Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 26: 26 Giải Pháp Của Thẩm Đại Nhân​



Những vì sao lần lượt sáng lên trong tay hắn, giống như sinh mệnh hắn đã ban tặng.
Lưu Linh nhìn Thẩm Yến, thất thần một hồi, nàng nghe được nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, lồng ngực nóng ran, toàn thân tê dại, mềm nhũn, tim như muốn nhảy ra ngoài, không khống chế nổi, cảm giác thực không tệ.
Lưu quang chi tử, tỏa sáng rực rỡ.

Ngay từ lần đầu gặp gỡ, liền biết, hắn nhất định sẽ thu hút được nàng.
Nàng đã từng nói gì với Thẩm Yến?
"Ta sẽ không hôn ngươi, Thẩm đại nhân, một ngày nào đó, ngươi sẽ hôn ta trước."
Lưu Linh mỉm cười.
Nàng hướng về phía Thẩm Yến.
Nghe thấy sau lưng có tiếng gió nhẹ, Thẩm Yến quay đầu lại, nhào vào trong vòng tay của hắn, Thẩm Yến sững sờ, cổ bị ôm, đầu bị kéo xuống, đôi môi mềm mại ngọt ngào rơi xuống khóe miệng.

Nửa người hắn cứng đờ, nhíu mày, ánh mắt như điện nhìn nàng, đưa tay đẩy vai Lưu Linh.
Bàn tay Lưu Linh giơ lên nắm chặt.
Sự trùng hợp vừa vặn, các ngón tay đan vào nhau.
Để Thẩm Yến dừng một chút.
Khoảnh khắc hắn giật mình lo lắng, khóe môi bị nhẹ nhàng liếm, như có lửa đốt, khiến đôi mắt hắn trong phút chốc tối sầm lại, nhìn trong vòng tay mình, một cô nương mười lăm tuổi, dáng người cao, đang đứng tại trước mặt hắn, vừa vặn thấp hơn hắn một cái đầu, bộ quần áo trắng và mái tóc đen đan xen vào nhau, làm nổi bật lên lông mày đẹp như tranh vẽ và đôi mắt như sao sáng kia của nàng.
Hắn nên cự tuyệt..
Nhưng hắn lại thích nó.
Trong vòng tay Thẩm Yến, cô gái nhỏ với nước da trắng ngần, lông mi dài và rậm nhẹ nhàng lướt qua vùng da dưới mắt hắn và đôi môi ngọt như anh đào.
Sao sáng và tối, gió thổi đung đưa, tóc tung bay, mùi gió, màn đêm, mắt người..
Nhịp tim của nàng như có điều kiện lây nhiễm, Thẩm Yến chớp mắt hai lần, lồng ngực càng thêm bùng cháy, cơ bắp căng thẳng lại thả lỏng, hắn cụp mắt xuống, dùng một tay siết chặt mười ngón tay của nàng, dùng tay kia ôm lấy sau đầu Lưu Linh.


Dạy cho nàng thế nào là chân chính "hôn", không phải như nàng ấy nghĩ, dán môi chạm vào nhau là được rồi
Trong lòng hắn luôn có một ngọn lửa, thỉnh thoảng bị Lưu Linh châm chọc một chút, nguyên bản âm ỉ đốt, nhưng dưới sự khiêu khích của nàng, ngọn lửa đã bùng lên khỏi cổ họng, Thẩm Yến không muốn kìm nén nữa.
Răng môi chân chính chạm vào nhau, Lưu Linh khẽ run lên, có ý định lui về phía sau, sức lực bị thanh niên nắm giữ, nàng không thể lùi, nàng nhướng mi, bắt gặp ánh mắt của hắn.

Hai người sắc mặt đều có chút đỏ, sương nước trong mắt nàng, lửa nhảy trong mắt hắn.
Thanh tỉnh một cái chớp mắt, lại một lần nữa thiêu đốt.
Ánh mắt kia nhiệt liệt, nàng sớm đã bốc hỏa.
Dưới màu sắc khác nhau, các bàn tay siết chặt bị uốn cong.
Răng môi rong đuổi, nóng bừng cả mặt, lại giống như món ăn hấp dẫn nhất, sau khi nếm thử, không muốn bỏ lỡ lần nữa.
Tại sao phải bỏ lỡ nó?
Nàng luôn trêu chọc hắn.
Hắn thực đã làm..
Thẩm Yến mỉm cười, đến khi Lưu Linh không kịp thở gấp mới chịu buông nàng ra, tay vẫn đặt ở sau đầu nàng, ôm vào lòng, lắng nghe tiếng thở thì thào của nàng.

Thẩm Yến rơi ánh mắt vào đôi môi sáng và ẩm như cánh hoa hồng, thanh âm mất tiếng, "Ngươi sẽ không hôn ta trước? Là ta sẽ hôn nàng trước? Công chúa, ai mới là người không chịu nổi trước đây?"
"..

Thẩm đại nhân như thế xinh đẹp như hoa, ta sức chống cự không đủ, cũng là bình thường." Lưu Linh nhẹ giọng
Nàng nghe thấy Thẩm Yến cười, cũng nhếch môi, tâm tình rất tốt, trò chơi này nàng chịu thua, nhưng có thể lấy được trái tim của Thẩm mỹ nhân, nàng thua cũng không tệ chút nào.
Nàng hỏi hắn: "Tại sao ngươi có thể khiến các vì sao theo ngón tay ngươi sáng lên? Ngươi đã làm gì?" Lưu Linh nghĩ xa xăm một chút, si ngốc nhìn Thẩm Yến, "Ngươi..

có dị năng hay là không bình thường.


Ngươi nói đi, ta có thể tiếp nhận, sẽ không có hiểu lầm.

Ta thích ngươi, dù ngươi có là như thế nào ta vẫn thích."
"..."
Thẩm Yến mặt không chút cảm xúc, "Kỳ thật ta cũng có quen người của Khâm Thiên Giám, họ từng dạy cho ta về quy luật sao trời."
Lưu Linh lộ ra ánh mắt "Ta hiểu rồi" "Cái này dùng để tán gái đúng không?"
Thẩm Yến cười chế nhạo không thèm để ý.
Lưu Linh hừ lạnh một tiếng, nghĩ tới chờ ta đến Khâm Thiên Giám nhất định phải học được loại năng lực tốt này, khi chơi đùa Thẩm mỹ nhân chán, thì có thể dùng cách này để lừa gạt dụ dỗ người tiếp theo.

Hình thức này quá là cao tay ai cũng sẽ dễ dàng động lòng cho xem.
May mắn là Thẩm Yến không biết trong đầu nàng đang nghĩ gì, bầu không khí thật ấm áp.
Lần đầu tiên dựa vào Thẩm Yến quang minh chính đại như vậy, Lưu Linh tâm tình rất tốt, nàng không cần Thẩm Yến phải thổ lộ bất cứ điều gì, hắn kiêu ngạo và ủ rũ như vậy chắc chắn ngoài miệng sẽ không thừa nhận điều gì.
Hừ, nhưng để Thẩm Yến chính miệng nói "thích", có vẻ khá thú vị.
Lưu Linh lại tìm được động lực.
Đang suy nghĩ miên man, chợt nghe thấy người thanh niên phía trên đầu cô thấp giọng nói: "Ngươi có thể tự chấn chỉnh lại chính bản thân mình."
"Chuyện gì?"
"Không thích giải thích, quen để người ta hiểu lầm, làm người xấu là sở thích." Thẩm Yến nói, "Không phải ai cũng có thể hiểu được người."
"..

Nhưng ngươi có thể hiểu được." Lưu Linh thì thào nói.

Thực ra nàng chỉ cần một người đi cùng, một người có thể hiểu mình là đủ.
Thẩm Yến ôm chặt nàng rồi mới nói: "Nếu ngươi thay đổi thì chuyện phát sinh đêm nay có lẽ sẽ không xảy ra"
"..."
Thẩm đại nhân uy hiếp nàng!
Lùi lại hai bước, thưởng thức vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Yến, Lưu Linh nhướng mày thú vị, "Thẩm đại nhân nói cái gì thì chính là như vậy." nàng cắn môi cười hỏi: "Bởi vì thuộc hạ của ngươi không hiểu ta, ngươi không muốn họ hiểu lầm ta sao? Thẩm đại nhân, ngươi đối với ta thật tốt."
Thẩm Yến quay đầu lại, không muốn thảo luận về chủ đề này, hắn hỏi: "Ngươi có biết cách giải quyết hiểu lầm không?"
Với thái độ kiêu ngạo của Lưu Linh, hắn cho rằng nàng chưa từng giải thích hành vi của mình với ai, nàng thực biết cách giải quyết hiểu lầm sao?
Lưu Linh khịt mũi nghĩ tới Thẩm Yến luôn coi thường mình, ban đầu nàng bất quá trước mặt hắn chỉ một lần không mở nổi cái ô mà về sau dù có làm cái gì, hắn cũng hoài nghi nàng không thể làm gì ra hồn, khi ở huyện An Đài, hắn còn sợ nàng một mình sẽ chết đói.
Nghĩ đến xuất thân Cẩm Y vệ của Thẩm Yến hẳn có rất nhiều phương diện, có lẽ nên học hỏi hắn, Lưu Linh khiêm tốn thỉnh giáo, "Làm sao để thay đổi được miệng đời?"
Thẩm Yến khó lường, cân nhắc hồi lâu, trong ánh mắt chờ mong của Lưu Linh phun ra một chữ, "Đánh."
"..."
Cẩm Y vệ hiểu lầm Lưu Linh, phần lớn là vì Lưu Linh ngày thường kiêu ngạo, cách cư xử này rất khó để cùng nói chuyện, sau khi Nhạc Linh dùng thủ đoạn, mọi người đều cho rằng Lưu Linh đang bắt nạt Nhạc Linh, theo quan điểm của Lưu Linh, mấu chốt giải quyết vấn đề chính là Nhạc Linh.
Sau khi trở về, nàng dành một đêm, thắp đèn cả đêm, gọi Nhạc Linh qua, "Ngày mai đi giải thích cho Cẩm Y vệ, nói rằng ngươi dùng dân tị nạn, cố ý giết heo Thẩm đại nhân cho ta khiến ta khó chịu, bộc lộ tính xấu, để mọi người có ấn tượng không tốt về ta"
"!" Nhạc Linh đang quỳ trên mặt đất khẽ run lên, hóa ra là Lưu Linh biết hết, nhưng nàng chỉ là không nói gì.
Nàng ấy có thể thực sự coi thường việc đối đầu với mình.
Nhạc Linh gượng cười, "Công chúa nói cái gì? Ta nghe không hiểu."
Khi giọng nói vừa rơi xuống, thị nữ nắm lấy tay nàng, lấy cây kim bạc bên cạnh, cắm vào móng tay, trước khi nàng hét lên, miệng đã bị chặn lại bởi một quả bóng bằng vải.
"Đi giải thích."
"Ohhhhh.."
Dùng kim đâṁ vào một lần nữa.
"Giải thích."
"!"
Hết lần này đến lần khác, cơn đau càng lúc càng dồn dập, Nhạc Linh giãy dụa khóc, nước mắt làm mờ mắt, căm hận nhìn Lưu Linh, còn Lưu Linh ở trên ghế từ từ rót trà cho chính mình, Nhạc Linh nức nở chua xót.

Bởi vì miệng bị chặn lại, truyền đến tai Lưu Linh, hoàn toàn không có tác dụng.
Nàng sinh ra thích hợp làm người ác, nhìn thấy Nhạc Linh nằm rạp trên đất thoi thóp, nàng chỉ cảm thấy rất thoải mái.

Lần cuối cùng Lưu Linh hỏi lại Nhạc Linh, Nhạc Linh rốt cuộc cũng gật đầu, nàng mà từ chối lần nữa, e là dến cái mạng cũng không còn, người yêu nàng hằng mong mỏi cũng không có, nếu nàng chết ở nơi đây cũng không ai hay..

Nàng phải sống, sống sót mới có thể trả thù..
Nhưng đối phương lại là quận chúa, nàng có thể làm gì được Lưu Linh đây?
Càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Lục Minh Sơn, Lục Minh Sơn..

Có lẽ chỉ còn lại cái này an ủi.
Ngày thứ hai, trước khi lên đường, dưới ánh mắt nghi hoặc của Cẩm Y vệ, Nhạc Linh mặc thường phục màu trắng, trần thuật lại mọi chuyện xảy ra, từng cái từng vết kim tiêm, vết thương đều là không nhìn thấy bằng mắt thường được.

Không thể đưa ra vết thương để giải trình nàng chỉ còn nước nói lại sự tình như vậy, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt: Cô nương trông thuần khiết như một đóa hoa sen lại tâm tư bao phần toan tính.
Lưu Linh đắc ý nhìn Thẩm Yến: Nhìn xem, ta lợi hại biết bao.
Thẩm Yến chuyển qua mắt, nhưng trong mắt hiện lên ý cười.
Lưu Linh nghĩ, nàng làm được những gì đã hứa với Thẩm Yến, Thẩm Yến dù sao cũng phải đối xử với nàng tốt hơn chút đi? Nàng chờ xem Thẩm Yến đối xử tốt với nàng như thế nào.
Đáng tiếc thế sự vô thường.
Lưu Linh chưa đợi được Thẩm Yến như thế nào trân trọng nàng, yêu thương và cưng chiều nàng, thì một trận ám sát đã làm tan biến mộng đẹp của nàng.
"..."
Đồng hành cùng Cẩm Y vệ thật sự rất mạo hiểm.
Tuy nhiên, cũng đã thu được rất nhiều điều hay ho.
Nàng gặp nạn, Thẩm Yến nhất định sẽ đích thân bảo vệ nàng.
Dù sao đi nữa mối quan hệ của họ cũng đang ở trong giai đoạn khá tốt.
Đáng tiếc Thẩm đại nhân rất có cá tính, lại khiến Lưu Linh không nói nên lời.

.