Tần Lâm trầm ngâm gật đầu một cái, lại nhìn Nhiêu Nhân Khản chắp tay một cái, tạ ân lão chỉ điểm.
Ngẩng đầu nhìn Mộc Xương Tộ ngồi một thớt Tiêu Dao mã, rất là ngạo mạn tự đắc, nụ cười Tần Lâm vẫn treo trên mặt, trong ánh mắt lại toát ra vẻ lạnh lùng.
Chính là như vậy! Nhiêu Nhân Khản buồn cười trong bụng, quả nhiên vị Đốc Chủ này tâm tính thiếu niên, mới vừa rồi ngoài mặt giả bộ như khoan dung độ lượng, trên thực tế đã vô cùng oán hận Mộc Xương Tộ, lão nhạc phụ vị Khâm Sai này vẫn còn chiến đấu ở tiền tuyến Vĩnh Xương…
Tần Lâm theo các vị quan viên trở lại Côn Minh thành, trong thành đã sớm dùng một vườn hoa của một nhà phú thương làm hành dinh Khâm Sai. Nơi này được bày trí vô cùng hoa lệ, bàn ghế giường toàn là bọc bằng gấm Vân Nam, sử dụng đồ đạc đủ loại hết sức đắt tiền. Ngay cả các thị nữ bưng lư hương hầu hạ cũng thướt tha yểu điệu.
Khâm Sai đường xa tới, theo quy củ là ngày thứ nhất không tiếp khách, chúng quan viên từ biệt rời đi. Ngưu Đại Lực lập tức dẫn bọn sai dịch bố trí canh phòng trong ngoài, tuần tra đặc biệt cẩn thận, dáng vẻ hết lòng vì việc công.
Cũng may trong quan trường đã quen diễn tuồng giương cung không bắn tên, mạc tân, Sư Gia được các vị quan viên phái tới vây quanh hành dinh Khâm Sai rất đông, chỉ cần thấy có khe hở lập tức chui vào. Gặp phải bất cứ tên sai dịch nào cũng thi lễ bắt chuyện thiết lập quan hệ, có vẻ bận rộn vô cùng.
Bên trong hành dinh, kẻ gấp gáp nhất chính là thủ lĩnh võ sĩ Ngạt Trung được Tư Vong Ưu phái đi kinh sư cầu viện. Chủ nhân và đệ đệ y đang ra sức khổ chiến ở tiền tuyến Vĩnh Xương, y không thể không nóng nảy. Hiện tại thấy dường như Tần Lâm không có ý mau chóng chạy ra tiền tuyến, y bất chấp ngăn cản xông vào thư phòng, quỳ sụp xuống đất lớn tiếng kêu lên:
- Tần Đại lão gia, cầu xin ngài cứu Vĩnh Xương đi! Côn Minh Nhiêu Đại lão gia không chịu phát binh, ngài có thể trực tiếp dẫn binh đi, nếu còn trì hoãn nữa, sợ rằng, sợ rằng...
Ngạt Trung lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào không nói được.
- Ai nói ta không nóng nảy?
Tần Lâm trừng mắt:
- Trong vòng hai ngày ta sẽ dẫn đại binh phát Vĩnh Xương, sau đó càn quét san bằng Đông Hu vương triều kia, bắt Mãng Ứng Lý bằm thây làm trăm ngàn mảnh!
Cái gì? Ngạt Trung không dám tin ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ hung hăng nghiến răng nghiến lợi của Tần Lâm với vẻ không dám tin.
- Thay tiểu thư nhà ta cảm tạ Tần Đại lão gia!
Ngạt Trung dập đầu một cái, đi ra ngoài, sau đó y không làm gì cả mà vào phòng mình mài thanh loan đao mang theo lên người, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới sẽ chặt đầu quân địch.
- Đi gọi hai vị Sư Gia tới!
Tần Lâm căn dặn Lục Viễn Chí.
Lúc này đội hình mạc liêu thật sự hùng mạnh, mặc dù hai vị Sư Gia bây giờ còn là thân phận Tú Tài, nhưng tương lai sẽ vô cùng ghê gớm, một vị đế sư, một vị đại học giả. Thượng Hải Từ Gia Hối chính là vì kỷ niệm Từ Quang Khải mà được đặt tên.
Hai vị này cũng âm thầm kinh ngạc, cho nên Lục Viễn Chí vừa gọi, bọn họ liền vội vàng chạy tới, thương nghị đại sự cùng Tần Lâm.
Tần Lâm tự tay rót một chén trà cho mỗi người bọn họ:
- Hai vị đã thấy tình hình hôm nay, tiền tuyến Vĩnh Xương nguy cấp, trong vòng hai ngày bản quan sẽ phải đem binh cứu viện, hai vị có lương sách gì?
Bạch Sương Hoa đã đi tiếp viện tiền tuyến Vĩnh Xương, nhưng dù sao nàng chỉ có một mình, cho dù là thần công vô địch cũng không có biện pháp đối phó quân Miến Điện thiên quân vạn mã. Có lẽ nàng có thể gây ra chút hỗn loạn cho địch nhân, nhưng không thể bằng vào lực một người mà thay đổi chiến cục.
- Chuyện này...
Tôn Thừa Tông hơi trầm ngâm, y trời sanh tính can đảm nhận trách nhiệm, cũng không thoái thác đùn đẩy cho Từ Quang Khải, mà tranh nói trước:
- Lần này xem ra, không những Nhiêu Nhân Khản Tô Tán lòng mang quỷ kế, mà Mộc Xương Tộ cũng rất đáng ngại. Tình huống Vân Nam Mộc Vương phủ rất là bất đồng với võ công huân quý khác, triều đình cho phép y đời đời trấn Vân Nam, phát binh hay không gần nửa là do ý của Nhiêu, Tô, quá nửa là do ý Mộc Xương Tộ.
Từ Quang Khải chắp tay một cái, trầm tư nói:
- Đông ông minh giám, học trò nghe nói Mộc Xương Tộ kia nhớ kỹ thù oán của phụ thân, cố ý làm khó Đốc Chủ. Thế nhưng Vân Nam xa xôi hẻo lánh, triều đình vươn tay không tới, cho dù là đông ông có thân phận Khâm Sai, nhưng y giở trò lá mặt lá trái cũng khiến cho ngài gặp khó khăn. Kế hay trước mắt là phải nhanh chóng giải quyết vấn đề, đạt được nhất trí với Mộc Xương Tộ càng sớm càng tốt.
Tôn Thừa Tông, Từ Quang Khải đều biết tình huống Vân Nam đặc biệt.
Tập đoàn quan văn càng ngày càng chiếm thượng phong tại triều đường, ngay cả hưu thích huân quý tồn vong với nước như Ngụy Quốc Công, Thành Quốc Công, Định Quốc Công cũng không khỏi không tận lực thu liễm, tránh cho bị nắm lấy yếu điểm gì đó.
Duy chỉ có Vân Nam, địa phương vô cùng xa xôi hẻo lánh, vào thời này giao lưu qua lại với địa khu Trung Nguyên là vô cùng khó khăn. Triều đình vươn tay không tới, cho dù là có hành động gì cũng phải băn khoăn thế cục Vân Nam có thể xảy ra biến hóa hay không, muốn làm gì Mộc gia lại càng băn khoăn do dự.
Cũng chính là vì chuyện này, năm xưa Trương Cư Chính thiết pháp lùng bắt Mộc Triều Bật, bị kẻ có kiến thức cả triều coi là hành động phi thường: cho Mộc Xương Tộ tập tước, bắc thang hạ đài cho Mộc gia.
Tôn Thừa Tông và Từ Quang Khải phân tích tới đây, cũng cảm giác khó có thể tiếp tục, hai người cau mày tiếp tục trầm tư.
Tần Lâm lại gật đầu một cái tỏ vẻ hài lòng, hai vị Sư Gia có tiềm chất rất tốt, nhưng dù sao còn trẻ, lần này xuôi Nam mang theo bọn họ hy vọng có thể có tác dụng trui rèn. Trước mắt xem ra tốt hơn so với dự đoán, Từ Quang Khải vốn mình cho là đại khoa học gia, nhưng cũng có kiến giải rất tốt đối với thế cục.
Đây chính là chỗ Tần Lâm không biết, hắn chỉ biết rằng Từ Quang Khải và Lợi Mã Đậu phiên dịch Kỷ Hà Nguyên Bản, nhưng không biết tiểu Từ sau đó làm tới Lễ bộ Thượng Thư, Văn Uyên Các Đại Học Sĩ, nội các phụ thần.
Trong lúc Tần Lâm cho rằng hai vị Sư Gia không còn chủ ý gì khác, Tôn Thừa Tông lại chắp tay một cái:
- Học trò thiết nghĩ, mặc dù Mộc Vương phủ ngang ngược kiêu ngạo, nhưng đối với triều đình vẫn hết dạ trung thành, quyết không tới nỗi để xảy ra chuyện lầm lỡ quân cơ, cố ý để quân Miến Điện xâm lấn, hẳn là trong đó có ẩn tình khác. Đốc Chủ nên chân thành thẳng thắn nói rõ với Mộc Xương Tộ, có lẽ sẽ biết được nguyên nhân chân chính.
Ôi chao, chẳng trách nào là đế sư tương lai! Tần Lâm lại coi trọng Tú Tài mặt đen hơn trước, y nói lời này rất đúng, cho dù là Mộc Xương Tộ hoành hành ngang ngược thế nào đi nữa, lòng trung thành của y đối với triều đình sẽ không có vấn đề. Theo như ký ức của Tần Lâm, trong lịch sử thực tế dường như sau khi Đại Minh diệt vong, thế lực Mộc Vương phủ còn sót lại cũng còn kiên trì hoạt động phản Thanh phục Minh.
- Hai vị Sư Gia nói không sai, bản Khâm Sai muốn cho Mộc Xương Tộ phát binh trong vòng hai ngày, vậy phải trông vào lòng trung thành của y với triều đình.
Tần Lâm nói tới chỗ này bèn cười xấu xa, lại lấy từ trong túi ra một phong thơ, đưa cho hai vị Sư Gia:
- Hơn nữa ta nghĩ cũng đã tới lúc dùng đến vật này…
Tôn Thừa Tông và Từ Quang Khải nhìn nhau, đều hết sức vui mừng: thì ra Tần Đốc Chủ còn có đòn sát thủ này!
Sáng sớm hôm sau, không đợi Tần Lâm phát thiệp triệu kiến, các quan viên lớn nhỏ Côn Minh trừ Kiềm Quốc Công và Tuần Phủ ra, số còn lại chờ ở bên ngoài hành dinh Khâm Sai, chờ đợi Khâm Sai triệu kiến.
Thế nhưng Tần Lâm lại không gặp người nào cả, chỉ phát thiếp mời Kiềm Quốc Công.
Mộc Xương Tộ kéo dài nửa canh giờ, mới cỡi Tiêu Dao mã chậm rãi đi tới hành dinh. Đường đường Kiềm Quốc Công thân phận tôn quý bực nào, chỉ kém thân vương một bậc mà thôi, thực quyền lại càng ghê gớm hơn nữa. Nếu như Khâm Sai vừa truyền đã lập tức chạy tới, chẳng phải bị người khác coi thường hay sao?!
Quân giữ cửa truyền báo, dựa theo chế độ thường lệ, mặc dù Tần Lâm là Khâm Sai đại thần, nhưng dù sao cũng đã tuyên thánh chỉ hôm qua, hôm nay nên ra cửa nghênh đón Kiềm Quốc Công mới phải.
Không ngờ rằng Tần Lâm lại không chịu ra nghênh đón, Mộc Xương Tộ đứng chờ ngoài cửa hồi lâu mới thấy một hán tử đầu báo mắt chuông, thân thể to lớn như thần giữ cửa, cầm cây thiết côn lớn bằng chén rượu đi ra, giọng ồm ồm:
- Vị nào là Kiềm Quốc Công, Khâm Sai Tần Đốc Chủ nhà ta cho mời!
Trời ơi, bề ngoài đại hán này to lớn như thần giữ cửa không nói, thanh âm còn ồm ồm như sấm, như một tia sét đánh xuống giữa trời quang, chấn động lỗ tai Mộc Xương Tộ lùng bùng một hồi. Hơn nữa rõ ràng đứng ở trước mặt đối diện nhau, tên này lại cố tình cúi đầu nhìn xuống, nói chuyện bắn tung nước bọt vào mặt Mộc Xương Tộ vốn thấp hơn y ba cái đầu.
Không thể khi dễ bản Quốc Công như vậy! Mộc Xương Tộ giận đùng đùng, giọng căm phẫn nói:
- Tên thô lỗ kia, Tần Đốc Chủ của ngươi không dạy lễ nghi sao, há đâu có lý như vậy?!
Ngưu Đại Lực cười hắc hắc không nói lời nào.
Mộc Xương Tộ hậm hực, đang muốn nhấc chân đi vào, phía sau chợt có tiếng ồn ào. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy mấy tên thân binh bị sai dịch Khâm Sai mang tới ngăn cản.
- Để vũ khí lại, tay không đi vào!
Bọn sai dịch hò hét quát tháo, xô đẩy thân binh Mộc Vương phủ:
- Thân phận Khâm Sai nhà ta cao quý bậc nào, há cho phép các ngươi mang theo binh khí đi gặp, để xuống để xuống!
Mộc Xương Tộ lại bị chọc tức, Đốc Chủ nhà ngươi tôn quý, chẳng lẽ Quốc Công ta không đáng xu nào? Y sa sầm nét mặt:
- Mộc gia ta nhiều đời trung thành với triều đình, chẳng lẽ còn có thể bất lợi với Khâm Sai sao? Chư vị, nơi này là Vân Nam, không phải là kinh sư!
Ngưu Đại Lực nghiêm mặt ra vẻ đang làm chuyện công:
- Quốc Công gia, xin đừng làm cho tiểu nhân khó xử!
Lần này Mộc Xương Tộ thật sự sắp tức nổ phổi, rất muốn phất tay áo bỏ đi ngay tức khắc. Nhưng y đúng là người ngoài cứng trong mềm, cực kỳ nhát gan, nhớ lại quy chế của triều đình, lại nhớ đến Tần Lâm là Đốc Chủ Đông Xưởng, chẳng lẽ là hắn muốn giở trò với mình?! Y không dám bỏ đi, không thể làm gì khác hơn là hậm hực nói:
- Thôi, để ta đi gặp Tần Đốc Chủ của các ngươi. Hừ, từ trước tới nay bản Quốc Công không hề gặp phải chuyện này, há đâu có lý như vậy?!
Có không biết bao nhiêu quan viên Vân Nam ở ngoài hành dinh nhìn rõ cảnh tượng này, trong lòng ai nấy âm thầm suy tính: theo ý Tần Khâm Sai như vậy, có lẽ là muốn lấy Kiềm Quốc Công ra làm gương cho mọi người… Chậc chậc, e rằng lần này hắn tới đây nếu không vơ vét đầy túi mà về, ắt sẽ không chịu thu tay lại, phí hiếu kính dự tính trước đó của bọn họ sẽ phải gia tăng chút nữa…
Cũng không lâu lắm, Kiềm Quốc Công từ hành dinh đi ra. Mộc Xương Tộ giận ra mặt, thật sự đang nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt lại thành quyền, không cẩn thận còn vấp vào ngạch cửa ngã lộn nhào, lảo đảo mấy bước mới được tùy tùng đỡ.
Không cần phải nói, hiển nhiên vị Kiềm Quốc Công này bị Tần Khâm Sai chọc giận tới cực điểm.
-----------
Tin này truyền ra rất nhanh, sau khi Tuần Phủ Nhiêu Nhân Khản rất nhiều tai mắt nhận được báo cáo, đồng thời cùng Tô Tán vuốt râu mà cười:
- Tần Lâm ôi Tần Lâm, xem ra ngươi đến Vân Nam chúng ta cũng phải bó tay hết cách, ngươi cho rằng Kiềm Quốc Công dễ đối phó như vậy sao? Một hồi mềm, một hồi cứng, ha ha, còn chơi cả mềm lẫn cứng, thật chẳng khác nào đánh rắm!
Tô Tán cười hì hì nói:
- Hôm qua tên Tần Lâm này cố làm ra vẻ ung dung, thật ra thì đã sớm lòng như lửa đốt. Hơn nữa hắn tâm tính thiếu niên, hẳn là hôm qua độ lượng bao dung với Kiềm Quốc Công đã tới cực hạn, hôm nay gặp mặt Mộc Xương Tộ liền lộ rõ chân tướng!
Hơn phân nửa quan viên toàn thành cho rằng Tần Lâm chơi trò giương cung không bắn tên, lấy Kiềm Quốc Công ra làm dáng để dọa người, để có thể vơ vét kiếm chác một phen. Nhưng Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán rất rõ ràng, cha vợ Tần Lâm Lý Kiến Trung khổ chiến ở Vĩnh Xương, tâm trạng hắn muốn mau chóng ra tiền tuyến chỉ sợ còn nóng nảy hơn ai khác, cũng không phải mang Mộc Xương Tộ ra làm dáng, mà là muốn chĩa mũi dùi vào hai người bọn họ.
Đúng như mong muốn của bọn họ.
Đợi đến khi Tần Lâm phát thiếp mời hai vị này tới, bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, động thân còn nhanh hơn ai khác, vắt giò lên cổ chạy tới hành dinh Khâm Sai.
Lần này bọn sai dịch phụ trách canh phòng trong ngoài vô cùng khách sáo, Ngưu Đại Lực không dám coi thường hai vị khách quý, thân thể khôi ngô khom xuống còn thấp hơn Nhiêu Nhân Khản ba tấc, gương mặt vuông vức nặn ra một nụ cười hiếm có, luôn miệng xưng Đại nhân tiên sinh, hoàn toàn khác với lúc tiếp đón Mộc Xương Tộ.
Đám quan viên chờ bên ngoài hành dinh thấy vậy trong lòng âm thầm kinh ngạc: mặc dù nói văn quý võ tiện, nhưng dù sao Mộc Xương Tộ cũng là Kiềm Quốc Công nhiều đời trấn Vân Nam. Còn nữa, bản thân Tần Lâm cũng xuất thân võ chức, cần gì phải nhất bên trọng nhất bên khinh?!
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán lại âm thầm đắc ý, Tần Lâm không phải nhất bên trọng nhất bên khinh, rõ ràng chính là trước kiêu ngạo sau cung kính. Hắn va vào vách Mộc Xương Tộ, lại muốn mở ra cục diện từ phía bọn họ.
Tần Lâm ra trước bình phong chờ đón khách, hắn cúi đầu đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn bầu trời một chút, vẻ mặt rất là phiền não bất an. Nhưng sau khi từ xa nhìn thấy hai vị khách nhân, hắn lập tức thu liễm ưu sầu phiền não, tay trái khẽ vịn ngọc đái bên hông, tay phải run ống tay áo rộng, bày ra khí thế thiếu niên quan quyền vân đạm phong khinh, chậm rãi tiến lên mấy bước nghênh đón.
Nhiêu Nhân Khản lăn lộn chốn quan trường có ba mươi năm, Tô Tán có quyền mưu hiểm trá, từ xa đã nhìn thấy hết biến hóa thần sắc Tần Lâm, nhất thời trong lòng buồn cười, thầm nói: người này tuổi còn trẻ đã có cơ biến như vậy, nếu có thời gian hẳn sẽ trở thành một viên danh thần triều Đại Minh. Đáng tiếc dù sao hắn vẫn còn non nớt, lòng dạ thâm sâu vẫn còn kém xa lão tiền bối quan trường.