Cẩm Y Vệ

Chương 1041: Lạc tư cung

Ừm, còn phải cộng thêm một câu, sắc dụ bất thành ngược lại thất thân, bảo các cao thủ Bạch Liên giáo làm sao chịu nổi?

Cao Thiên Long dùng đầu ngón tay gõ bàn liên hồi, sa sầm nét mặt:

- Rốt cục quan hệ giữa Tần Lâm và Bạch Sương Hoa thế nào, chỉ có hai người bọn họ biết được, chúng ta là người ngoài làm sao có thể biết được tường tận. Hơn nữa lúc trước thân là thuộc hạ, há có thể ép giáo chủ lấy sắc mị người? Từ đầu đến cuối đều là Bạch Sương Hoa tự làm chủ, ai mà biết được rốt cục nàng có ý gì với Tần Lâm?

Cao Thiên Long nói như vậy cực kỳ ác độc, ám chỉ ngay từ đầu Bạch Sương Hoa đã có điều cấu kết cùng Tần Lâm.

A Sa bĩu môi, muốn phản bác nhưng lại khó mà nói được gì, dù sao rốt cuộc Tần Lâm và sư phó ‘thông đồng’ với nhau thế nào, nàng cũng chỉ biết sơ sơ.

- Ôi, Cao Tả Sứ không nên nói quá xa, Thánh giáo chủ cũng không cần dây dưa chuyện xưa.

Ngả Khổ Thiền đứng ra cứu viện:

- Xem ra chuyện Miến Điện cũng không thể làm, không hiểu vì sao Bạch tiền giáo chủ lại đưa ra đề nghị này, tương lai gặp mặt nhất định phải thỉnh giáo nàng. Thánh giáo chủ, ngươi nằm vùng ở Tần phủ mấy năm, thấy thế nào về tên Tần Lâm này?

Đôi mắt A Sa cong thành vầng trăng, hồi ức hết sức ngọt ngào. Nàng nhớ quá khứ Tần Lâm cho mình rất nhiều thức ăn ngọt, khối cao đặc sản của Tây Vực vừa nặng vừa cứng rắn còn được nàng cất giấu, đến nay vẫn chưa bị hư hỏng.

Mọi người thấy A Sa cười ngọt ngào, trong lòng lập tức có vài phần không vui, cho rằng nàng lại sắp nói tốt cho Tần Lâm.

Không ngờ rằng A Sa đột ngột thu nụ cười lại, mắt la mày lét nhìn quanh bốn phía, lúc này mới nói:

- Gian thần, thật sự chính là gian thần! Ta thấy lòng trung thành của tên này đối với Ngụy triều ngụy đế Chu Dực Quân, ngay cả một văn tiền cũng không tới.

Tất cả mọi người ngã ngửa, thì ra đại anh hùng trong truyền thuyết lại là loại người như vậy.

Ngả Khổ Thiền cau mày lâm vào trầm tư...

- Ủa, tên kia là...

Đuôi mắt Bạch Linh Sa chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

-----------

Đoàn người vội vã đi qua đại lộ giữa Kim Mã Bích Kê phường, hán tử cầm đầu hơn ba mươi tuổi, vóc người đầy đặn chắc chắn, da mặt trắng trẻo quý phái, thân mặc trường sam màu xanh xám, đầu đội Ngõa Lăng mão, ăn mặc như thương hào chưởng quỹ.

Đi theo sau y là chừng mười tên người làm sắc phục tạp nhạp, có người mặc đoản sam mặt mũi cơ trí giống như tiểu học đồ, có kẻ mặc trường sam vải bố giống như người làm cử chỉ ung dung. Lại có hai tên thoạt nhìn hết sức thông minh lanh lợi, theo sát chưởng quỹ không rời, lúc nào cũng nở một nụ cười nịnh nọt.

Côn Minh là trọng trấn Tây Nam, dân số phồn thịnh buôn bán phát đạt, ngựa thồ đi Tây Bắc Trà Mã Cổ Đạo, thương đội đi Xuyên Điền, lại hay chạy tới lãnh địa của các Thổ Ty làm hào cường buôn bán những thứ không bán được ngoài sáng. Loại người như vậy trong thành thật sự quá nhiều, đoàn người trà trộn trong đó không hề gây ra chú ý, bất kể là các Đại nhân tiên sinh quan phủ hay các đại gia hắc đạo cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ lần nào.

Nhưng nếu ai gần đây mới từ kinh sư tới đây, hơn nữa quen thuộc hệ thống Xưởng Vệ nhất định sẽ cả kinh trợn mắt há mồm: hán tử cầm đầu đội Ngõa Lăng mão kia đâu phải là thương hào chưởng quỹ gì, rõ ràng chính là Đô Đốc Đồng Tri quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty Lạc Tư Cung, trước đây được Vạn Lịch đế tự tay an bài nằm vùng ở nha môn Cẩm Y Vệ.

Vị đại nhân vật này giá lâm Côn Minh, dĩ nhiên không phải chuẩn bị đến Điền Trì chơi chim, y phụng mật chiếu Vạn Lịch tới đây chính là có trọng án cần điều tra cấp bách.

Quân truyền lệnh vừa lớn tiếng tuyên đọc cáo tiệp tứ phương ở Kim Mã Bích Kê phường, hai bên đường phố người đi đường bàn tán xôn xao, khóe miệng Lạc Tư Cung chợt hơi cong lên một chút, cười nói:

- Tần Đốc Soái thiếu niên đắc chí, thật là anh phong nhuệ khí không chịu kém ai, quả thật có phong thái của Quan Quân Hầu.

Quả thật là như vậy, từ khi bọn Lạc Tư Cung tiến vào vùng Xuyên Điền tới nay, không biết bao nhiêu lần chính mắt thấy quân truyền lệnh cỡi khoái mã tin báo tiệp từ tiền tuyến bay về, thẳng vào trong trung tâm thành thị cầm trường mâu trong tay cắm mạnh xuống đất, sau đó cao giọng tuyên đọc từng trường đại thắng. Thái độ ngạo nghễ ấy lộ rõ ra ngoài, quả thật khó lòng diễn tả. Sau đó dân chúng xưng tụng Tần Đốc Soái chỉ huy cao minh, tiếng khen ngợi vương sư võ dũng vô địch cũng vang vọng khắp thành.

Từ cổ đã có chuyện truyền tin báo tiệp này, thư báo treo trên cao, cũng không niêm phong như những quân tình khác. Kỵ sĩ cầm theo dọc đường cao giọng khoa trương chiến tích, dẹp yên lòng dân, tỏ rõ công trạng tướng sĩ.

Nhưng vào triều Minh văn thần đốc sư làm việc phần nhiều hàm súc nội liễm, võ tướng lại không dám khoa trương chiến công, không biết bao nhiêu năm chưa từng thấy qua cảnh tượng truyền tin báo tiệp như vậy, nên Lạc Tư Cung mới khen ngợi như vậy.

Y khen Tần Lâm câu này thật ra cũng không tốt lành gì, Quan Quân Hầu Hoắc Khứ Bệnh chiến công hiển hách, nhưng lại có hiềm nghi hống hách kiêu ngạo. Nếu không phải là tuổi còn trẻ đã chết, sợ rằng sau đó kết cục còn rất khó liệu, nên lời khen ‘thiếu niên đắc chí’, ‘không chịu kém ai’ của Lạc Tư Cung phần nhiều là mang ý chê bai.

Hai tên người làm bên cạnh Lạc Tư Cung là cao thủ mới điều tới Bắc Trấn Phủ Ty, hiểu được tâm tư chủ nhân mình bèn lên tiếng nói:

- Tần Mộc Cận tuy có mấy phần công nghiệp, nhưng rốt cục thành danh quá cấp tốc, làm việc rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm. Không giống như Lạc Đô Đốc ngài nhiều đời chịu ân nước, được thiên tử hết lòng tin cậy, khác biệt giữa hai bên như trời với vực.

Tên còn lại cũng nói:

- Vụ án lần này chúng ta tự làm, có Lạc Đô Đốc trấn giữ điều độ, còn có thể xảy ra sai lầm gì chứ. Tần Mộc Cận chạy đến man hoang, rốt cục chúng ta không cần phải chạy đi tìm hắn.

Lạc Tư Cung chợt dựng mặt lên:

- Nói bậy! Bản quan cùng Tần Đốc Soái là mạc nghịch chi giao, các ngươi là thân phận thuộc hạ chớ có suy đoán bậy bạ. Lần này bởi vì Tần Đốc Soái cầm binh quyết chiến ở biên thùy, bản quan mới gánh vác chuyện này một mình, cũng không có ý tứ gì khác.

Cho dù ở trước mặt tâm phúc thủ hạ, Lạc Tư Cung cũng không muốn bại lộ quá nhiều tâm tư của mình, ít nhất trước mắt đối thủ chủ yếu của y là Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu, không cần thiết đắc tội Tần Lâm. Mặc dù thủ hạ kín miệng nhưng tai mắt Đông Xưởng Tần Đốc Chủ cũng nhiều, nói không chừng có phong thanh truyền tới tai Tần Đốc Chủ, rõ ràng là chuốc khổ vào thân.

Hai vị tâm phúc bị trách cứ một phen, ngoài mặt làm ra vẻ hối tiếc, trong lòng lại có mấy phần vui mừng, bởi vì bọn họ biết mình đã gãi đúng chỗ ngứa trong lòng chủ nhân.

Quả thật sâu trong đáy lòng Lạc Tư Cung có chút ghen tỵ Tần Lâm, ít nhất là có lòng cạnh tranh. Cho nên lần này phụng mật chỉ đến Vân Nam làm việc, vốn phải tìm Tần Lâm sau đó hai bên liên thủ, nhưng y nghe nói Tần Lâm dẫn dắt quân tác chiến ở lãnh địa Thổ Ty xa xôi hẻo lánh, bèn liền lấy cớ đi về đường xá bất tiện, mất thời gian sẽ nảy sinh chuyện không cần thiết, ở lại Côn Minh lo liệu một mình.

Mấy ngày gần đây, đám cẩm y quan giáo bôn tẩu điều tra trong Côn Minh thành, lấy các loại thân phận bái phỏng những sĩ thân từ Vĩnh Xương chạy tới đây tị nạn, hỏi thăm thương nhân đi qua nơi đó, từ các loại đường dây đã hiểu rõ an bài quân sự lúc đó, cũng đã sắp đến lúc thu lưới.

Chỉ cần có thêm hai ba ngày nữa...

Không dựa vào Tần Đốc Soái thành danh đã lâu, mình cũng có thể phá được vụ án, bọn Lạc Tư Cung khó tránh khỏi đắc ý trong lòng.

Bọn họ từ Kim Mã phường đi về phía Bích Kê phường, mới vừa đi tới vị trí giữa hai phường chợt Lạc Tư Cung giật nảy mình. Với trực giác nhạy bén của của thế gia Đông Xưởng, y linh cảm thấy nguy hiểm xuất hiện gần kề.

Bên trái phía trước, một hành cước tăng đầu đội trúc lạp tay cầm thiền trượng chậm rãi tới. Thiền trượng kia bề ngoài tầm thường, tăng nhân cầm trong tay cũng có vẻ nhẹ bỗng không nặng nề gì, nhưng dộng xuống đất lại chấn cho đá xanh vỡ vụn từng mảnh.

Bên phải phía trước, hán tử vừa cao vừa gầy ăn mặc như tụng sư (thầy cãi), giống như cây cột cờ sừng sững ở đó, hung quang trong mắt tam giác phun ra nuốt vào liên hồi. Hai tay y giấu trong tay áo, mơ hồ có thể thấy được vài điểm hàn quang xanh biếc.

Phía sau đám Lạc Tư Cung cũng có ba người xuất hiện, một nữ tử mang khăn che mặt, một thư sinh tóc trắng thanh tao, một tửu quỷ mặt đỏ ngầu vì rượu, hình thành thế bao vây.

Hai bên đường phố lại có sáu bảy người hiện thân, hoặc huyệt Thái Dương gồ lên thật cao, hoặc hai tay đung đưa không chừng, hoặc bước chân phiêu hốt như quỷ mị, chỉ cần nhìn qua liền biết tuyệt không phải hạng người tầm thường.

Hỏng bét, trúng phục kích rồi! Đám cẩm y quan giáo biết người tới bất thiện, bất chấp bại lộ thân phận, rối rít lấy vũ khí từ trong bao hành lý ra.

Kim Mã Bích Kê phường là nơi phồn hoa của Côn Minh, người đi đường thương nhân rất nhiều. Hiện tại thấy trận thế nơi này bất ổn, dân chúng la lên tứ tán chạy trốn, không biết là người nào hô to một tiếng thám tử Miến Điện đã vào thành, nhất thời tình hình càng loạn hơn, không biết hất đổ bao nhiêu gian hàng, quật ngã bao nhiêu bao gạo…

Nơi này cũng có bộ khoái tuần nhai, vốn đang chen về phía này xem thử tình thế, kết quả thấy một đoàn người hung hãn cầm binh khí đứng ở giữa Kim Mã Bích Kê phường, ai nấy hung thần ác sát có vẻ không sợ hãi, bộ khoái sợ hãi thè lưỡi thật dài, sau đó vội vàng thoa dầu vào lòng bàn chân rút lui cho lẹ. Cục diện này không phải là bộ khoái có thể ứng phó, vội vàng trình lên bản phủ, mời điều đại binh đến đây.

Cao Thiên Long, Ngả Khổ Thiền cười lạnh nhìn chăm chú vào Lạc Tư Cung, ánh mắt lạnh như băng mà tàn khốc. Bọn họ cũng không nóng nảy, hơn phân nửa đại quân Côn Minh điều đi tiền tuyến, trong thành coi như trống không, Hơn nữa theo Tần Lâm đẩy chiến tuyến về phía Nam, binh lực thành phòng vốn là không nhiều lắm trở nên càng thêm lơi lỏng mỏng manh, chỉ sợ rất lâu cũng sẽ không thể điểm khởi đại quân tới nơi này.

Bất kể nội bộ triều đình đấu đá với nhau thế nào đi nữa, trấn áp Bạch Liên giáo đều không tiếc sức lực. Từ Phùng Bảo Từ Tước Trần Ứng Phượng đến Trương Kình Lưu Thủ Hữu rồi đến Lạc Tư Cung, thảy đều hết sức trấn áp Ma giáo. Bởi vì bọn họ vô cùng rõ ràng, Bạch Liên giáo muốn lật đổ toàn bộ triều Đại Minh bao gồm cả hệ thống Xưởng Vệ bên trong, mọi người đều nằm trong danh sách tử vong đã định sẵn của Ma giáo.

Bạch Liên giáo cũng chẳng cần phân rõ trắng đen, chỉ cần gặp cơ hội sẽ lập tức chiến đấu với triều đình.

Vì sao Lạc Tư Cung hiện thân ở Côn Minh, Cao Thiên Long, Ngả Khổ Thiền cũng không rõ ràng lắm, nhưng bọn họ biết đây là một cơ hội tốt để hạ sát ưng khuyển chó săn triều đình, trùng chấn uy phong của Bạch Liên giáo. Giết chết cẩm y võ quan cấp bậc Lạc Tư Cung, nhất định có thể làm chấn động cả trong ngoài triều.

Lão tổ tông Lạc gia Lạc Ký Bảo được Minh Thành Tổ ban cho tước thế tập cẩm y Thiên Hộ, con cháu Lạc An Định, Lạc Vận Xương, Lạc Khải, Lạc An đời nào cũng là cẩm y quan giáo. Lạc An được Gia Tĩnh đế coi trọng, Lạc Tư Cung lại được Vạn Lịch đế trọng dụng, cho nên cũng có đôi chút bản lãnh. Lúc này mắt thấy thế cục vô cùng bất lợi, cường địch bao vây nhưng không hề tự loạn trận cước, ánh mắt quét qua trên mặt đối phương, hắng giọng nói:

- Phi Thiên Ngô Vương Cao huynh, Thiết Diện Sát Sinh Phật Ngả huynh, Thanh Bạch Hồng Tam Dương Đường chủ, các vị hộ pháp trưởng lão, nếu toàn bộ cao thủ Ma giáo hiện thân, nói vậy đại giá quý giáo chủ cũng ở chỗ này phải không?

Đáy lòng Lạc Tư Cung còn tồn tại một tia may mắn, nếu như chỉ có Tả Hữu Nhị Sứ, Tam đường chủ cùng chúng hộ pháp trưởng lão, hy sinh tánh mạng mười tên Hiệu Úy tâm phúc, mình lại liều mạng chịu bị thương nặng, còn có mấy phần cơ hội đào sinh.

- Lạc cẩu quan, đến lúc này ngươi còn chưa hết hy vọng sao?

Cao Thiên Long cười hăng hắc, trong ánh mắt tràn đầy khoái ý mèo vờn chuột, sau đó hướng lên trên chắp tay một cái.

Đám người Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên nhất tề chắp tay hô to:

- Thuộc hạ cung nghênh thần công thịnh đức quang minh chí đại Thánh giáo chủ!

Tim của Lạc Tư Cung chợt chìm xuống, đáy lòng chỉ còn lại một mảnh lạnh như băng. Giáo chủ Ma giáo thần công độc bộ thiên hạ, nếu như điều tập thật nhiều cao thủ Xưởng Vệ còn có thể đánh một trận với nàng, nhưng hiện tại bên cạnh y chỉ có hai ba con mèo chó nho nhỏ…

Giọng nữ tử trong trẻo dễ nghe từ phía sau một cây đại thụ truyền ra:

- Này, các ngươi gọi lớn tiếng như vậy làm gì, chờ ta ăn sữa chua xong có được chăng?

Thiếu nữ chậm rãi từ phía sau gốc cây đi ra, mặc dù áo vải đơn sơ nhưng không che giấu được thiên sinh lệ chất, mặt trái xoan mang theo nụ cười nghịch ngợm,

Đây chính là giáo chủ Ma giáo sao?

Chúng cẩm y quan giáo giật mình kinh hãi, thanh danh giáo chủ Ma giáo thật lớn, không nghĩ tới lại là một giai nhân tuổi vừa mười sáu, hơn nữa mặt mũi nghịch ngợm hết sức ngây thơ, thấy thế nào cũng không giống như ma đầu giết người không chớp mắt trong truyền thuyết.

Lạc Tư Cung lại không dám khinh thường chút nào, giáo chủ Ma giáo có đôi khi là lão phụ, có đôi khi là nữ tử trẻ tuổi, hôm nay lại là một thiếu nữ thanh xuân, có lẽ Ma giáo có bí thuật thay đuổi dung mạo tuổi tác gì đó cũng không chừng. Thế nhưng y cảm thấy thiếu nữ này rất quen, dường như đã từng gặp ở nơi nào…

Cho dù là suy nghĩ nát óc, Lạc Tư Cung cũng không nghĩ ra đã từng gặp A Sa trong phủ Tần Lâm. Xưởng Vệ một thể, về công về tư y và Tần Lâm cũng lui tới với nhau không ít, từ nhiên lúc ấy y không hề để ý tới A Sa. Nhưng A Sa chưa quên bổn phận nằm vùng, nhớ rõ ràng vị quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty được Vạn Lịch đế hài lòng này.

- Ôi, nếu các ngươi muốn giết, vậy thì giết đi, ta thấy tên này cũng rất không thoải mái.

Bạch Linh Sa làm bộ làm ra dáng vẻ lão luyện già dặn, tỏ vẻ thờ ơ khoát khoát tay.

Ai bảo mới vừa rồi y lên tiếng chê bai Tần đại thúc… Hừ, thật là đáng ghét!