại là Trưởng Công chúa thân ở thâm cung, thân thể yếu ớt, gắng sức chạy gấp hai ba dặm vừa rồi đã thở gấp liên tiếp, cũng sắp sửa không chịu đựng được nữa.
Đột nhiên trong lúc vô tình thấy thất tinh bảo kiếm Tần Lâm đeo bên hông, ánh mắt Vĩnh Ninh sáng lên, ánh mắt vốn u mê trở nên trong suốt, kiên định rất nhanh.
Sở Bá Vương bị vây ở Cai Hạ, Ngu Cơ vì muốn Bá Vương có thể rảnh tay thoát khốn, dứt khoát vung kiếm tự tận. Vĩnh Ninh ôi Vĩnh Ninh, ngươi cũng có thể làm được!
Thiếu nữ nắm chặt quả đấm tự cổ vũ cho mình, lại âm thầm cắn chặt hàm răng, lặng lẽ liếc nhìn bảo kiếm bên hông Tần Lâm. Thanh kiếm kia vô cùng sắc bén, có lẽ nếu mình dùng nó tự vận sẽ không đau quá lâu…
Tay trái Vĩnh Ninh được Tần Lâm nâng đỡ, nàng bèn dùng tay phải giả vờ ôm bụng, lặng lẽ mò tìm bảo kiếm bên hông hắn. Vào giờ phút này lòng của thiếu nữ cũng không có bi thương, mà là tràn đầy niềm vui giải thoát và hy sinh.
Nếu yêu người không nên yêu, như vậy vì hắn thoát khốn mà chết dưới kiếm của hắn giống như Ngu Cơ biệt Bá Vương, cũng là một kết cục hoàn hảo.
Linh đài Vĩnh Ninh vô cùng thanh tĩnh, nàng dùng thanh âm chỉ có mình có thể nghe được lẩm bẩm:
- Phật nói tu trăm năm mới cùng thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng, không biết đời sau mình có tu đủ ngàn năm chưa…
Nàng đưa tay ra thật nhanh về phía thất tinh bảo kiếm!
Ai ngờ Tần Lâm đột nhiên dang người ra, vọt tới phía trước mấy bước, vui mừng hớn hở chỉ cách đó không xa:
- Ủa, nơi đó có một địa động, chúng ta có thể ẩn nấp trong đó!
Tay của Vĩnh Ninh chộp vào khoảng không, không thể sờ trúng chuôi kiếm, nhất thời đứng chết trân tại chỗ. Nghe Tần Lâm nói như vậy, hy vọng cầu sinh lại bùng lên, nàng gật đầu ừ một tiếng, theo hắn thật sát.
Nàng đang độ tuổi thanh xuân mơn mởn, nếu không phải là vì để cho tình lang chạy thoát, đâu chịu vung kiếm nhận lấy cái chết. Bây giờ đã có một đường sinh cơ, nàng lại không nỡ ly biệt Tần Lâm.
Lối vào sơn động kia không lớn, chỉ cao có ba thước, trước mặt còn có mấy khối đá lớn ngăn che tầm mắt, bình thời tích chứa cành khô lá héo ngổn ngang, rất khó lòng phát hiện. Vào lúc này bão tuyết từ trên trời giáng xuống, xung quanh cửa động đóng tuyết khiến cho đường nét của nó nổi bật lên, mới bị ánh mắt Tần Lâm sắc bén nhìn thấy.
Tần Lâm rút thất tinh bảo kiếm ra cầm trong tay, trước hết đưa vào bên trong khuấy vài vòng, kiểm tra xem có dã thú ẩn nấp hay không, sau đó mới giơ bảo kiếm ra trước khom lưng chui vào.
Đá lửa vừa đánh lên soi sáng, chỉ thấy bên trong huyệt động lớn hơn lối vào không ít, chu vi chừng hai trượng, cao bảy tám thước, trên bốn bức vách có vết cào của động vật. Mặt đất hơi trũng xuống có không ít cỏ khô và lá cây cũ nát, còn có thể nhìn thấy một ít lông đen.
Thì ra là một cái hang gấu bỏ hoang, có lẽ chúng đã dời hang, cũng có thể đã bị thợ săn giết chết, lột da, nơi này chỉ còn lại hang ổ bỏ phế.
Cũng may là trong động không có mùi gì khó ngửi.
Vĩnh Ninh cũng chui vào, mũi nhỏ khẽ cau, dù sao trong động cũng có chút mùi ẩm mốc.
Tần Lâm mang mồi lửa tùy thân cắm vào khe đá, dọn dẹp qua loa cỏ khô, lá cây bên trong động, tạo nên một khoảng trống tương đối sạch sẽ cho Vĩnh Ninh nghỉ ngơi.
Tiếp theo hắn lại chui ra, vội vội vàng vàng kéo không ít cỏ khô và lá khô vào, miễn cưỡng xếp thành một tấm nệm thô sơ.
Cuối cùng hắn lại khuân đá tảng chuẩn bị che cửa động lại. Chờ lát nữa tuyết rơi nhiều hơn, phủ lên một lớp, cho dù là thần tiên cũng không tìm được động này.
Hắn đang bận rộn khuân đá chợt thấy một bàn tay nhỏ bé chen vào. Vĩnh Ninh cúi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tuy rằng thanh âm nàng lí nhí nhưng lại toát ra vẻ quật cường:
- Tần tỷ phu, đừng xem thường muội sức yếu, muội… muội cũng có thể giúp một tay…
Tần Lâm cười một tiếng, vị tiểu di tử này thật đáng yêu.
Hai người cùng nhau động thủ, dùng đá chèn kín cửa động lại, Tần Lâm còn tỉ mỉ lưu lại mấy khe hở để thông khí.
- Tốt lắm, đại công cáo thành!
Tần Lâm vỗ vỗ tay, trở vào trong động.
Hai tay Vĩnh Ninh ôm đầu gối ngồi đối diện hắn, mím cái miệng nhỏ nhắn khẽ cười, Bởi vì mới vừa rồi ra sức dời đá, mặt trái xoan hiện ra vẻ đỏ ửng mê người, dưới ánh lửa chiếu rọi xinh đẹp không thể tả. Thấy Tần Lâm đang nhìn mình, nàng lại kinh hoảng cúi đầu, thẹn thùng khép nép vò vò vạt áo.
Động này cao chỉ tám thước, chu vi không quá hai trượng, cô nam quả nữ ở chung bất giác không khí trở nên mập mờ. Vĩnh Ninh co rút thân thể, cảm giác nhịp tim càng lúc càng nhanh, cũng không dám nhìn Tần Lâm lần nào.
Đột nhiên ánh sáng trở tối, thì ra mồi lửa đã sắp cháy hết, sau khoảnh khắc ánh sáng hoàn toàn biến mất, cửa động đã bịt kín, trong động đưa tay không thấy được năm ngón.
Trong bóng tối vang lên thanh âm của Vĩnh Ninh:
- Tần tỷ phu, huynh ở chỗ nào, muội, muội sợ!
- A, thật đúng là tiểu cô nương sợ tối...
Tần Lâm cười lắc đầu một cái, đưa tay về hướng thanh âm Vĩnh Ninh, ngẫu nhiên chạm phải tay nàng lạnh ngắt, còn đang khẽ run rẩy.
Vĩnh Ninh có hơi không phục ưỡn ngực:
- Muội không phải tiểu cô nương gì cả!
Đáng tiếc trong bóng tối không nhìn rõ vóc người thiếu nữ yểu điệu xinh đẹp tới mức nào.
Tần Lâm và Vĩnh Ninh vai sóng vai ngồi xuống, hồi lâu sau Tần Lâm thở dài, vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng:
- Ngu ngốc, tương lai không cho phép làm loại chuyện ngu ngốc mới vừa rồi nữa, không, ngay cả nghĩ cũng không cho phép!
Bất kể khẩu khí hắn bá đạo dường nào, tình cảm quan tâm ân cần vẫn lộ rõ.
Thì ra Tần tỷ phu đã sớm biết chuyện mình định tự vẫn! Vĩnh Ninh chỉ cảm thấy tim đập thật mạnh.
Trong bóng tối không nhìn thấy nhau, lại ở chung với Tần tỷ phu mà mình ngày đêm mong nhớ, lá gan Vĩnh Ninh chợt lớn hơn rất nhiều, lấy hết can đảm nói:
- Chỉ cần Tần tỷ phu có thể chạy thoát, muội, muội không sợ chết!
Nha đầu ngốc! Tần Lâm cảm giác được vẻ chân thành trong lời thiếu nữ, vừa cảm động lại than dài, cuối cùng không nói gì, chẳng qua là khẽ vuốt trán của nàng:
- Chớ suy nghĩ nhiều như vậy, hãy ngủ trước đi.
Hắn chợt giật nảy mình, lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ trên trán Vĩnh Ninh, có hơi nóng lên, chẳng lẽ là đã cảm phong hàn?!
Vĩnh Ninh cũng không cảm thấy cái gì, hôm nay nàng bôn ba mệt nhọc hơn xa thường ngày gấp trăm lần, tựa sát Tần Lâm, tâm cảnh vô cùng yên bình ấm áp, dần dần thở đều đặn phà hơi vào cạnh cổ Tần Lâm, khiến cho hắn hơi nhột nhạt.
Chỉ mong nàng có thể chịu đựng được… Tần Lâm lần mò cởi y phục mình nhẹ nhàng khoác lên trên người Vĩnh Ninh. Đáng tiếc áo choàng của hắn vì dùng kế kim thiền thoát xác đã cởi ra cho Đạp Tuyết Ô Chuy mang đi, bây giờ mặc cũng không nhiều, bèn cởi giáp bông nhuyễn ra đắp cho Vĩnh Ninh, hắn chỉ còn lại một lớp áo mỏng.
May nhờ Tần Lâm luyện qua Chu Dịch Tham Đồng Khế, không thể làm gì khác hơn là trắng đêm ngồi tĩnh tọa vận công. Từng luồng khí nóng sôi sục trong người, mượn đó xua đi giá lạnh trong động. Hắn chịu đựng như vậy một canh giờ, tuy rằng không lạnh nhưng dục niệm bùng cháy mạnh, ngực càng ngày càng nóng, trán toát mồ hôi.
- Lạnh… tỷ phu, muội lạnh...
Vĩnh Ninh cất tiếng rên rỉ, thanh âm hết sức đáng thương, khiến cho Tần Lâm khẽ run lên.
Hôm nay Vĩnh Ninh bị hù cho sợ hãi, chịu gió rét cỡi ngựa chạy mấy chục dặm, lại đi trong tuyết mấy dặm đường. Mới vừa rồi Tần Lâm sờ trán nàng đã cảm thấy có hơi nóng lên, quả nhiên đến nửa đêm liền phát tác.
- Đừng sợ, có tỷ phu ở đây.
Tần Lâm cố gắng dồn cỏ khô đến sát bên cạnh Vĩnh Ninh, nghiến răng một cái, cởi áo mỏng của mình ra khoác lên trên người nàng.
Vĩnh Ninh vẫn còn rên rỉ kêu lạnh không ngừng, thân thể yếu ớt co rút run rẩy liên hồi, giống như một con mèo nhỏ ngã bệnh hết sức đáng thương.
Nếu không nghĩ biện pháp sưởi ấm, có lẽ nàng sẽ chết thật.
Phù... Tần Lâm thở dài một cái, ôm Vĩnh Ninh vào lòng, dùng thân thể mình sưởi ấm cho nàng.