Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 35

Thẩm Thiếu Hàn cười một cái, môi anh ta bởi vì bị sốt mà trắng bệch, nứt nẻ, trên má lộ vài vết đỏ không bình thường.

Thẩm Thiếu Hàn nói: “Cô cứ không thích nói chuyện với tôi như vậy? Ghét tôi?”

Đỗ Minh Trà phủ nhận: “Không có.”

Qua một lúc, cô lại nói: “Tôi biểu hiện rất rõ ràng sao?”

Thẩm Thiếu Hàn nhìn cô.

Trên trán của Đỗ Minh Trà có ít mồ hôi, mái tóc bồng bềnh dưới ánh đèn có cảm giác ấm áp. vết sẹo trên má đã rất nhạt, chỉ còn chút vết mờ mờ, không nhìn cẩn thận sẽ không nhìn ra.

Tướng mạo của cô quả thật rất giống mẹ mình.

Thẩm Thiếu Hàn di chuyển ánh mắt từ trên má cô, nhìn sang bóng cây dưới đất.

Sốt cao khiến cho anh ta bị choáng váng: “Thẳng thắn mà nói, hai người chúng ta kết hôn đối với chuyện sau này có lợi ích rất lớn. Ông cụ Đặng thiếu một người kế nhiệm đáng tin, tôi bây giờ cũng cần——”

“Anh xác định muốn cùng tôi nói mấy chuyện này?” Đỗ Minh Trà cười lạnh một tiếng “Anh coi Biệt Vân Trà là cái gì?”

Cô ghét Biệt Vân Trà không sai, nhưng càng không thích cái loại người ăn trong bát nhìn trong nồi như này, người đàn ông hoang tưởng cờ đỏ bên ngoài bay phất phới, cờ đỏ trong nhà không bị đổ*.

Cờ đỏ bên ngoài bay phất phới, cờ đỏ trong nhà không bị đổ*: Ý chỉ người đàn ông ảo tưởng bồ nhí của mình và vợ mình sống hòa thuận.

“Bây giờ tôi mới phát hiện bản thân có rất nhiều cái hiểu sai về cô ấy, cô ấy không hề giống như với mẫu bạn gái mà tôi mong muốn” Thẩm Thiếu Hàn chậm rãi nói “Tôi sẽ tìm thời gian thích hợp để nói rõ ràng với cô ấy.”

Đỗ Minh Trà nói: “Đó là chuyện của anh, chẳng liên quan gì đến tôi cả——Quên không nói với anh.”

Cô dừng bước chân, nhìn Thẩm Thiếu Hàn: “Tôi không có dự định nhận tổ quy tông, cũng không có dự định quay về thừa kế cái gì cả, càng không có khả năng ở cùng một chỗ với anh.”

Thẩm Thiếu Hàn cau mày: “Cô muốn làm gì?”

“Làm theo ý nguyện của ba tôi, làm một phiên dịch viên xuất sắc” Đỗ Minh Trà nói “A, còn có, hiện tại trong lòng tôi có đối tượng thầm mến rồi. Đối phương dáng người đẹp, nhân phẩm tốt, tài giỏi, còn giỏi hiểu lòng người, lịch sử tình cảm trong sạch, còn dịu dàng, anh nói có tức chết người hay không?”

Thẩm Thiếu Hàn: “........”

Đỗ Minh Trà không thèm để ý anh ta, nghênh ngang mà đi.

Khương Thư Hoa chạy nhanh mấy bước, khoác tay lên vai Đỗ Minh Trà, ghé sát vào tai: “Cậu sao phải nói với anh ta nhiều như vậy? Không sợ tức giận sao? Tục ngữ nói rất hay ‘nhịn một lúc u nang buồng trứng, lùi một bước ung thư tuyến vú’. Cậu vừa nãy nói với anh ta nhiều như vậy, không sợ tức đến ngực nổi hạch?”

Đỗ Minh Trà cũng lặng lẽ nói: “Không được, anh ta dám tức tớ, tớ sẽ khiến cho anh ta nổi hạch to hơn.”

Cô chính là nhỏ nhen như vậy.

Thật sự trêu chọc vào, có thù tất báo.

Ai cũng đừng mong bảo cô nhịn cơn tức giận này.

Nhờ vả học trưởng và học tỷ học trò của giáo sư Vương giúp đỡ sửa chữa camera chỉ là ý nghĩ nảy ra nhất thời, lúc trước Đỗ Minh Trà từng nghe nói qua, mỗi lần đến cuộc thi MC, đều sẽ có camera “không hiểu vì sao” đột nhiên bị hỏng.

Lần này quả nhiên cũng như vậy.

Tâm phòng người không thể không có.

Trong phòng giám sát, thầy cô và học sinh xúm lại cùng nhìn vào màn hình giám sát trước mặt.

Phòng thay đồ là phòng vũ đạo tạm thời đổi, buổi sáng và buổi chiều đều có bạn học ở bên trong tập nhảy, chỉ có giờ cơm mới không có người. Tua nhanh đến thời điểm quan trọng, rất dễ phát hiện thấy có người đơn độc.

Phòng ngừa quay chỗ riêng tư, camera chỉ quay chỗ khu vực nhỏ hành lang và cửa ra vào, nhìn không rõ tình huống bên trong phòng.

Không phải là Khương Thư Hoa.

Cô ấy vào trước 5 phút, Đặng Tư Ngọc cũng ở bên trong.

Khương Thư Hoa có chút mù mờ: “Tôi lúc đó đi vào cầm đồ rồi rời đi, không nhìn thấy chị Tư Ngọc.”

Đặng Tư Ngọc cau mày: “Tôi lúc đó ở bên trong thay đồ, cũng không nghe thấy có động tĩnh ở bên ngoài.”

Mấy chỗ vải ngăn tạm thời dùng làm phòng thay đồ cách chỗ Biệt Vân Trà để giày rất gần, nếu như là Khương Thư Hoa làm, thế thì Đặng Tư Ngọc nhất định sẽ nghe thấy tiếng động.

“Xem thêm phía sau nữa” Giáo viên loại trừ hai người ra khỏi diện tình nghi “Phía sau còn có không?”

Sau khi Khương Thư Hoa rời đi được 1 phút, Đặng Tư Ngọc cũng đi ra.

Tiếp theo người cũng nhiều hơn.

Lại kéo thời gian về trước 10 phút, chú A phụ trách dọn vệ sinh khom lưng đi qua, nhìn trái nhìn phải, trên lưng đeo một cặp sách, đột nhiên đi vào phòng thay đồ của nữ.

Kéo lại gần nhìn, túi lưới bên cạnh cặp trên lưng ông ta có cái gì đó giống như mảnh vỡ thủy tinh vậy.

“A….”

Có người không dám tin, bịt miệng.

Chú A phụ trách dọn vệ sinh của nhà thi đấu thể đa năng này lúc bình thường cười híp mắt, người rất tốt, chính là hơi nghễnh ngãng.

Thầy giáo nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt trầm xuống.

5 phút sau chú đó mới từ phòng thay đồ nữ đi ra, balo trên lưng ông ta đã phình to, khóa kéo mới chỉ kéo một nửa, có thể nhìn rõ mép bên trong là giày dép và quần áo.



Túi lưới bên cạnh balo đã không còn mảnh vỡ thủy tinh nữa.

“Không ngờ rằng chú ấy lại làm ra loại chuyện này……” Cô giáo than thở, bà căn dặn với bảo vệ “Hiện tại gọi điện thoại cho bên bộ phận hậu cần, mau chóng xử lý. Ngày mai diễn ra cuộc thi rồi, không thể lại xảy ra chuyện được…..”

Sau khi điều tra ra “hung thủ sau màn”, Biệt Vân Trà lòng bàn chân bị thương cũng chống gậy tạm thời đi đến phòng giám sát.

Cô ta không thể chấp nhận kết quả này, gấp gáp kéo cánh tay cô giáo: “Chỉ mỗi đoạn camera này không thể rõ được vấn đề, nói không chừng chính là Khương Thư Hoa và Đặng Tư Ngọc thông đồng với nhau, đổ mảnh thủy tinh vào trong giày của em——”

“Bạn học Biệt” Đặng Tư Ngọc cũng tức giận rồi, cau mày “Trên camera cũng đã ghi lại rõ ràng, bạn cũng không thể vì sự ích kỷ cá nhân mà hắt nước bẩn lên người Minh Trà được?”

Cô giáo cũng không hài lòng.

Bà ta sâu sắc nhìn Biệt Vân Trà: “Bạn học, tôi có thể hiểu được tâm tình bị thương của em, cũng biết em rất khó chịu, chuyện này, em không nên hoài nghi các bạn học.”

Biệt Vân Trà ngừng khóc.

Bạn bè xung quanh cũng đều lên khuyên giải, giống như đang dỗ một đứa trẻ không nghe lời, nằm lăn lộn ở dưới đất khóc lóc om sòm.

“Đúng vậy, Vân Trà, đừng tranh cãi nữa, chuyện này không liên quan gì đến Thư Hoa….”

“Quay về nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc sẽ tốt, nghĩ thoáng ra một chút….”

Cô giáo tách từng ngón tay của cô ta ra, quay đầu ánh mắt tán thưởng nhìn Đỗ Minh Trà.

Từ lúc bắt đầu, Biệt Vân Trà như bị điên, Đỗ Minh Trà luôn rất bình tĩnh, không có tạo thêm phiền phức gì cho thầy cô, còn chủ động giải quyết vấn đề.

Thêm vào nữa bản thân cô cũng biểu hiện rất xuất sắc, cô giáo vẫn là rất tán thưởng cô.

Bà hiếm khi an ủi người khác: “Bạn học Đỗ, đừng bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến phát huy trong cuộc thi, cẩn thận chuẩn bị.”

Đỗ Minh Trà cười: “Em cảm ơn cô.”

Trận chung kết sắp xếp vào ngày mai, tối nay diễn tập vẫn tiếp tục.

Sau khi cô giáo rời đi, Đỗ Minh Trà vừa định đi ra thì bị Biệt Vân Trà kéo tay áo: “Cậu không thể đi.”

“Cậu nói đi” Biệt Vân Trà cố tình gây sự “Cậu nhìn thấy tôi bị thương có phải đang rất vui vẻ phải không?”

Đỗ Minh Trà đẩy tay của cô ta ra, cằm hơi hếch lên, khó hiểu nhìn cô ta: “Cậu lấy tự tin ở đâu vậy, cảm thấy tôi sẽ sợ hãi cạnh tranh với cậu?”

Biết Vân Trà ngây ngốc.

“Ở vòng sơ khảo, tôi cao hơn cậu 278 phiếu, điểm số nhiều hơn 25 điểm, cao hơn 5 bậc” Đỗ Minh Trà hỏi “Cậu là hạng chót vào chung kết, làm sao có thể cảm thấy rằng tôi sợ hãi cậu? Tôi có mưu đồ gì? Mưu đồ số phiếu của cậu thấp hay là mưu đồ điểm số của cậu ít?”

Bạn học xung quanh yên tĩnh lại, có người nhịn không được, xì cười ra một tiếng.

Đỗ Minh Trà không nói dối.

Đỗ Minh Trà đứng hạng cao nhất phòng sơ khảo, Biệt Vân Trà là xếp thứ nhất từ dưới đếm lên.

Vốn dĩ chính là người không có chút phân lượng để so đo..

Mặt của Biệt Vân Trà nháy mắt đỏ ửng lên: “Cậu——”

“Tính chuyên nghiệp kém thì phải cẩn thận suy nghĩ để làm sao phát triển bản thân” Đỗ Minh Trà nhìn Đặng Tư Ngọc ở bên cạnh, vẫn giống như mỹ nhân đầu gỗ, nghiêng người, nhìn thấy vết đỏ sau gáy của Biệt Vân Trà “Đừng nghĩ kéo người khác xuống nước thì bản thân có thể thượng vị, người ưu tú, nỗ lực còn rất nhiều.”

Biệt Vân Trà mặt càng đỏ hơn, cô ta nghe thấy xung quanh có tiếng cười nhỏ, mắt đỏ ửng, chống gậy, xám xịt rời đi.

Thẩm Thiếu Hàn đứng trong ánh sáng, anh ta nhìn chằm chằm vào bầu trời bên ngoài, có chút xuất thần.

Mắt của Biệt Vân Trà đỏ ửng, gọi anh ta: “Thiếu Hàn.”

Thẩm Thiếu Hàn hơi quay người, lại không có lập tức đỡ cô ta.

Anh ta nghiêng người hỏi: “Vân Trà, lúc đầu ở trong đài phát thanh người cùng anh dịch bài thơ là em sao?”

Mắt Biệt Vân Trà đỏ ửng, rơi nước mắt: “Anh đây là có ý gì? Thẩm Thiếu Hàn, anh đang hoài nghi em lừa dối anh? Giữa chúng ta đến sự tín nhiệm tối thiểu cũng không có sao?”

Cô ta chảy nước mắt càng nhiều hơn.

Thẩm Thiếu Hàn thở dài.

“Em khóc cái gì” Thẩm Thiếu Hàn đi qua, đỡ cô ta “.......Chắc là sốt đến hồ đồ rồi.”

Anh ta cười nhạo bản thân.

Nét bút giống nhau.

Trên lịch trực cũng là tên của Biệt Vân Trà.

Sao có thể là người khác được?

Chỉ là, chính tại lúc nãy, anh ta nhìn thấy Đỗ Minh Trà đúng mực phản kháng như vậy…..

Rất giống người bạn qua thư trong tưởng tượng của anh ta lúc chép ra mấy câu thơ đó.

Còn về kết quả điều tra về vụ bác A kia biển thủ, trộm đồ gây thiệt hại cho phòng thay đồ rất nhanh đã đưa ra.

Bác A không kiêng dè gì khai nhận.

Ông ta xác nhận trộm mấy đồ của sinh viên đi bán lấy tiền, vì để chuyện này giống như là chuyện cạnh tranh ác độc giữa con gái với nhau mà ông ta cố ý cho mấy mảnh thủy tinh vào trong giày.



Kết quả xử phạt là trực tiếp đuổi việc, đồng thời giao cho cảnh sát xử lý.

Biệt Vân Trà vẫn tham gia cuộc thi, chân chỉ đơn giản băng bó một chút, vẫn kiên trì đến luyện tập và diễn tập trước cuộc thi.

Đỗ Minh Trà lại đang để ý đến một chuyện khác.

Cô muốn biết Thẩm Hoài Dữ có đến xem cuộc thi không.

Cô nhịn không được, tối trước hôm thi gửi một tin nhắn cho anh: 「Thầy Hoài, tôi ở bên này vừa hay có hai vé vào xem chung kết, Nhạc Nhạc có muốn xem cuộc thi không?」

Thẩm Hoài Dữ không trả lời.

Suốt 4 tiếng đồng hồ, cứ hễ điện thoại kêu lên báo tin nhắn, Đỗ Minh Trà đều nhịn không được cầm lên xem.

Nhưng đều không phải là anh.

Ant Forest* của Alipay nhắc nhở cô vào thu hoạch năng lượng xanh;

Ant Forest: Là một minigame trồng cây trong ứng dụng Alipay. Trong “Ant Forest”, khi người dùng đi phương tiện công cộng hoặc đi bộ thay vì lái xe, mua vé điện tử thay vì vé giấy và thanh toán chúng qua ứng dụng Alipay, họ sẽ nhận được “năng lượng xanh” để nuôi lớn một cây ảo. Những cây ảo này sau đó sẽ được trồng thành cây thật ở những vùng đất khô cằn của Trung Quốc.

Bạn tốt mời cô vào pindoudou chặt chém;

Taobao gửi tin nhắn đơn hàng sắp gửi đến.

Weibo thì giống như không biết bản thân có bao nhiêu phiền vậy, liều mạng gửi đến cái loại thông báo tin tức với tiêu đề kinh dị.

……

Trước lúc đi ngủ nhìn lần cuối cùng, cuối cùng cũng có chấm đỏ ở góc trên bên phải của wechat.

Đỗ Minh Trà vui vẻ ấn vào, chỉ nhìn thấy wechat gửi tin cô đi được 12345 bước.

……Thiết kế tin nhắn thúc đẩy này thật đáng ghét.

Tức giận tắt âm điện thoại, đặt bên cạnh gối. Vừa mới nhắm mắt, lại nhịn không được lặng lẽ mở âm lên.

Mặc dù rất muốn lừa gạt bản thân “Không nghe thấy tin nhắn nhắc nhở là bởi vì đã bật tắt tiếng.”

Nhưng vẫn không muốn bỏ lỡ câu trả lời của anh, rất muốn giây đầu tiên nhìn thấy tin nhắn của anh.

Đỗ Minh Trà kéo chăn lên, che lên má.

Cô trong lúc chờ đợi chậm rãi ngủ mất.

Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, cô mới nhận được câu trả lời của Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Hoài Dữ: 「Xin lỗi, công việc bận rộn, không thể đi xem được」

Thẩm Hoài Dữ: 「Chúc cô sẽ giật được giải quán quân」

Thời gian anh gửi tin nhắn là 2 giờ sáng.

Đỗ Minh Trà nhìn chằm chằm thời gian rất lâu, cẩn thận trả lời anh.

Đỗ Minh Trà: 「Cho dù công việc bận rộn, cũng phải giữ gìn sức khỏe, chú ý nghỉ ngơi」

Trận chung kết diễn ra suôn sẻ, chỉ là ở giữa có một đoạn nhạc đệm nhỏ.

Chân Biệt Vân Trà bị thương, lúc ở dưới sân khấu trong lúc cảm ơn không cẩn thận làm rơi mất một chiếc giày, để lộ ra băng gạc quấn chân.

Cái kiểu tinh thần sau khi bị thương vẫn cố gắng tham gia cuộc thi khiến thầy cô ban giám khảo cảm động rất nhiều, nhưng cũng chỉ cho cô ta nhiều thêm 0.5 điểm.

Bảng xếp hạng hôm đó được công bố, không chút nghi ngờ gì, Đỗ Minh Trà đè ép cả về số phiếu và điểm số, thành công ôm trọn ngôi vị quán quân.

Cho dù là phát âm hay là phong thái, dáng vẻ tất cả đều không chê vào đâu được.

Đỗ Minh Trà không định theo nghiệp MC này, cô chỉ coi trọng tiền thưởng mà thôi.

Lúc một tay cầm cúp, một tay cầm hoa, cô vẫn nhịn không được nhìn sang hàng ghế khán giả.

Trong nhiều người cổ vũ như vậy, lại không nhìn thấy người mà cô muốn nhìn thấy nhất.

Cảm giác giống như trăng sáng mười tư, cho dù đã gần đến trăng rằm rồi, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu một chút như thế.

Cho dù chỉ thiếu một chút, cũng không thể được gọi là trăng tròn.

-

“a-b-a-n-d-o-n,abandon.”

Trong nửa học kỳ năm nhất không phải thi cấp 4, nhưng các đàn anh, đàn chị với kinh nghiệm xương máu, đều ra sức khuyên bảo với các tân sinh viên trong quá trình học tiếng pháp, không thể quên đi học tiếng anh.

“Điểm số cấp 4 cấp 6 tỷ lệ nghịch với thời gian học tiếng Pháp” Triệu Tâm Kiến cảm khái một tiếng, đau đầu gập quyển từ vựng cấp 4 màu xanh lá cây lại “Rốt cuộc là avoca hay là avocado? Còn có important đằng sau rốt cuộc có thêm e hay không vậy?”

“avocado, không thêm e” Đỗ Minh Trà rửa sạch cam cầm ra đưa cho mỗi người một quả “Đừng nôn nóng, chậm rãi học, càng nôn nóng càng rất dễ nhầm lẫn.”

“Đầu tớ sắp nổ tung rồi, rốt cuộc cậu làm sao có thể cùng lúc học cả tiếng Anh và tiếng Pháp vậy?” Triệu Tâm Kiến than khóc một tiếng, nằm sấp lên trên giường “Nói thật, Đỗ Minh Trà, cậu chính là thiên tài trong truyền thuyết có phải không?”

“Học không vào thì đừng học nữa” Hoắc Vi Quân một chân giẫm lên ghế đẩu, đang mở đằng sau lưng cuốn Spark English* bộ luyện đề thi thật để lấy thẻ từ vựng tặng kèm “Qua đây, đấu địa chủ trước đã, bình tĩnh, bình tĩnh.