Chờ Lưu Linh lấy lại tỉnh lại khỏi những hồi ức, nàng ngồi xổm xuống ôm lấy bản thân mình, nhìn thấy Thẩm Yến bước nhanh về phía mình, đám thị nữ cũng đang hoảng hốt cố gắng chạy về hướng nàng.
Thẩm Yến không nói gì, bọn thị nữ lo lắng nói chuyện với nàng, sợ nàng vì một phút đau lòng cứ thế nhảy xuống vực.
Mặt người nào người ấy cắt không còn giọt máu, nóng lòng muốn lao tới ôm lấy quận chúa, kéo quận chúa về.
Nhưng bọn họ không dám.
Thời gian quận chúa ngẩn người đăm chiêu tưởng chừng rất lâu nhưng thật ra mới chỉ trong tích tắc.
Chân trời mây đen cuồn cuộn kéo đến, tiếng sấm rền vang từ nơi xa xăm truyền về, dưới chân thoáng chấn động, từ tiếng động nhỏ, mơ hồ chuyển thành lớn hơn, dữ dội hơn.
Ban đầu còn tưởng rằng kia là tiếng sét đánh, không ai để ý, chờ đến khi núi đá rung chuyển kịch liệt, đám người mới bàng hoàng phát hiện tất cả đã muộn.
Tiên hạc bay lên là vì muốn tìm đường sống.
Thân thể nàng chao đảo, không phải gió, mà là sự rung lắc dữ dội truyền đến từ dưới chân.
Mọi việc diễn ra quá đột ngột, tuy gần trong gang tấc, cũng khó có thể chạy tới kịp.
Mưa đột nhiên đổ lớn, giữa khoảng không một tiếng ‘Oanh’ lớn vang lên.
Từng tia sáng dữ tợn xé rách bầu trời, hung tợn ráng xuống, đánh thẳng hướng đỉnh núi.
Ngọn núi đối diện giống như bị thiên lôi bổ đôi.
Những tiếng “ầm ầm” long trời lở đất vang lên.
Mặt đất, núi đá, từng tấc, từng tấc nứt ra.
Bùn đất rầm rầm rơi xuống, thảm thực vật xanh rờn bên dưới, từng tảng từng tảng đất đá cuồn cuộn ùn ùn đổ từ trên cuộn xuống, vạn dặm rền rĩ tiếng sấm.
Trời đất biến sắc.
Lưu Linh ngồi xổm bên vách núi, nhìn những người kia.
Giống như nàng ở một thế giới khác, những người còn lại ở một thế giới khác.
Đám thị nữ nức nở khóc: “Quận chúa! Mau trở lại đi! Nơi đó nguy hiểm lắm!”
Giữa hai hàng lông mày của Thẩm Yến cũng xuất hiện thứ cảm xúc cháy bỏng trước nay chưa từng có.
Việc khiến nàng vui vẻ nhất chính là, kẻ vừa rồi còn bình tĩnh thản nhiên, khấp khởi mừng thầm chờ nàng tự kết liễu tính mạng mình - Lục Minh Sơn, tại thời điểm xuất hiện lở đất sắc mặt tái mét.
Trận thiên tai tự nhiên này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn ta, kéo hắn ta liên lụy vào, hắn sợ hãi cuống cuồng quay đầu chạy.
Chật vật vô cùng.
Lưu Linh mỉm cười: Lở đất đến thật đúng lúc, nếu như nàng chết mà còn có thể kéo theo tên khốn Lục Minh Sơn, kể ra cũng không tệ.
Mẫu thân nàng là vết lương không bao giờ lành trong tim Lưu Linh, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép lợi dụng.
Lục Minh Sơn cố tình dùng cách này đả kích tinh thần nàng, sau khi tỉnh táo lại, nàng sao có thể tha cho hắn?
Ánh mắt nàng rơi xuống đám người đang liều mạng chạy về phía mình, bởi vì đất lở quá nghiêm trọng, cho nên đám thị nữ vừa chạy vừa ngã bò trên mặt đất.
Đã không còn kịp nữa rồi.
Thời điểm đất đá đổ xuống, nàng đã cảm nhận được mô đất dưới chân vỡ ra, thân thể nàng chỉ cần khẽ động đậy cũng dễ dàng phá vỡ sự cân bằng yếu ớt hiện tại.
Đằng sau là vực sâu thăm thẳm, là biển mây bất tận.
Cát đá bay đầu trời, bùn đất đục ngầu ầm ầm đổ xuống, Lưu Linh nhìn đám người vẫn liều mạng chạy về phía mình mặc kệ sự rung lắc ngày càng dữ dội của mặt đất, trái tim thắt lại, quát lớn: “Đừng lo cho ta, mau trốn đi.”
Chỉ một hành động nhỏ này, thành công phá vỡ sự liên kết mỏng manh của thềm đất dưới chân, sắc mặt nàng phút chốc trắng bật, mặt đất như sụp xuống, nàng không còn thấy rõ bốn phía nữa.
Sau tất cả nàng thấy tinh thần nhẹ nhõm, bình yên như được tái sinh lần nữa.
Cứ kết thúc thế này sao?
Mấy năm qua nàng cố sức vượt qua căn bệnh tinh thần, muốn sống một cuộc sống tích cực, tốt đẹp hơn.
Rất nhiều người xung quanh nàng có lỗi với nàng , mà Lưu Linh cũng lỗi với họ.
Mọi người cùng sống với nhau, dưới một mái nhà, chẳng khác nào tra tấn.
Nàng cho rằng mình đã thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, nhưng đi tới đi lui, cuối cùng phát hiện mình lại quay trở về.
Bị đùa giỡn, bị lợi dụng, bị tính kế.
Lưu Linh đã sức cùng lực kiệt.
Nàng oán người khác cũng oán hận chính bản thân.
Rất vô vị, rất không vui.
Mặc dù sống mệt mỏi đến thế, nhưng nàng không muốn tự vẫn, không nguyện ý dùng cái chết để kết thúc tất thảy.
Nàng muốn những điều tốt đẹp...Đến bây giờ, đã đạt được hay chưa, nàng cũng không biết.
Nhưng mà chết trong tình huống ngoài ý muốn như thế này lại là cái chết lý tưởng nhất ----
Nàng không muốn chết, là thượng đế muốn nàng chết.
Ta thuận theo ý trời, cũng giống như ta thừa nhận vận mệnh trớ trêu, thê thảm ông trời giáng lên người ta.
Lưu Linh đảo mắt, giữa không gian không một điểm tựa, đột nhiên một cơn gió đánh tới, nàng bị một người ôm chặt từ phía sau.
Người kia ôm chặt lấy nàng, tư thế vô cùng khéo léo.
Nàng nhìn thấy cát bùn ào ào rơi xuống, nhưng chỉ có chút cát bẩn dính lên ống tay áo nàng, còn tất thảy rơi hết lên thân thể người kia.
“Thẩm Yến!” Lưu Linh quay đầu, kêu lên.
Nàng biết là chàng.
Chàng không trả lời.
Lúc này chàng cũng không rảnh nói chuyện.
Lưu Linh vốn đứng rất gần vách núi, lúc xảy ra vụ lở núi.
Mặt đất nứt ra, mặt đất dưới chân nàng bị xẻ làm hai.
Nàng không giữ được thăng bằng, chao đảo rơi xuống.
Đất đá, nước, thảm thực vật xanh rờn, tất cả mọi thứ đều quay cuồng trong không trung, ào ào đổ xuống.
Thẩm Yến lập tức buông người lao xuống theo nàng, bảo hộ nàng trong lồng ngực.
Thân thể hai người chơi vơi giữa không trung, dưới chân không có lấy một điểm tựa, cũng không có bất kỳ thứ gì để bám víu.
“Ôm chặt ta.” Chàng kiên định nói to, tiếng gió rít cuồng nộ bên tai.
Dây thần kinh Lưu Linh căng lên, tiếng đất đá ầm ầm rơi xuống vai, lưng, đập mạnh lên vết thương của chàng.
Nàng đều nghe thấy tất thảy.
Nàng cắn môi, sắc mặt trắng bệch.
Lưu Linh trầm mặc, nàng không muốn Thẩm Yến phải gánh vác tất thảy.
Chỉ cần chàng cần, nàng nhất định sẽ giúp chàng.
Lưu Linh giương cánh tay mềm mại, ở độ cao và vận tốc rơi như hiện giờ rất khó để tìm được một điểm tựa để xoay người, nàng dùng hết sức cưỡng ép mình, một tay vòng qua bám lấy vai Thẩm Yến.
Thẩm Yến vận nội công, đề thân bay lên.
Thân thể hai người trong phút chốc tách ra, trong một giây căng thẳng đó, cuối cùng Lưu Linh cũng tìm được tư thế thích hợp, nhanh chóng quay người lại, hai tay ôm chặt eo Thẩm Yến.
Trong khoảnh khắc nàng ôm chặt lấy mình, Thẩm Yến buông tay đang che chở Lưu Linh, nhanh như cắt rút đao bên hông, đâm mạnh vào vách núi bên cạnh, dùng hết sức hãm lại tốc độ rơi của cả hai.
Tay kia tập trung nội lực đánh vỡ những tảng đá lớn đang ráo riết rơi xuống, trực chờ đè lên họ.
Dãy núi này có vài chục ngọn núi, đường đi cũng vô số.
Thẩm Yến có thể đúng lúc tìm được nàng, không thể không nói là nhờ may mắn, mà chàng có thể vừa vặn cứu được Lưu Linh đó cũng là may mắn.
Chỉ có hiện tại, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, chàng nới thực sự phải dùng toàn bộ thực lực liều một mạng.
Lưu Linh ôm eo chàng rất chặt.
Chàng vì cứu cả hai, không ngừng tiêu hao nội công.
Lưu Linh dù nhanh nhẹn, thông minh nhưng dù sao cũng chỉ là cô nương liễu yếu đào tơ, chẳng thể giúp gì cho chàng.
Việc duy nhất nàng có thể giúp Thẩm Yến hiện tại chính là làm tốt việc của bản thân, nàng càng ôm chắc, Thẩm Yến càng có nhiều khả năng cứu cả hai khỏi tình cảnh nguy kịch trước mắt.
Toàn bộ đất trời quay cuồng, xung quanh từng tầng từng tầng đất đá đục ngầu, dữ tợn đổ xuống, thế gian như sụp đổ.
Trong ranh giới sinh tử đầy hiểm nguy đó, Lưu Linh chôn mặt trong ngực Thẩm Yến, phía sau lưng, đất đá không ngừng đổ xuống đập lên thân thể hai người, đau nhức vô cùng.
Thậm chí có lúc một số vật bén nhẹn xẹt qua, đâm lên da thịt, Lưu Linh cũng chẳng quan tâm, nàng chỉ lẳng lặng lắng nghe nhịp tim gấp gáp của Thẩm Yến.
Chàng đang sợ, đang khẩn trương.
Nàng nghe được tiếng ho khan trầm thấp thậm chí thấy được máu tươi từ miệng chàng thấm ra, dù Thẩm Yến đã cật lực kìm nén.
Nghĩ đến vết thương còn chưa lành của Thẩm Yến, chàng rất nhanh sẽ kiệt sức.
Tim nàng đau thắt lại, cảm thấy vô cùng khổ sở.
Oanh!
Lưu Linh ngước mắt, bàn tay lạnh buốt.
Nàng nhìn thấy từ trên không một khối đá lớn đang rơi thẳng xuống vị trí của hai người, giữa không trung không một điểm đặt chân, phải làm sao mới tránh nổi?
Chỉ sợ tránh không xong.
Nếu như cứ thế chết đi? Ai là người nàng thương tiếc, nhớ tương nhât?
Thẩm Yến nghe được giọng nói thánh thót, ấm áp đang thì thầm bên tai: “Thẩm Yến.
Huynh là điều tốt đẹp, rực rỡ nhất trong cuộc đời này của ta.”
Ầm ầm, những tảng đá lớn mãnh liệt nện xuống, toàn bộ âm thanh xung quanh đột ngột biến mất.Ý thức của Lưu Linh chìm vào hư không.
…
Mưa vẫn rơi rả rích, tất thảy những cuồng phong bão táp, nguy hiểm cận kề mới vừa đây thôi còn như hung thần đòi mạng giờ như lắng xuống, khôi phục lại sự tĩnh mịch, an bình.
Không còn chút vết tích của trận lở đất kinh hoàng, như thể cảm giác sợ hãi đến tột cùng vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Lưu Linh tỉnh lại, mê mang ngồi dậy, có giọt nước rơi xuống gò má nàng.
Lưu Linh ngẩng đầu nhìn thấy trên trần hang động, những cột đá lởm chởm đang thi nhau nhỏ nước xuống.
Nàng nghiêng đầu, nam nhân cách đó không xa đang ung dung ngồi xổm trước đống lửa.
Bóng lưng chàng bị ánh lửa bập bùng kéo dài in lên vách hang, một thân trang phục rách rưới.
Chàng kéo tay áo, cặm cụi thêm củi.
Lưu Linh nhìn chàng đến ngẩn người.
Lông mi chàng khẽ rung lên, nghiêng đầu mệt mỏi hỏi: “Nhìn cái gì?Thấy ta đẹp nghiêng nước, nghiêng thành lắm đúng không?”
Lưu Linh: …
Thẩm Yến vốn cố ý lên tiếng chế nhạo, muốn xoa dịu bầu không khí bi thương, nhưng mà đối phương lại lặng thinh không thèm trả lời chàng.
Lúc này Thẩm đại nhân cũng cảm thấy hơi xấu hổ, day day ấn đường, tự giễu nói: “Có phải nàng cảm thấy ta bị ấm đầu, phải đi trị bệnh thôi?”
“Không?” Lưu Linh tỉnh táo lại, nghiêm túc ngồi dậy đáp: “Không cần chưa, huynh không có bệnh.
Huynh cảm thấy mình đẹp, đây là sự thật.
Nếu huynh cảm thấy mình khó coi vậy mới cần phải đi chữa bệnh.
Chữa mắt một chút, xem có phải bị mù không?”
Thẩm Yến liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu tiếp tục đi nhóm lửa.
Lưu Linh đứng dậy, đi tới trước mặt chàng ngồi xuống: “Huynh bị thương nặng đến thế sao?”
“Vân tốt, ta đã xử lý qua rồi.”
“À.” Lưu Linh dừng lại một chút, “Thế thương thế của ta có nặng không?”
“Tình trạng của nàng thế nào, chẳng lẽ bản thân nàng không rõ sao?” Thẩm Yến hờ hững hỏi lại.
“Vậy Thẩm đại nhân, huynh có lạnh không?”
“...!Hỏi vậy là ý gì? Nàng có gì cứ nói thẳng.” Thẩm Yến quay đầu nhìn nàng.
Lưu Linh bình tĩnh tới cực điểm, giọng nói đều đều không chút gợn sóng: “Vừa rồi lúc ta ngồi dậy, phát hiện vết thương sau lưng mình đã được băng bó lại, vết rách ở cánh tay cũng vậy.
Ta nghĩ, Thẩm đại nhân băng bó vết thương cho ta, lại còn phải xử lý cả vết thương của bản thân, mà thương thế của huynh chắc chắn không ít hơn ta, vậy hẳn phải cần rất nhiều vải, nhiều như thế… Nhìn Thẩm đại nhân một thân chính nhân quân tử, không giống người sẽ xé quần áo trên người ta để dùng.
Vậy chỉ có thể là vải trên y phục của huynh.
Ta không ngửi thấy mùi máu tươi, cho nên dễ nhận thấy những chỗ dính máu đều đã được huynh xử lý sạch sẽ.
Nhưng Thẩm đại nhân, như vậy cũng đồng nghĩa với việc quần áo trên người huynh chẳng còn là bao.
Bây giờ hẳn là lạnh lắm đúng không?”
Lúc nàng thao thao bất tuyệt nói hươu nói vượn, Thẩm Yến còn chau mày nghĩ thầm nàng vòng vo quanh co nói ý nói tứ vậy là muốn gì, nào ngờ vào lúc chàng không để ý, cô nương lớn gan nào đó đã vô cùng nhuần nhuyễn, thành thục duỗi tay qua áo ngoài tự nhiên, thoải mái sờ mó bên trong.
Thẩm Yến:...
Lưu Linh vẻ mặt đứng đắn, quang minh chính đại đáp: “Quả nhiên bên trong huynh không mặc đồ.” Trên miệng hiên ngang, chính nghĩa, tay lại cực kỳ không có liêm sỉ sờ qua sờ lại, không có ý định buông ra.
Cách một tầng áo khoác ngoài, Thẩm Yến vươn tay bắt lấy tay nàng.
Chàng nhíu mày, vừa tức lại vừa buồn cười, lại có chút không thể tưởng tượng được: “Ta nói này quận chúa.
Nàng vừa thoát khỏi nguy hiểm đó? Không quan tâm đến tình cảnh của chúng ta, mà chỉ chăm chăm tìm cánh trêu chọc ta, nàng có cảm thấy không thích hợp lắm chăng?”
“Gọi ta là “A Linh”, “Lưu Linh” tùy huynh.” Sắc mặt Lưu Linh nhàn nhạt, “Ở cùng Thẩm đại nhân, cần gì phải để ý mấy chuyện nhỏ nhặt kia?”
“...! Đúng là hiểu chuyện.” Thẩm Yến có chút không biết làm thế nào với cô nương này, rút một xiên thịt nướng đưa cho nàng, “Ban thưởng.”
Lẽ ra trải qua nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc như thế, Lưu Linh nên giải thích mọi chuyện cho chàng, hoặc là hỏi thăm chuyện sau đó.
Nhưng hiển nhiên nàng hoàn toàn không làm theo lẽ thường.
Nàng vừa tỉnh dậy đã ngồi xổm bên cạnh Thẩm Yến, vô tư lự trêu chọc Thẩm Yến.
“Huynh không ăn sao?” Lưu Linh hỏi.
“Đã ăn rồi.”
“Ăn cái gì?”
“Quả dại trong núi.”
“Quả gì?”
“...” Chàng im lặng một chút, “Là mấy loại quả phổ thông hay mọc trong núi.”
“Núi đá bị sụp, thảm thực vật bên dưới bị ảnh hưởng theo, bùn đất, đá sỏi chồng chất rơi xuống.
Ta không biết Thẩm đại nhân có thể tìm được trái cây gì để ăn? Hay là miêu tả thử cho ta nghe quá trình hái quả của đại nhân xem, được không? Ta đã sẵn sàng rồi, rửa tai lắng nghe đây.”
“....”
“Tiện thể nói luôn, mặc dù thường ngày ta hành động điên cuồng, tính tình có chút khác người, nhưng vào thời điểm bình thường phương diện suy nghĩ, tư duy đều hết sức tỉnh táo.
Tính logic bên trong câu chuyện của huynh, ta vẫn có thể phát giác được.”
“...”
“Nói láo thì dễ, nhưng giấu diếm chẳng phải rất mệt à?”
“Thật là chịu nàng.” Thẩm Yến bật cười, vươn tay xoa đầu nàng, “Nàng thông minh như thế làm gì? Ngốc nghếch một chút không phải sẽ sống vui vẻ hơn hay sao? Ta đã ăn hay chưa, liên quan gì đến nàng chứ? Sao phải huỵch toẹt ra làm gì?”
“Đương nhiên phải quan tâm.” Ngữ khí nàng vẫn như trước thong dong, bình tĩnh, “Thẩm đại nhân là một người vô cùng quan trọng trọng cuộc đời ta, đừng nói việc huynh không ăn cơm, huynh chỉ cần rơi một sợi lông, ta cũng đau lòng.
Huynh không ăn cơm chẳng khác nào cầm đao cứa vào lòng ta một nhát, sao không liên quan cho được?”
“Lưu Linh nàng sao thế?” Nét mặt Thẩm Yến nghiêm lại, một tay đặt lên vai nàng, ánh mắt chăm chú dò xét biểu cảm của Lưu Linh.
Trước nay Lưu Linh đều thích trêu chọc chàng, nàng có hứng thú với Thẩm Yến, ngay lúc lần đầu gặp mặt chàng đã biết điều này.
Nhưng phản ứng của Lưu Linh hiện tại vẫn khiến chàng kinh ngạc, nàng ấy không nên như thế… Lại nói từ ngày quan hệ giữa hai người rõ ràng hơn, sự quan tâm của Lưu Linh đối với chàng dường như đã giảm đi.
Hoặc nói theo cách khác có lẽ nàng không biết tình cảm giữa hai người có nên tiến xa đến đâu? Nếu tiến thêm thì phải làm thế nào, ứng xử ra sao? Phải làm thế nào để đạt được mức độ đó?
Đối với quan hệ của cả hai, nàng chưa từng có một nhận thức rõ ràng, hay một mục tiêu cụ thể.
Cho nên bây giờ khi mà tình cảm càng lúc càng tốt đẹp, Lưu Linh không thể nào tiếp tục trêu chọc chàng một cách thoải mái, vô tư như trước nữa.
Thế nhưng, sau khi từ cõi chết trở về, nàng lại có dấu hiệu quay trở lại thái độ như ban đầu.
Thẩm Yến không để ý đến việc cơm nước nữa, lập tức nế Lưu Linh ngồi vào trong lòng mình, đưa tay thăm dò thử nhiệt độ trên trán, lại bắt thử mạch, xem cô nương này có phải bị thương ở đâu không.
Sau khi chắc chắn tất thảy đều bình thường, lông mày chàng mới thoáng buông ra, “Đến cùng nàng sao vậy? Uống lộn thuốc, hay là trúng phải vết thương trí mạng nào nhưng giấu ta?”
Lưu Linh đem cho chàng cảm giác tựa nhự nàng muốn đem mọi tình cảm nồng nhiệt nhất, chân thành nhất ký thác nơi chàng.
Giống như sự điên cuồng, cố chấp của một người sắp gần đất xa trời.
Thẩm Yến lo lắng là vậy, nhưng Lưu Linh lại hoàn toàn ngược lại, nàng bật cười chàng tay ôm cổ Thẩm Yến.
“Ta chẳng có bệnh gì cả, cũng không phải sắp hấp hối.
Ta chỉ muốn đối xử với chàng như vậy thôi.
Sau khi mở mắt ra phát hiện càng lúc càng thích chàng… thích nhiều đến thế.
Chàng cũng thích ta như vậy à?”
“Không thích.” Thẩm Yến vô tình đáp.
Lưu Linh nói: “Không thích? Vậy đành chịu thôi.
Ta không có ý định sẽ thay đổi đâu.”
Quả đúng là tác phong làm việc của nàng, có điều, “....!Còn nhận ra ta là ai không?”
Lưu Linh ôm cổ chàng, cọ cọ đầu vào hõm vai Thẩm Yến, dịu dàng nói: “Thẩm đại nhân thân yêu, đừng lo lắng, ta rất bình thường, đầu óc cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Ta biết rõ mình đang làm gì, nói gì, cũng biết bản thân đang ở cùng ai.
Thẩm đại nhân, khi đứng trước bờ vực sinh tử, ta đã suy nghĩ rất nhiều, bỗng nhiên nhận ra cuộc sống của mình trước nay thật quá đáng thương.
Trải qua đại nạn lần này ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Trước đây ta sống quá quá nặng nề, nội tâm, đè nén vô số thứ, khiến cho mọi người xung quanh hiểu lầm, xa lánh, cũng đồng thời đẩy bản thân vào đau khổ, cô độc.
Bây giờ ta cảm nhận được sự trân quý của sinh mệnh, ta đã quyết tâm buông bỏ chấp niệm, rũ sạch bụi trần, sống cùng chàng thật tốt.”
“Trước kia nàng sống nội tâm?” Thẩm Yến ngạc nhiên, “Hình như có hiểu lầm gì đó giữa hai ta?” Chàng thở dài, lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Còn nói mình không có bệnh?”
“Thật mà.
Trong lòng ta luôn muốn đi theo mẫu thân, hơn nữa còn luôn cảm thấy bản thân thiếu nợ người khác.
Ta tra tấn cuộc sống của chính mình, biến nó trở nên tồi tệ --- vậy nên --- ta phải cảm ơn Lục Minh Sơn.
Ta từng nhiều lần có suy nghĩ dùng tính mệnh mình để tạ tội với người khác, triệt để đền bù những gì ta thiếu nợ người.
Kỳ thực ta chẳng nợ ai cả, ta chỉ tự vây khốn chính mình mà thôi.
Cho dù là mẫu thân của ta, ta cũng không nợ bà gì hết.
Ta muốn chết, nhưng ta lại không tình nguyện dùng cách thức hèn yếu như bà để từ giã thế gian.
Nhưng giờ ta không muốn chết.
Ta sẽ kiên trì mà sống, đương đầu với mọi thứ, và chịu trách nhiệm với cuộc đời mình.”
“Lục Minh Sơn đã giúp ta hiểu ra.
Trận lở đất kia giết ta một mạng, cũng hồi sinh ta một mạng.
Ta tự do với suy nghĩ của bản thân, không bị vây khốn trong thế giới ta tự tạo ra nữa.” Lưu Linh ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến, ánh mắt nàng rực rỡ như bầu trời ngàn sao lung linh, “Là Thẩm đại nhân đã cứu ta, tại thời điểm ta từ bỏ tất cả hy vọng, chờ đợi cái chết ập đến đem mình đi, là chàng đã kéo a lại.
Chàng đưa ta trở về, tính mệnh của ta chính là của chàng.
Sao ta có thể không tốt với chàng được chứ?”
Lượng thông tin Lưu Linh nói ra quá lớn, Thẩm Yến nhất thời chưa hiểu hết được.
Mẫu thân của nàng? Thiếu nợ người ta? Còn có Lục Minh Sơn? Trong lúc này đây, những người này có vai trò gì, như thế nào chàng hoàn toàn không biết.
Nhưng cái này chẳng liên quan, không hiểu vì lý do gì, chàng luôn hiểu được những cảm xúc rời rạc mà Lưu Linh nhất thời bật ra.
Luôn hiểu.
Thẩm Yến cúi đầu, đặt trán tựa lên trán nàng, ôn tồn nói: “Lưu Linh, mạng của nàng không phải của ta mà là của chính bản thân nàng.
Nàng không cần sống vì người khác.”
Bản chất của nàng vẫn không thay đổi, cùng lắm chỉ chuyển từ sự cố chấp này sang sự cố chấp khác mà thôi.
“Ta đương nhiên sẽ sống vì mình.
Nhưng Thẩm Đại nhân, chàng phải biết một điều, hiện tại ta sống vì chàng, cũng sống vì chính ta.” Lưu Linh nói.
Thẩm Yến nhìn nàng, ánh mắt nàng bừng sáng như sao trời, thanh khiết, sạch sẽ.
Chàng biết đây không còn là thứ cảm xúc đơn thuần nữa, nhưng lại bởi cái nhìn mãnh liệt, nồng cháy kia mà rung động.
Chàng chẳng phải thánh nhân, một cô nương để lại nhớ nhung trong lòng chàng, cũng để ý đến chàng, hoàn toàn tin tưởng chàng, đem toàn bộ bản thân giao vào tay chàng, Thẩm Yến sao có thể thờ ơ?
Chàng ích kỷ nghĩ: Có sao đâu? Lưu Linh cần một người để nàng ỷ lại, để nàng ký thác sinh mệnh mình, chàng có thể làm được.
Chàng sẽ không để thiếu nữ này bị thương, sẽ bảo vệ nàng ấy, chỉ cần như thế, cần gì phải nghĩ đến khởi nguồn sâu xa của tất thảy làm chi?
Chàng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết sắp xếp câu từ sao cho ổn thỏa, chỉ đành bật cười.
Lưu Linh đặt tay lên bụng chàng, lại giở trò sờ mó.
Dưới cái nhìn cảnh cáo của Thẩm Yến, nàng thản nhiên lảng sang chuyện khác: “Bây giờ đã nói xong vấn đề tình cảm, Thẩm đại nhân có thể thả lỏng tinh thần, đi kiếm cái gì ăn được chưa?”
Thẩm Yến không ngờ nàng còn nhớ đến chuyện vặt này, đúng là cố chấp.
Chàng chỉ đành chịu thua nàng, phủi áo đứng dậy.
Đi đến cửa động, chàng quay đầu nhìn Lưu Linh ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa.
Thân hình nàng nhỏ nhắn, mảnh mai, hai tay ôm lấy vai mình, suối tóc đen toán loạn rơi trên áo.
Đôi mắt nàng tĩnh mịch, trống rỗng, thần sắc lạnh nhạt dù không cố ý làm ra vẻ mặt đáng thương nhưng nàng chỉ cần lẳng lặng ngồi một góc thất thần cũng đủ khiến tim Thẩm Yến tê rần.
Chàng thuận miệng nói: “Có muốn ra ngoài cùng ta không?”
Nói xong chàng lập tức hối hận.
Nhưng Lưu Linh đã ưu nhã, thuần thục xách váy đứng lên: “Được thôi.”
“...”
Thẩm Yến im lặng một lát, thời điểm cô nương kia vui vẻ đi đến trước mặt mình, mới nhịn không được nâng cằm nàng lên, nhìn đôi mắt hạnh xinh đẹp, ngạo mạn của Lưu Linh, nhàn nhạt hỏi: “Nàng cố ý đúng không? nàng biết ta nhìn thấy ánh mắt ấy sẽ lập tức mềm lòng?”
“Đương nhiên.” Lưu Linh mặt không đổi sắc, vui vẻ đáp trả: “Ta còn biết ánh mắt của chàng hiện tại là muốn hôn ta.”
Thẩm Yến khẽ nhướng lông mày, cúi người, con ngươi bất chợt đen thăm thẳm, sâu hun hút, chăm chú nhìn cánh môi hồng của giai nhân.
Chàng xích lại gần một chút, hô hấp nhè nhẹ tựa lông vũ rơi lên khuôn mặt thiếu nữ.
Theo nhịp thở ấy tim Lưu Linh cũng loạn theo.
Hàng mi dài rung động.
Nàng lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng ngoài ý muốn, Thẩm Yến buông lỏng tay đang nâng cằm nàng, lạnh nhạt xoay người: “Vậy nàng đoán sai rồi.”
Thiếu nữ sau lưng đột nhiên kêu lên một tiếng thất thanh, Thẩm Yên theo bản năng quay người lại, nhìn thấy nàng chấp chới như sắp ngã, vội vàng vươn tay ôm lấy nàng.
Kết quả, Lưu Linh chui vào trong ngực Thẩm Yến, nhanh như một con sóc ôm cổ chàng, rướn người tinh nghịch hôn lên khóe miệng chàng.
“...”
Chàng không nên lo chuyện bao đồng, cuống cuồng đỡ Lưu Linh, bị lừa biết bao lần vậy mà vẫn đi vào vết xe đổ.
Lưu Linh trước kia đều dùng mưu kế kiểu này lừa chàng quay đầu lại, không ngờ đến bây giờ chàng vẫn bị thua bởi thủ đoạn trẻ con này.
Nàng đẩy Thẩm Yến dựa vào vách đá phía sau lưng, chàng tựa lưng lên vách đá, nàng cúi xuống, nồng nhiệt hôn lên.
Trong động tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng thở nặng nề ái muội của hai người.
Ánh lửa bập bùng, hắt ra đến tận cửa hang, chiếu lên hai thân ảnh đôi nam nữ đang tình tứ, quấn quýt.
Thời điểm răng môi chạm nhau, Thẩm Yến quen thuộc ôm lấy eo nàng, cố gắng bình ổn hơi thở.
Không ngờ con sóc nhỏ trong ngực chàng lại không chịu ngoan ngoãn, kiễng chân hôn lên mắt, lên trán chàng, cuồng nhiệt, say mê.
Thẩn thể Thẩm Yên cương cứng trong thoáng chốc.
Cánh môi ướt át không ngừng hôn lên lông bày, bờ mi, đôi mắt, chóp mũi, nàng chậm rãi hôn.
Nụ hôn của nàng mang theo hương thơm thiếu nữ ngọt ngào, quấn lấy chàng, giam cầm chàng, mang cho chàng thể nghiệm chưa từng có.
Hô hấp của Thẩm Yến càng lúc càng loạn, cánh tay ôm nàng tăng thêm lực, kéo sát nàng lại gần hơn, hai cơ thể dính lấy nhau không lấy một kẽ hở.
Đợi đến khi đầu lưỡi linh động của đối phương chạm đến yết hầu, hô hấp của chàng cật lực rối loạn.
Bàn tay đặt trên eo nàng không chịu nổi nữa siết chặt lại, cánh tay cũng cương cứng như sắt.
Lưu Linh dừng lại, đôi mắt cong cong, tựa vào lồng ngực chàng.
Nàng đương nhiên biết thân thể đối phương có biến hóa.
Đối mặt với ánh mắt nóng rực như có lửa của Thẩm Yến, Lưu Linh thì thầm hỏi: “Chàng còn đói không?”
“Đói.” Thanh âm chàng khàn khàn, ánh mắt thuận theo cánh môi ướt át nhìn xuống, bên dưới là cần cổ thiên nga trắng muốt không tì vết, xuống chút nữa là lớp quần áo mỏng manh bao lấy thân thể yêu kiều, mảnh mai.
Lưu Linh trầm ngâm: “Muốn ta ư?”
Ánh mắt Thẩm Yến cứng lại, không biểu cảm nhìn nàng.
Lưu Linh lại hỏi: “Có sao đâu? Ta sẽ gả cho chàng.”
Thẩm Yến không đáp.
“Chúng ta rồi sẽ thành người một nhà, chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra.
Bây giờ chàng hưởng thụ sớm một chút, đương nhiên có thể.”
Thẩm Yến tựa cằm lên vai Lưu Linh, vuốt ve gò má mềm mại, nóng hổi của nàng, thấp giọng hỏi: “Nàng đồng ý gả cho ta?”
“Đúng, ta sẽ gả cho chàng, làm thê tử của chàng.Thay chàng quán xuyến nhà cửa, cùng chàng sinh con, dưỡng cái.
Ta rất thông mình, thứ thê tử người khác làm được ta cũng có thể làm được, mà thứ các nàng không làm được, ta vẫn có thể làm được.” Thẩm Yến ôm nàng, nghe được tiếng trống ngực dồn dập nơi lồng ngực nàng.
Cũng giống như thanh âm ôn tồn, thánh thót của nàng ổn định, yên bình, “Tính tình ta cứng cỏi, mạnh mẽ, có thể chịu đựng được những thứ người khác không thể nhẫn nhịn.
Chàng là Cẩm Y Vệ, bất kỳ lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm, lại hay phải công tác tại những nơi khỉ ho cò gáy, khổ sở vô cùng, ta có thể hiểu, cũng có thể đồng cảm.
Ta sẽ là hậu phương vững chắc của chàng, nhất định không biến thành gánh nặng của chàng.”
“Mà ta chỉ có một yêu cầu duy nhất.” Nàng ngẩng đầu, ngạo nghễ, cao quý, phô bày hoàn toàn sự tự tin của nàng, sự kiêu ngạo của nàng, thẳng thắn nói: “Yêu ta.”
“Yêu ta! Yêu ta thật nhiều! Vĩnh viễn chỉ yêu một mình ta! Yêu ta hơn người khác gấp mười, gấp trăm, nghìn lần, dùng toàn bộ tinh lực yêu ta!” Ánh mắt nàng sáng ngời như ngân hà, rực rỡ như lửa cháy, lấp lánh tựa mặt trời, khiến người khác lóa mắt: “Chỉ cần chàng yêu ta, ta sẽ báo đáp chàng công bằng.”
“Tình yêu bình đẳng?” Ngữ khí Thẩm Yến vẫn khó đoán như vậy, “Nàng làm được sao?” Chàng rũ mắt, “Nếu nàng không làm được, vậy thì đừng trêu chọc ta nữa.”
“Đã trêu chọc chàng, đương nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.” Lưu Linh hôn lên cằm chàng, tự tin, phóng khoáng tuyên bố: “Đến đây nào, vui vẻ một trận sảng khoái.”
“...”